Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 64

Mộ thị đưa mắt nhìn Ngọc tướng quân, hắng giọng một cái, muốn nói sang chuyện khác: “Ân…Thiên Kiều a, chuyện này để sau hãy nói. Cha con vẫn đang thương tâm vì chuyện của Lan di nương, đừng náo loạn nữa.”

Ngọc Thiên Kiều nghe xong lời này, khinh thường quay đầu: “Chỉ là một di nương thôi, có cái gì phải đau lòng? Không phải nương cũng nói nàng đáng chết sao —-”

Mộ thị thấy không tốt, chỉ hận không thể ngay lập tức đưa tay bịp miệng Ngọc Thiên Kiều, ai ngờ Ngọc tướng quân đứng một bên đã kịp nghe rõ những lời này.

Ngọc Thiên Kiều còn chưa nói xong, đã bị tiếng gầm như thiên lôi của Ngọc tướng quân đánh gãy: “Ngươi nói cái gì!?”

Mộ thị sợ hãi vội vàng quỳ xuống: “Lão gia đừng nóng giận, Thiên Kiều còn nhỏ, nó có hiểu gì đâu? Một đứa nhỏ nói linh tinh, sao có thể tin là thật?”

Ngọc Thiên Kiều thấy phản ứng của Ngọc tướng quân, biết mình nói sai rồi, lại không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể cúi đầu để Mộ thị che giấu thay cho mình.

Nhìn phản ứng của hai mẹ con trước mắt, Ngọc tướng quân dù ngốc cũng biết chuyện này có vấn đề. Nghĩ đến chuyện lúc nãy suýt nữa thì bản thân bị Mộ thị lừa gạt, Ngọc tướng quân giận đến mức đầu bốc hơi, cơn tức tụ lại một chỗ, nhịn không được nhảy lên!

Ngọc tướng quân một phát nắm lấy tóc Mộ thị, hung hăng đẩy ngã nàng, miệng giận dữ hét: “Ngươi nói đi! Lan Nhi dốt cuộc chết như thế nào!”

Ngọc Thiên Kiều thấy mẫu thân bị đánh, tức khắc thì mất bình tĩnh, nhào lên người Mộ Thị, thở phì phì nói: “Phụ thân, sao người có thể đối với nương như vậy? Lan di nương kia dù sao cũng chỉ là một nữ nhân hạ lưu, chết cũng đã chết rồi, dựa vào cái gì lại vì nàng đánh nương!”

Mộ thị vội vàng đẩy Ngọc Thiên Kiều đi: “Thiên Kiều, con đi ra đi, đừng lo cho nương!”

Ngọc Thiên Kiều không chịu rời đi, vẫn như cũ che chở cho Mộ thị, lòng đầy oán hận với phụ thân: “Người đi mấy năm như vậy, nương ở nhà làm lụng vất vả, mà vừa về đến nhà người đã muốn đánh nương!? Nếu không phải do người dẫn về nhiều nữ nhân lộn xộn lung tung như vậy, sao có chuyện như ngày hôm nay? Con thân là đích nữ sao có thể bị một thứ nữ ức hiếp!?”

Ngọc Thiên Kiều nhớ tới chuyện bản thân bị Ngọc Linh Lung tát một cái, liền đem chuyện này thầm oán trên đầu Ngọc tướng quân. Nếu không phải Ngọc tướng quân phong lưu vô độ bên ngoài, sao có thể có mấy loại thứ nữ không minh bạch như vậy?

Ngọc tướng quân không nghĩ tới Ngọc Thiên Kiều dám nói những lời như vậy, cả giận nói: “Chuyện của lão tử, ai khiến ngươi lo!?”

Nói xong lại giận chó đánh mèo với Mộ thị: “Ngươi làm nương như vậy sao? Ngươi xem mấy nữ tử trong nhà bị ngươi dạy thành cái dạng gì? Đứa nào cũng không hiểu chuyện, ngay cả người cha như ta cũng dám ngỗ ngược!”

Ngọc Thiên Kiều nhỏ như vậy thì hiểu được cái gì, khẳng định là do Mộ thị dạy hư!

Ngọc Linh Lung lại dám đánh cả phụ thân như hắn, nhất định cũng do Mộ thị không khuyên bảo!

Không dạy bảo con cái cho tốt cũng bỏ đi, nhưng còn dám độc hại thê thiếp hắn yêu thương. Loại hành vi này, khiến cho Ngọc tướng quân thật sự không chịu nổi nữa, hắn làm sao lại có thể cưới về một ác phụ như vậy!?

Ngọc Thiên Kiều bị Mộ thị nâng niu từ nhỏ, tính tình sớm đã luôn ỷ vào chuyện mình được nuông chiều, Ngọc tướng quân đã lâu không ở nhà, tình cảm dành cho phụ thân cũng không quá sâu đậm, thấy mẫu thân bị thiệt, đương nhiên không chịu bỏ qua, vừa khóc vừa nói: “Phụ thân, người nhiều năm không ở nhà, chuyện trong nhà cũng chưa bao giờ quan tâm, trở về cũng chỉ biết đánh mắng nương! Lan di nương kia là cái gì? Nương giết chết nàng thì sao? Ai bảo nàng —-”

Mộ thị nghe thấy những lời này, sợ hãi cắt ngang Ngọc Thiên Kiều: “Thiên Kiều, câm mồm!”

Ngọc tướng quân càng nghe càng tức, thuận tay vớ lấy cái roi ngựa còn để trong phòng, hung hăng rút ra!

“Lão tử đánh chết hai mẹ con các ngươi!”

Mộ thị và Ngọc Thiên Kiều dù sao cũng chân yếu tay mềm, một roi này rơi xuống, lập tức hét thảm thiết.

Ngọc Thiên Kiều che chở Mộ thị, Ngọc tướng quân dưới cơn thịnh nộ, đương nhiên sẽ không lưu tình, trái một roi, phải một roi, đánh hai mẹ con nàng kêu la thảm thiết, không ngừng chạy trốn.

Mộ thị nóng lòng bảo hộ cho con gái, thân thủ gắt gao kéo Ngọc Thiên Kiều vào trong lòng, hai tay che mặt cho Ngọc Thiên Kiều, trên người lại trúng thêm vài roi, nàng vừa trốn vừa khóc nói: “Lão gia, muốn đánh thì cứ đánh lên người thiếp đi! Thương thế của Thiên Kiều mới khỏi, tuổi nó còn nhỏ, thật sự không chịu được roi của người a!”

Ngọc tướng quân còn đang bận đánh, sao có thể quan tâm Mộ thị nói cái gì. Hắn chỉ muốn phát tiết hết oán khí trong lòng, muốn đem hết buồn bực về chuyện Lan di nương chết toàn bộ đều trút hết ra ngoài!

Roi da nặng nề phất vào không khí, rồi hạ xuống như mưa sa, chẳng giống như đối đãi với thê tử và nữ nhi của mình, rõ ràng là thù sâu oán nặng mà trút hết lên kẻ thù không đội trời chung.

Vết thương cũ trên người Mộ thị mới khỏi, giờ lại thêm vết thương mới, còn phải bảo hộ cho nữ nhi, hai mẹ con không ngừng hét chói tai, tiếng khóc rung trời, khoảnh khắc này đúng là sống không bằng chết.

Chờ Ngọc tướng quân đánh đến khi mỏi tay, Mộ thị và Ngọc Thiên Kiều người đã đầy thương tích. Ngọc Thiên Kiều còn đỡ, được Mộ thị bảo vệ dung nhan, chỉ bị thương trên thân thể. Mộ thị thì thảm rồi, tóc tai bù xù, vết thương đầy người, co quắp trên đất như hấp hối.

“Nương! Nương! ——” Ngọc Thiên Kiều lau nước mắt, loạng choạng bò về phía Mộ thị, mà vết thương trên người vừa động đã nhe răng trợn mắt vì đau đớn.

Coi như không thấy tình cảnh bi thảm của hai mẹ con Mộ thị, Ngọc tướng quân quăng roi ra xa, nổi giận đùng đùng nói: “Nếu còn để cho lão tử biết ngươi làm chuyện gì xấu xa, lão tử sẽ giết ngươi!”

Nói xong, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng lấy một cái, giận giữ bước ra khỏi phòng.

——————————-

Ngọc Linh Lung nghe Linh Nhi kể chuyện sinh động như thật, khóe miệng không khỏi mỉm cười: “Ngọc Bằng thật sự đánh các nàng mạnh như vậy sao?”

Linh Nhi cười nói: “Còn không thật sao? Ngay cả Lục tiểu thư cũng bị đánh nữa! Trong phòng phu nhân hiện tại chỉ sợ loạn hết cả lên rồi, hết mời lang trung chữa vết thương bị đánh, lại mời lang trung đến bắt mạch, còn phải che rèm xem bệnh cho Lục tiểu thư, không chừng loạn thành cái dạng gì rồi!”

Huyên Thảo vừa nghe vừa che miệng cười, ngón tay nhỏ ngắn điểm điểm lên trán của Linh Nhi: “Tiểu đề tử này, kể chuyện cũng thật sống động, như thể tận mắt nhìn thấy vậy.”

Linh Nhi nghiêng đầu cười: “Nếu được tận mắt nhìn thì tốt quá! Nếu biết lão gia muốn đánh phu nhân, ta liền trèo lên cây trong viện phu nhân, không chừng còn có thể thấy chút trò vui!”

Ngọc Linh Lung hướng ra ngoài nhìn, nhớ tới mấy nha hoàn mặt mũi gian xảo lấm la lấm lét Mộ thị mang cho mình, trong lòng không nhịn được lại bốc hỏa.

Ngọc tướng quân có hung hăng đánh Mộ thị, nàng cũng chưa hết giận!
Bình Luận (0)
Comment