Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 132

Đêm hôm tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, sau đó là giọng nói tranh chấp. Vì bình thường rất yên tĩnh nên lúc này nghe thấy đặc biệt rõ ràng. Lí Vị Ương bỗng chốc tỉnh lại, mở mắt, trong bóng đêm nhìn chăm chú động tĩnh bên ngoài.

Giọng của Triệu Nguyệt cách ván cửa truyền đến: “Phu nhân sinh bệnh tìm tiểu thư có ích gì, đi tìm đại phu mới phải!”

“Đâu ra đạo lý như vậy! Ta tới gặp Tam tiểu thư, nha đầu ngươi dựa vào cái gì ngăn cản! Mau cút đi!” Là tiếng nói của Vinh ma ma.

Lí Vị Ương xoay người không nói gì, Mặc Trúc ngầm hiểu, không có phản ứng, phảng phất như người trong phòng ngủ thật sâu, mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì.

Vinh ma ma đứng bên ngoài hô lớn: “Tam tiểu thư, phu nhân không thoải mái, mời ngài đến xem một lát!”

Trong phòng không hề có động tĩnh, Triệu Nguyệt lạnh lùng nói: “Mỗi lần tiểu thư ngủ đều phải đốt hương an thần, hương này vừa ngửi sẽ ngủ rất say, làm sao tỉnh lại được, bà nên chạy nhanh đi mời đại phu đi, đừng chậm trễ nữa!”

Vinh ma ma oán khí đầy người, nha đầu chết tiệt mặt lạnh như sương bảo vệ ngoài cửa, như vậy ngay cả mặt Lí Vị Ương cũng không thể nhìn thấy! Bà tức giận: “Cần ngươi chỉ huy ta chắc, ngươi xem là cái gì!” Gần đây bà đi đâu cũng được nịnh bợ, cho tới giờ chưa từng gặp cảnh bị nhốt ngoài cửa! Không ngờ lại bị ngăn chặn ở chỗ này!

Triệu Nguyệt đi theo Lí Vị Ương lâu, cũng học được nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nói: “Nô tỳ quả thật không là cái gì, nhưng nô tỳ cũng phải nhắc nhở Vinh ma ma, đây là viện của Tam tiểu thư, nô tỳ là nha đầu của Tam tiểu thư, muốn đánh phải để tiểu thư đánh, trước mặt Tam tiểu thư ngài cũng chẳng là cái gì! Nô tỳ khuyên ngài, nếu phu nhân trong người thật sự không thoải mái thì nhanh chân tìm đại phu đến khám, hiện giờ phu nhân có thai, cứ chậm trễ sẽ là lỗi của Vinh ma ma!”

“Lão gia lão phu nhân đã giao phu nhân cho Tam tiểu thư chăm sóc!” Vinh ma ma tức giận đến cực điểm.

Triệu Nguyệt lạnh lùng cười: “Nghe ma ma nói kìa, Tam tiểu thư còn chưa lấy chồng, chuyện mang thai dưỡng thai tiểu thư chẳng biết là bao, lão phu nhân cũng nói qua chỉ nhờ bát tự của Tam tiểu thư trấn áp, chuyện chăm sóc phu nhân các ma ma tự mình làm, Tam tiểu thư không đảm đương nổi!”

Sắc mặt Vinh ma ma càng khó coi hơn, từ sau khi phu nhân mang thai, lão gia mỗi ngày đều đến thăm, cho nên phu nhân là người được chiều chuộng nhất nhà! Chuyển đến nơi này hẳn cũng như trước, Lí Vị Ương phải ngoan ngoãn chăm sóc Tưởng Nguyệt Lan, không thể để phu nhân bị thương chút nào, đây là nghĩa vụ, trách nhiệm, tuyệt đối không thể trốn tránh! Nhưng Vinh ma ma không ngờ, đối phương căn bản không có ý chăm sóc, đơn giản là không quan tâm!

Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, có vẻ là Vinh ma ma rời đi, Mặc Trúc khinh thường bĩu môi, sau đó phe phẩy quạt trước lư hương, để căn phòng tràn ngập hương an thần, tiểu thư ngủ không an giấc, đêm hôm thường bị ác mộng bừng tỉnh, mà mỗi lần các nàng hỏi tiểu thư luôn tránh né vấn đề này. Trong lòng Mặc Trúc nghĩ thầm, hiện giờ tiểu thư mỗi ngày xuôi gió xuôi nước, rốt cuộc chuyện gì quấy nhiễu tiểu thư, đến mức tối nào cũng mơ ác mộng?

Lí Vị Ương cười nhẹ, tiếp tục ngủ.

Tưởng Nguyệt Lan nghe Vinh ma ma bẩm báo xong, trong lòng phẫn hận.

Vinh ma ma nhỏ giọng: “Phu nhân, theo nô tỳ thấy bỏ qua đi, Tam tiểu thư người này tâm tư ác độc, bình thường chúng ta đừng đi trêu chọc mới phải.”

Bà vừa khuyên, Tưởng Nguyệt Lan càng thêm phẫn nộ. Nàng dè dặt cẩn trọng khắp nơi, chỉ vì có được mối hôn nhân tốt, hiện giờ gả cho Lí Tiêu Nhiên, là nhất phẩm phu nhân đường đường chính chính, vốn có thể hưởng thụ sự kính trọng cùng hâm mộ của mọi người, mà trước mặt thứ nữ xuất thân hạ lưu như Lí Vị Ương lại thấp hơn một bậc, lúc trước nàng không có cảm giác này, nhưng từ khi thấy Lí Mẫn Đức nhìn Lí Vị Ương với ánh mắt như vậy, nàng lập tức hận đau cả tâm can!

Bất cứ giá nào cũng phải trừ bỏ Lí Vị Ương, bằng không trong cái nhà này mình vẫn giống như trước khi xuất giá, vĩnh viễn không nâng nổi đầu! Trong lòng Tưởng Nguyệt Lan nghĩ thế, mắt toát ra vẻ tàn nhẫn độc ác.

Vinh ma ma khẽ thở dài trong lòng, đáy mắt khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Phu nhân, tương lai Tam tiểu thư dù sao cũng phải xuất giá, ngài cần gì phải tranh chấp với tiểu thư? Chờ Tam tiểu thư gả ra ngoài, mọi thứ không phải đều thuộc về ngài, làm vậy không đáng!”

Tưởng Nguyệt Lan lạnh lùng thốt: “Nàng ta gả ra ngoài thì thế nào, không phải còn có mẹ ruột với đệ đệ ở Lí gia sao? Nàng ta sẽ thoái nhượng dễ dàng chắc, ngươi quá không hiểu nàng ta!” Miệng nàng nói nhưng trong lòng không nghĩ thế, đúng vậy, Lí Vị Ương sẽ gả ra ngoài, tương lai không gây trở ngại lớn với nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lí Vị Ương và Tam công tử đứng cùng một chỗ, con rắn độc trong lòng sẽ thoát ra ngoài.

Đúng vậy, loại tình cảm này không nên có, thậm chí là dị dạng, nhưng nàng không thể khống chế bản thân! Vì sao, vì sao nàng phải gả cho nam nhân đủ tuổi làm phụ thân mình, nếu phu quân của nàng phong độ ngời ngời, tuổi trẻ anh tuấn, nàng nhất định sẽ không thích một nam nhân hoàn toàn không có khả năng thuộc về mình!

Đêm hôm, đại phu vẫn chạy đến, thậm chí còn kinh động đến Lí Tiêu Nhiên nghỉ ở viện của Tứ di nương, mà chạy tới xong thấy không có việc gì cũng trở về. Đương nhiên, lúc Lí Tiêu Nhiên nhìn thấy Lí Vị Ương vẫn tiếp tục đóng cửa ngủ, thì vẻ mặt vặn vẹo trong chớp mắt, nhưng ông vẫn không tới cửa quấy rầy. Trong tiềm thức đối với Lí Vị Ương, ông có một loại sợ hãi không nói rõ được. Đối phương đã đồng ý để Tưởng Nguyệt Lan đến ở đã là tôn trọng bọn họ rồi, ông có dự cảm, nếu bọn họ làm quá đáng, có khả năng Lí Vị Ương sẽ không để ý, xử lý luôn cả ông. Nha đầu này chính là người lãnh huyết vô tình như vậy. Lí Tiêu Nhiên nghĩ thế, tất nhiên bỏ qua ý định đi quở trách, đành phải an ủi Tưởng Nguyệt Lan đang tủi thân oán ức vô cùng, rồi rời đi.

_____________________________________

Sáng sớm hôm sau, Lí Vị Ương vừa ăn điểm tâm vừa ngáp một cái. Mặc Trúc lẩm bẩm: “Đều tại bên kia ầm ỹ.”

Lí Vị Ương nhìn qua mà không nói gì, trong lòng nàng biết mình mất ngủ không liên quan gì đến Tưởng Nguyệt Lan, mỗi lần nhắm mắt lại nàng luôn mơ về một số chuyện trong quá khứ, cảm giác này không tốt chút nào. Ăn non nửa bát cháo, Lí Vị Ương buông thìa.

Ngoài cửa, Lí Mẫn Đức nghiêng đầu hỏi: “Ta có thể vào không?”

Lí Vị Ương giật mình nhìn hắn.

Lí Mẫn Đức nghi hoặc hỏi: “Thế nào, chưa tỉnh ngủ sao?”

Lí Vị Ương nhíu mày: “Không phải đã nói với ngươi không tiện, đừng có đến rồi mà?” Tưởng Nguyệt Lan ở chỗ này, Lí Mẫn Đức cứ đi đi lại lại, lời đồn truyền ra ngoài thật không xuôi tai. Cho nên nàng mới yêu cầu hắn kiêng kị, nhưng hiển nhiên người kia căn bản không nghe vào đầu.

Lí Mẫn Đức tủi thân oan oan ức ức nói: “Ta chỉ đến thăm nàng.”

Lí Vị Ương đỡ trán: “Vì sao vẫn không nghe lời thế hả?”

Hai mắt Lí Mẫn Đức chớp chớp, tươi cười thuần khiết hiền lành: “Nửa đêm hôm qua nghe thấy tiếng gió thổi lớn, sợ nàng ngủ không ngon…” Ngừng lại một chút, “Mắt nàng sao thế kia!”

Không cần hỏi Lí Vị Ương cũng biết hắn nói đến cái gì, vừa rồi rửa mặt chải đầu nàng đã nhìn qua, hai mắt đỏ ửng, hiển nhiên đêm qua không nghỉ ngơi tốt.

Lí Mẫn Đức bước nhanh tới, nhào đến trước mặt Lí Vị Ương, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mắt nàng, đau lòng: “Sao nàng cứ luôn ngủ không ngon!”

Lí Vị Ương không để ý đến: “Có lẽ làm quá nhiều chuyện xấu?”

Lí Mẫn Đức nhìn bọng mắt xanh tím, như thể không nghe thấy lời nàng nói: “Vị Ương, hay là buổi tối ta đến gác đêm cho nàng, như vậy nàng có thể ngủ ngon hơn.” Hai tròng mắt màu hổ phách chớp sáng, chờ mong nhìn nàng.

Lí Vị Ương không còn gì để nói: “Ngươi nghĩ chỗ này là chỗ nào, có thể tùy tiện xằng bậy chắc?” Nàng chỉ chỉ phòng đối diện, “Chỗ kia còn có người trông mong bắt được nhược điểm của ta!”

Lí Mẫn Đức hai mắt cong cong cười nói: “Ta có thể làm cho thần không biết quỷ không hay!”

Lí Vị Ương: “…” Nàng thật sự không biết phải nói gì, tóm lại từ sau khi Lí Mẫn Đức bị thương dường như hắn tìm được biện pháp đối phó nàng, hơn nữa áp dụng lần nào cũng chuẩn. Nàng chuyển giọng đứng đắn: “Đừng náo loạn nữa! Vấn đề không phải là bị người khác phát hiện hay không!”

Hai mắt Lí Mẫn Đức càng sáng hơn: “Vị Ương rốt cuộc không còn đối xử với ta như đệ đệ nữa?! Nàng cũng cảm thấy ta là một nam nhân rồi sao?!”

Mấy câu này nghe qua sao có chút kỳ lạ, Lí Vị Ương đỡ trán: “Quên đi, ngươi coi như ta chưa nói gì. Đã ăn sáng chưa, muốn cùng ăn không?”

Không đợi nàng nói xong, Lí Mẫn Đức đã nhanh chóng ngồi ổn định bên cạnh, động tác hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

Lí Vị Ương nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi suy nghĩ gì thế? Sao càng ngày càng kỳ quái?”

Lí Mẫn Đức cầm đũa Bạch Chỉ đưa tới, sau đó trả lời không cần suy nghĩ: “Bởi vì ta lo lắng cho nàng.”

Lí Vị Ương hơi sửng sốt, lập tức cười khổ: “Mẫn Đức, ngươi bảo ta nói thế nào bây giờ, nếu cứ thường xuyên lui tới phòng này, lâu ngày sẽ bị người ta đồn đãi, ngươi muốn ta là nhân vật chính trong mấy lời đồn đãi đấy sao? Hay ngươi coi việc trêu đùa ta là sở thích?” Nàng còn chưa dứt lời tay đã bị cầm lấy.

Lí Mẫn Đức lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt buồn bã: “Ta sẽ không gây phiền toái cho nàng.”

Lòng bàn tay hắn cực nóng, làm nàng bất giác cảm thấy kỳ lạ, lập tức rút tay về, hơi mất tự nhiên: “… Ta không có ý này.” Nói là vậy mà thực ra nàng không e ngại mấy lời đồn đãi, bởi vì nàng căn bản không thèm để ý đến những người đó, nhưng mà chung quy cảm thấy thái độ của hắn không đúng, nàng đã nói rõ ràng với hắn, hắn hẳn phải thay đổi thái độ mới đúng. Vậy mà vẫn đối xử với nàng như trước, càng giống như đối xử với thiếu nữ mình thích, mà không phải người thân. Thế là thế nào? Rõ ràng hắn phải buông tay mới đúng.

Lí Mẫn Đức lại chuyển đề tài: “Tưởng Nguyệt Lan ở lại viện này cho nên ta thật lo lắng. Ta đã đi điều tra Hà đại phu xem bệnh cho nàng ta, hắn đúng là người có y thuật cao, mà y đức không tốt lắm, nhiều năm trước từng được người ta trả tiền làm giả khẩu cung ở Lưu thành. Lưu thành có một hộ gia, lão chủ nhân vừa mới chết đi, một vị phu nhân lập tức ôm đứa nhỏ tới cửa làm loạn, nói đứa nhỏ là con của chủ nhân nhà này, con riêng bên ngoài cũng có tư cách được phân tài sản. Chuyện này huyên náo đến tận nha môn, lúc đó không đủ chứng cứ chứng minh đứa nhỏ là huyết mạch nhà nọ. Cuối cùng vị Hà đại phu này đi ra hỗ trợ làm chứng, phu nhân và đứa nhỏ mới có được tài sản. Một năm sau khi chuyện này phát sinh, phụ thân ruột thịt của đứa con riêng lại xuất hiện, chứng minh Hà đại phu nhận tiền hối lộ, giúp làm giả chứng cớ ——” giọng nói của hắn trầm thấp, giọng điệu có vẻ rất bình thường mà Lí Vị Ương biết, nhất định hắn tốn không ít tâm tư mới tra được chuyện này.

“Cho nên Hà đại phu mới rời khỏi Lưu thành?” Lí Vị Ương nói tiếp.

Lí Mẫn Đức gật đầu: “Đúng là như thế, hắn thấy không thể ở lại nơi đó, sau này được sư huynh nhắc nhở dời đến Kinh đô. Người này tuy rằng đức hạnh có vấn đề mà y thuật đúng là cao minh, sau này được giới thiệu đến Tưởng gia làm đại phu chuyên dụng.”

_______________________________

Lí Vị Ương suy nghĩ: “Đã từng có tiền sử thì càng đáng nghi.” Chuyện Tưởng Nguyệt Lan sinh đứa nhỏ vốn không liên quan gì đến mình, nhưng nàng ta lại mặt dày đòi ở trong viện, thế thì không thể không để ý. Đúng lúc này Lí Vị Ương đột nhiên nhớ ra một việc: “Triệu Nguyệt nói với ta, gần đây có người đến tìm ngươi.”

Lí Mẫn Đức ngẩn người, tươi cười trên mặt bỗng phai nhạt đi.

Lí Vị Ương nói: “Phụ thân ngươi, hình như rất muốn ngươi về nước.”

Lí Mẫn Đức buông mắt xuống: “Nhưng mà ta không muốn trở về.”

Lí Vị Ương định nói ngươi không quay về thì cũng không thể phủ nhận thân thế chính mình, nhưng lại cảm thấy lời này tổn thương người quá mức, châm chước một lúc mới cất lời: “Vậy hiện tại ngươi không có tính toán gì sao? Dù sao xuất thân của ngươi đặc biệt, cứ hao tốn thời gian ở đây giúp ta, không thấy oan ức chán nản sao, ngươi hẳn phải…”

Lí mẫn đức: “Ta không muốn gặp những người đó.”

Lí Vị Ương ngây ra nhìn hắn: “Có ý gì?”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hoa sen, dừng trên khuôn mặt hắn, trong khoảng thời gian ngắn hắn không nói gì cả. Khuôn mặt của hắn vương chút vô đơn: “Mẫu thân ruột của ta đã chết sớm, những người còn sống không có quan hệ gì với ta… Kể cả người có cùng huyết thống kia…”

Lí Vị Ương trầm mặc thật lâu, không biết nên nói gì. Nàng mềm lòng, cảm giác chua xót khi không có người thân nàng có thể hiểu được, nhưng mà… cuối cùng nàng chỉ nói: “Nhương ngươi mãi trốn tránh cũng không phải là biện pháp, ta nghe nói, phụ thân ngươi sốt ruột tìm ngươi trở về, mặc dù đã sai người bảo vệ ngươi nhưng dù sao chỗ này cũng ngoài tầm tay…”

Hai mắt Lí Mẫn Đức chớp chớp, hàng mi thật dài phảng phất như bị ánh mặt trời nhiễm lên một lớp màu vàng, tay phủ lên tay nàng, nâng hai tròng mắt màu hổ phách, mang vài phần như khẩn cầu. “Nàng muốn đuổi ta đi như vậy, để ta ở lại với nàng không tốt sao?”

Đương nhiên không phải không tốt, chỉ có điều… nàng chung quy cảm thấy để hắn ở lại đây càng nguy hiểm hơn. Những người đó sớm hay muộn cũng tìm đến cửa, đến lúc đó sẽ phiền toái lớn. Đương nhiên về nước chưa hẳn đã an toàn, có thể nói, khắp nơi trong thế giới này đều tranh đoạt quyền thế, giết hại lẫn nhau, nếu muốn sống sót chỉ có cách đánh bại tất cả kẻ địch, mới có thể an hưởng thái bình. Để một mình hắn đối mặt với đám sói dữ, Lí Vị Ương lo lắng.

“Ta không đi, trừ khi nàng cùng rời đi với ta.” Hắn trịnh trọng nói.

Lí Vị Ương hơi sửng sốt, còn chưa chờ nàng phản ứng lại hắn đã được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, những ngón tay hơi lạnh chạm lên gò má nàng, động tác dịu dàng mà cẩn thận làm Lí Vị Ương ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt tuấn tú trong suốt kia càng lúc càng gần…

… Đợi chút, hình như có gì đó không đúng!

Tại lúc chỉ mành treo chuông, Lí Vị Ương đột nhiên duỗi ngón tay ra chỉ lên trán Lí Mẫn Đức, ngăn cản môi đối phương đang đến gần. Ngươi kia càng ngày càng vô lại, dám nhân lúc nàng không chú ý ăn đậu hủ. (sàm sỡ)

Lí Mẫn Đức quay đầu đi, lặng lẽ nói: “Không khí tốt như vậy, suýt chút nữa…”

Lí Vị Ương không còn gì để nói, vừa rồi nàng còn cảm thấy mềm lòng, đúng là… Hắn cố ý, rõ ràng là hắn cố ý, nhất định là cố ý! Trong lòng nàng tức giận, mà chỉ hừ lạnh một tiếng: “Lần sau còn dám vô lễ như vậy, trực tiếp đuổi ngươi ra ngoài.”

Lí Mẫn Đức chỉ cười, dáng vẻ tủi thân, mà mắt càng lúc càng sáng.

“Được rồi, đừng có náo loạn nữa! Về sau ngươi muốn gặp ta trực tiếp truyền tin đến là được, không cần tự mình chạy vào, ngươi không thấy mấy người bên ngoài đều đang nhìm chằm chằm sao?” Lí Vị Ương nói.

Đương nhiên Lí Mẫn Đức có thấy, nhưng hắn chỉ đến thăm đường tỷ trên danh nghĩa của mình, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ có hành động hơi quá mức, mà bên ngoài có người thân tín trông coi không để người khác nhìn thấy, còn ai dám nói cái gì? Nếu vì thế Lí Vị Ương không gả được, hắn lại càng thỏa mãn như ý —— đương nhiên lời này không thể nói trước mặt nàng.

“Ta chung quy cảm thấy, lão yêu bà kia chuyển vào nhất định có ý đồ khác.” Theo bản năng Lí Mẫn Đức nhìn thoáng qua ngoài cửa, tuy cách một lớp mành hắn vẫn cảm thấy bên kia có người giám thị nhất cử nhất động của bọn họ bất cứ lúc nào.

“Tất nhiên rồi, huyền cơ ở ngay trong bụng nàng ta.” Lí Vị Ương mỉm cười.

Mà Tưởng Nguyệt Lan ở phòng phía đông nghe đến tin tức Lí Mẫn Đức đến bái phỏng, đầu tiên vui vẻ, mà lúc nhìn thấy đối phương không hề quay đầu lại bước vào phòng khách nhỏ chỗ Lí Vị Ương, mà không hề tới thỉnh an thì sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng âm trầm. Vốn tưởng rằng chuyển đến đây sẽ có cơ hội được gặp hắn nhiều hơn, lại không ngờ rằng mình phải trơ mắt xem hắn chạy tới hiến ân cần với tiểu yêu tinh kia!

Vinh ma ma thấy phu nhân nhà mình vẻ mặt buồn bực, không cam lòng lại oán giận nhìn phòng khách của Lí Vị Ương cách đó không xa, nửa canh giờ vẫn không nhúc nhích, trong lòng bất giác kinh hoàng bất an. Tuy phu nhân tuổi không lớn nhưng trước nay vô cùng trầm ổn, chưa từng kỳ quái như vậy, bà thật sự nghĩ không ra, phu nhân sao có thể biến thành dạng này?

Mà Tưởng Nguyệt Lan vẫn dùng ánh mắt hâm mộ, ghen tị, oán hận nhìn chăm chú phòng khách Lí Mẫn Đức bước vào, nhìn hắn đi vào, trở ra, lại nhìn đến khi bóng lưng hắn khuất dần, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa mới thôi.

“Vinh ma ma, hầu hạ ta thay quần áo.” Tưởng Nguyệt Lan có vẻ muốn đứng dậy ra ngoài.

“Phu nhân! Không thể!” Vinh ma ma đột nhiên quỳ rạp xuống, “Phu nhân, ngài phải nghĩ rõ ràng! Có một số việc đừng nói đến làm, nghĩ cũng không thể nghĩ!”

______________________________

Tưởng Nguyệt Lan nhíu mày: “Ngay cả ngươi cũng muốn đối nghịch với ta? Ta chỉ ra ngoài đi dạo, ngươi sợ cái gì!”

Sắc mặt Vinh ma ma lúc xanh lúc trắng, cuối cùng mở miệng, thay đổi cả cách xưng hô: “Tiểu thư, nô tỳ biết cửa hôn sự này trong lòng tiểu thư rất tủi thân oan ức, mà đôi khi con người phải chấp nhận số mệnh, nếu tiểu thư an ổn sống qua ngày với Lí Thừa tướng, tương lai sẽ có lúc tiểu thư được hưởng phúc, nhưng nếu không thì tuyệt đối không có kết quả tốt… Tiểu thư còn nhớ vị tiểu thư Phương gia không, người Phương gia chỉ nói với bên ngoài nàng ấy đã chết, khi đó nàng ấy còn chưa xuất giá, tiếc thay một tiểu thư xinh xắn đáng yêu, chỉ vì một lần hồ đồ…”

Tưởng Nguyệt Lan đương nhiên biết người Vinh ma ma nói là ai, chẳng những biết còn nhớ rõ ràng.

Phương Đức Trân là nữ nhi của Phương gia Đại học sĩ Trung Cực điện, trong nhà chỉ có một đệ đệ thứ xuất, nàng ấy nổi tiếng vì mỹ mạo kinh người, có xuất thân cao quý, Phương gia lại là nhà thanh quý, thừa hưởng long ân, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, trăm ngàn sủng ái đến người. Tưởng Nguyệt Lan còn nhớ rõ, vị Phương tiểu thư kia có khuôn mặt trái xoan tinh xảo động lòng, hàng mi thon dài đẹp đẽ, mắt phượng xa xôi ẩn tình, miệng anh đào nhỏ nhắn, lúc nào cũng mỉm cười, làm người khác nhìn qua đã thấy vui vẻ.

Phương gia dù sao cũng chỉ có một nữ nhi con vợ cả, vô cùng yêu quý, nuông chiều, tùy ý tiêu tốn không biết bao nhiêu bạc ở vấn đề ăn mặc, hằng năm chỉ riêng ra ngoài nghỉ hè nửa tháng đã phải mang theo mười thùng lăng la tơ lụa, được yêu chiều rất rõ ràng. Đến giờ chuyện đấy đã qua tám năm, lúc đó Tưởng Nguyệt Lan chỉ mới mười một tuổi đi theo mẫu thân đến làm khách, hâm mộ Phương Đức Trân vô cùng. Tiểu thư Phương gia sớm đính hôn, hứa gả cho công tử đại quan biên giới, đính hạ hôn ước ngay từ khi còn nhỏ, môn đăng hộ đối. Thiếu gia kia anh tuấn cao lớn, văn võ song toàn, vốn là mối hôn nhân không thể tốt hơn. Ai ngờ chuyện phiền toán đến ngay sau khi Phương gia mời tiên sinh dạy học cho đệ đệ thứ xuất của Phương tiểu thư, Phương tiểu thư lại động tâm với thư sinh thanh niên có tài nhưng không gặp thời đó.

Mọi chuyện truyền tới nay đã bị hậu nhân thêm thắt khá nhiều, nhưng mà tất cả đều miêu tả câu chuyện sang quý và bần tiện yêu mến nhau, “Đại tiểu thư có tư tình với thư sinh, đến mức trinh tiết bị hủy, bôi nhọ hôn ước.” Một câu mơ hồ đã nói lên tất cả. Cuối cùng tính mạng thư sinh không được đảm bảo, vị Phương tiểu thư cũng bị người nhà cưỡng chế đưa về cố hương, luôn giam giữ ở từ đường. Không, có lẽ đã chết rồi. Tưởng Nguyệt Lan nhớ tới người này, cả người đột nhiên run run. Chỉ náo loạn vì không cam tâm, có đúng không?

“Tiểu thư, đừng trách nô tỳ lắm miệng, nô tỳ nhìn tiểu thư lớn lên, vạn lần không thể để tiểu thư phạm sai lầm.” Vinh ma ma không nói nữa. Nhìn phu nhân trẻ tuổi thiên kiều bá mị trước mắt, dường như bảo nàng nhận mệnh là việc quá mức tàn nhẫn, nữ tử thanh xuân đều hướng tới thiếu niên tuấn mỹ, có gì đáng trách đâu? “Tiểu thư nghỉ ngơi đi, có gì phân phó thì gọi nô tỳ.” Vinh ma ma thở dài một hơi, còn chưa đi tới cửa phía sau đã truyền tới giọng nói run run suy yếu: “Ta không có cách nào.”

Vinh ma ma quay đầu lại: “Tiểu thư…”

“Ngươi nói không cam lòng rất nguy hiểm, ta… cũng biết, nhưng ít nhất chứng minh ta còn sống, cả đời ta sẽ không phải chỉ ở bên cạnh một lão nam nhân…” Giọng nói của Tưởng Nguyệt Lan trở nên lạnh băng, “Ta không muốn ở bên ông ta, như vậy cả đời bị hủy rồi…”

Vinh ma ma hai mắt mở lớn —— thế sao được! Đã gả cho Lí Tiêu Nhiên rồi bây giờ mới hối hận, rõ ràng lúc trước phu nhân nhắc tới mối hôn sự này Tưởng Nguyệt Lan ngoài miệng mất hứng, mà trong lòng miễn cưỡng coi như vừa lòng, dù sao cũng là tôn vinh Nhất phẩm phu nhân, tương lai vinh hoa phú quý không đếm được, mà hiện tại hưởng được phú quý rồi lại muốn người yêu tuổi trẻ tuấn mỹ, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như thế! Tưởng gia sao chấp nhận được chuyện gì mất mặt?! Nghĩ rằng tiểu thư chỉ bị mê hoặc nhất thời, kiềm chế cơn giận nói: “Phu nhân đừng miên man suy nghĩ ——” chỉ ngắn ngủi chốc lát xưng hô đã đổi trở về, không ngừng nhắc nhở đối phương đừng quên thân phận của mình.

“Ta không miên man suy nghĩ!” Tưởng Nguyệt Lan kích động đứng lên, nói lời khí phách, “Ta nhất định có được thứ ta muốn, nhất định phải có được, lễ nghi thể diện giả dối đều là con người tự mình khó xử mình —— người chết rồi như đèn đã tắt, không còn gì hết, ta không sợ, ngươi để ta một lần như ý nguyện đi…”

Vinh ma ma nhìn tiểu thư, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, không ngờ Tưởng Nguyệt Lan đột nhiên đứng lên, nhào vào lòng bà run run nói: “Giúp ta! Giúp ta đi! Ta không thể chết tâm với hắn, ta cứ cho rằng người như hắn sẽ không có nữ nhân nào có được trái tim hắn, hiện tại mới biết là có thể! Hắn lại ở cùng nàng ta, bọn họ cũng không thể, mà hắn vẫn thích nàng ta, nàng ta đã có thể vì sao ta không thể, ta có gì không bằng nàng ta…”

Vinh ma ma nhìn tiểu thư mình một tay nuôi lớn biến thành thế này, trong lòng cũng khó chịu, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Nô tỳ —— sẽ làm hết sức.”

Trong phòng khách, Bạch Chỉ bẩm báo: “Tiểu thư, nô tỳ đã phân phó nha đầu bên chúng ta, chưa bẩm báo với tiểu thư thì không được tự tiện vào phòng phu nhân.”

Lí Vị Ương gật đầu, Tưởng Nguyệt Lan ở phòng phía đông, bởi vì tránh bị nghi ngờ tất nhiên không thể thường xuyên đi vào, khỏi truyền ra lời đồn đãi gì đó.

“Phu nhân bên kia cũng phòng bị chúng ta, chỉ dùng đầu bếp của mình, nha đầu của mình, cho tới giờ chưa sai sử người bên ta.” Bạch Chỉ nói tiếp.

Lí Vị Ương trầm ngâm một lát, khóe miệng nhếch lên, cười nhẹ: “Như vậy tốt nhất.” Chỉ có điều Tưởng Nguyệt Lan vừa ra vẻ phòng bị nàng vừa muốn ở trong viện của nàng, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ thật sự vì Lí Mẫn Đức? Hẳn không đơn giản như vậy, Lí Vị Ương đoán không ra tâm tư của Tưởng Nguyệt Lan.

Bạch Chỉ cũng thấy kỳ quái, vốn tưởng rằng Tưởng Nguyệt Lan sẽ mượn cơ hội gây phiền toái cho Tam tiểu thư, nhưng hiện giờ nha đầu nàng ta tự chăm sóc, ăn mặc không tới phiên người khác nhúng tay, ai có thể nói nhảm, nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện, cho dù có người cứng rắn ép tội danh lên người Lí Vị Ương cũng chẳng có tác dụng là bao. Như vậy chẳng phải đối phương hoàn toàn uổng phí sức lực sao? Loại hành động này không giống việc Tưởng Nguyệt Lan thường làm.

Ngày vội vàng trôi qua, trong vòng một tháng Lí gia vẫn gió êm sóng lặng, cho đến ngày lành Nhị thiếu gia Lí gia đón dâu.

Sáng sớm, Tưởng Nguyệt Lan ngồi trước gương đồng, nha đầu rửa mặt búi tóc cho nàng, Tưởng Nguyệt Lan nhìn nữ tử trong gương, sắc mặt tái nhợt, lập tức phân phó nha đầu trát thêm phấn, nhìn sắc mặt mới tốt hơn chút.

___________________________________

“Phu nhân, xiêm y hơi chật, nô tỳ nới thêm hai tấc ở eo vậy.” Tiểu nha đầu Xuân Cúc cầm váy dài màu đỏ đến, cười khanh khách nói.

Tưởng Nguyệt Lan nhìn chằm chằm bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá, ánh mắt chớp lóe, đưa tay nâng làn váy, đánh giá một lúc lâu, bỗng dưng lật đổ khay đựng.

Xuân Cúc cả người run run, nhìn Tưởng Nguyệt Lan ý cười khắc sâu, tiếng cười lạnh lẽo làm nàng sợ hãi.

“Phu nhân! Cầu xin phu nhân tha thứ nô tỳ!” Tuy miệng nói sai mà Xuân Cúc lại không biết mình đã sai ở chỗ nào.

Tưởng Nguyệt Lan vuốt búi tóc, nói không chút để ý: “Ngươi nói ta béo.”

Người mang thai ăn nhiều ít vận động, tất nhiên sẽ béo lên, có gì kỳ quái đâu? Nhưng nhìn vẻ mặt của Tưởng Nguyệt Lan, Xuân Cúc sợ hãi cả người phát run, liên tục nói mình sai rồi. Ban đầu thân thể hơi run, đến lúc này đã cứng ngắc, càng lúc càng lạnh, cho đến khi biến thành hàn băng không chút độ ấm.

Mắt Tưởng Nguyệt Lan rét lạnh, khóe môi nhếch lên thành ý cười châm chọc, giọng nói khốc liệt như băng tuyết: “Vả miệng.”

Xuân Cúc cả người cứng đờ, không dám nhiều lợi, bắt đầu mạnh tay đánh mặt mình, Tưởng Nguyệt Lan nghe tiếng tát rất hưởng thụ, ánh mắt say mê. Trong phòng tiếng bốp bốp vang lên không ngừng, dần có máu rơi xuống đất, là da mặt bị cắt qua chảy máu, mỗi lần Xuân Cúc tự đánh tươi cười của Tưởng Nguyệt Lan càng sáng lạn hơn.

Đánh đủ một trăm cái, cả khuôn Xuân Cúc xanh tím, Tưởng Nguyệt Lan mới chậm rãi nói: “Đủ rồi.”

“Phu nhân…” Xuân Cúc đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt vương lệ, nỉ non: “Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin phu nhân tha thứ.”

“Cút đi! Quỳ bên ngoài, khi nào ta gọi mới được vào!” Tưởng Nguyệt Lan nói một câu lạnh băng.

Xuân Cúc chẳng còn cách nào, vẻ mặt cầu xin chậm rãi lui ra ngoài, sau đó quỳ gối dưới hành lang, Vinh ma ma lạnh lùng thét: “Cút ra xa một chút.”

Xuân Cúc lại đi đến đầu viện quỳ xuống, khuôn mặt xanh tím cực kỳ đáng thương.

Triệu Nguyệt bên này nhìn thấy, nhíu mày: “Tiểu thư xem kìa.”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Không cần quản.”

Bạch Chỉ nhíu mày: “Nhưng mà tân khách sắp tới cửa, vạn nhất nháo loạn ra chuyện gì thì thật khó coi.”

Lí Vị Ương thản nhiên đáp: “Nháo loạn ra chuyện gì thì cũng là nha đầu của nàng ta, coi như không nhìn thấy đi.”

Triệu Nguyệt lớn lên cùng người chết, vượt qua huấn luyện khắc nghiệt, chủ nhân phân phó thế nào nàng sẽ làm thế đấy. Bạch Chỉ thì khác hoàn toàn, nàng dễ mềm lòng, nhìn tiểu nha đầu kia run run trong lòng rất khó chịu, nhưng nàng luôn tin phục phán đoán của Lí Vị Ương, tiểu thư đã nói không quản vậy thì sẽ không quản.

Nha đầu Xuân Cúc đáng thương quỳ mãi trong sân, nàng vốn tưởng rằng Lí Vị Ương sẽ nhúng tay quan tâm, dù sao chuyện phát sinh trong viện của Lí Vị Ương, nhưng đối phương không có động tĩnh gì, cũng tưởng nha đầu khác sẽ đến hỏi một câu phát sinh chuyện gì, mà không ngờ tất cả mọi người đi qua đi lại phảng phất như không nhìn thấy nàng.

Đúng lúc này, Lí Vị Ương đi ra, nàng phải đến tiền viện chiêu đãi khách nhân. Vinh ma ma đứng ở hành lang hung dữ trừng mắt với Xuân Cúc, Xuân Cúc vội vàng quỳ rạp dưới chân Lí Vị Ương: “Tam tiểu thư, van cầu tiểu thư cứu nô tỳ! Nô tỳ biết sai rồi, cầu tiểu thư nói đôi lời với phu nhân! Tha thứ cho nô tỳ!”

Vinh ma ma mắt lạnh nhìn, không nói một lời.

Lí Vị Ương nhàn nhạt cất lời: “Mẫu thân là người hiền hòa, mẫu thân đã trừng phạt ngươi chứng tỏ ngươi nhất định đã làm sai chuyện gì đó, cho dù ta muốn đỡ lời cho ngươi cũng không thể phá vỡ quy củ Lí phủ. Ngươi quỳ ở đây đi, cho đến khi mẫu thân tha thứ mới thôi.”

Một chút ý định cứu Xuân Cúc cũng không có?! Vinh ma ma sửng sốt, bà cho rằng Lí Vị Ương nhất định sẽ đỡ lời cho Xuân Cúc, đến lúc đó phu nhân có thể mượn nước đẩy thuyền tặng Xuân Cúc cho Lí Vị Ương, mà khế ước bán mình của phụ thân mẫu thân Xuân Cúc đều trong tay phu nhân, không sợ Xuân Cúc không làm việc cho bọn họ, nhưng mà không ngờ Lí Vị Ương không hề có ý định hỗ trợ —— thật sự ngoài dự đoán!

“Vinh ma ma, hôm nay là ngày đại hỉ của Nhị ca, ta phải nhanh chóng ra ngoài tiếp đón khách nhân. Lão phu nhân nói nếu mẫu thân thấy không khỏe thì hôm nay không cần ra ngoài.” Lí Vị Ương khẽ mỉm cười nói với Vinh ma ma, Vinh ma ma lạnh nhạt đáp: “Đưa tiễn Tam tiểu thư.”

Lí Vị Ương không nói gì nữa, dẫn Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt nhẹ nhàng thướt tha đi ra ngoài, Vinh ma ma luôn dùng ánh mắt âm độc nhìn chăm chú, trên mặt xuất hiện một tia trào phúng. Cho rằng không cứu Xuân Cúc thì không có biện pháp khác sao, hừ, Lí Vị Ương, ngươi quá coi thường phu nhân!

Bởi vì Nhị gia Lí gia ở bên ngoài không thể gấp trở về tổ chức hôn lễ cho con trai, thế nên mọi chuyện Lí Tiêu Nhiên phụ trách xử lý, để lão phu nhân vui vẻ cũng vì bình ổn oán khí trong lòng Nhị phu nhân từ trước đến giờ, Lí Tiêu Nhiên cố ý sai người sửa chữa đổi mới sân viện Nhị thiếu gia, ngay cả cây cỏ núi giả hoa viên cũng đặc biệt mời người sửa sang lại, toàn bộ phủ như mang sắc thái mới. Ngay từ sáng sớm, từ cửa chính Lí gia đến bàn thờ gia tiên, kéo dài tận cửa sau đều trải thảm đỏ thật dày.

Khách khứa ào ào vào cửa, lễ vật đưa đến như thác nước. Náo nhiệt đến tận hoàng hôn, trong tiếng pháo nổ cùng chiêng trống, Lí Mẫn Khang nhìn kiệu hoa đang được nâng đến gần, hắn mặc y phục đỏ đứng nơi đó, ngay cả gương mặt nghiêm túc hiếm khi tươi cười lúc này cũng được màu đỏ tươi làm nổi bật, phảng phất cũng nhiễm vẻ vui mừng.

_____________________________

Kiệu hoa đến nơi, Lí Vị Ương nghe thấy bên ngoài huyên náo nhanh chóng đi cùng các tiểu thư có quen biết đứng ở cửa trong xem náo nhiệt. Hỉ nương đứng bên ngoài kiệu, bước lên vén mành, đặt hồng trù vào tay tân nương tử, đỡ nàng hạ kiệu, trước tiên bước qua yên kiệu rồi mới đi lên thảm đỏ, tiến dần đến hỉ đường.

Người xướng lễ cất cao giọng “Giờ lành đến.” Hỉ nương đỡ Tôn Duyên Quân đứng bên phải, Nhị thiếu gia Lí gia một thân hỉ phục, dáng người càng cao lớn, hào hoa phong nhã hơn, hắn hơi hoảng loạn, đi nhầm vị trí tới bên cạnh tân nương, có người lập tức kêu to: “Úi chà, nóng vội thế cơ đấy!” mặt Lí Mẫn Khang đỏ bừng, vội vàng đứng sang trái, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, người xướng lễ nói một câu cuối “Kết thúc buổi lễ”.

Lí Vị Ương đứng từ xa xem, mỉm cười, nàng biết Tôn Duyên Quân dưới khăn voan cũng đang cười. Trên đời này không phải ai cũng có thể tìm được phu quân mình yêu thương, so với vô số con cháu quyền quý ở Kinh đô, Lí Mẫn Khang không phải cao quý nhất, có tiền nhất, thậm chí không tính là rất tuấn tú, nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng Tôn Duyên Quân lại coi trọng hắn, có lẽ đây là duyên phận đi.

Chỉ có điều, nhà cao cửa lớn nhìn qua gấm hoa rực rỡ, nhưng phía sau tiếng kêu khóc thảm thiết chỉ có thể khảm sâu trong lòng, không được lộ ra chút nào. Cuộc sống ở Lí gia giống như khiêu vũ trên đầu đao, máu chảy đỏ tươi, đau khổ cũng phải cố gắng chống đỡ, hơn nữa nhất định phải khiêu vũ đến khi kết thúc. Thê thiếp đấu tranh gay gắt, bề ngoài y phục đẹp mỹ thực, nhưng sau lưng là sự cô đơn tàn nhẫn, Tôn Duyên Quân có thể chịu được sao? Trong lòng Lí Vị Ương nghĩ vậy, bỗng phát hiện Lí Mẫn Đức đứng trong đám người chớp chớp mắt với nàng. Không biết vì sao nhìn thấy khuôn mặt tươi cười cùng ánh mắt lóe sáng của hắn, Lí Vị Ương bất giác nở nụ cười.

Lúc này, hỉ nương cất cao giọng: “Tân lang tân nương đưa vào động phòng.”

Tôn Duyên Quân được hỉ nương đỡ đi về phía sau. Lí Thường Tiếu kéo tay áo Lí Vị Ương: “Tam tỷ, chúng ta mau đi theo đi.”

Theo lệ thường, nữ quyến Lí gia phải đến tân phòng làm bạn với tân nương, Lí Vị Ương mỉm cười: “Ừ, đi thôi.” Nói xong khẽ gật đầu với Lí Mẫn Đức, đi theo Lí Thường Tiếu. Lí Mẫn Đức nhìn các nàng rời đi, tươi cười trên mặt càng sâu, làm không ít tiểu thư đối diện đỏ mặt.

Đến tân phòng, Lí Vị Ương còn chưa đi vào đã nghe thấy Nhị tiểu thư Lí Thường Như cười nói: “Mau nhấc khăn voan để mọi người được ngắm tân nương.”

Lí Mẫn Khang trưng khuôn mặt nghiêm túc, nhịn cười, nhấc khăn voan.

Tuy Tôn Duyên Quân có chút thẹn thùng nhưng vẫn không nén được đưa mắt nhìn thoáng qua tân lang, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu giữa tiếng cười vang khắp phòng.

“Được rồi được rồi, nhanh ra ngoài tiếp khách đi!” Nhị phu nhân đẩy Lí Mẫn Khang ra cửa.

Tân lang vừa đi trong phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.

“Tân nương đúng là xinh đẹp, Khanh nhi thật có phúc khí!” Lão phu nhân cười ngồi xuống, cẩn thận đánh giá Tôn Duyên Quân.

“Đúng vậy, lần đó Tôn tỷ tỷ đến con đã muốn có tướng mạo nhân phẩm giống Tôn tỷ tỷ, nếu có thể thường xuyên lui tới thì thật tốt. Trời cao đáp ứng ý nguyện, cuối cùng thành chị dâu, thật sự làm con vui mừng.” Lí Thường Tiếu ngại ngùng hòa lời, từ lúc đi theo Tưởng Nguyệt Lan, vị Tứ tiểu thư chất phác cũng bắt đầu biết cách nói chuyện.

Lí Vị Ương cũng cười đi lên phía trước: “Nhị ca đúng là có phúc khí, có được nàng dâu hiền thế này, mọi người xem vừa rồi Nhị ca cười không ngừng được, trước giờ chưa từng cười vui vẻ thế đâu.” Tôn Duyên Quân thân thiết với Lí Vị Ương nhất, nhưng hiện giờ đông người nàng không thể nói nhiều, chỉ ngồi trên hỉ giường, mắt cười cong cong.

“Khang nhi thường ngày rất câu nệ, cả ngày chỉ chạy tới thư viện đọc sách, theo ta thấy cưới nàng dâu rồi sau này nên thường xuyên ở nhà.” Lão phu nhân cười nói.

Nhị phu nhân tiếp lời: “Đúng rồi đúng rồi, tiểu tử ngốc này lúc trước không nghe con khuyên, hiện tại lão phu nhân mở miệng chắc chắn sẽ phải ở nhà nhiều.”

“Ha ha.” Cả phòng đều là tiếng cười của nữ nhân, nghe qua cực kỳ náo nhiệt.

Giữa những tiếng cười, Lí Vị Ương nhìn thấy trên mặt mỗi người đều nhuộm không khí vui mừng, tươi cười như vậy thật lâu không thấy ở Lí gia. Thật ra, nếu không tranh không cướp bọn họ vốn có thể sống rất thoải mái, chỉ vì chút lợi ích cực nhỏ đã tranh đấu đến ngươi chết ta sống, thật là buồn cười, mà cũng thật đáng buồn.

Bên dưới tay áo dài, tân nương nhéo tay Lí Vị Ương, mỉm cười với nàng. Lí Vị Ương gật đầu, Tôn Duyên Quân đang thể hiện ý đối đãi đặc biệt, nàng tất nhiên hiểu được.

Mọi người nói nói cười cười, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chốc lát sau tân lang đã trở lại, vừa vào cửa thấy mọi người còn trong phòng, mặt cảng đỏ hơn.

Lão phu nhân cười nói: “Nhìn xem, Khang nhi hiếm khi ngượng ngùng thế này!” Bà lớn tuổi rồi, không biết còn được nhìn thấy mấy lần hôn sự của cháu trai cháu gái, tất nhiên vô cùng quý trọng cơ hội như vậy. Lí Vị Ương nhìn mặt đoán ý, khẽ cười: “Lão phu nhân hôm nay thật vui vẻ, không bằng để Nhị ca Nhị tẩu uống rượu giao bôi cho lão phu nhân xem có được không?”

Mặt Lí Mẫn Khang đỏ hơn nữa, phảng phất như sắp nhỏ ra máu. Không đợi hắn mở miệng cự tuyệt, Lí lão phu nhân đã liên tục nói: “Được, được.” Quả nhiên vô cùng vui mừng.

Mọi người thấy lão phu nhân vui vẻ tất nhiên phải góp vui vài câu. Nhị phu nhân lập tức phân phó hỉ nương lấy rượu giao bôi đến, bố trí cho đôi tân lang tân nương uống, căn phòng lại tràn ngập tiếng cười.

Lí Vị Ương nhìn, mỉm cười chân thành.

Mọi người đang nói cười náo nhiệt, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Lí Vị Ương là người đầu tiên nghe thấy, nhíu mày, lúc này người bình thường sẽ không quấy rầy, chẳng lẽ có việc gì gấp?

Vinh ma ma vội vàng đến, hôm nay lạnh như vậy mà trên trán bà phủ đầy mồ hôi.

“Lão phu nhân! Lão phu nhân! Không tốt rồi! Không tốt rồi!” Vinh ma ma tới cửa, bởi vì quá mức sốt ruột bị vấp vào gờ cửa, té ngã xuống đất, gần như lăn vào phòng.

“Im miệng! Ngày đại hỉ nói không tốt cái gì!” Lão phu nhân trầm mặt, Nhị phu nhân lập tức trách cứ. Hôm nay là ngày con trai bà kết hôn, hẳn phải ngàn tốt vạn tốt, làm gì có chỗ nào không tốt! Lão nô tài này đột nhiên điên rồi sao?!

“Phu nhân… Phu nhân chảy máu!” Vinh ma ma bất chấp tất cả, hô lên.

“Cái gì!”

Lí Vị Ương nhướng mày, Tưởng Nguyệt Lan nói sợ nhiều người quấy nhiễu đứa nhỏ nên nghỉ ngơi trong phòng, ai ngờ hiện tại nghe được tin tức như vậy…

—— Lời tác giả ——

Chảy máu chảy máu chảy máu chảy máu… Ý tưởng của Tưởng Nguyệt Lan không phải đơn giản như mọi người tưởng đâu, nàng ta biến thái, đừng dùng tư duy bình thường để phỏng đoán nàng ta = = cám ơn
Bình Luận (0)
Comment