Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 43

Lão phu nhân nhíu mày: “Mời đại phu thường tới đây khám bệnh được rồi —— “

Lí Mẫn Phong lại nói: “Đại phu tầm thường chưa chắc đã hữu dụng, nghe nói Lâm thái y tinh thông nhận biết dược liệu nhất, không bằng mời ông ấy đến đây một chuyến.”

Lão phu nhân do dự trong chốc lát, Lâm thái y có tiếng là người cổ hủ chính trực, đức cao vọng trọng, tuyệt đối không tận lực thiên vị bên nào, Lí Mẫn Phong đưa ra ý kiến mời ông ấy đến, hiển nhiên là muốn mọi người tâm phục khẩu phục. Lão phu nhân nhắm mắt lại, vẫn thấy do dự.

Toàn bộ căn phòng tĩnh lặng lại.

Khuôn mặt thanh tú của Lí Vị Ương được ánh sáng thưa thớt từ ngoài cửa chiếu vào, lạnh lùng cười nói: “Đại ca có thể mời được Lâm Thái y đến, thì quá tốt. Nhưng mà, nếu Lâm Thái y chứng minh muội trong sạch, thì Đại ca sẽ làm gì?”

Lí Mẫn Phong nhướng mày cười, trong lòng đã có dự tính: “Ta đây sẽ dập đầu nhận sai, quỳ xuống kính trà cho Tam muội!”

“Được! Một lời đã định!” Lí Vị Ương cười không một tiếng động.

Lí Trường Nhạc nghe xong, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt Lí Vị Ương.

Rất nhanh sau đó, Lí Tiêu Nhiên được mời đến, ông vừa đến đã thấy Lí Vị Ương đứng một mình giữa đại sảnh, những người khác đều đang ngồi, ẩn ẩn hình thành thế giằng co, đầu lại thấy hơi đau. Sao lại xảy ra chuyện rồi! Vừa định hỏi rõ ràng, lại nghe thấy lão phu nhân nói: “Đã đến rồi, thì an vị đi, mọi chuyện chờ Thái y đến rồi hẵng nhận định!”

Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên lướt qua mặt mọi người, cuối cùng dừng ở Lí Vị Ương đang đứng thẳng lưng ở chính giữa sảnh, mày nhíu lại thật chặt.

Một lúc lâu sau, Lâm thái y mới ôm hòm thuốc, thản nhiên bước vào. Điều ngoài ý muốn là, Lâm Thái y không vào một mình, phía sau ông còn có một vị công tử trẻ tuổi, mặc y phục thường ngày màu nhạt, đầu đội mũ quan xanh biếc, cao lớn vững chãi, ngũ quan kiên nghị tuấn mỹ, chính là Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân.

Nhìn thấy hắn đến, mọi người nhất thời ngây người. Lí Tiêu Nhiên vội vàng đứng lên, dẫn mọi người hành lễ. Thác Bạt Chân cúi người nâng ông dậy, trên mặt có nụ cười nhạt nhẽo: “Ta có hẹn chơi cờ với Mẫn Phong huynh, huynh ấy chậm trễ mãi không đến, ta sốt ruột, cho nên tới cửa quấy rầy, còn mong Lí Thừa tướng không thấy phiền hà.”

“Tam điện hạ sao lại nói vậy, hẳn phải để vi thần tự mình nghênh đón mới phải.”

Hàn huyên vài câu, Lí Tiêu Nhiên cùng Thác Bạt Chân ngồi xuống.

Nhìn thấy Tam hoàng tử, Lí Trường Nhạc nhớ tới những lời nói của Đại ca Lí Mẫn Phong, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên.

Ánh mắt Thác Bạt Chân chuyển đến chỗ Lí Trường Nhạc, Đại tiểu thư Lí gia, chẳng những xuất thân danh môn, lại còn dịu dàng hiền lành, xinh đẹp khuynh thành, làm hắn cũng phải nhìn chăm chú.

Sau đó, theo bản năng hắn liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, trên làn váy của nàng, thêu những bông hoa hải đường sáng lạn, màu đỏ như lửa, được lá cây màu xanh thanh thuý vây xung quanh, trái ngược hoàn toàn với gương mặt thanh tú mà lạnh lùng của nàng. Không biết vì sao, thiếu nữ này luôn tạo cho hắn một cảm giác cực kỳ thần bí, mà trên người nàng, hắn luôn cảm thấy sự căm hận mãnh liệt. Nhưng mà, vì sao?

Nhận thấy bản thân có chút thất thần, Thác Bạt Chân nhíu mày, mặc kệ nha đầu này có tâm tư gì, hắn cũng không cần thiết phải để ý, chỉ có Lí Trường Nhạc với thân phận mỹ mạo như vậy, mới xứng đôi với hắn!

Lí Vị Ương đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho Thác Bạt Chân, đối với nàng mà nói, người này so với Lí Trường Nhạc còn làm người ta chán ghét gấp mấy lần. Nhưng sự xa cách rõ ràng như vậy, làm hắn, người luôn nhận được sự chú ý của mọi người càng thêm nghi hoặc khó hiểu.

Người không có ý tổn thương hổ, mà hổ bị hại bởi nhân tâm, đối phương đã dồn bản thân vào đường chết, vậy cũng đừng trách nàng trở mặt vô tình! Lí Vị Ương liếc nhìn Lí Mẫn Phong, nói: “Đại ca, đừng trì hoãn thời gian nữa, mời Đại ca bắt đầu đi.”

Lí Mẫn Phong lạnh lùng cười, lại cung kính nói với Thác Bạt Chân: “Mời Tam Hoàng tử làm người chứng kiến.”

Thác Bạt Chân khẽ gật đầu.

Lí Mẫn Phong đi tới trước mặt Lâm Thái y, nói: “Mời ngài nhìn xem, trong ly trà rốt cuộc là cái gì.”

“Được, để ta đến xem.” Lâm Thái y nói.

Lí Mẫn Phong chỉ vào những lát Hồng Tham vung vãi trên mặt đất, nói, “Thứ này còn chưa thu dọn, mọi người đều ngồi đây nhìn, không có ai động qua…”

Lâm Thái y gật đầu, cất bước đi qua, ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiêm cẩn phân biệt dược liệu, tất cả mọi người mở to mắt nhìn.

Ngay lúc đang kiểm tra thực hư, Lí Mẫn Phong tiếp tục nói: “Tam muội, muội vẫn nên nhận tội sớm đi, đợi đến lúc Lâm Thái y nghiệm ra kết quả, muội sẽ càng khó xử.”

Lí Vị Ương nhìn vị Đại ca phong thần tuấn lãng này, trong lòng cười lạnh. Hắn dù sao tuổi còn trẻ, chưa lăn lộn ở trong quan trường, không quá quen thuộc với những kỹ xảo quỷ dị này trong hậu viện, nếu đổi lại là hắn của mười năm sau, nhất định sẽ không nói chắc như đinh đóng cột thế này: “Đại ca, muội không làm chuyện đấy!”

Lí Mẫn Phong nhìn Vị Ương nở nụ cười, trong mắt mang theo vài phần tàn nhẫn vốn không nên xuất hiện trên người một thiếu niên, sau đó hắn nhìn về phía Tử Yên, “Ngươi còn có chứng cớ gì?!”

Tử Yên liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, đáy mắt có một tia áy náy không dễ phát hiện, chung quy không chống cự được với dụ hoặc cẩm y ngọc thực, nhẫn tâm nói: “Nô tỳ chính mắt nhìn thấy tiểu thư giấu giếm một bao giấy, len lén trộm ra.”

Lí Mẫn Phong gật đầu: “Bao giấy ở đâu?”

Tử Yên lấy từ trong người ra một bao giấy, nói: “Chính là cái này.” Sau đó, nàng mở ra trước mặt mọi người, Nhị phu nhân khẽ hô lên một tiếng: “Hồng Tham?”

Tử Yên cúi đầu xuống, nói: “Không, đây là Tô Tử Tam tiểu thư dùng để thay thế cho Hồng Tham, các vị chủ tử hãy xem, có phải nhìn qua giống y đúc Hồng Tham?”

Lão phu nhân gật đầu, lập tức có nha đầu nâng bao giấy này, cầm lên cho bà xem. Bà nhìn thoáng qua, quả thực không nhận ra sự khác nhau với Hồng Tham, sắc mặt biến thành khó coi.

Thác Bạt Chân rất có hứng thú nhìn, đường đường Tam tiểu thư phủ Thừa tướng lại làm ra loại chuyện này, quả thực vừa đáng buồn vừa buồn cười, quả nhiên, loại thứ nữ, đúng là không có gì tốt đẹp!

Lí Mẫn Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Tam muội, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, hiện giờ thứ này đã lộ ra trước mặt người khác rồi, muội còn nói dối thế nào nữa!”

Lí Vị Ương nhàn nhạt liếc nhìn Tử Yên: “Nàng ta tố cáo ta, tất nhiên đã chuẩn bị từ trước, hiện giờ lấy ra thứ gọi là vật chứng thì có gì ngạc nhiên!”

Lí Mẫn Phong nở nụ cười, nói: “Không ngờ đến lúc này, Tam muội vẫn cố chấp khăng khăng! Được, muội đã không thừa nhận, có dám để mọi người trong phòng đi điều tra không?!”

Lí Thường Hỉ gật đầu nói: “Đúng thế, Tam tỷ tỷ trong lòng đã không có quỷ, vậy thì để mọi người đi điều tra đi!”

Lí Trường Nhạc cũng nhẹ nhàng nói: “Tam muội, Đại tỷ cũng không tin muội làm chuyện này, nhưng mà náo loạn đến bây giờ, nếu như muốn trả lại sự trong sạch cho muội, chỉ có thể để mọi người đến kiếm tra phòng muội, đến lúc đó chân tướng tự nhiên rõ ràng —— “

Tam phu nhân nhíu mày, Tử Yên là nha đầu bên người Lí Vị Ương, nàng ta đã có thể vu hãm Lí Vị Ương, đương nhiên cũng có thể giấu thứ gì đó trong phòng ngủ. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn, nếu thật sự điều tra ra gì đó, Lí Vị Ương có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được!

Thời điểm căng thẳng như vậy, Lí Vị Ương lại nở nụ cười. Nụ cười của nàng, thoạt nhìn trấn định như vậy, tự tại như vậy, làm trong nháy mắt Lí Mẫn Phong nổi cả da gà.

—— Lời ngoài truyện ——

Thác Bạt Chân là cặn bã nam, không phải nam chính, chuyện này nhất định phải thanh minh!
Bình Luận (0)
Comment