Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 290

Editor: Ánh Quyên

Thác Bạt Ngọc nhíu mày, ánh mắt âm lãnh nhìn chính hoàng hậu của mình.

Phích Đình bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi run lên, nhưng nàng không thể không tiếp tục nói hết: "Bệ hạ khăng khăng muốn tấn công Việt Tây là do Khang Lan Đức kia xách động, nhưng lai lịch Khang Lan Đức này ta đã tra qua vô số lần, nhưng không lần nào có thể có được đáp án xác thực. Tinh tế nghĩ lại, năm đó trong phủ chúng ta đã từng có một người thần bí, hắn mang nửa bên mặt nạ, hình dung đáng sợ. Từ sau khi hắn xuất hiện, Khang Lan Đức liền bị đưa đến phủ người, bệ hạ có thể đăng cơ, chắc hẳn Khang Lan Đức cũng trả giá không ít tâm huyết, cho nên hắn được bệ hạ coi là có công thần, điểm này ta cũng không lời nào để nói, nhưng ta luôn mơ hồ phán đoán đối phương là do Việt Tây đưa đến bên cạnh bệ hạ."

Thác Bạt Ngọc ánh mắt âm trầm, trong miệng lại giễu cợt một tiếng: "Lời nói này mới là kỳ quặc, ý của ngươi là Việt Tây phái gian tế đến bên cạnh trẫm sao? Ngươi cũng không suy nghĩ kĩ một chút, nếu Khang Lan Đức thật là Việt Tây phái qua, hắn vì sao lại muốn xách động trẫm tấn công chính cố quốc của mình đây?"

Phích Đình nhịn không được nói: "Bệ hạ, đi theo ngài nhiều năm như vậy, ta sớm đã không còn là quận chúc lúc trước cái gì cũng hoàn toàn không biết kia nữa. Khang Lan Đức có lẽ là đến từ Việt Tây, nhưng bên trong Việt Tây các thế lực rắc rối phức tạp, người thần bí kia đến tột cùng là có thân phận như thế nào ta không biết, nhưng Khang Lan Đức nhất định không phải người bình thường. Ta nghĩ... Bệ hạ có lẽ là cùng người nào đó quyền cao chức trọng của Việt Tây đạt được giao dịch nào đó, mượn có hội để đổi lấy ưu đãi nào đó. Ta chỉ nghĩ hỏi một câu, quả cân này nặng như vậy, bệ hạ vẫn hồn nhiên bất chấp hết thảy sao?"

"To gan!"Thác Bạt Ngọc nghiêm nghị khiển trách.

Phích Đình lắp bắp kinh hãi, vô thức chân mềm nhũn, cơ hồ liền muốn quỳ rạp xuống đất, nhưng nàng thật sự cắn răng kiên trì, không chịu bại lộ ra nội tâm thấp thỏm bất an của chính mình.

Thác Bạt Ngọc ánh mắt giá lạnh nhìn nàng: "Trẫm sớm đã nói qua, sự tình này không cần ngươi quản, lo làm tốt vị trí hoàng hậu của ngươi! Chuyện không nên nói, một câu cũng đừng nói, chuyện không nên làm, một cái cũng đừng đụng đến!" Nói xong, hắn xốc màn lên, đi nhanh ra ngoài.

Phích Đình đuổi theo ra ngoài trướng, lớn tiếng mà nói: "Bệ hạ..."

Nhưng mà lúc này, đối phương căn bản nghe như chưa từng nghe, phân phó người dắt qua một con ngựa, hắn một thân long bào, ánh mặt trời chiếu vào trên thân hắn, tựa ánh sáng vạn trượng, vô cùng đặc sắc. Hắn tung người lên ngựa, từ trên cao nhìn Phích Đình. Lúc này Thác Bạt Ngọc trên người khí thế dâng trào, cũng ẩn chứa một loại uy nghiêm chí cao vô thượng cùng đẹp đẽ quý giá, ẩn ẩn như bậc đế vương tôn quý có thể khiến giang sơn khom lưng, vạn dân cúi đầu. Phích Đình nhất thời không dám nhiều lời, cúi đầu, Thác Bạt Ngọc rốt cuộc cũng không liếc nàng một cái, thúc ngựa như bay, rất nhanh rời khỏi quân trướng.

Thác Bạt Ngọc từng bước một đi trên cao lầu, ánh mắt thanh lãnh chăm chú nhìn về phương bắc, xa xa có thể nhìn thấy thành trì Việt Tây, lúc này một thanh bào văn sĩ đi đến bên cạnh hắn.

Thác Bạt Ngọc không cần quay lại, đã khe khẽ mỉm cười nói: "Khang Lan Đức, ngươi có biết hoàng hậu vừa rồi đã nói gì bên tai trẫm không?"

Khang Lan Đức cúi đầu: "Vi thần không biết."

Thác Bạt Ngọc cười lạnh lên: "Nàng nói ngươi là gian tế Việt Tây phái tới, ý đồ từ bên trẫm lấy được ưu đãi gì đó." Tạm dừng một lát sau, hắn mới tiếp tục nói hết, "Nhưng nàng nói cũng không sai, Bùi hoàng hậu đến tột cùng muốn cái gì, nàng vì sao muốn bán đứng quốc gia, truyền tình báo Việt Tây cho trẫm, xách động một trường chiến tranh này?"

Khang Lan Đức nhẹ khẽ thở dài một hơi, nói: "Bệ hạ, đây là ước định của ngài và nương nương lúc trước, nàng phù trợ ngài đi lên ngôi vị hoàng đế, mà trận chiến này còn có thể đưa cho ngài một món quà khác."

Thác Bạt Ngọc cười lạnh một tiếng nói: "Các ngươi cũng đừng xem trẫm như đần độn, phát động chiến tranh với đất nước cùng dân chúng đều không phải chuyện tốt, huống chi trẫm còn chưa ngồi yên trên đế vị, trận chiến này thắng bại ra sao, kết cục chưa thể đoán trước."

Khang Lan Đức không chút hoang mang: "Bệ hạ này nói sai rồi, ngài anh minh uy phong, thuận theo thiên ý, uy danh lan xa, càng thêm có được trăm vạn quân đội Đại Lịch mạnh mẽ, trong triều đình cũng đều là kiệt xuất lương tướng, mà cùng Việt Tây lại hoàn toàn tương phản. Hoàng đế thô bạo, quân thần rời lòng, hoàng tử tranh vị, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để bệ hạ phát động chiến tranh. Càng huống chi nhiều người bày mưu tính kế, sự tình ngược lại không dễ thành công, chút triều thần kia không hiểu được bệ hạ, bệ hạ liền tự mình quyết định tốt hơn, không cần phổ biến trưng cầu ý kiến triều thần. Những người kia bất quá đều là người kiến thức thiển cận, bệ hạ nếu như bỏ mặc ý kiến triều thần, có một ngày có thể có được càng nhiều ích lợi?"

Thác Bạt Ngọc nhếch mày thật cao đầu, cười như không cười nhìn đối phương, nói: "Nghe lời ngươi nói, ngược lại như là từng câu từng chữ đều đang vì trẫm suy nghĩ, nhưng trẫm sẽ không quên —— ngươi cuối cùng là người Việt Tây."

Khang Lan Đức thần sắc bình tĩnh nói: "Vâng, vi thần xuất thân Việt Tây, chẳng qua tại vi thần nhận thấy tất cả Việt Tây cộng lại cũng không bằng một đạo ý chỉ của hoàng hậu nương nương. Chỉ cần bệ hạ tất cả đều nghe kiến nghị từ vi thần, ít ngày nữa bệ hạ sẽ có tất cả những thứ ngài muốn, bao gồm mười thành trì của Việt Tây, cũng bao gồm cái người luôn khiến bệ hạ trong lòng tràn đầy oán hận."

Thác Bạt Ngọc mắt hơi hơi nheo lại, tươi cười có chút bình tĩnh: "Ngươi biết tâm tư trẫm?"

Khang Lan Đức cúi đầu: "Bệ hạ không nên hiểu lầm, vi thần chỉ là truyền đạt lại ý tứ của nương nương, nàng nói bệ hạ là đồng minh tốt nhất của mình, tất nhiên sẽ hoàn thành hứa hẹn với ngài. Nhưng hi vọng ngài thời khắc nào cũng nhớ kỹ điểm này, không nên vì chút lời khuyên can từ những hạng người vô tri kia liền buông tha cho ước nguyện ban đầu."

Nghe nói đến như vậy, Thác Bạt Ngọc thở dài, ánh mắt nhìn hướng phương xa, ngữ khí có chút cảm khái mà nói: "Việt Tây hoàng đế nhất định sẽ không ngờ rằng người bên gối của hắn lại vì tư lợi riêng mà bán đứng quốc gia đưa tình báo cho ta, cho nên chiến sự mới liên tục thất lợi. Mặc kệ hắn phái đi ít hay nhiều quân đội, ít hay nhiều tướng lãnh, kết cục đều là giống nhau. Ta lại rất muốn biết, về phía Đại Chu... Các ngươi đã đính ước cho hắn lợi ịch gì?"

Khang Lan Đức mỉm cười: "Quan hệ giữa Đại Chu cùng Việt Tây ngày càng trở nên tồi tệ, không cần có điều kiện bọn hắn cũng sẽ liều mạng xông lên. Càng huống chi, trước vì tu sửa con kênh, sự tình Đại Chu chiếm giữ đường sông bị hao tổn mất mát lớn, hiện tại vừa mới cho người đi điều tra, mới biết nhóm người tu sửa con kênh đó là gian tế Việt Tây phái tới, đương nhiên sẽ thẹn quá hoá giận."

Nói như vậy, Bùi hậu là ở sau lưng gỡ đài của hoàng đế. Một trận gió thổi qua, làm tung bay y phục của Thác Bạt Ngọc, hắn nhìn trận địa dưới thành các quân sĩ sẵn sàng đón địch, đột nhiên vô cùng hào hứng, cười vang nói: "Tốt, ván bài này đã bắt đầu, trẫm quả quyết sẽ không lâm trận lùi bước, ngươi cứ yên tâm đi!" Câu nói này hắn không biết là hướng ai nói, tiếng ở trong gió vang lên một hồi, rồi bỗng dưng tiêu tán.

Mà Khang Lan Đức cũng lộ ra một chút mỉm cười nhạt nhẽo, không nhiều lời.

Nghe tình báo ở Đại Lịch cùng Việt Tây, Nguyên Liệt nghe nói Thác Bạt Ngọc phái quân cắt đứt đường sông, không khỏi lạnh giọng nói: "Đại tướng quân, ta luôn kính trọng ngươi thủ hạ cường tướng vô số (nhiều tướng lãnh và thủ hạ giỏi), nhưng lần này ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng! Nguyên bản Việt Tây cũng Đại Lịch binh lực tương đương, chỉ cần chúng ta không tự làm loạn đầu trận tuyến, quả quyết sẽ không dễ dàng thất bại, nhưng ngươi ngay cả đường thủy vận chuyển lương thảo đều bị mất. Bây giờ Đại Lịch lấy được con đường này, hoàn toàn có thể sử dụng nó để vận chuyển lương thực từ nước khác tới liên tục không ngừng, cung cấp đầy đủ cho đại quân! Kể từ đó, lương thảo của chúng ta phải vận chuyển bằng đường bộ, nên không có biện pháp theo kịp đối phương."

Vương Cung trên mặt có một chút khó chịu, Vương Quỳnh nhanh chóng thay phụ thân mình mở miệng nói: "Điện hạ, Thác Bạt Ngọc kia có thế lực của nước khác ủng hộ, so sánh chúng ta ngược lại là ở vào thế yếu, không bằng tạm thời lãnh binh lui giữ Hoa Châu càng thêm ổn thỏa, chỉ cần đến thời cơ thích hợp chúng ta có thể nghĩ cách đoạt lại thành trì này."

Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng, nhìn Đại tướng quân Vương Cung nói: "Đại tướng quân cùng Trấn đông tướng quân ý kiến cũng là nhất trí sao?"

Tuy rằng Đại tướng quân Vương Cung mới là chủ soái, nhưng Húc Vương Nguyên Liệt thân phận đặc thù, bệ hạ đã bí mật ban chỉ, đem tất cả binh quyền giao thác vào hắn, cho dù là Đại tướng quân Vương Cung cùng Trấn đông tướng quân Vương Quỳnh cũng không có biện pháp bác bỏ ý kiến của hắn. May mà lời nói vừa rồi của Vương Quỳnh, Vương Cung không hề tán đồng, hắn cất cao giọng nói: "Điện hạ, trận đánh đến mức này, chỉ có chống đỡ đi xuống! Chúng ta ở chỗ này ngày ngày đều cảm thấy không tốt, nhưng Thác Bạt Ngọc cũng như thế! Trăm vạn đại quân của hắn muốn tiếp cận, nhất cử nhất động đều dễ dàng bị người khác phát hiện, cho nên vào không thể vào, lui không thể lui. Hiện tại phải xem coi ai có đủ kiên nhẫn, chiếu theo ý của thần, việc đầu tiên chúng ta phải làm là tìm mọi cách cắt đứt lương thảo của họ, khiến cho tự loạn!"

Nghe nói đến như vậy, Nguyên Liệt mới mỉm cười nói: "Quả nhiên là đại tướng quân, nói chuyện một câu là thể hiện trình độ, chỉ là đối phương sớm đã khống chế thủy đạo, muốn cướp lấy con đường vận chuyển của bọn hắn cũng không có dễ dàng như vậy."

Vương Cung không khỏi lắc lắc đầu, hắn đã cố hết sức, chỉ đáng tiếc mặc kệ hắn làm ra sao, quyết định như thế nào kết quả đều bị tiết lộ ra ngoài. Hắn thấp thoáng phát hiện trong quân doanh hình như có gian tế, chỉ là nhiều tướng lãnh như vậy đến tột cùng là người nào? Vì sao chính mình phòng thủ nghiêm mật như thế, đối phương vẫn lợi dụng tất cả mọi lúc, đến tột cùng là cái người gì ở sau lưng phá rối! Nghĩ đến đây, hắn thấp giọng mà nói: "Điện hạ, kế này... Hành động hàng đầu của chúng ta phải giữ kín không thể tiết lộ ra ngoài."

Nguyên Liệt ánh mắt trở nên thâm trầm, mặt mũi tuấn mỹ ở dưới ánh nến chói mắt sáng rỡ: "Đại tướng quân nói là trong quân lính có gian tế?"

Vương Cung nhìn đống sổ sách trên bàn, nhẹ nhàng nói: "Điểm này vi thần cũng không dám xác định, nhưng là nếu không có gian tế, vì sao mọi kế hoạch xuất binh cùng hành động của chúng ta đều bị đối phương biết trước một bước, nhưng tất cả tướng lãnh cùng binh sĩ thần đều đã tra rõ qua, cũng không có tra ra được cái gì khác thường, thấy rõ đối phương ẩn tàng được cực tốt. Trong khoảng thời gian ngắn chúng ta không thể nề hà, chỉ có thể đem kế hoạch giữ bí mật."

Nguyên Liệt trong tay thưởng thức cái chặn giấy trên bàn, cười như không cười mà nói: "Phương pháp này bất quá là trị phần ngọn không trị tận gốc, đã đối phương thích nghe lén như vậy, chúng ta liền đưa cho hắn một phần lễ vật thôi!"

Nghe lời nói của Nguyên Liệt, Vương Cung cùng Vương Quỳnh liếc nhau, tựa hồ có chút nghi ngờ.

Nguyên Liệt nói: "Trong tác chiến quan trọng nhất chính là tin tức. Đối phương mỗi một lần đều có thể biết được hành động của chúng ta, thấy rõ thân phận không thấp, nhất định là trong những tướng lãnh tham dự nghị sự, chỉ là trong bọn hắn mỗi một người đều đi theo Đại tướng quân nhiều năm, ngay cả Tướng quân muốn hoài nghi, lại cũng không đành lòng. Đối với ta mà nói, bọn hắn tất cả đều là người lạ, mời tướng quân yên tâm, ta sẽ mau chóng thu dọn cái gian tế này, bất luận hắn là ai!"

Vương Cung than thở một hơi nói: "Như thế, tất cả cứ giao cho Húc Vương điện hạ xử trí!"

Ban đêm cùng ngày, Húc Vương liền bí mật cho người khống chế hơn mười tên thiên tướng, tất cả những người có ý phản kháng nhất loạt giết chết bất luận có tội hay không, bất luận phải chăng gian tế hay không. Hành động này nhất thời khiến quân lính bức xúc, không ít người tụ tập ở bên ngoài quân trướng của Vương Cung yêu cầu hắn lập tức xử trí chuyện này, phóng thích tướng lãnh bị tù. Nhưng Vương Cung cũng im ắng, không có động tĩnh, hắn toàn lực ủng hộ cách làm của Húc Vương Nguyên Liệt, đối với tất cả mọi việc đều không nghe không hỏi, từ đầu đến cuối không chịu gặp bất kỳ người nào. Có tướng lãnh không phục, chạy đến nơi của Nguyên Liệt nháo sự, Nguyên Liệt lại không như Vương Cung để bọn hắn giữ lại thể diện, bất kỳ người nào có ý kiến phản đối, nhất loạt một đao giết chết.

Phương pháp đơn giản nhưng thô bạo này khiến cho mọi người đều kinh hãi. Ba ngày sau đó tất cả đều bình ổn, rốt cuộc cũng không có người dám đi tới quân trướng của Nguyên Liệt nháo sự, càng không dám vì bị những tướng lãnh bị giam cầm mà nói bất kỳ một câu nào.

Lúc này, trinh thám Việt Tây truyền đến một tình báo bí mật, Đại Lịch chất lương thảo lên thuyền, từ Vĩnh Châu men theo con kênh một đường đi tới. Ban đêm cùng ngày, Trấn đông tướng quân Vương Quỳnh mệnh lệnh quân sĩ chuẩn bị sẵn sàng, dùng thuyền đợi sẵn muốn chặn đường vận chuyển lương thảo của đối phương, ai ngờ còn chưa lên đường đã bị Nguyên Liệt ngăn cản.

Nguyê n Liệt lạnh lùng nói: "Vương Tướng quân, tối nay không thể xuất phát!"

Vương Quỳnh sửng sốt nói: "Hôm nay trăng sáng sao thưa, thừa dịp ánh trăng tiện lợi, có thể tìm mọi phương pháp cắt đứt lương thảo đối phương, làm cho bọn hắn không ngờ tới, giết đối phương khiến bọn họ trở tay không kịp, vì sao không thể đi?"

Nguyên Liệt mỉm cười lên: "Tướng quân, mục đích lần này vốn là vì muốn chặt đứt lương thảo của họ, nhưng Thác Bạt Ngọc tinh binh cường tướng, sớm có chuẩn bị, nói không chừng còn thiết hạ mai phục đang chờ chúng ta, trực tiếp tiến công như vậy thật sự là rất khó thành công. Ta nghe nói Thác Bạt Ngọc đem những chiếc thuyền chở lương thảo nối đuôi nhau chạy dọc theo bờ sông, chỉ cần một chiếc thuyền bị tiêu hủy thì sẽ kéo theo những chiếc khác, lúc đó mới có thể đạt được mục đích chặn đứt lương thảo. Đáng tiếc hôm nay ánh trăng tuy tốt, nhưng trên mặt sông lại không có gió, nếu không có gió tây giúp thế, chúng ta muốn dùng hỏa công cũng sẽ không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào binh lính liều chết, kia lại có lợi ích gì?"

Vương Quỳnh ngẩn ra, lập tức nhìn đối phương nói: "Gió tây?"

Nguyên Liệt ánh mắt nhìn thẳng đối phương: "Đúng vậy, gió tây, không có tây Phong, trận lửa này Tướng quân muốn thả cũng không lên."

Vương Quỳnh thở dài một tiếng: "Là thần nóng vội. Ngày xưa đều là Tử Khâm ở bên cạnh nhắc nhở thần, nhưng lần này nhi nữ lại không có ở đây... May mà Húc Vương điện hạ tâm tư kín đáo, nếu không chuyến đi này cũng là tốn công vô ích, nhưng bây giờ trong quân doanh cũng không có người am hiểu về thiên văn, lịch tính, không tính toán được âm dương ngũ hành, Tử Khâm lại ở Đại Đô, nước xa không thể cứu lửa gần, kế sách này nên làm gì cho đúng đây?"

Nguyên Liệt cười nói: "Vương tiểu thư tuy rằng tinh thông thiên văn địa lý, âm dương số học, nhưng là hành quân đánh trận cũng không phải nhất định phải có nàng mới được. Theo ta thấy, chúng ta có thể ở trong quân lính chọn một số người thông minh, cho bọn hắn đứng ở trên bờ sông quan sát chiều gió, một khi chuyển chiều gió, chúng ta lập tức xuất phát. Phương pháp này tuy rằng nhìn như rất vụng về, lại không phải không thể thực hiện được."

Đột nhiên có một thanh âm vang lên: "Vạn nhất gió nổi lên không lâu liền chuyển phía, hoặc là gió tây dứt khoát ngừng, thuyền của chúng ta ở giữa đường, đi không được, lùi không xong, tiến công không được, rút quân cũng không xong, đến lúc đó lại phải làm như thế nào? Càng huống chi, gần đây thần quan sát chiều gió chỉ thấy gió nam, muốn chờ đến gió tây thật sự quá mức khó khăn, một khi bỏ qua thời cơ tốt nhất, kế sách này của chúng ta sẽ không thể thực hiện được." Vương Quý giờ phút này đã vén rèm vào tới, bộ dáng ưu sầu lo lắng.

Nguyên Liệt liếc hắn một cái, bỡn cợt nói: "Chuyện này cũng không khó, ngươi cứ dứt khoát cho người tám trăm dặm khẩn cấp chạy về Đại Đô hỏi Vương tiểu thư một chút khi nào mới có thể xuất binh? Để nàng tính toán một chút là được!" Hắn nói như vậy rõ ràng là đang châm chọc Vương Quý bảo thủ, không biết biến hóa, Vương Quý nghe vậy không khỏi có chút tức giận, nhưng hắn dù sao cũng tu tập Phật gia nhiều năm, biết tiến thoái, chỉ có thể thấp giọng nói: "Húc Vương điện hạ, thần cũng chỉ vì nghĩ cho chúng ta, không có ý khác, ngài không nên hiểu lầm."

Nguyên Liệt quơ quơ tay nói: "Ta biết lời nói của Vương công tử kỳ thật cũng không có gì sai, nhưng hành quân đánh trận điều phải chú ý nhất chính là thời cơ, ngoài ra còn phải dựa vào ý trời, nếu chúng ta có cái vận thế này, tự nhiên sẽ có gió tây, nếu ông trời không giúp chúng ta, vậy cũng không thể nề hà, chỉ có thể cứng đối cứng."

Nguyên Liệt nói xong câu này, Vương gia phụ tử đều liếc nhìn nhau, còn chưa từng gặp qua trận đánh nào như vậy. Ý trời? Ai có thể biết lão thiên gia này sẽ ưu ái ai đây?! Sự tình phát sinh ngoài dự liệu của bọn họ, chạng vạng ngày hôm sau, mây đen liền bao phủ trời chiều, bầu trời sớm đã đen kịt, lại thật có gió tây thuận mặt sông chậm rãi thổi tới, người được sắp xếp quan sát chiều gió tại đường sông mừng rỡ như điên, trực tiếp chạy vào trong doanh trướng, hướng bọn hắn bẩm báo nói: "Điện hạ, hai vị tướng quân, gió tây tới, gió tây thật sự đã tới!"

Vương Quý cũng luôn quan sát thời tiết biến hóa, hắn đi ra ngoài trướng, nhìn bầu trời nói: "Nhưng nhìn tình hình này, tựa hồ sắp đổ mưa."

Vương Quý cũng thập phần lo lắng: "Điện hạ, nếu mưa to như trút nước, kế sách đốt thuyền của chúng ta sẽ thất bại."

Nguyên Liệt không có biểu hiện gì, ánh mắt vô cùng kiên định: "Thuyền của chúng ta chỉ cần tiếp cận được thuyền của bọn hắn là trực tiếp phóng hỏa, thuyền của Thác Bạt Ngọc mặt ngoài quen dùng cây trẩu bôi lên, bắt lửa rất tốt, chỉ cần chúng ta nhanh chóng động thủ trước khi trời mưa thì sẽ thành công thôi. Vương công tử, lần này ta tự mình mang binh lính tiến đến, ngươi có nguyện đồng hành cùng ta không?"

Vương Quý lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói: "Điện hạ không thể! Ngài thân phận cao quý, tuyệt đối không thể mạo hiểm, chuyện này vẫn nên giao cho thần đi."

Nguyên Liệt mỉm cười lắc đầu, nói: "Ta đã đáp ứng bệ hạ muốn tự mình xử lý chuyện này, thì sẽ không thể đem chuyện quan trọng như thế giao thác cho người khác xử lý. Ta không phải không tin tưởng năng lực của Vương công tử, chỉ là chuyện này quá nguy hiểm. Ta thân là đại tướng, càng phải làm gương cho binh sĩ mới có thể ủng hộ sĩ khí, nếu không tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy Húc Vương bất quá chỉ trưng ra cho đẹp mắt mà thôi, ngươi nói có phải hay không?"

Vương Quý nghe như thế, lại cùng phụ thân ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Đêm đó, Nguyên Liệt liền dẫn hai mươi chiếc thuyền chứa những vật dụng gây lửa như pháo, cỏ lau, củi đốt, nhưng vì ngăn ngừa bị mưa làm ướt, hắn đặc ý lệnh người bố trí che một tầng cây trẩu phía trên thuyền. Vương Quý đoán không lầm, đêm hôm đó đích xác là mưa to như trút nước, nước dày như mành, Vương Quý đứng ở khoang thuyền ưu sầu lo lắng, hắn hiểu rõ nếu như mưa to không ngừng, hôm nay muốn tiến công cũng sẽ không được. Hắn chần chừ, ngửa đầu nhìn màn mưa to nói với Nguyên Liệt: "Điện hạ, ngài xem chúng ta có nên thay đổi kế hoạch khác hay không?"

Nguyên Liệt ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú sắc trời ám xanh: "Vương công tử, việc chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi."

Vương Quý trong lòng vô cùng lo âu: "Điện hạ, chút nữa những con thuyền của chúng ta rất dễ bị Đại Lịch phát hiện, hay là nên trở về đi."

Hiện tại nếu lui binh tương đương với thất bại trong gang tấc, Nguyên Liệt lắc đầu: "Không, đợi nửa canh giờ nữa!" Nói xong, hắn lệnh tất cả thuyền nhỏ cất trữ cỏ lau đi đến bên cạnh, âm thầm quan sát thời tiết biến hóa. Thấy nước mưa không ngừng rơi xuống, người luôn ẫn nhẫn như Vương Quý đã muốn bùng nổ. Hắn đi theo tổ phụ cùng phụ thân nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy qua người nào mạo hiểm đùa giỡn như Nguyên Liệt. Một thứ không tốt, tánh mạng của mọi người đều phải phơi thây nơi này! Hắn hận không thể bắt lấy Nguyên Liệt - cái tên không sợ chết tự cho mình siêu phàm này, đánh trận không phải trò đùa, không phải ngươi muốn gió tây liền có gió tây, ngươi bằng cái gì tự tin như vậy! Nhưng hắn không thể, bởi vì đối phương là thành viên của hoàng thất địa vị cao quý, hơn nữa võ công cao cường hơn xa chính mình, hắn chỉ có thể đứng ở đầu thuyền ánh mắt lo âu nhìn chòng chọc bầu trời.

Có lẽ là Nguyên Liệt nói do ý trời thực sự phát huy tác dụng, nửa canh giờ sau, nước mưa dần ngớt, nhưng sức gió lại luôn không ngừng nghỉ, dường như ở trong khoang thuyền còn có thể nghe thấy tiếng vù vù kia. Chợt thấy gió tây mạnh mẽ thổi tan mây đen trên trời, mưa càng lúc càng nhỏ, rồi dần dần biến mất.

Vương Quý giật mình nhìn tất cả phát sinh trong chớp mắt, Nguyên Liệt đi ra khoang thuyền, lạnh giọng nói: "Có thể động thủ."

Hai mươi chiếc hỏa thuyền lặng lẽ kéo neo, thuận buồm xuôi gió, mắt nhìn đã thấy được nơi cất giấu lương thảo của Đại Lịch, lúc này đêm đã dài, thủ vệ Đại Lịch chịu trách nhiệm vốn cũng thiết hạ tầng tầng lớp lớp phòng vệ, nhưng nhìn thấy một đêm bình an vô sự, lại thấy mưa to như trút nước, vì tránh né mưa gió, bọn hắn chỉ để lại chút người trông coi, yên tâm to gan ở trong khoang thuyền trốn tránh mưa bão.

Thuyền của Nguyên Liệt còn cách thuyền chở lương thảo gần mười thước, hắn liền hạ lệnh binh sĩ trên thuyền dùng tên lửa, móc sắt từng người tự động phóng hỏa, sau đó đốt cháy toàn bộ hai mươi chiếc hỏa thuyền nhằm về phía thuyền đối phương, trên những chiếc thuyền này đều có lưu hoàng, khói tiêu, địa lôi, pháo, cỏ lau, củi đốt – đây đều là những vật dễ cháy, rất nhanh lửa gặp lửa thiêu cháy càng dữ dội, hơn nữa có gió tây giúp thế, lập tức thiêu đỏ một góc trời. Mà lúc này, tất cả mọi người bao gồm Nguyên Liệt, Vương Quý đều đã nhảy xuống sông bơi vào trong bờ.

Tướng lãnh canh giữ những chiếc thuyền chứa lương thảo Trương Diệu nghe thấy có lửa nổi lên, vội vàng thay y phục ra nhìn. Chỉ nhìn thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi, những con thuyền chứa lương thảo ở bên bờ sông lửa đang lan vào, tựa như một con hỏa long giương nanh múa vuốt. Hắn nhất thời tức giận, mặc giáp lên ngựa, mang người ra nhìn cho kỹ. Đáng tiếc vừa mới vọt tới bên bờ, lại nhìn thấy từ trong ánh lửa một đội nhân mã cản đường. Dẫn đầu là một người mặt mũi tuấn mỹ, cũng toàn thân ướt đẫm, khóe mắt mang theo sát ý, tươi cười lạnh lùng, chính là Húc Vương Nguyên Liệt.

Trương Diệu vội vàng rút trường kiếm ra hướng Nguyên Liệt mà chém tới, chưa đến ba chiêu đã bị Nguyên Liệt một kiếm đâm xuyên cổ họng, ngã xuống đất, đi đời nhà ma. Mà hộ vệ phía sau đi theo Nguyên Liệt, cũng tựa lang tựa hổ, rất nhanh tiến đến đội ngũ đối phương ngang ngược chém giết. Tướng sĩ Đại Lịch vừa mới bừng tỉnh nhìn thấy chủ tướng bị giết, lại thấy những người này vô cùng hung ác, liên tục không ngừng hạ lệnh thối lui, mà những binh linh kia chưa kịp trốn chạy, rất nhanh đã bị giết sạch bóng.

Nguyên Liệt không hề có liêm sỉ cướp chiến mã của Trương Diệu, hơn nữa lại lệnh binh lính tiếp tục phóng hóa, thiêu sạch toàn bộ chỗ ở của quân lính Đại Lịch, trong ánh lửa, Nguyên Liệt lệnh người trật tự nhanh chóng lui trở lại bờ sông. Vương Quý sớm đã trông mòn con mắt, thấy hắn an toàn trở về mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ huy mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng cùng nhau lên những chiếc thuyền nhỏ để phía sau nhanh chóng rời đi.

Trong vòng một đêm, lương thảo của Đại Lịch, đồ hậu cần, quân lính đều hóa thành tro tàn, trên trăm chiếc thuyền vận chuyển lương khô cũng bị thiêu huỷ, trái ngược với suy nghĩ của bọn hắn – vận chuyển lương thảo bằng đường thủy là không thể nào bị cắt đứt. Thác Bạt Ngọc sau khi nghe được tin tức, nhất thời tức giận vạn phần. Đem phó tướn chịu trách nhiệm trông coi hạ lệnh trảm thủ. Nhưng giết người là vô dụng, hiện tại cách tốt nhất vận chuyển lương thảo đã bị hủy, trăm chiếc thuyền chở đồ kia cũng không thể một sớm một chiều chế tạo lại, càng thêm không thể lập tức thu thập lương thảo từ trong nước. Trong lòng hắn nhất thời khó mà nhẫn nại lửa giận, mà lúc này nhóm triều thần đi cùng hắn cũng nôn nóng lên, bàn luận rào rạt, nhất định phải hướng Việt Tây dâng thư ngưng chiến.

Phích Đình nhịn không được, góp lời: "Bệ hạ, ngài nhìn thấy sao? Nhiều triều thần cùng tướng sĩ ngày đêm lo nghĩ, cứ kéo dài như thế chỉ sợ sẽ phát sinh thêm chuyện, hiện tại chúng ta ở chỗ này tiến không được, lùi cũng không xong, đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào! Nếu sau lần này lại phát sinh biến cố, bệ hạ, đến lúc đó ngài nên xử lý như thế nào đây?"

Phích Đình còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Khang Lan Đức tiến lên phía trước nói: "Nương nương, đánh trận không phải trò đùa, ngài là người ở hậu cung, tiên hoàng sớm đã có chỉ hậu cung không được tham gia vào chính sự, chẳng lẽ ngài quên rồi sao?"

Phích Đình cắn răng nói: "Tốt cho cái tên Khang Lan Đức ngươi, ngươi đến tột cùng là có thân phận gì? Vì sao muốn ở bên cạnh mê hoặc bệ hạ như thế?"

Nghe thấy nơi này dậy tranh đấu, nhóm triều thần ngơ ngác nhìn nhau.

Thác Bạt Ngọc lạnh lùng nói: "Đều lắn ra cho trẫm!"

Nhóm triều thần lắp bắp kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau, lại không dám nhiều lời, nhao nhao lui xuống, chỉ còn lại hoàng hậu Phích Đình cùng Khang Lan Đức sắc mặt giá lạnh. Thác Bạt Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng hết sức ngột ngạt, đáy lòng lửa cũng cháy càng mạnh, lúc này thấy Phích Đình yêu cầu lui binh, không khỏi bốc lửa lên đỉnh đầu: "Ngươi cũng lăn ra đi!"

Phích Đình sửng sốt, nhìn hoàng đế, trong mắt tụ đầy nước mắt, nhưng nàng không thể làm gì, cuối cùng nhịn không được giận dữ trừng mắt nhìn Khang Lan Đức, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, ngươi đừng tưởng rằng ta cái gì cũng đều không biết, ngươi phát động trận chiến này, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là vì Lý Vị Ương!"

Nghe đến đây, Thác Bạt Ngọc hoàn toàn cứng đờ, nhưng trên mặt không tự giác run rẩy, khiến cho Phích Đình càng thêm nhận định lời nói của chính mình. Nàng tăng thêm can đảm, lớn tiếng mà nói: "Bệ hạ, Lý Vị Ương chỉ vỏn vẹn là một nữ tử, nếu bệ hạ thích, Đại Lịch hàng vạn hàng nghìn nữ tử đều có thể cho người lấy, vì sao người lại đối nàng nhớ mãi không quên? Ở trong lòng nàng, sớm đã đem bệ hạ bỏ qua như dép cũ, cần gì phải vì nàng chuốc khổ như vậy? Ngay cả Bùi hậu dựa theo ước định đem Lý Vị Ương kia giao lại cho người thì làm sao? Tâm tư của nàng căn bản không đặt ở trên người bệ hạ! Giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, đây là việc ngu xuẩn cỡ nào!"

Thác Bạt Ngọc đột nhiên nhìn chằm chặp nàng, trong ánh mắt như là muốn thiêu sống. Bị vẻ mặt đáng sợ kia nhìn, Phích Đình cơ hồ bị dọa lui một bước, nghe thấy giọng nói của đối phương giống như tốn hơi thừa lời vang lên: "Nếu Lý Vị Ương ngã vào tròn tay trẫm, trẫm sẽ đem nàng bầm thây vạn đoạn!"

Nghe xong, Phích Đình không dám tin tưởng, trừng mắt nhìn hắn: "Ngài... Ngài đây là làm gì!"

"Lăn ra đi!"Thác Bạt Ngọc nghiêm nghị nói.

Phích Đình bị khí thế sắc bén kia làm cho kinh hãi, không dám nhiều lời, khi đi đến cửa lều, đột nhiên nghe thấy Thác Bạt Ngọc nói: "Truyền lệnh xuống, ai còn dám nói lui binh, lập tức xử trảm!"

Phích Đình nhịn không được quay lại, trong mắt lệ quang lóng lánh: "Bệ hạ, quân lính không có lương thực, khó mà chống đỡ, đến lúc đó nếu mọi người đều nháo lên muốn phản kháng, chẳng lẽ bệ hạ có thể giết tất cả bọn họ sao? Giết cũng tốt, như vậy rốt cuộc cũng không có ai dám vì bệ hạ mưu đồ!"

Không đợi Thác Bạt Ngọc lần nữa làm loạn, nàng lập tức rời đi. Thác Bạt Ngọc lạnh lẽo nhìn bóng lưng của nàng, quay đầu hướng Khang Lan Đức nói: "Tin tức của ngươi không phải nói gần đây trong quân lính không có dị động sao, vì sao lần này lại bị đánh lén?"

Khang Lan Đức than thở một hơi nói: "Bây giờ chủ soái đã đổi, thủ đoạn làm việc so với Vương Cung trước kia càng thêm tàn nhẫn gấp mấy lần. Thần vừa mới có được tin tức, hắn đem tất cả những người của chúng ta khống chế toàn bộ, cho nên tin tức mới không thể truyền lại, phát sinh chuyện này."

Thác Bạt Ngọc cười lạnh một tiếng nói: "Ta còn tưởng Bùi hoàng hậu có bao nhiêu lợi hại, nguyên lai cũng chẳng có gì hay ho!"

Khang Lan Đức chẳng hề tức giận, bực bội, khẽ mỉm cười nói: "Bệ hạ, binh pháp có câu "Sắp khai chiến cần thiện biến" Kế sách này là phản khách làm chủ, bắt lấy điểm yếu của đối phương đột nhiên công kích, khiến cho bọn hắn mệt mỏi ứng phó, như thế mới là thủ thắng chi đạo! Chúng ta có thể buông tha cho bọn hắn chiếm đóng thành trì này, tấn công phía đông nam Diệu Châu, một là có thể đạt được càng nhiều lương thảo cùng sự ủng hộ, mặc khác Diệu Châu vị trí địa lý thập phần trọng yếu. Húc Vương nhất định sẽ hồi binh cứu viện, giờ phút này chúng ta sẽ bao vậy bọn hắn, đến lúc đó lại nghĩ thêm chút phương pháp khiến cho tin tức Húc Vương Nguyên Liệt khiếp chiến truyền về Đại Đô, đến lúc đó bức hoàng đế kia lâm trận đổi tướng, chúng ta còn sợ đại sự không thành sao? Về phần lương thảo, hoàng hậu nương nương nhất định sẽ nghĩ cách."

Thác Bạt Ngọc nhìn Khang Lan Đức, đột nhiên cười lên.

Khang Lan Đức thấy đối phương tươi cười vô cùng quỷ dị, lại không biết đến tột cùng là đang cười cái gì, không khỏi nói: "Điện hạ, ngài đây là?"

Thác Bạt Ngọc cười như chưa từng được cười, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài nói: "Ngươi là người Việt Tây, bây giờ lại vì trẫm bày mưu tính kế, này còn không thể cười sao? Sợ rằng hoàng đế Việt Tây kia còn không biết hoàng hậu của hắn chính là đầu sỏ gây nên chuyện, ta thực hết sức muốn biết Bùi hậu đến tột cùng muốn làm cái gì? Đem những thành trì này đưa cho ta, nàng lại có thể có ưu đãi gì?"

Lời vừa dứt, sắc mặt hắn dần trở nên cổ quái.

Mà lúc này tin tức lương thảo Đại Lịch bị thiêu hủy đã truyền về tới Đại Đô, Lý Vị Ương đang ở trước sân nhìn đám bồ câu đang sà xuống tìm thức ăn. Lúc Triệu Nguyệt đem tin tức này bẩm báo cho nàng, nàng chỉ khe khẽ mỉm cười, nói: "Nguyên Liệt thật là to gan, nếu như gió tây không lên, hoặc lại đột nhiên ngừng hẳn, hắn không phải sẽ vô cùng mệt mỏi sao, muốn cậy uy cũng không cần nhất thời nóng lòng như vậy."

Nghe nàng nói như vậy, Triệu Nguyệt mỉm cười nói: "Tiểu thư không cần lo lắng, cái gọi là tinh thông âm dương bát quái, cũng không phải là việc gì khó, bên cạnh chủ tử không phải không có người như vậy, chẳng qua ngày xưa không dùng đến mà thôi."

Lý Vị Ương biết, Nguyên Liệt thu thập không ít kỳ nhân dị sĩ, hắn xác định là gió tây nhất định sẽ nổi lên, cho nên mới biết làm ra sách lược như vậy, nhưng vẫn có chút mạo hiểm. Nàng nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu: "Ta thật sự là không minh bạch, Thác Bạt Ngọc vì sao còn không lui binh, có cái nguyên nhân gì đáng giá để hắn cố chấp như thế sao?"

Triệu Nguyệt nghe vậy, nhìn Lý Vị Ương, thần sắc thật sự cổ quái.

Lý Vị Ương nhìn nàng do dự, cười như không cười nói: "Có cái gì muốn nói, ngươi không ngại nói thẳng."

Triệu Nguyệt cúi đầu, từ trong lòng lấy ra một phong thư, tự mình đem phong thư kia đưa cho Lý Vị Ương nói: "Phong thư này là chủ tử phái người truyền về, muốn tiểu thư tự mình đọc."

Lý Vị Ương bật cười: "Vì sao ngập ngừng ấp úng, cho ta xem." Nói xong, nàng lấy thư ra, đọc nhanh như gió.

Triệu Nguyệt nhìn Lý Vị Ương thần sắc khẽ biến, không khỏi nói: "Tiểu thư, phong thư này... Chủ tử nói gì vậy?"

Lý Vị Ương thần sắc thay đổi mấy lần, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài: "Phong thư này không phải chủ tử ngươi viết tới, mà là do Phích Đình quận chúa viết, a, hiện tại nàng không phải quận chúa, nàng là hoàng hậu điện hạ Đại Lịch."

Triệu Nguyệt hoàn toàn ngây người: "Hoàng hậu? Thê tử Thác Bạt Ngọc? Nàng vì sao lại muốn viết thư cho tiểu thư?"

Lý Vị Ương cầm bức thư trong tay, nói: "Nàng đã không có biện pháp ngăn cản Thác Bạt Ngọc, giờ phút này gởi thư là nói cho ta, tất cả mấu chốt đang ở trên người Bùi hậu, bảo ta lưu ý nhiều hơn!"

Triệu Nguyệt càng thêm chấn kinh, Phích Đình là thê tử của Thác Bạt Ngọc, lại là hoàng hậu Đại Lịch, nàng vì sao phải nhắc nhở Lý Vị Ương cẩn thận một chút đây?

Lý Vị Ương thấy nàng nghi ngờ, không khỏi cười nói: "Hai nước phân tranh, chẳng phải dễ dàng giải quyết như vậy. Phích Đình không hi vọng nhìn thấy chiến tranh, nàng hi vọng mau chóng bình định chiến sự, cho nên nàng nghĩ ta nên xuống tay từ Bùi hậu."

Phích Đình hi vọng đình chiến? Triệu Nguyệt không khỏi suy đoán nói: "Tiểu thư, ý người là... Bùi hậu xách động Thác Bạt Ngọc phát động cuộc chiến tranh này, còn phía Đại Chu..."

Lý Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu nói: "Nghĩ đến đúng là như vậy."

Cho dù muốn bình tĩnh cũng không được, Triệu Nguyệt mở to hai mắt nói: "Nàng ấy điên rồi phải không? Đường đường là hoàng hậu một nước, vì sao lại muốn bán đứng quốc gia, trợ giúp nước khác? Chuyện này đối với Bùi hậu lại có lợi ích gì?"

Lý Vị Ương cười nói: "Bùi hậu vốn không phải một người bình thường, chúng ta cũng không thể dùng suy nghĩ của người bình thường đo lường tâm tư của nàng. Theo Phích Đình nói, Bùi hậu đáp ứng Thác Bạt Ngọc dùng mười tòa thành trì cùng một điều kiện bí mật trao đổi vói nhau, còn về Đại Chu... Chưa có tin tức xác thực. Ngay cả Phích Đình cũng không biết Bùi hậu cùng Đại Chu đã đạt được hiệp nghị gì. Nếu chiến sự ở tiền tuyến thất lợi, vậy Bùi hậu lại có thể có lợi ích gì đây? Người này ấy, thật khiến người khác không thể hiểu được mà."

Lúc bánh ngọt trong tay Lý Vị Ương vô ý làm rớt xuống, thì những chú chim bồ câu đáng yêu kia mắt sáng rỡ, tranh nhau bay đến giành giựt, Lý Vị Ương nhìn thấy cảnh này, thần sắc khẽ động.

Triệu Nguyệt nói: "Tiểu thư, Ngũ Thiếu gia muốn mời người đi đến mật thất."

Lý Vị Ương khẽ gật đầu, đem bánh ngọt tùy ý tung lên, nói khẽ: "Trước tiên đi nhìn Doanh Sở một cái thôi."

Bên trong mật thất, Quách Đạo nhìn Doanh Sở nói: "Doanh đại nhân, qua mấy ngày nay, ngươi đã tỉnh táo chút nào chưa?"

Doanh Sở cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lo lẳng lặng nghĩ đến tâm sự của mình, cũng không nhìn Quách Đạo một cái, hiển nhiên là không có hứng thú với lời nói của hắn.

Quách Đạo nhẹ nhàng cười một cái, phân phó người bên cạnh: "Đưa món quà ta đã chuẩn bị cho Doanh đại nhân đi."

Hộ vệ bên cạnh lập tức dâng lên một cái ly, bên trong có một chút bột phấn. Lông mày Lý Vị Ương nhẹ nhàng nhíu lại, thấy Quách Đạo đắc ý cười: "Doanh đại nhân có nhận thức được đây là gì không?"

Không đợi Doanh Sở phản ứng, Quách Đạo liền đem bột phấn trong ly nhẹ nhàng rắc xuống mặt đất.

Đồng tử Doanh Sở lập tức bỗng rụt người, thân thể của hắn lập tức có phản ứng. "Vì sao trong tay ngươi lại có tiêu dao tán!" Đây là câu đầu tiên Doanh Sở mở miệng nói, giọng khàn khàn giống như dã thú đang chất vấn, ẩn giấu một loại cảm giác sợ hãi khó mà che dấu.

Quách Đạo cười ha hả: "Thứ này không phải là quà tặng lúc trước Bùi hậu tặng cho ta sao? Hiện tại ta lấy ra tặng lại cho Doanh đại nhân cũng xem như ăn khế trả vàng, làm sao mà ngươi lại không nhận ra như thế?"

Lý Vị Ương nhìn Quách Đạo, thần sắc có chút kinh ngạc. Vương Tử Khâm mở to hai mắt, nàng đột nhiên liên tưởng đến lời đồn Ngũ công tử Quách gia đã từng có một khoảng thời gian rất suy sút, nhìn tới chuyện này chắc có liên quan đến tiêu dao tán. Nhưng Quách Đạo làm sao có thể thoát khỏi ảnh hưởng của nó, mà êm đẹp đứng ở chỗ này đây? Không phải nói không ai có thể bỏ hẳn được tiêu dao tán mà chỉ có thể thống khổ rồi giãy dụa chết đi sao?

Lúc này, đôi mắt Quách Đạo sáng lên, nguyên bản khuôn mặt tuấn lãng của hắn giống như mặt ngọc Tu La mang theo ba phần uy hiếp, từ sâu trong đôi mắt mơ hồ lóe lên một tia sát khí. Nhưng sau đó, hắn lại cười, rồi lại cười khẩy, giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, hoặc đang nhìn người thú vị nào đó vậy. Ngữ khí của hắn không ngừng trào phúng: "Ta thật là đồng tình với ngươi, biết rõ đối phương căn bản không muốn nhìn thấy mình, ngươi còn thà chết cũng không chịu bán đứng nàng!"

Thân thể Doanh Sở co giật, cố nén không nhìn bột phấn kia, tiếng hơi khàn khàn: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Quách Đạo lãnh đạm cười: "Thể xác của ngươi không biết, đó là vì hai mắt ngu xuẩn của ngươi đã bị tình yêu làm cho lạc lối, ngoài xem ngươi như một con chó, Bùi hậu còn có thể thấy cái gì ở nơi ngươi? Ở trong mắt người khác, nàng là một tiện nhân giết người không chớp mắt, nhưng trong mắt ngươi nàng lại là người thế gian hiếm có, là ngươi duy nhất ngươi muốn được che chở cho nàng, chuyện này vốn không sai, cái sai ở đây là do ngươi tin sai người! Nàng luôn phòng bị ngươi. Cho dù ngươi ở bên cạnh nàng nhiều năm, đi theo làm tùy tùng, trung thành và tận tâm, nhưng vì để loại bỏ những tin tức bất lợi với nàng, ngươi cũng trở thành đồ bỏ mà thôi!"

Doanh Sở nghe vậy, gắt gao cắn chặt khớp hàm không nói một lời, thái độ chẳng hề hợp tác.

Tâm tình Quách Đạo xem ra không tệ, hắn khẽ nhếch khóe miệng, trong ngữ khí mang theo ác ý: "Rõ ràng sớm đã biết đối phương hạ dược với mình, lại còn luôn ra vẻ vô tri, liều mạng ở trước mặt chúng ta che dấu, loại tình cảm sâu như biển này, bất quá cũng chỉ là một trò hề thôi."

Quách Đạo giơ chân lên, ngọc ủng màu xanh giẫm lên bột phấn trên đất, vân vê chuyển thành bùn đất, tươi cười càng thêm lạnh lùng: "Tiêu dao tán, tên vô cùng dễ nghe, cũng là công cụ tốt nhất để khống chế một người, một khi ăn nhiều sẽ bị nghiện, nếu Bùi hậu có một tơ một hào tín nhiệm ngươi, nàng cũng sẽ không mượn loại dược này để khống chế ngươi."

Doanh Sở rốt cục cũng không thể nhẫn nại, lạnh lẽo nói: "Ngươi không nên nói năng bậy bạ!"

Lý Vị Ương mẫn tuệ phát hiện, đồng tử Doanh Sở so với vừa rồi muốn khuếch đại ba phần, vẻ mặt cũng càng thêm dữ tợn, cơ miệng như đang co rút, nghĩ cũng biết lời nói của Quách Đạo đã kích thích hắn, tuy rằng có xích sắt trói tay chân hắn để hắn không thể rời khỏi nhưng Lý Vị Ương rõ ràng nhìn thấy chỗ cổ tay của hắn đã mài ra vết máu.

Quách Đạo biết đối phương đã mắc câu, liền dành cho hắn một kích trí mệnh, không khỏi cười to nói: "Đáng thương, ngươi thật là đáng thương! Rõ ràng bị người khác coi như một con chó, lại còn muốn trả giá tất cả mọi chuyện vì người đó, ngươi si tình như vậy, nhưng nếu ngươi chết đi, nàng sẽ vì ngươi mà rơi một giọt nước mắt sao? Không, sẽ không! Nàng chỉ biết cao hứng khi nhận thấy mình đã thoát khỏi một thứ phế vật vô dụng như ngươi!"

Doanh Sở đột nhiên đứng lên, điên cuồng giãy dụa, trực tiếp tới gần đến trước mặt Quách Đạo, nhưng thời điểm chỉ còn cách chóp mũi hắn khoảng một tấc, xích sắt đã được kéo đến cực điểm, gắt gao ghìm chặt hắn. Khiến cho hắn rốt cuộc cũng không thể tiến lên một bước, điều này làm cho Doanh Sở càng thêm tức giận, khuôn mặt tuấn tú kia trở nên vô cùng dữ tợn, cực kỳ dọa người: "Ngươi không cần vu tội nàng, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói châm ngòi ly gián này của ngươi!"

Quách Đạo cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Doanh Sở như đang nhìn một phế vật, một con cờ bị người khác bỏ qua, thanh lãnh nói: "Chỉ có người thần chí không rõ ràng như ngươi mới đi tin tưởng Bùi hậu, rõ ràng sự thật bày ra trước mắt lại coi như không thấy, vẫn nên chết đi thì hơn."

Doanh Sở dường như muốn bóp chết Quách Đạo, đáng tiếc hắn lại không có biện pháp nào để làm được điều này. Bởi vì kìm nén phẫn nộ đã đến cực hạn, rốt cuộc cũng không chịu được nữa, hắn đột nhiên cuộn tròn người co rút thành một cục, vừa rồi vẻ mặt còn cực kỳ kịch liệt giờ đây lại trở nên điên khùng, cả người cuộn tròn ở trên mặt đất, xoay đánh, liều mạng tranh đấu với linh hồn nào đó trong thân thể, mặc dù như thế, hắn cũng không có đụng đến bột phấn ở trên đất kia, như là đối với thứ đó căm thù đến tận xương tuỷ...

Quách Đạo lại gần thêm một bước, khẽ cười nói: "Doanh Sở, tiêu dao tán năm ngày phát tác một lần, mỗi lần phát tác đều sẽ đau khổ vô cùng, khiến ngươi sống không bằng chết, cho nên ta nghĩ hiện tại cảm giác của ngươi nhất định là hận không thể chết được. Mà người đẩy ngươi rơi xuống cái địa ngục này, chính là Bùi hoàng hậu ngươi luôn yêu thương, hiện tại ngươi đối với nàng còn tình sâu tha thiết như vậy, thà chết cũng không chịu bán đứng nàng sao?"

Doanh Sở đột nhiên giương mắt lên, con ngươi đỏ quạch nhìn chòng chọc Quách Đạo, thần sắc cực kì dữ tợn.

Vương Tử Khâm bị vẻ mặt kia làm cho giật nảy mình, vô thức lui về phía sau một bước, nhưng thấy Quách Đạo gắng sức kích thích Doanh Sở như thế, nàng mơ hồ cảm thấy đối phương đã sắp thành công. Thế là nàng tiến lên một bước, cưỡng ép áp chế nội tâm sợ hãi nói: "Doanh đại nhân, ngươi có biết bên cạnh Bùi hậu sớm đã có tân nhân sủng hay không?"

Con ngươi Doanh Sở trong nháy mắt chuyển về phía Vương Tử Khâm, mà thân thể của hắn càng lúc càng co rút, vô cùng khổ sở.

Vương Tử Khâm bị đôi mắt âm lãnh kia nhìn, cưỡng ép kinh sợ, ngữ khí bình thản: "Ta không phải đang ăn nói lung tung, bây giờ bên cạnh Bùi hậu có một tên thiếu niên tuấn tú tên là Thường Đức, ngày ngày phụng dưỡng bên cạnh nàng. Thường Đức này dung mạo thật sự xinh đẹp, vừa mới vào cung nội thị, luôn làm bạn bên cạnh Bùi hậu, thập phần biết điều, lanh lợi, rất được sủng ái. Hắn đã lật đổ địa vị của Doanh đại nhân, ngay cả khi ngươi trở lại bên cạnh Bùi hậu, nàng cũng sẽ không thèm nhìn ngươi một cái cho coi."

Quách Đạo cùng Vương Tử Khâm kẻ hát người hò, từng bước bức Doanh Sở đi vào khuôn khổ, Lý Vị Ương lạnh lùng nhìn Doanh Sở, thần sắc bình tĩnh, cũng không nhiều lời.

Doanh Sở giãy dụa tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng hận ý mãnh liệt kia trong phút chốc phát tán ra, cho tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được sự tuyệt vọng của hắn.

Ngay vào thời điểm này, Quách Đạo đột nhiên tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Không tốt rồi! Hắn muốn cắn lưỡi, mau ngăn cản hắn!"

-------------------------------------------

Ây da, bi giờ vết thương bắt đầu mọc da non, quá ngứa lun...T.T...

Có nàng nào biết thuốc nào trị thẹo tốt hơm giới thịu mình với...Cho nó đừng bị thâm ấy:((((((
Bình Luận (0)
Comment