Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 46

Dương Vân Tranh mỉm cười, như thể cũng không cảm thấy câu hỏi của Thi Huệ Như có chút lỗ mãng nào, thản nhiên đáp: “Gia huynh đang ở nhà, một lúc nữa chắc cũng tới.”

Một câu nói không chắc chắn, lại khiến cho các vị tiểu thư vui mừng ra mặt, đợi Dương Vân Tranh ngồi xuống, liền mồm năm miệng mười thi nhau nói.

“Thế tử gia hôm kia múa bút vẩy mực ở Trích Tiên Cư, chưa tới một canh giờ liền vẽ xong một bức cẩm tú sơn hà * dài ba thước, có thật không?

*Cẩm tú sơn hà: non sông nước biếc, giang sơn tươi đẹp hùng vĩ.

“Nghe nói có người bỏ một nghìn lượng hoàng kim muốn mua bức họa này!”

“Không phải nói thế tử gia không chịu bán sao? Cũng không biết bức họa này có ở quý phủ hay không, chúng ta có thể nhìn qua một cái không?”

Dương Vân Tranh mỉm cười: “Gia huynh vẽ tranh bên đường, phụ thân nói hắn hồ nháo, đã trách phạt huynh ấy rồi.”

Một lời nói ra, khiến cho Thi Huệ Như kinh ngạc: “Đây chính là cơ hội tốt để thế tử gia nêu cao tên tuổi, Hầu gia vì sao lại trách phạt thế tử gia?”

Dương Vân Tranh đáp: “Phụ thân nói, gia huynh cậy tài khinh người, không có phong thái của người khiêm tốn.”

Thi Huệ Như đương nhiên cảm thấy bất mãn với chuyện thế tử của Trường Đình Hầu bị trách phạt: “Sao có thể gọi là cậy tài khinh người? Thế tử vẽ một bức họa đẹp, là một kỳ tài hiếm thấy, chẳng lẽ lại để mai một?”

Mọi người lập tức lên tiếng nghị luận, rõ ràng là đồng ý với ý kiến của Thi Huệ Như.

Ngọc Linh Lung ngồi bên này nghe các vị thiên kim khuê các nói chuyện, cảm thấy không thú vị, liền xoay người sang hướng khác thưởng thức hoa mẫu đơn.

Vừa đúng lúc có một nha hoàn tiến đến châm trà, Ngọc Linh Lung xoay người một cái, ấm trà trong tay nha hoàn kia liền chênh vênh, trực tiếp đổ lên đầu gối của Ngọc Linh Lung!

“Ối!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, nha hoàn kia sợ hãi quỳ rạp xướng đất: “Tiểu thư thứ tội. nô tỳ không phải cố ý!”

Tiếng động bên này không nhỏ, ngay cả Dương Vân Tranh cũng quay đầu nhìn.

Ngọc Linh Lung đứng lên, phủi phủi lá trà còn sót lại trên người, nha hoàn quỳ trên đất lúc này mới phục hồi tinh thần, luống cuống tay chân thay Ngọc Linh Lung sửa sang lại xiêm y, miệng vẫn không ngừng cầu xin tha thứ.

May mắn là chất liệu quần áo của người cổ có chút dày, nếu không thì bị ấm trà nóng này hắt lên người cũng vô cùng khó chịu.

Ánh mắt Ngọc Linh Lung nhìn vào cổ tay áo của nha hoàn, động tác đột nhiên dừng lại, sau giây lát, lại lộ ra một nụ cười như có như không.

Nha hoàn kia không chú ý tới ánh mắt của Ngọc Linh Lung, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Dương Vân Tranh, lại liên tục dập đầu với Ngọc Linh Lung: “Tiểu thư thứ tội! Tiểu thư thứ tội!”

Làm sai chuyện như thế này, chỉ sợ nha hoàn này sẽ bị phạt đi?

Quả nhiên, Dương Vân Tranh bên kia nhíu mày, quay đầu nói với thị nữ phía sau vài câu, thị nữ kia liền bước lại đây, vén áo thi lễ với Ngọc Linh Lung: “Nha hoàn của tệ phủ không có quy củ, mong vị tiểu thư này thứ tội.”

Nói xong liền quay ra quát nha hoàn đang quỳ trên mặt đất: “Ngươi tên gì?”

Nha hoàn kia sợ tới mức run cầm cập: “Nô tỳ tên Bạch Chỉ.”

Thị nữ lạnh lùng quát: “Bạch Chỉ? Tam tiểu thư có lệnh, phạt ngươi ba tháng lương, lập tức đi xuống lĩnh hai mươi cái đánh tay!”

Nước mắt trong suốt của Bạch Chỉ thi nhau rơi xuống, một câu cũng không dám biện bạch, hướng về phía Dương Vân Tranh dập đầu một cái, rồi chuẩn bị đi xuống chịu phạt.

“Chậm đã!” Ngọc Linh Lung vẫn không lên tiếng lúc này lại mở miệng cản Bạch Chỉ lại, nghiêng người mỉm cười với thị nữ kia: “Nàng cũng không phải cố ý. Ta không trách nàng, không bằng mong tiểu thư của các ngươi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, được không?”

Ánh mắt phức tạp của mọi người tức khắc liền phóng lại đây, cũng chỉ là một tiểu nha hoàn không liên quan gì đến mình thôi, vị Ngọc tứ tiểu thư này vì sao còn muốn cầu tình thay nàng ta?

Ngọc Linh Lung ngược lại cũng không có ý giải thích, vẻ mặt tuy hướng về phía thị nữ truyền lời, ánh mặt lại nhìn đến Dương Vân Tranh cách đó không xa, tựa hồ đang đợi quyết định của nàng.

Dương Vân Tranh dừng một chút, rồi hướng Ngọc Linh Lung dịu dàng cười một cái: “Nếu Ngọc tứ tiểu thư không trách tội, vậy quên đi.”

Rõ ràng, Thi Huệ Nhi bên cạnh đã sớm đem thân phận của Ngọc Linh Lung nói với Dương Vân Tranh.

Bạch Chỉ đột nhiên được đặc xá, còn có chút ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thị nữ bên cạnh đã sớm nhắc nhở: “Còn không mau tạ ơn Ngọc tứ tiểu thư khoan hồng độ lượng!”

Bạch Chỉ lúc này mới hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống, gương mặt cảm động rơi nước mắt: “Nô tỳ tạ ơn Ngọc tứ tiểu thư!”

Sau đó, nàng rụt rè ngẩng đầu nói: “Ngọc tứ tiểu thư, xiêm y người ướt rồi, không bằng để nô tỳ dẫn người đi thay y phục khác.”

Đáy mắt Ngọc Linh Lung xẹt qua một tia tàn khốc, ngay sau đó liền đổi thành ý cười nhàn nhạt: “Được.”

Nói xong, Ngọc Linh Lung chầm chậm đứng lên, ý bảo Bạch Chỉ đi trước dẫn đường.

Dù sao cũng chỉ một chút sóng gió nho nhỏ, bữa tiệc lại khôi phục bầu không khí hân hoan sau giây lát, không ai chút ý tới, Bạch Chỉ dẫn Ngọc Linh Lung rời khỏi yến hội, lại là hướng vào phía bên trong viện.

Ngoặt qua một hòn non bộ, tiếng cười nói trong hoa viên thoáng chốc đã không còn nghe thấy, nhìn bóng lưng của nha hoàn Bạch Chỉ đang dẫn đường phía trước, đáy mặt Ngọc Linh Lung hiện lên một chút không kiên nhẫn.

Những người này lén la lén lút, rốt cuộc muốn làm gì?

Bàn tay trắng nõn mau lẹ vươn tới, một phát bắt được cánh tay của Bạch Chỉ. Bạch Chỉ còn chưa kịp kinh hô ra tiếng, đã bị Ngọc Linh Lung ép cứng đờ lên hòn non bộ!

Cánh tay mảnh khảnh để lên cổ Bạch Chỉ, sức lực đầy uy hiếp, đôi mắt lạnh như băng của Ngọc Linh Lung nhíu lại, trầm giọng nói: “Nói, ai sai ngươi đến!”

Bạch Chỉ sợ hãi, run giọng nói: “Ngọc tứ tiểu thư, người đang nói gì vậy, nô tỳ không hiểu!”

Ngọc Linh Lung cười lạnh một tiếng, hướng vào cổ tay Bạch Chỉ bóp mạnh một cái!

“A——!” Bạch Chỉ đau đớn hét thảm một tiếng, đồng thời nhìn thấy vật gì đó trong tay Ngọc Linh Lung, mới cắn chặt môi.

Bởi vì giờ phút này, so với Ngọc Linh Lung, nàng còn sợ bị người khác phát hiện hơn.

Ngọc Linh Lung nắm trong tay một chiếc vòng tay bằng vàng chói lọi, quơ quơ chiếc mắt Bạch Chỉ.

“Ta rất muốn biết, một tiểu nha hoàn dâng nước bưng trà hèn mọn này, sao lại có một chiếc vòng tay giá trị như vậy!”

Bạch Chỉ sợ hãi tới mức thoáng chốc hốc mắt đã đầy nước, môi hơi run nói: “Cái này… Cái này… là tiểu thư thưởng cho nô tỳ!”

Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Ồ? Tiểu thư nhà ngươi nếu coi trọng ngươi như vậy, sao có thể ngay cả tên của ngươi cũng không biết!?”

Bạch Chỉ sợ hãi mặt trắng bệch, nghẹn họng trân trối nhìn Ngọc Linh Lung, không biết phải giải thích thế nào.

Ngọc Linh Lung lộ ra một nụ cười lạnh lùng, lực đạo trên tay nới lỏng.

“Đi đằng trước dẫn đường!” Ngọc Linh Lung trầm giọng quát, “Bản thân ta muốn nhìn, là ai muốn gặp ta!”

Bạch Chỉ như tìm được đường sống trong chỗ chết, khuôn mặt thất sắc đầy sợ hãi, nghiêng ngả lảo đảo đi đằng trước Ngọc Linh Lung, không dám dùng bất cứ mánh khóe lừa bịp nào nữa.

Thẳng đến khi đi tới một lầu gác u tĩnh, Bạch Chỉ bị tra tấn tâm lý rốt cuộc không chịu nổi nữa, quỳ rạp xuống đất: “Ngọc tứ tiểu thư, người muốn gặp tiểu thư ở bên trong. Cầu xin người ta cho nô tỳ, nô tỳ thực sự bị sợ hãi!”

Ngọc Linh Lung nhìn cửa phòng đóng chặt, bước nhanh thẳng về phía trước, chỉ cứng rắn ném lại một chữ: “Cút!”

Bạch Chỉ chỉ ước nghe thấy một tiếng như thế, lập tức té chạy.

Ngọc Linh Lung không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, cho tới khi đi đến trước cửa, cước bộ mới dừng lại, bàn tay mềm mại đẩy cửa phòng ra.

Nàng ngược lại muốn biết, là ai khổ tâm tốn sức lừa nàng tới đây?

Đưa chân bước qua cửa, Ngọc Linh Lung bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng gió phiêu phiêu. Nàng đột nhiên nghiêng người, trên vai thế nhưng vẫn bị trúng chiêu!

Phản ứng của Ngọc Linh Lung cực kì nhanh, vừa cảm thấy trên vai có thứ gì đó, ngay lập tức ngồi sụp xuống, nhân tiện giảm bớt lực, mau lẹ xoay người, bàn tay trắng nõn đồng thời vươn ra, chuẩn xác nắm lấy vật tập kích mình.

Ngay sau đó, nàng đã nhìn thấy rõ người phía sau.

Đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, che đi chút kinh ngạc nơi đáy mắt, nàng lạnh lùng cất tiếng: “Là ngươi!?”
Bình Luận (0)
Comment