Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 86.4

Ngụy Quốc phu nhân? Lí Vị Ương nhướng mày, vô sự không đăng tam bảo điện (không có việc gì cần thì không đến), chỉ sợ bà ta đã nghe thấy tin tức gì đó. Nàng suy nghĩ, nói: “Lão phu nhân tất nhiên sẽ xử trí, khỏi cần quan tâm đến bà ta.”

Ngụy Quốc phu nhân vừa tới đã đi thẳng đến viện của Đại phu nhân, nhưng bị thị vệ ở cửa ngăn cản, bà thở hổn hển chạy tới Hà Hương viện, lão phu nhân tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng bạt ngàn cân, lấy thế yếu thắng lực mạnh) nói con dâu đang dưỡng bệnh. Nguỵ Quốc phu nhân không hết hy vọng, quấn lấy muốn đến nhìn xem mới thôi.

Lão phu nhân mặc kệ, Nguỵ Quốc phu nhân không thể không bỏ cuộc, trở về. Mà bà ta không phải là người dễ bị đuổi đi, từ hôm đó, cứ cách hai ba ngày lại đến dây dưa, đòi gặp mặt Đại phu nhân.

Hôm đó, Lí Vị Ương ở Hà Hương viện, hầu hạ lão phu nhân uống thuốc, lúc này nghe thấy Nguỵ Quốc phu nhân lại tới.

Lão phu nhân cầm bát đặt thật mạnh xuống bàn, bộ dáng uống không nổi: “Hừ, sao lại tới nữa.”

“Lão phu nhân đừng vội, Nguỵ Quốc phu nhân đã muốn gặp mẫu thân thì để bà ấy đi gặp đi, không có vấn đề gì.” Lí Vị Ương mỉm cười nói.

“Thế sao được, nếu để nó nhìn thấy bộ dáng nữ nhân kia, nhất định cho rằng Lí gia bạc đãi tỷ tỷ của nó! Chẳng những không thể để nó gặp mặt, càng không thể để tin tức truyền ra ngoài!”

“Giấu giếm không phải là biện pháp lâu dài, cứ giằng co như vậy, không bằng để bà ấy nhìn tận mắt, chỉ có điều để cho bà ấy nhìn thấy gì, thì là do chúng ta quyết định.” Lí Vị Ương mỉm cười nói.

Lão phu nhân sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lí Vị Ương, cẩn thận cân nhắc một lát, cười nói: “Cũng chỉ có nha đầu con lanh lợi, được rồi, con đi an bày đi.”

Ngụy Quốc phu nhân đợi bên ngoài đúng một canh giờ mới nhìn thấy Lí Vị Ương tươi cười chân thành đi ra: “Di mẫu.” (Dì)

Mặt Nguỵ Quốc phu nhân trầm xuống: “Ai là dì của ngươi!”

Lí Vị Ương không hề lộ ra vẻ không vui, ngược lại cười rất ôn hoà: “Dì đến thăm mẫu thân sao? Ai da, đúng là không khéo, mẫu thân thân thể không khoẻ, gần đây không muốn gặp mặt khách.”

“Khỏi cần dài dòng, các ngươi còn không để ta gặp Đại tỷ, cẩn thận ta –” Nguỵ Quốc phu nhân mới nói một nửa, Lí Vị Ương đã cười nói: “Dì, nếu dì đã muốn thế, mọi người sẽ không ngăn cản, mời đi theo con.”

Ngụy Quốc phu nhân sửng sốt, lập tức cho rằng đối phương bị bà doạ sợ, hừ lạnh một tiếng, phân phó người bên cạnh: “Đi thôi.”

Cao Mẫn vẻ mặt mất hứng: “Mẫu thân, sao người lại phải nghe lời một tiểu nha đầu?!”

Ngụy Quốc phu nhân thấp giọng nói: “Trước tiên đến gặp Đại di mẫu của con rồi nói tiếp, có chứng cớ rồi chúng ta sẽ đến phủ Quốc công.”

Cao Mẫn gật đầu: “Mẫu thân nói phải.” Nhưng mà nàng càng nhìn Lí Vị Ương càng cảm thấy không vừa mắt, cho nên nhìn Lí phủ cũng thấy phiền chán.

Bước vào Phúc Thuỵ viện, Lí Vị Ương dừng chân, nói: “Mời dì đi trước.”

Ngụy Quốc phu nhân kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đi phía trước, nha đầu đẩy cửa lớn ra, bà là người đầu tiên bước vào.

Vừa mới vào viện, Nguỵ Quốc phu nhân còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, vèo một tiếng, bên trái có sợi dây thừng bay tới, vèo tiếng nữa, bên phải cũng có sợi dây thừng bay tới. Người bà lập tức bị hai dây thừng quấn quanh. Thấy trước mặt có hai tiểu đạo sĩ cầm đầu dây chạy xung quanh, miệng lẩm nhẩm, bà bị quấn không thể động đậy.

Ngụy Quốc phu nhân giận tím mặt: “Các ngươi đồ chó má, đang làm cái gì?! Lí Vị Ương, ngươi làm cái trò gì!”

Cao Mẫn vội vàng chạy vào, nhìn thấy trong viện có tế đàn, một lão đạo sĩ đứng sau đàn, hai mắt nhắm một nửa, miệng lớn tiếng hô, một tay giơ lên cao lắc chuông đồng, một tay làm hình dáng kỳ quái trước ngực.

“Các ngươi đang làm gì!” Cao Mẫn kêu to: “Mau thả mẫu thân ta ra!”

Chuông trong tay đạo sĩ đập thật mạnh lên bàn tế, hai mắt bỗng dưng mở lớn, hai tiểu đạo sĩ cầm đầu kia dây thừng, kéo thật nhanh, Nguỵ Quốc phu nhân bị trói chặt, đứng chỗ đó không thể chạy trốn, bà thét thật to: “Người đâu, người đâu, mau đến đây!”

Nhưng Triệu Nguyệt chắn trước mặt nha đầu ma ma, trong viện ngoại trừ mẹ con Nguỵ Quốc phu nhân thì không ai có thể bước vào.

Lí Vị Ương đi vào, nhẹ nhàng dùng tay ra hiệu, đạo sĩ lập tức xông lại, cầm kiếm gỗ vung loạn trước mặt Nguỵ Quốc phu nhân, miệng lẩm bẩm: “Lập tức tuân lệnh, Thái Thượng Lão Quân hiểu tâm ý ta, tất cả yêu ma quỷ quái, mau đền tội!” Niệm xong, hắn cầm lư hương trên bàn, đốt phù vàng, sau đó đung đưa lư hương trước mặt Nguỵ Quốc phu nhân, chợt hét lên một tiếng: “Yêu ma quỷ quái, bụi tan khói diệt!”

Trong chớp mắt, một lư hương đựng tro, toàn bộ hắt lên người Nguỵ Quốc phu nhân.

“Cút ngay!” Ngụy Quốc phu nhân thở hổn hển lớn tiếng hét, nhưng bà giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra, đầy mặt đầy người toàn là tro bụi.

Cao Mẫn nhào lên liều mạng đánh hai tiểu đạo sĩ kia, nhưng người ta dù sao cũng là nam tử, nàng lảo đảo té ngã xuống đất, cả người chật vật.

“Tất cả quỷ quái yêu ma, lập tức hiện nguyên hình!”

Đạo sĩ lại hét lớn một tiếng, cầm chén máu gà trên bàn, thẳng tay hắt qua.

Cao Mẫn không đề phòng, bị hắt trúng người, trước giờ nàng làm gì đã nhận phải đãi ngộ này đâu, gần như bị chọc giận tức điên, nhảy dựng lên tát tiểu đạo sĩ một cái: “Các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi hả!”

Ngụy Quốc phu nhân la lớn: “Các ngươi đang làm cái gì? Đúng là quá phận! Đám bên ngoài chết cả rồi sao mau tới cứu ta…”

Chỉ chốc lát sau, mẹ con Nguỵ Quốc phu nhân đầy người là máu gà cùng tro bụi, còn đâu sự tôn quý của phu nhân tiểu thư, so với bà điên đầu đường xó chợ còn không bằng. Nguỵ Quốc phu nhân thét lên chói tai, xuyên thấu nóc nhà, ầm ỹ cả viện, Lí Vị Ương phất tay, Triệu Nguyệt tránh ra, nha đầu ma ma bên ngoài mới vọt vào, nhìn thấy tình cảnh này, muốn cười mà không dám cười, đành xông lên đẩy hai đạo sĩ kia ra giải cứu Nguỵ Quốc phu nhân.

Cao Mẫn gào khóc: “Lí Vị Ương, ngươi tiểu tiện nhân không thể chết tử tế, ngươi biến chúng ta thành cái dạng này…!”

Lí Vị Ương cười đi vào nói: “Ai da, sao lại thế này?! Thôi ma ma, Thôi ma ma!”

Thôi ma ma là ma ma lão phu nhân phái đến trông coi Đại phu nhân, thường ngày vô cùng nghiêm khắc, bà đã sớm nhận được tin tức Nguỵ Quốc phu nhân đến, lập tức bố trí viện này theo lời dặn dò của Tam tiểu thư, lúc này nghe thấy Lí Vị Ương gọi, bà vội vàng tạo bộ dáng kích động chạy từ trong phòng ra: “Huyện chủ.”

Lí Vị Ương chỉ vào Ngụy Quốc phu nhân nói: “Dì đến thăm mẫu thân, các ngươi sao lại làm thế này, mời đạo sĩ đến làm phép cũng không báo trước một tiếng.”

Thôi ma ma vội vàng xin lỗi: “Không biết Ngụy Quốc phu nhân đến thăm, lão nô thất lễ, nhưng mà – đạo sĩ này là Đại phu nhân mời đến.”

Ngụy Quốc phu nhân tức giận: “Nói năng bậy bạ! Đại tỷ ta trước giờ không tin vào mấy thứ ma quỷ!”

Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Trước nay khác nhau rồi, mẫu thân thật sự bị bệnh không nhẹ, tai nghe chỉ là hư ảo, mắt thấy mới là thực, dì vẫn nên vào xem đi, thuận tiện khuyên bảo mẫu thân tĩnh dưỡng cho tốt.”

Ngụy Quốc phu nhân giận dữ, bất chấp thay quần áo rửa mặt, không chút cố kỵ xông vào.

Trong phòng, rèm cửa sổ vén một nửa, ánh sáng hơi mờ mịt tối tăm, Đại phu nhân nằm trên giường vẫn không nhúc nhích. Nguỵ Quốc phu nhân bước lên phía trước, thấy hai gò má Đại phu nhân lõm xuống, hốc mắt xanh đen, xương gò má vốn cao cao nay đã thay đổi rất nhiều, gần như là hai người khác biệt với vị phu nhân cao ngạo phú quý lúc trước.

Ngụy Quốc phu nhân âm thầm nhíu mày, sao lại bệnh đến mức này.

Đại phu nhân đang mê man, Thôi ma ma đến bên giường Đại phu nhân nói: “Phu nhân, Nguỵ Quốc phu nhân đến, phu nhân tỉnh giấc đi.”

Lúc trước Nguỵ Quốc phu nhân bị lão phu nhân cự tuyệt nhiều lần, trong lòng đã có nghi ngờ, thậm chí bà còn cảm thấy Đại phu nhân bị mấy người này giam lỏng, hiện tại nhìn thấy giữa ban ngày ban mặt Đại phu nhân còn đang mê man, sắc mặt rất không tốt, nhíu mày: “Đại tỷ!”

Đột nhiên Đại phu nhân bừng tỉnh, một lúc lâu sau, bà lấy tay dụi mắt, bật dậy, ánh mắt ngây dại nhìn Nguỵ Quốc phu nhân, như thể không nhận ra bà là ai.

Ngụy Quốc phu nhân sốt ruột tiến lên một bước: “Đại tỷ!”

Đại phu nhân yên lặng nhìn Ngụy Quốc phu nhân, vung tay bà ta ra, hai tay giơ quơ lung tung trước mặt.

“Đừng tới tìm ta, đừng tới tìm ta, chuyện này không thể trách ta, ta cũng chỉ bất đắc dĩ. Muốn trách, thì trách ngươi vận khí không tốt… Ngũ di nương ngươi tha cho ta, ta chỉ thân bất do kỷ. Ta đã ăn năn, ta dựng đàn tế cho các ngươi, làm phép cho các ngươi, ta bồi tội với các ngươi…”

Đầu tiên Đại phu nhân cuồng loạn lên, sau đó thì không ngừng cầu xin.

Ngụy Quốc phu nhân kinh ngạc, đối phương căn bản không nhận ra mình là ai.

Khuôn mặt đầy máu và tro bụi này, Đại phu nhân đương nhiên không nhận ra, Thôi ma ma nhắc nhở: “Nguỵ Quốc phu nhân, ngài có nên đi rửa mặt trải đầu trước không, đừng doạ phu nhân.”

Ngụy Quốc phu nhân trừng mắt: “Cái gì mà doạ, bộ dáng ta doạ người lắm sao?!”

Lí Vị Ương mỉm cười, đứng từ xa nhìn.

Ngụy Quốc phu nhân cầm lấy cánh tay Đại phu nhân: “Đại tỷ, vừa rồi tỷ phân phó người làm phép trong sân sao?”

Đại phu nhân như ý thức được điều gì đó, miệng than thở: “Làm phép? Đúng vậy, ta phân phó…” Bà cầm lấy tay Nguỵ Quốc phu nhân, căng thẳng hỏi: “Bắt được quỷ chưa?”

Ngụy Quốc phu nhân khiếp sợ nhìn Đại phu nhân: “Đâu ra quỷ?”

Đại phu nhân thần bí: “Viện này có quỷ đấy! Ngươi không biết thôi, mỗi ngày cứ nửa đêm lại bò ra doạ người, lưỡi dài, mắt đỏ, tóc đen, mặc quần áo trắng bệch, chính là Ngũ di nương, là Ngũ di nương! Nàng ta đến đòi mạng ta! Nhất định là nàng ta! Không, cũng có thể là Tam phu nhân… Đúng, là bọn họ!”
Bình Luận (0)
Comment