Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ
“Chỉ xem cho hai người Cần ca nhi và Kiệm ca nhi......” Những lời này mới là trọng điểm sao!
Thập Nhất Nương cười đáp, sai Tống ma ma mang thiệp đi.
Tống ma ma trở lại nói: “Tam phu nhân vẫn hỏi đi hỏi lại là mời Đại
thiếu phu nhân là ý của ai? Nô tỳ nói, mấy vị ca nhi, tỷ nhi đều đi, Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân tất nhiên cũng đi. Tam phu nhân còn
muốn hỏi nữa, nhưng Tam gia phải ra khỏi nhà, Tam phu nhân phải hầu hạ
ngài ấy thay quần áo, lúc này mới chịu bưng trà.”
Đang nói chuyện, thì Trúc Hương đi vào: “Chỗ hồi sự hỏi chúng ta có
bao nhiêu người đi theo đến Vân Cư Tự, nô tỳ đã tự mình làm một danh
sách, mời phu nhân xem qua một chút!”
Tống ma ma thấy Thập Nhất Nương có việc, liền rón rén lui ra ngoài,
ngẩng đầu thì nhìn thấy ở giữa sân có mấy tiểu nha hoàn chưa để tóc búi
tụ tập lại cùng một chỗ thì thầm. Nhìn thấy Tống ma ma, liền lộn xộn kêu lên”Tống ma ma” rồi như ong vỡ tổ mà giải tán.
“Làm cái gì vậy?” Tống ma ma không khỏi nhíu mi.
Tiểu nha hoàn đang ở cửa làm nhiệm vụ bận rộn cười nói: “Nghe nói phu nhân muốn đi viếng miếu, mấy tiểu nha hoan mới lớn còn ham chơi, đều
nôn nóng muốn cùng tới đó hầu hạ!”
Tống ma ma vừa gật đầu, đã nhìn thấy Cẩn ca nhi nện bước chân nhỏ
bước qua ngạch cửa cao, chạy nhanh vào trong phòng, ở phía sau là một
đoàn nha hoàn, bà tử bình bịch chạy theo.
Tống ma ma nhanh chóng nghênh đón.
“Tiểu tổ tông của nô tỳ từ từ đã!”
Tống ma ma ôm lấy Cẩn ca nhi, “Nếu không cẩn thận đụng phải chỗ nào vào đầu thì sao?”
Cẩn ca nhi cười khì khì, ngọ ngoạy thân mình muốn xuống.
Tống ma ma phải đi phía sau theo cậu nhóc vào đang phòng.
Cẩn ca nhi đã nhào tới trong ngực Thập Nhất Nương: “Nương! Nương! Ca ca, đá bóng.”
Từ Tự Giới đang ở trường học.
Thập Nhất Nương biết là Cẩn ca nhi đang muốn tìm Từ Tự Giới chơi,
nhưng giả bộ làm như nghe không hiểu. Đặt chuyện ở trong lòng xuống,
kiên nhẫn hỏi Cẩn ca nhi: “Ca ca làm sao? Nếu con muốn đá bóng, thì chơi cùng ca ca là được?”
Hồng Văn ở bên cạnh bận rộn giải thích: “Ngũ thiếu gia….” lại bị Thập Nhất Nương phất tay áo, ý bảo nàng không cần nói nhiều.
Cẩn ca nhi sốt ruột mà đứng lên: “Ca ca, đá bóng.”
Thập Nhất Nương liền cười sờ sờ đầu cậu nhóc: “Vậy con đi chơi đá bóng với ca ca đi!”
Sắc mặt Cẩn ca nhi nghẹn đến đỏ bừng, một hồi lâu mới nói câu”Ca ca không đá bóng.”
Năm chữ!
Thập Nhất Nương không nhịn được nụ cười liền tràn ra.
Nàng ôm cậu con trai nhỏ thật chặt: “Ca ca đi học ở trường rồi, không chơi đá bóng với con, có phải hay không?”
Cẩn ca nhi gật đầu như gà con mổ thóc.
“Vậy chờ ca ca tan học xong sẽ đá bóng với Cẩn ca nhi nhé?” Thập Nhất Nương ôm bé ngồi xuống giường gạch cạnh cửa sổ ở gian đông, “Nương kể
chuyện xưa cho con nghe có được hay không?”
Cẩn ca nhi suy nghĩ một chút lại rúc vào trong ngực của mẫu thân.
Thập Nhất Nương bảo cậu nhóc đi tìm tập tranh, trong lòng lại suy
nghĩ phải nghĩ biện pháp đem người bên cạnh Cẩn ca nhi huấn luyện một
phen mới được. Bằng không, bé cứ quần áo tới tay, cơm tới há miệng. Đôi
câu vài lời cũng bắt mọi người phải vắt hết óc mà đoán, đối với sự phát
triển tính cách của bé sẽ là chướng ngại lớn............
Không biết tại sao, nàng đột nhiên nghĩ đến Nguyên Nương.
Ban đầu người hầu hạ bên cạnh Từ Tự Truân so với Cẩn ca nhi còn nhiều hơn, tỷ ấy lại bị bệnh, tinh thần không tập trung, cứ như vậy, nhưng
cũng không dạy ra Từ Tự Truân có tính cách con nhà giàu, khoe khoang
ương ngạnh. Xem ra tỷ ấy nhất định cũng như mình dùng rất nhiều tâm
huyết ở trên người con trai.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi lâm vào trầm tư.
......
Đến ngày mười sáu tháng năm, trên trời cao mới vừa lộ ra vài tia sáng mờ, đại môn của phủ Vĩnh Bình hầu chầm chậm mở ra. Dưới sự bảo vệ của
hộ viện cưỡi ngựa lớn màu mận chín, mặc y phục màu xanh da trời, nhanh
chóng đánh tới mười mấy chiếc xe ngựa.
Người ở Hà Hoa lý này, vừa quý vừa giàu, thường ngày cũng không có
bao nhiêu người đi lại. Xe ngựa chạy nhanh đến đường cái phía tây, mới
có người đi đường dừng lại nghỉ chân.
Tiếng động lớn cùng âm thanh di chuyển thỉnh thoảng truyền vào Thập Nhất Nương trong lỗ tai.
Cẩn ca nhi gục ở trên cửa sổ xe, đem mặt dán sát vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng xanh biếc để nhìn ra phía ngoài.
“Nương, thật là nhiều người, thật là nhiều người!”
Cậu nhóc hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng lên.
Thập Nhất Nương cười ha ha, cùng con trai nhỏ gục ở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nghe giọng nói trẻ thơ của bé.
Ra khỏi thành, người dần dần ít, thân phận cũng có biến hóa, phía tây đường cái phần lớn là người Yên kinh, đa số đều ăn mặc hoa lệ, có tùy
tùng đi theo bên cạnh, dưới bảng hiệu rực rỡ muôn màu, tất cả sai vặt
chào hỏi khách khứa cũng rất là vui vẻ. Hiện tại đập vào mắt mà họ có
thể nhìn được, hoặc là gà vịt được đưa vào thành buôn bán, hoặc là
người đeo bọc hành lý phong trần mệt mỏi từ xa mà đến, hoặc là xe chở
hàng đầy ấp vội vàng đi buôn bán. Mắt của Cẩn ca nhi mở càng lớn hơn.
“Nương, gà, gà!” Bé chỉ vào một người đi ven đường ăn mặc có dáng dấp là nông dân.
Thập Nhất Nương cười thơm má con trai một cái “Cẩn ca nhi thật thông minh, đó chính là gà!”
Bé chỉ nhìn thấy chúng ở trong tập tranh.
Lời của Thập Nhất Nương vừa nói xong, Cẩn ca nhi liền nhảy lên: “Nương, bò, bò, bò!”
“Đúng rồi!” Nàng cười nói, “Con vật có sừng kia, chính là bò.”
Cẩn ca nhi một đường nhận biết rất nhiều thứ, cho đến cửa chùa của
Vân Cư Tự, khi xuống xe ngựa, tâm tình của bé còn chưa bình tĩnh trở
lại.
Thình thịch hướng Thái phu nhân đang cùng chủ trì làm lễ ra mắt chạy
đến: “Tổ mẫu, tổ mẫu, con thấy được gà rồi, còn có gà trắng, bò, còn có ngựa….. ”
Cậu nhóc còn chưa có phân biệt được sự khác nhau giữa gà và vịt, nên gọi vịt là gà trắng.
Thái phu nhân cười ha ha.
Chủ trì là một hòa thượng chừng năm mươi tuổi, vóc người trung bình,
giống như tất cả người ở tuổi này, đều hơi mập mạp một chút, nhưng cũng
không tới nỗi biến dạng, mắt lấp lánh có thần, vừa nhìn chính là dạng
người khôn khéo giỏi giang.
Chủ trì sư phụ lập tức nhếch miệng, nở nụ cười hòa ái nhìn Cẩn ca
nhi: “Đây là Lục thiếu gia của quý phủ sao? Trán thiên đình ôm trọn, mặt mày vuông tròn, là một người có phúc!”
“Sư phụ quá khen!” Thái phu nhân khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt
không ngăn nổi mà tiết lộ suy nghĩ thực sự của bà. Lão nhân gia kêu Cẩn
ca nhi, “Mau gọi Chính Hòa sư phụ.”
Cẩn ca nhi lớn tiếng kêu một tiếng”Chính Hòa sư phụ”.
Khiến hòa thượng Chính Hòa yêu thích đến râu mép đều vểnh lên, luôn
miệng khen Cẩn ca nhi “Cử chỉ hào phóng, làm việc hào sảng, sau này là
một đại tướng tài ….
Thái phu nhân cười híp mắt dắt tay Cẩn ca nhi đi vào cửa chùa, dẫn
theo con dâu, cháu trai, cháu gái ở bảo điện Đại Hùng vái lạy Bồ Tát,
sau đó được Chính Hòa sư phụ mang đến một sương phòng nghỉ ngơi.
Cẩn ca nhi rốt cuộc vẫn còn nhỏ, đi đường một vòng lớn như vậy, đã mệt đến nằm ở trong lòng Cố ma ma ngủ say.
Từ Tự Cần thì dẫn theo Từ Tự Kiệm, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới cùng Chính Hòa sư phụ cùng đi Tàng Kinh động.
Ngũ phu nhân muốn đi ao phóng sinh, Phương thị và Trinh tỷ nhi nghe
thấy đáy mắt liền lộ ra mấy phần mong đợi. Cẩn ca nhi khó được dịp đi ra ngoài một chuyến, nên Thập Nhất Nương muốn đợi có con trai đi theo mới
dạo xung quanh.
“Hay là đệ muội để Sân ca nhi ở chỗ của tẩu đi!” cười nói, “Đệ muội theo Trinh tỷ nhi đi dạo.”
Thái phu nhân đang nằm nghiêng trên giường được Nhị phu nhân đấm
chân, nghe vậy liền cười phân phó Nhị phu nhân: “Con cũng đi đi! Khó có
dịp đi ra ngoài một chuyến, nên đi chung quanh một chút, để giải sầu!”
Nhị phu nhân cười nói: “Tứ đệ muội phải chiếu cố con trẻ, con mà đi, thì bên cạnh nương có ai hầu hạ!”
“Nhìn Nhị phu nhân nói kìa.” Đỗ ma ma ở một bên trêu ghẹo nói, “Tuổi
của nô tỳ tuy lớn rồi, nhưng chuyện hầu hạ người, Nhị phu nhân chưa
chắc đã tỉ mỉ chu đáo như nô tỳ đâu.”
Thái phu nhân cười không ngừng, rồi gọi Ngũ phu nhân: “Dẫn Nhị tẩu con đi theo đi.”
Ngũ phu nhân liền kéo cánh tay của Nhị phu nhân: “Tẩu mà không đi, thì chúng muội đều không đi được rồi!”
Nhị phu nhân không thể làm gì khác hơn là thả chùy mỹ nhân xuống,
cười cùng Ngũ phu nhân, Phương thị, Trinh tỷ nhi, Hâm tỷ nhi ra cửa.
Đỗ ma ma đấm chân cho Thái phu nhân, Thập Nhất Nương thì quạt cho Sân ca nhi đang sóng vai nằm ở trên giường gạch ngủ cùng Cẩn ca nhi.
Có tiểu sa di thở hồng hộc địa chạy đi vào: “Thái phu nhân, phu nhân
của Kim đại nhân phó Chỉ huy sứ Đông thành binh mã ty mang theo tiểu thư đến trong chùa lễ tạ thần, nghe nói Thái phu nhân ở chỗ này, muốn vào
dập đầu với Thái phu nhân.”
Thái phu nhân nghe xong thì “Ừ” một tiếng, nói: “Mời Kim phu nhân vào đi!” Sau đó nói với Thập Nhất Nương, “Vị Kim đại nhân này, tổ tiên đã
từng đã làm Tham tướng, nên được ấm ân huệ vào đại doanh Tây Sơn. Về sau lại cùng lão Tứ xuất chinh Miêu Cương dựng lên chiến công, sau khi trở
về thì bước vào Ngũ thành binh mã ty. Hiện tại mặc dù chỉ là quan thất
phẩm, nhưng trông coi kho, cân lương thực bên đường cái phía đông, người vừa kiên định lại trung hậu, mấy năm nay, trong nhà càng lúc càng giàu
có.”
Cho dù như thế, nhưng lấy thân phận địa vị của Thái phu nhân, cũng
không phải là có ân đối với Từ gia, thì Thái phu nhân có phải đã đi tìm
hiểu quá tỉ mỉ một chút hay không? Huống chi hôm nay Thái phu nhân mang
theo con cháu đi dâng hương trong miếu, Từ Lệnh Nghi sợ có sơ xuất nào
đó, ngày mùng mười vừa rồi đã phái người đến Vân Cư Tự chuẩn bị, ngay cả đồ ăn nước uống cũng là gia đinh của Từ gia nếm qua rồi mới đưa đến
phòng bếp, chớ nói chi là có người ngoài đến chùa chiền tham bái? Mà Kim phu nhân này lại mang theo con gái đến, như vậy quá trùng hợp đi?
Đợi Kim phu nhân đi vào xong, Thập Nhất Nương không khỏi cẩn thận đánh giá Kim tiểu thư.
Dáng dấp của Kim tiểu thư nhìn khoảng mười hai, mười ba tuổi, làn da
trắng và mỏng đến muốn vỡ, gương mặt tròn trịa đỏ hồng, lúc cười lên thì đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm. Khi người khác nói chuyện, Kim tiểu thư liền mở to hai mắt lắng nghe, vẻ mặt hết sức thật tình. Giống như
là muội muội trong họ hàng, thân thiết dễ thương, khiến người ta nhìn
thấy liền sinh lòng thiện cảm.
Thái phu nhân và Kim phu nhân nói chuyện được một lúc, thì Cẩn ca
nhi, Sân ca nhi đều tỉnh dậy, Cẩn ca nhi xoa mắt tỉnh táo, rồi gọi
“Nương!”. Sân ca nhi thì lật mình bò dậy, khóc thét lên.
Kim tiểu thư sợ hết hồn, nhìn hai đứa bé như vậy thì tay chân lộ ra vẻ có chút luống cuống.
Có thể nhìn ra được là Kim tiểu thư chưa từng có gặp qua tình huống như thế.
Kim phu nhân nóng lòng hướng Thái phu nhân giải thích: “Con bé là đứa nhỏ nhất trong nhà......”
Thái phu nhân cười hiền lành: “Cũng không phải là cửa nhỏ nhà nghèo, mà cần lớn chăm sóc nhỏ.”
Kim phu nhân nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Thập Nhất Nương không khỏi ở trong lòng nói thầm.
Chẳng lẽ Thái phu nhân là nhìn trúng Kim tiểu thư nhà người ta, Kim
phu nhân cùng Kim tiểu thư ngồi một hồi liền đứng dậy cáo từ.
Sân ca nhi được nhũ nương bế đi bú sữa, Thập Nhất Nương thì cho Cẩn ca nhi uống nước.
Thái phu nhân liền hỏi Thập Nhất Nương: “Con cảm thấy vị Kim tiểu thư này như thế nào?”
Nhìn ra được, vị Kim tiểu thư này có cuộc sống trong một gia đình
hạnh phúc, bằng không, cũng sẽ không có nụ cười vui vẻ thoải mái như
vậy.
Thập Nhất Nương cảm thấy rất vừa lòng.
Thái phu nhân nghe khẽ gật đầu, không có nhắc lại chuyện của Kim tiểu thư nữa.
Ở trong chùa ăn cơm chay xong, Thái phu nhân được Nhị phu nhân theo ở trong sương phòng nghỉ ngơi, đám người Từ Tự Cần thì đi xem mộ tháp*,
Thập Nhất Nương mang theo Cẩn ca nhi đi dạo ở trong chùa. Đám người Ngũ
phu nhân nhìn thấy thế, cũng đi theo Thập Nhất Nương đi dạo.
(*)Mộ tháp: Kiến trúc của Phật
giáo, có rất nhiều kiểu dáng, thường được xây từ năm đến mười ba tầng
không đều nhau. Trên đỉnh thường rất nhọn
Những tượng Phật Bồ Tát có mặt mày dữ tợn, Thập Nhất Nương sợ Cẩn ca nhi bị hù dọa hoảng sợ nên chỉ đem bé chơi ở ngoài điện.
Ngoài điện có thềm son cùng hành lang rộng rãi, trên hành lang điêu
khắc nhiều loại phù điêu ghi các câu chuyện kinh phật, ở hai bên dưới
các bậc thang còn có tiên hạc đứng, tượng đá hình rùa cát tường, Cẩn ca
nhi cùng Hâm tỷ nhi chạy khắp nơi, sờ sờ nơi này, sờ sờ nơi kia, vui vẻ
vô cùng.
Khi quay trở về, liền kể với Từ Lệnh Nghi, líu ra líu ríu, đến qua giờ tý mới ngủ.
Từ Lệnh Nghi lúc này mới có cơ hội hỏi chuyện thê tử, vẫn mỉm cười
không nói nhìn con trai nhỏ nãy giờ: “Lúc đi có xảy ra chuyện gì không?”