Thứ Nữ Công Lược

Chương 710

Anh Nương bị dọa làm cho chết khiếp, vội vàng kéo gã sai vặt qua một bên: “Ngươi đừng khóc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Gã sai vặt nức nở nói: “Sáng sớm chúng ta đi quán trà Tiên Cư. Đợi tiên sinh kể chuyện lên tràng, Lục thiếu gia để mấy người chúng ta ở nhã gian, mang theo Trường An và Hoàng Tiểu Maora ngoài đi dạo, qua buổi trưa mới trở về. Trường An đi Xuân Hi lâu bên cạnh chọn vài món thức ăn đưa tới đây. Đang ăn ngon, thì có một người có chòm râu dê mang theo mười mấy đại hán vạm vỡ xông vào, chỉ vào Lục thiếu gia nói câu ‘Chính là hắn ’, những người đó vây quanh đánh lên......” Hắn thì tháo nói, chột dạ nhìn Anh Nương một cái, “Nô tài sợ Lục thiếu gia chịu thiệt, nên bỏ chạy trở về...... Muốn tìm Tứ phu nhân......”

“Có phải các người đã làm chuyện gì đắc tội với người ta hay không?” Anh Nương vừa nghe liền hiểu.

“Không có, không có.” Gã sai vặt tránh ánh mắt của nàng, “Chúng ta chỉ ngồi đó nghe chuyện, uống trà......”

Chỉ nghe chuyện, uống trà mà người khác sẽ đánh đến tận cửa? Bọn họ đi ra ngoài, đều mang theo bốn, năm hộ viện, Vĩnh Bình Hầu phủ tức là nhà huân quý cũng là ngoại thích, bất kể hoàng thân quốc thích hay là trọng thần trong triều đều lễ nhượng ba phần. Gã sai vặt chạy về tìm mẹ chồng cầu viện thì hoặc là đối phương không phải là người bình thường, Cẩn ca nhi thật sự không chiếm lý, kể cả vỡ lỡ ra cũng không sợ. Hoặc là đối phương không phải là người Yên Kinh, căn bản không biết Cẩn ca nhi là ai......

Nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng nhảy dựng lên.

“Ngươi nói thật cho ta.” Anh Nương không biết quán trà Tiên Cư cách Hà Hoa lý có xa không, bất kể là loại tình huống nào, nếu như Cẩn ca nhi bọn họ thật hai tay không địch lại bốn quyền, vậy thì càng sớm chạy tới đó thì càng tốt, cho dù không chiếm lý, cũng không thể để cho người ta làm Cẩn ca nhi bị thương. Nàng không khỏi gấp gáp, “Nếu Lục thiếu gia bị đập đầu, ngươi biết mà không báo, coi như là Hầu gia không truy cứu, Thái phu nhân truy cứu tới, ngươi không chết cũng bị lột một lớp da. Mau cẩn thận nói với ta!”

Đánh nhau như vậy làm sao không bị đụng đầu.

Gã sai vặt kia vốn là sợ Cẩn ca nhi bị thương, sau mình sẽ bị trách phạt, bây giờ nghe Anh Nương nói như thế, lại càng lạnh run, sao còn dám giấu diếm chút gì: “Nghe giọng điệu của tên râu dê kia, bọn chúng là từ Hoài An tới, chủ nhà hay là người nhà của Đô Chỉ Huy thiêm sự(võ tướng tam phẩm của thời xưa). Nô tài cũng không biết Lục thiếu gia đắc tội với bọn chúng như thế nào, những người đó người nào cũng giận đến mặt xanh mét, nói là kể cả nhi tử của Trần các lão thì cũng đánh trước rồi hãy nói sau, ở chỗ hoàng thượng, tự nhiên sẽ có người ra mặt lý luận. Mặc dù võ nghệ của Lục thiếu gia siêu quần, thân thủ của mấy hộ vệ cũng rất cao, nhưng bọn họ nhiều người, nô tài sợ đến lúc đó sẽ bị thiệt......”

Hoài An là chỗ của phủ tổng đốc nha môn thuỷ vận, phần lớn người hầu là nghe chỉ huy của Đồng tri, thiêm sự thế tập. Khẩu khí lớn như vậy, hiển nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Anh Nương bắt đầu gấp gáp: “Các ngươi có báo danh hào ra không?”

“Lục thiếu gia nghe tên râu dê nói như vậy, liền không cho báo.” Gã sai vặt lại khóc, “Còn nói, đánh thắng còn dễ nói, nếu như đánh thua, chẳng phải là mất hết mặt mũi rồi sao.”

Anh Nương dậm chân: “Tiên Cư trà lâu cách đây có xa lắm không?”

“Không xa ạ.” Gã sai vặt nói, “Chỉ đi mất khoảng thời gian hai chung trà.

“Ngươi chờ ở đây, ta đi gọi người.” Anh Nương vừa nói, vội vã vào sân.

Hai tiểu nha hoàn không búi tóc bên người Nhị phu nhân chơi ném bao cát trên bàn đá ở dưới giàn nho, cười hì hì, hết sức vui vẻ. Nhìn thấy Anh Nương, đều chào hỏi nàng: “Ngũ Thiếu phu nhân đi đâu đấy ạ? Thái phu nhân vừa sai người rửa lê đưa vào. Nếu tới chậm, thì sẽ không được ăn đâu!” Giọng nói thanh thúy, nụ cười tinh khiết, Anh Nương nhìn thấy thì trong lòng chợt nhẹ, tâm thần an tĩnh hơn.

Chuyện này không thể để cho Thái phu nhân và Nhị phu nhân biết —— Thái phu nhân lớn tuổi, thân thể ngày càng lụn bại, nếu vì vậy mà bị kinh sợ xảy ra tam trường lưỡng đoạn gì, đến lúc đó Cẩn ca nhi sẽ là tội nhân thiên cổ. Nhị phu nhân đối xử với người khác nghiêm nghị, làm việc trầm ổn, không thích nhất những người khoa trương quá, chuyện của Cẩn ca nhi sẽ chỉ làm nàng không thích, nói không chừng còn có thể cảm thấy là mẹ chồng dạy con không nghiêm.

Nhưng xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ người bình thường sẽ cảm thấy bất bình

Nàng lập tức nghĩ tới Từ Tự Truân.

Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, nàng liền lắc đầu luôn.

Mặc dù Từ Tự Truân là thế tử của Vĩnh Bình phủ, nhưng tính cách hắn khoan dung độ lượng, xử sự ôn hòa, giải quyết chuyện công bằng hợp lý. Cho dù Cẩn ca nhi có lý, hắn ra mặt, nhìn thấy đánh người, chỉ sợ cũng sẽ khuyên bảo Cẩn ca nhi tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nói không chừng đối phương làm ầm ĩ, hắn còn có thể cầm bạc ra mặt trấn an. Nếu như Cẩn ca nhi không chiếm lý...... Vậy thì phiền toái hơn, cho tiền thuốc thang không nói, hơn phân nửa còn có thể tự mình mang lễ đi xin lỗi.

Nếu như Cẩn ca nhi đánh thắng còn dễ nói, đó chính là khoan hồng độ lượng; nếu như đánh thua, thì sẽ người ta cười là đồ ăn hại, truyền ra ngoài, để cho sau này Cẩn ca nhi làm người như thế nào?

Đi tìm Bạch tổng quản?

Vậy thì chờ bị nói cho cha chồng biết đi

Anh Nương nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương của Từ Lệnh Nghi...... Trong lòng run lên.

Không được, không thể nói cho Bạch tổng quản!

Nếu cha chồng biết Cẩn ca nhi gây họa ở bên ngoài, nhất định sẽ giận dữ lôi đình, khiển trách là chuyện nhỏ, nếu như vận dụng gia pháp...... không phải mẹ chồng sẽ thương tâm muốn chết sao. Nếu như vậy, còn không bằng xin Từ Tự Truân ra mặt!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Anh Nương xoay quanh.

Chậm một khắc, tình cảnh của Cẩn ca nhi lại khó khăn thêm một khắc.

Nghĩ tới đây, nước mắt nàng cũng muốn rơi xuống.

Hoặc là tâm tình quá kích động rồi, một chân của hài tử trong bụng đá nàng.

Anh Nương ngẩn ra. Nghĩ tới Hạng thị mang bầu, tiếp theo nghĩ tới Từ Tự Dụ mới vừa trở về phủ!

Ánh mắt của nàng sáng ngời.

Mới vừa rồi sao nàng lại không nghĩ tới Từ Tự Dụ chứ!

Nhiều năm như vậy, hắn đi tới đi lui giữa Yên Kinh và Nhạc An, khẳng định trải qua không ít chuyện. Lại là Cử nhân, cũng coi như là người có thân phận, hơn nữa nói chuyện làm việc rất ổn thỏa, cho dù không thể hóa giải tranh cãi, hẳn cũng có thể tạm thời mang người đến ổn định chuyện ở đó. Nàng nghĩ biện pháp đưa tin cho mẹ chồng......

Chỉ là hiện tại tất cả mọi người vây quanh bên người Thái phu nhân nói chuyện, nàng lại là em dâu, khó mà nhanh chóng tìm được cơ hội lén nói chuyện này với hắn!

Linh quang chợt lóe, Anh Nương đột nhiên có chú ý.

Nàng lập tức gọi một tiểu nha hoàn ở bên cạnh: “Ngươi đi nói với Nhị thiếu gia, có người tự xưng đồng môn với hắn, đang ở cửa phủ đợi muốn gặp hắn!”

Bởi vì là Anh Nương nói, tiểu nha hoàn cũng không nghi ngờ nàng, cười hì hì chạy vào.

Chỉ chốc lát, Từ Tự Dụ đã đi ra.

“Nhị ca, là muội tìm ngài!” Anh Nương bước nhanh nghênh đón.

Từ Tự Dụ dần dần thông thế thái, nghe vậy ánh mắt hơi trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Anh Nương nói tóm tắt đơn giản rõ ràng chuyện đã xảy ra: “...... Muội nghĩ tới chỉ có thể để van cầu Nhị bá rồi!” Lại nói, “Gã sai vặt kia vẫn chờ ngoài cửa!”

Từ Tự Dụ lập tức nói: “Muội trở về trước, bất kể là ở trước mặt người nào cũng không được nói đến. Chuyện này ta sẽ tới xử trí.”

Giọng nói tỉnh táo, lý trí của hắn lập tức đạt được sự tin cậy của Anh Nương. Nàng thở phào nhẹ nhỏm, hỏi: “Cũng giấu cả mẫu thân sao?”

“Cũng giấu!” Từ Tự Dụ nói, “Không phải muội nói người nọ từ Hoài An tới sao? Nếu như tình huống không ổn, ta không có cách nào giải quyết, ta sẽ nghĩ biện pháp đi tìm Tứ di phụ hoặc là Ung Vương gia. Muội cũng đừng lo lắng.”

Lúc này Anh Nương mới yên lòng: “Gậy gộc không có mắt, Nhị bá cẩn thận một chút!”

Từ Tự Dụ gật đầu, bước nhanh ra khỏi sân.

Anh Nương hít vào một hơi thật sâu, ổn định tâm tình, lúc này mới cười vào phòng khách.

* * * * * *

Lúc hoàng hôn Thập Nhất Nương trở về phủ.

Mọi người tụ tập ở chỗ Thái phu nhân tẩy trần cho Từ Tự Dụ. Nhưng lại không thấy chính chủ đâu. Không chỉ vậy, còn không thấy cả Cẩn ca nhi mỗi ngày đều trở về phủ đúng giờ.

Lòng Anh Nương như lửa đốt, nhưng không dám lộ rachút gì, không dám nói Từ Tự Dụ, chỉ nói Cẩn ca nhi: “Ngày hôm qua nói với con, muốn đi ngõ gì ở bên cạnh Tướng Quốc Tự ăn thịt đầu dê, chẳng lẽ hôm nay đệ ấy thật sự đi?”

Thái phu nhân nghe vậy lập tức tiêu tan nghi ngờ, cười híp mắt nói với Thập Nhất Nương: “Là ngõ Dương Tràng Nhi. Nơi đó thịt dê là ăn ngon nhất.”

Nhị phu nhân nhìn Hạng thị một cái, cười nói: “Vậy thì đừng chờ Dụ ca nhi nữa—— nếu là đồng môn, nói không chừng là từ Nhạc An tới. Ngàn dặm xa xôi, thì dù thế nào Dụ ca nhi cũng phải tiếp.”

Nàng vừa dứt lời thì có tiểu nha hoàn chạy vào: “Nhị thiếu gia nói, có đồng môn từ Nhạc An tới, chưa quen cuộc sống nơi đây, ngài ấy dàn xếp tốt cho đồng môn rồi lập tức trở về. Xin Thái phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân và mấy vị thiếu gia, thiếu phu nhân không cần chờ.”

“Vậy chúng ta sẽ không đợi nữa.” Thái phu nhân cười phân phó Nhị phu nhân, “Để cho các nàng bày bữa tối đi!”

Nhị phu nhân cười xác nhận, mọi người vây quanh Thái phu nhân đi Đông thứ gian.

Anh Nương ăn bữa tối mà giống như nhai sáp, mạnh mẽ giữ vững tinh thần đưa Thập Nhất Nương trở về phòng.

“Có phải con không thoải mái hay không?” Thập Nhất Nương kéo tay nàng, “Nếu không thoải mái, cứ ở trong nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay cũng không cần dậy sớm đi thỉnh an. Ta sẽ nói với Thái phu nhân cho con.”

“Con vẫn khỏe.” Chung sống một thời gian ngắn, Anh Nương biết bà bà là một người tỉ mỉ, không dám nói mình không thoải mái, cũng không dám giả bộ bệnh, hàm hàm hồ hồ nói, “Nếu ngày mai còn không thoải mái, con sẽ nói với ngài, lúc đó cũng không muộn.”

Thập Nhất Nương thấy nàng không nói, nên cũng không hỏi nữa, chỉ dặn dò Anh Nương nhiều lần có chuyện gì thì tới báo cho nàng.

Anh Nương đáp, rồi chia tay với Thập Nhất Nương ở cửa hậu hoa viên.

Từ Tự Giới cầm tay nàng, thần sắc đoan chính nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ sau khi Nhị ca ra cửa vẻ mặt của nàng vẫn luôn hoảng hốt, còn gạt mẫu thân không nói!”

Anh Nương cảm thấy Từ Tự Giới là chồng của nàng, cũng không phải là người khác, căn bản là không có ý định gạt hắn. Nhỏ giọng nói chuyện gì đã xảy ra cho hắn.

Thần sắc của Từ Tự Giới đại biến: “Chuyện này sao có thể được? Nếu khuya hôm nay bọn họ không trở lại, thì chắc chắn là không thể gạt được?” Sau đó nói, “Sao lúc ấy nàng không nói một tiếng với ta, nhiều người là nhiều thêm một phần dũng khí, ta đi giúp nhị ca làm chân chạy, báo tin cũng tốt a!” Rồi nắm tay lại thành quyền, “Đây là nhân vật nhà ai mà kiêu ngạo như vậy. Cho dù Cẩn ca nhi làm không đúng, nhưng hắn tuổi nhỏ, thì không thể nhường cho một chút sao?”

“Tình huống lúc đó đó, sao thiếp có thể nói cho chàng!” Anh Nương sẵng giọng, “Chuyện này, chàng cũng không thể nói cho Tứ bá.”

“Ta biết rõ nặng nhẹ.” Từ Tự Giới vừa nói, vừa bước nhanh hơn, “Ta đưa nàng trở về —— ta phải đi Ngâm Thanh Cư, nếu muộn rồi, nàng cũng đừng chờ ta trở lại!”

Anh Nương vội vàng đẩy hắn ra: “Có nha hoàn, bà tử phụng bồi thiếp rồi, chàng muốn đi thì đi sớm a. Có tin tức gì, nếu có thể nhớ nói với thiếp một tiếng, tránh cho thiếp lo lắng.”

Từ Tự Giới suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy nàng cẩn thận một chút. Có tin tức ta sẽ cho người báo cho nàng luôn.”

“Mau đi đi!” Anh Nương gật đầu.

Từ Tự Giới chạy ra khỏi cửa thuỳ hoa.
Bình Luận (0)
Comment