Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 99

Bộ lạc thú nhân.

Tây Thụy Tư đang chỉ đạo tộc nhân bắt đầu trùng kiến bộ lạc, còn Khải Ân thì vùi đầu nghiên cứu tư liệu Felix lưu lại.

Hôm nay, Liên Hoa vất vả lắm mới thoát được ma trảo của tiểu ưng, chạy tới thánh địa giúp đỡ Khải Ân. Lôi mấy ngày nay đều dẫn tộc nhân đi tuần tra xung quanh, Arcelor quấn lấy ba ba không chịu buông. May mắn bé con này hiện tại đã chuyển mục tiêu qua quan sát hai cục cưng nhà Á Luân Đặc.

“Khải Ân, mấy ngày nay ngươi nghiên cứu đá kí ức Lan Địch Tư lưu lại có phát hiện được gì không?” Đối với Lan Địch Tư, Liên Hoa vẫn không thể bỏ xuống được.

“Đá kí ức có một khoảng trống, dựa theo kí ức Lan Địch Tư, khoảng thời gian đó hẳn là rơi vào trong tay Felix.” Nhớ rõ luồng sáng trắng trước khi cắt liên lạc không, lúc đó Felix đã thả lại đoạn kí ức đó trở lại.”

“Như vậy, đoạn kí ức trống đó nói gì?” Liên Hoa có chút gấp gáp.

“Là tư liệu rất quan trọng.” Khải Ân mỉm cười, đặt tinh thể màu đen vào tay Liên Hoa: “Trong đó ghi chép lại nghiên cứu của Lan Địch tư về nhân ngư và thú nhân.”

“Thật sao! Lan Địch Tư, hắn──” Liên Hoa xem đá kí ức đang cầm trong tay như báu vật, có chút vui sướng, Lan Địch Tư chính là người như vậy, mặc kệ là lúc nào cũng luôn mang tới kinh hỉ cho người khác.

“Lan Địch Tư phát hiện bí mật của Felix xong thì có một khoảng thời gian bị nhốt ở đảo chủ nhân ngư, nơi đó chính là căn cứ nghiên cứu bí mật của nhân loại trước kia.”

Theo lời Khải Ân, đá kí ức trong tay Liên Hoa tỏa ra một làn sương mù chậm rãi lưu chuyển, bày ra một loạt kí ức xa xưa…..

“Lan Địch Tư đã tìm được tư liệu nghiên cứu của nhà khoa học đó, phát hiện gen nhân ngư có một thiếu sót rất lớn, rất nguy hiểm. Trong quá trình kết hợp với nhân loại, gen của nhân ngư rất dễ bị loại bỏ. Nhà khoa học vì để phòng ngừa đã tạm thời cách li nhân ngư, tính toán sau khi cải thiện gen mới công bố phát hiện trọng đại với thế giới. Nhưng không ngờ lúc này chiến tranh lại bùng phát……….” Nghĩ tới cuộc chiến tranh hủy diệt kia, Khải Ân không khỏi có chút xúc động.

“Lúc ấy Felix được đưa tới làm người giám hộ nhân ngư, cũng nhận được mệnh lệnh cách li, lúc địa cầu xảy ra biến cố hủy diệt, hắn cùng số nhân ngư đang ngủ say dưới đáy đại dương.”

“Vậy, Felix cũng không phải hoàn toàn chán ghét thú nhân mà chỉ vì mệnh lệnh này?”

“Từ đầu đúng là vậy.” Khải Ân đứng trước trụ thủy tinh, khẽ thở dài” Nhưng Felix đã hiểu sai mệnh mệnh này. Huống chi hắn hiện tại cũng không còn đơn thuần là người trí năng, hắn rất có thể giống như số 7.”

“Ý của ngươi là……..Felix cũng là người máy siêu việt có tư duy?”

“Đúng vậy, Felix hiện tại đồng ý trợ giúp chúng ta bởi vì mệnh lệnh lập trình sẵn của hắn vẫn chưa hoàn toàn bị xóa đi. Hắn bất đồng với số 7, hắn đã tốn tại mấy vạn năm, thậm chí còn lâu hơn. Một khi hắn có ý thức hoàn toàn, ai cũng không biết được hắn sẽ biến thành cái gì.”

“Khải Ân, không cần bi quan.” Nghe thấy giọng nói tịch mịch của hắn, Liên Hoa mỉm cười: “Ít nhất Felix đã đồng ý trợ giúp chúng ta, không phải sao? Hiện tại chúng ta cần phải nghĩ cách để trợ giúp bọn Huân là tốt rồi.”

“Đúng vậy, trước mắt chuyện quan trọng nhất là giải quyết vấn đề của nhân ngư.”

Khải Ân vỗ nhẹ Liên Hoa, tạm thời vứt bỏ bất an trong đầu: “Huyết thống nhưng ngư càng thuần khiết thì chỗ thiếu hụt trong gen lại càng rõ. Cuối cùng, ngay cả bọn họ sinh sản cùng đồng tộc cũng rất khó khăn. Ta có nghiên cứu qua Y, cậu ta rõ ràng rất khác biệt với nhân ngư khác. Tuy Lan Địch Tư mở ra phương hướng cho chúng ta, nhưng ta vẫn không hiểu, Y, hay đúng hơn là tất cả nhân ngư lam vĩ, vì cái gì lại khác biệt như vậy.”

“Không có thu hoạch gì từ Y sao?”

Khải Ân lắc đầu: “Trong cơ thể Y vẫn còn khoáng thạch, mà năng lực Kha Cát Tháp thì đang yếu đi. Phải tìm được nhân ngư lam vĩ thuần khiết mới được.”

“Chính là theo lời Huân thì, nhân ngư lam vĩ rất hiếm. Cho dù có, cũng chỉ ở đảo chủ, bị Felix bảo hộ rất cẩn thận.”

“Liên Hoa.” Khải Ân đánh gảy lời cậu, trong mắt hiện lên ý cười: “Ngươi đã quên còn bé con kia sao?”

“Ngươi nói cục cưng!” Liên Hoa được hắn nhắc chợt nhớ tới: “Chính là cục cưng vẫn còn ở hải đảo nhân ngư a!”

“Đúng vậy, nhưng ngươi nhớ trận truyền tống lần trước không?” Khải Ân mỉm cười, số 7 lập tức tiến tới bày ra một bản đồ. Chỉ thấy đảo nhân ngư xuất hiện rất rõ ràng trên màn hình điện tử.

“Đây là phát hiện của số 7, từ lần trước ngươi mở ra trận truyền tống sau đó sóng từ quấy nhiễu từ đảo nhân ngư đã yếu đi. Số 7 đã có thể tra được vị trí của đảo nhân ngư.”

“Chẳng lẽ……..” Liên Hoa lập tức hiểu ý: “Lần trước mở trận truyền thống đã phá hủy một phần sóng quấy nhiễu sao?”

“Ta cũng nghĩ như vậy, lần trước ngươi có thể chính xác mở trận truyền tống tới hải đào, chuyển chúng ta tới thủy tinh trong bộ lạc. Lúc này không còn sóng nhiễu, chúng ta có thể dễ dàng mở trận truyền tống tới hải đảo.”

“Thật sự có thể sao?” Sự tình chuyển biến làm Liên Hoa có chút không thể tin.

“Trên lí luận chính là vậy.” Khải Ân gật đầu: “Đảo nhân ngư vốn đã có trận truyền tống, chúng ta chỉ cần một lần nữa kết nối nó.”

“Như vậy thì tốt quá!” Liên Hoa thở phào, như vậy có thể đưa Ưu cùng Fazio trở lại.

Sau khi bọn Khải Ân trở về, Lôi đã phái đi rất nhiều chim chóc tìm kiếm tin tức của Fazio, không lâu sau bọn nó đã mang tin tức về. Không nghĩ Fazio cẩu thả kia lại không vội vàng trở về mà lưu lại ở hải đảo. Lần này đúng là giúp rất nhiều!

Chuyện này cũng làm cậu mở rộng tầm mắt ── thú nhân còn có năng lực giao tiếp với động vật!

Những thú nhân bất đồng có thể điều khiển  những sinh vật bất đồng. Nhìn đám chim chóc lục đục cống hiến sức lực cho Lôi, Liên Hoa không khỏi sinh ra cảm giác tự hào.

“Vậy còn chờ gì nữa, chung ta mau mở trận truyền tống đi.”

“Đừng nôn nóng, phải chờ thủy tinh thu thập đủ năng lượng đã, hơn nữa cũng phải chờ sóng nhiễu biến mất toàn bộ mới được.”

“Ta tìm Y trước, cậu ta biết nhất định rất cao hứng.” Liên Hoa nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi thánh địa.

Khải Ân nhìn bóng dáng cậu chạy đi bất đắc dĩ lắc đầu. Vốn định cho Y một kinh hỉ, thôi quên đi. Bất quá nếu mở trận truyền tống nhất định lại kinh động Felix, điểm này làm hắn có chút bất an.

Felix rốt cuộc có thái độ gì, làm như vậy có thể chạm tới điểm mấu chốt của hắn ta không?

Khải Ân nhìn thủy tinh có chút đăm chiêu, đây cũng là nguyên nhân hắn kéo dài không động thủ. Bởi vì số 7 nên hắn cũng không muốn đi đường đối lập với Felix. Đối với người trí năng có ý thức, hắn đã không thể xem bọn họ là máy móc nữa.

Số 7 là vậy, Felix cũng vậy. Lan Địch Tư nhất định cũng phát ra điểm này, hắn vốn có cơ hội hủy diệt Felix, nhưng lại không làm vậy. Chuyện tới giờ cũng chỉ có thể cá cược một phen, giống như Lan Địch Tư, đặt cược là bản tính của Felix vẫn chưa bị xóa đi. Đối với nhân loại vẫn còn chút thiện tâm…….

“Fazio!”

Trên hải đảo truyền tới tiếng rống giận của Ưu, dư âm vang vọng không dứt. Mấy ngày nay chịu không chịu nỗi quấy nhiễu nữa, ánh mắt ưng nhân này nhìn cậu như đang nhìn một cục thịt béo. Chỉ cần mình vừa tiến tới bờ biển đã bị hắn ngăn lại kéo trở về.

Đáng giận a! Người này rốt cuộc muốn làm gì, hắn không biết nhân ngư không có nước sẽ chết sao?

“Ngươi lại muốn chạy ra biển, ta không cho ngươi biến trở về!”

“Ta muốn biến thì biến, ngươi quản ta sao? Kẻ điên── kẻ điên!”

Mấy đoạn đối thoại này, Tạp Tu cùng cục cưng sớm đã nghe tới nhàm tai. Lúc đầu bọn họ còn thích thú xem diễn, hiện tại chỉ thấy nhàm chán. Fazio cũng thật là, còn thẹn thùng cái gì chứ, sớm một chút bổ nhào lên tiểu nhân ngư không phải được rồi sao.

“Tu, Tu!” Cục cưng dẩu cái miệng nhỏ, bàn tay nhỏ không ngừng lắc lắc Tạp Tu.

Tạp Tu biết cục cưng nhớ nhà, chỉ tiếc là thông đạo dưới biển đã bị đóng lại, cho dù anh muốn mang cục cưng về cũng không làm được.

“Bé con, nhẫn nại một chút.” Tạp Tu sờ đầu cục cưng, trước khi là rõ mục đích của Felix, anh không thể mạo hiểm mang cục cưng ra ngoài.

Tiểu nhân ngư thất vọng, một mình bơi tới bơi lui ngoài vùngnước cạn. Vất vả lắm mới được gặp lại cha mẹ lại phải chia lìa lần nữa, không khỏi cảm thấy thực ủy khuất. Bả vai nhỏ run run, nước mắt cũng sắp trào ra.

“Bé con, mạnh mẽ lên.” Tạp Tu ôm lấy cục cưng, nhẹ nhàng suýt thanh. Không bao lâu sau, chỉ thấy một đám cá heo vừa đùa giỡn ầm ĩ vừa bơi tới.

“Nha, nha~” Cục cưng có vẻ rất thích thú. Trong đó có một con cá heo dùng cái mỏ nhẹ nhàng đẩy cục cưng, tiếp theo lại đẩy đẩy vài cái. Những con cá heo khác cũng xông tới, xoay người đứng thẳng lên, phát ra âm thanh hệt như tiếng cười ‘khanh khách’ của nhân loại.

“Cáp a~” Cục cưng giữ chặt chiếc vây lưng cá heo, hưng phấn kêu to. Cá heo dường như cũng bị cảm xúc của tiểu nhân ngư ảnh hưởng, cái đầu lắc lư, làm cục cưng xoay vòng trong nước. Cục cưng học theo bọn nó dùng cái đuôi quẫy nước, thông qua ma xát và âu yếm nắm giữ được ngôn ngữ của cá heo.

Đang lúc bọn họ đang hơi đùa vui vẻ thì đám cá heo nhất trí chuyển đổi phương hướng, đẩy cục cưng về phía Tạp Tu. Tạp Tu cũng cảm thấy một tia bất thường, ôm cục cưng quay lại bờ.

Chỉ thấy đáy biển cuồn cuộn nổi lên một trận bọt nước, như có vật thể gì đó đang bơi tới. Tạp Tu ôm chặt tiểu nhân ngư, đồng thời làm ra tư thế phòng ngự.

Một bóng người nhào lên khỏi mặt nước, Tạp Tu chăm chú quan sát, nhìn thấy người nọ thì thực giật mình, động tác công kích đột ngột cứng đờ──

Cư nhiên là Y!

“Cục cưng!” Y cũng không để ý xung quanh, trong mắt chỉ có đứa nhỏ của mình.

“Nha nha!” Tiểu nhân ngư lập tức lao ra khỏi vòng tay Tạp Tu, nhào mạnh vào lòng Y hưng phấn cọ cọ.

Tạp Tu nhìn Y đột ngột xuất hiện trước mắt mình, trong nhất thời không kịp phản ứng. Đợi đến khi móng vuốt sắc bén của thú nhân sắp cắt cổ mình, anh mới thầm kêu không tốt, ảo não phòng ngự.

“Ngươi là ai?” Cơ Tái từ sau nhào tới, chế trụ Tạp Tu.

Tạp Tu im lặng không lên tiếng, cục cưng cùng lúc nhìn thấy ba ba đang vô cùng kích động, có chút nghi hoặc, ba ba vì cái gì lại tràn ngập địch ý với Tạp Tu như vậy.

“Tu?” Bé con khẽ kêu một tiếng.

Tu! Y đang ôm cục cưng chấn độn cả người, chẳng lẽ…….đây là Tạp Tu?

Nhưng đúng lúc này lại có vài người khác trồi lên.

“Ca ca!” Ưu kinh hỉ kêu to, thừa dịp Fazio nhất thời không chú ý lao vào trong biển.

“Ưu.”

“Ca ca, ta lo cho ngươi quá! Ngươi rốt cuộc đi đâu vậy?” Ưu nhìn thấy ca ca mình ngày đêm mong nhớ, áp lực bấy lâu nay rốt cuộc bùng phát, hốc mắt đỏ au.

Thật tốt quá! Ca ca ở đây, cậu rốt cuộc có thể thoát khỏi ưng nhân đáng ghét kia!

“Thực xin lỗi Ưu. Một mình ngươi nhất định rất sợ hãi, làm ngươi lo lắng.”

“Ưu không sợ, Ưu là người lớn rồi. Ca ca, ngươi trở về là tốt rồi.” Ưu tinh nghịch ôm lấy Huân cọ cọ, lúc này còn khóc nước mắt nước mũi tèm lem, bây giờ đã nín khóc tươi cười.

“Mọi người trở về rồi nói sau, mau tiến vào thông đạo dưới đáy biển đi.” Khải Ân ở trong nước hô to.

Ánh mắt hắn liếc về phía nhân ngư bị chế trụ trên bờ, gật gật đầu với Cơ Tái. Mọi người đang chờ cũng lập tức theo hắn bơi xuống đáy biển.

Bên kia trận truyền tống, Liên Hoa cứ cách vài phút lại nhìn về phía ao trung tâm trong thánh địa. Bọn Khải Ân sao còn chưa quay lại, không phải nói rất nhanh sao?

Các tộc nhân cũng kiễng chân chờ đợi, không ai phái hiện đám nhân ngư bị nhốt bên kia ao im lặng kì lạ.

Mặc Khắc Tư hung tợn trừng trụ thủy tinh, trong mắt không dấu được phẫn nộ. Chính là cái thứ này làm dũng sĩ nhân ngư chịu lăng nhục trước giờ chưa từng có! Bọn họ thậm chí còn chưa kịp chiến đấu đã bị thất bại thảm bại!

Y không nuốt được cơn tức này, không riêng gì Huân cùng tộc nhân của hắn phản bội Felix đại nhân, ngay cả Kha Cát Tháp cũng đi theo tên phản đồ Tạp Tu!

Những thú nhân này không biết nhân ngư có năng lực phục hồi rất mạnh, thuốc tê đã sớm không còn hiệu lực. Bọn họ im lặng chờ đợi cơ hội này, phải phá nát trụ thủy tinh này! Để đám thú nhân kia có đi mà không có về!

Mặc Khắc Tư âm thầm dùng mắt ra hiệu, nhân ngư khẽ gật đầu, chậm rãi từ phía sau tới gần trụ thủy tinh.

“Không tốt! Nhân ngư cử động được rồi!”

Tây Trạch vẫn để ý đám nhân ngư lập tức phát hiện dị trạng, y rống to một tiếng, các dũng sĩ thú nhân lúc này mới phản ứng. Nhưng động tác của nhân ngư trong nước rất nhanh, cứ như không muốn sống nữa điên cuồng tập kích trụ thủy tinh.

“Mau ngăn bọn họ lại!” Liên Hoa kinh hoảng hô.

Thú nhân lập tức nhảy vào nước, nhưng sức lực nhân ngư không thể xem thường. Bọn họ chia một phần chắn bên ngoài cản lại đám thú nhân xông vào, một phần tiếp tục công kích trụ thủy tinh.

Mọi người trên hải đảo cũng cảm nhận được trận truyền tốn có chút dị thường, liền tăng nhanh tốc độ tiến vào thông đạo dưới đáy biển.

Ưu vốn đang đi theo phía sau Huân, nhưng đột nhiên không thấy thân ảnh Fazio, cậu không khỏi có chút kì quái. Ưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ưng nhân vì đôi cánh sau lưng ở trong nước gây ra lực cản quá lớn nên bị đẩy ra sau.

Ưu nhìn thấy quầng sáng gần trong gang tấc, lại quay đầu nhìn Fazio, do dự một hồi, cuối cùng cắn răng bơi ngược trở lại giữ chặt Fazio, giúp hắn bơi về hướng quầng sáng.

Cùng lúc đó thánh địa cũng loạn thành một đoàn. Liên Hoa ở trên bờ gấp đến xoay mòng mòng, nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp. Bốn phía thủy tinh bị đám nhân ngư  quấn như kiến, thú nhân nhất thời cũng không thể tới gần.

Bọn họ quá sơ suất! Liên Hoa thực ảo não, chính là bây giờ có hối hận cũng muộn rồi. Chỉ có thể cầu nguyện trụ thủy tinh có thể duy trì được một thời gian, nhất định chống đỡ tới khi bọn Khải Ân trở về!

Rốt cuộc, trụ thủy tinh không chịu nỗi công kích, lóe lên một lúc sau đó ánh sáng tắt hẳn. Liên Hoa mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, trái tim nháy mắt rơi xuống đáy cốc.

Sẽ không, chẳng lẽ không kịp sao, Khải Ân, Y, bọn họ không về được sao?

“Rống!”

Cái ao đột nhiên chấn động mãnh liệt, một đám nhân ngư bị đánh bay ra ngoài lộ ra một khoảng không.

Cơ Tái có chút chật vật, chỉ thấy hắn hất mạnh đám trở ngại trước mặt, là người đầu tiên ngoi lên khỏi mặt nước. Lúc chui ra khỏi trận truyền tống liền phát hiện tất cả đều bị phá hỏng…..đám nhân ngư này rốt cuộc đã làm gì?

Đám nhân ngư dần bị chế trụ, vài thân ảnh quen thuộc trồi lên mặt ao.

“Tạp Tu!” Kha Cát Tháp sợ hãi kêu lên, nhào vào lòng đối phương kích động tới không nói nên lời.

Khải Ân leo lên bờ vắt nước trong quần áo, đồng thời âm thầm đánh giá Tạp Tu. Xem ra hắn đã đoán đúng, người này đúng là Tạp Tu.

“Liên Hoa, tột cùng đã xảy ra chuyện gì, những nhân ngư này──”

Hắn còn chưa nói hết thì đã bị một tiếng thét kinh hãi đánh gãy.

Huân hé ra gương mặt trắng bệt, đứng trong nước không biết làm sao: “Ưu và Fazio….. bọn họ không về được……”
Bình Luận (0)
Comment