Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng

Chương 2

2.

 

Ta nói: “Tỷ tỷ đừng lo, ta sẽ đến viện của Lưu trắc phi, kéo vương gia về đây cho tỷ!”

 

Sắc mặt của đích tỷ lập tức biến đổi, vì ta không mang theo cây trâm cài của nàng ta mà lại tự ý đi tranh sủng.

 

Nàng ta cuống cuồng nói: “Như thế... như thế không ổn đâu, muội đừng học theo các nàng ấy tranh giành nhau.”

 

“Nếu làm vậy, không chỉ đắc tội với Lưu Trắc phi mà còn khiến Vương gia khó xử.”

 

Nàng ta đã biết rõ vậy, thế mà kiếp trước lại xúi giục ta tranh sủng thay cho nàng ta?

 

Sự hoảng loạn của đích tỷ không qua mắt được ta. So với việc không nhận được sủng ái, nàng ta tuyệt đối không cho phép Vương gia sủng hạnh ta trước nàng ta.

 

Che giấu đi nụ cười lạnh lẽo trong lòng, ta gật đầu nói: “Lời tỷ tỷ dạy đúng lắm.”

 

“Thanh Trúc biết lỗi rồi, xin phép về phòng tự kiểm điểm.”

 

Vì lễ nghi nên đích tỷ khoác lên mình bộ y phục nặng nề của Trắc phi, không thể đuổi theo ta, mà có muốn cũng đuổi không kịp.

 

Cây trâm cài vẫn ở trong tay nàng ta, viên ngọc lưu ly sáng lấp lánh dưới ánh nến, phản chiếu rõ nét sự hoảng sợ trên khuôn mặt nàng ta.

 

Thấy ta chạy đi, đích tỷ mắng Xuân Lan: “Đồ tiện tỳ! Sao ngươi không cản Dư thị thiếp lại một chút?”

 

“Nếu nàng ta đụng phải lúc Vương gia đến đây, bổn Trắc phi sẽ không tha cho ngươi!”

 

Ha, kiếp này không có ta làm kẻ c h ế t thay, Tấn Vương sao có thể đến đây động phòng với nàng ta?

 

Tỷ tỷ thẳng tay t á t một cái vào mặt Xuân Lan, âm thanh giòn giã!

 

Trước giờ, đích tỷ nổi tiếng là khoan dung, không bao giờ q u á t mắng đánh đập kẻ dưới, bởi nàng ta đã có ta làm tùy tùng, thay nàng ta lo liệu những chuyện không vừa ý.

 

Nay ta không thuận theo ý nàng ta, nàng ta vừa lo Tấn Vương không nhìn thấy cây trâm, không nhớ đến nàng ta, vừa sợ Tấn Vương sẽ si mê dung mạo của ta, liền trút hết cơn giận lên lên đầu Xuân Lan.

 

Xuân Lan n u ốt cơn ấm ức, không chỉ phải nhặt lại cây trâm mà còn bị đích tỷ trách móc: “Xuân Lan, bình thường ta đối đãi ngươi không tệ, nhất định phải để vương gia nhìn thấy trâm hoa, hiểu rõ lòng của ta, hiểu chưa?”

 

Ánh mắt của đích tỷ lúc này vô cùng h u n g ác. Nàng ta sợ Xuân Lan không làm nổi việc này, khiến nàng ta mất cơ hội động phòng hoa chúc, khó mà đứng vững trong vương phủ.

 

Dù sao Lưu Trắc phi là mỹ nhân xinh đẹp nhất hậu viện của Tấn Vương, cũng chỉ có ta mới có thể sánh được với ả.

 

……

 

Không phải làm tùy tùng cho đích tỷ, ta cũng không đi c h ọc giận Lưu Trắc phi, càng không làm Vương phi chán ghét mà đ ày đến viện hoang vắng.

 

Hiện giờ, viện của ta tuy hẻo lánh nhưng lại tinh xảo, đáng yêu Chân tay ta vẫn lành lặn, không chút đau đớn vì mắc bệnh hàn.

 

……

 

Trải qua đêm đầu tiên yên ổn trong phủ, ta bị đánh thức bởi tiếng của nha hoàn Đào Cúc. Nàng ta phàn nàn với đám nha hoàn và bà tử mới được phân vào phủ: “Các ngươi giống ta, thật là đ e n đ ủ i tám kiếp mới phải phục vụ một chủ nhân h è n m ọ n, khom lưng uốn gối như vậy.”

 

“Chủ nhân của chúng ta, không chỉ không có thưởng, mà Trắc phi nói hoa là màu xanh lá, ngày hôm sau chủ nhân của chúng ta liền phải tìm chậu mai xanh dâng lên.”

 

Đào Cúc là kẻ sẵn sàng bán chủ cầu vinh. Kiếp trước, sau khi vào cung, nàng ta đã bị đích tỷ mua chuộc thành tâm phúc, nhiệm vụ chủ yếu là g i á m s á t ta.

 

Khi ấy, Tấn Vương đăng cơ làm Hoàng đế, hậu cung hết lớp này đến lớp khác mỹ nhân tiến vào, đích tỷ vì tranh sủng không còn cách nào khác mới bất đắc dĩ để ta thị tẩm.

 

Nha hoàn thân cận của ta là Đào Cúc, thậm chí đến cả thời gian Hoàng đế ở trong phòng với ta, bao nhiêu lần gọi nước, đều báo lại cho đích tỷ.

 

Thậm chí ngay cả lời Hoàng đế nhận xét về ta: “Dư quý nhân tuy t h ô l ỗ ngu ngốc, nhưng dung nhan quả thực kiều diễm.” Đào Cúc cũng thuật lại từng chữ cho đích tỷ.

 

Nghe xong, đích tỷ g a n h g hét nhan sắc của ta, cố tình hé lộ ra ngoài, truyền khắp cung khiến mọi người đều c h ê c ư ờ i ta.

 

Kiếp trước, ta là kẻ ngu ngốc. Ta không hận hành vi phản bội của Đào Cúc, nhưng thực sự không thể yêu thương nổi một kẻ phản bội.

 

Ta khẽ ho một tiếng.

 

Đào Cúc nhìn ta như gặp phải m a.

 

Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, ta nói thẳng: “Là tiền thưởng hàng tháng mà Dư trắc phi cho ngươi không đủ xài sao?”

 

“Đó cũng là lấy từ bổng lộc của ta mà ra, sao ngươi dám nói ta không cho mọi người tiền thưởng?”

 

Mặt Đào Cúc trắng bệch.

 

Những nha hoàn và bà tử nghe lời phàn nàn của nàng ta cũng sợ hãi quỳ xuống, sợ vừa vào phủ đã đắc tội với ta. Xem ra họ cũng đã hiểu rõ lời của ta.

 

Đào Cúc hưởng tiền từ phần của ta, nhưng lại chịu ơn nghĩa của đích tỷ – đây là cái lý lẽ gì chứ?

 

Thấy ánh mắt lạnh lùng của ta, Đào Cúc cuống cuồng đáp: “Bình thường tiền thưởng bị c ắ t một nửa thì cũng thôi, nhưng lần này là tiền mừng do Vương phủ ban phát, đâu phải chủ tử bỏ tiền ra.”

 

“Nha hoàn, bà tử trong viện của trắc phi đều có, chỉ có viện của ta là không, trắc phi luôn đối đãi hậu hĩnh với hạ nhân, sao chỉ có viện của chúng ta bị trừ?”

 

“Nô tỳ không phục!”

 

Đích tỷ vin vào lý do ta ngu ngốc không biết quản lý tiền bạc, đã nhận lấy bổng lộc của ta. Kiếp trước, nàng ta cắt xén tiền của đám nha hoàn, bà tử trong viện của ta, nhưng ta lại là người gánh chịu tiếng xấu.

Bình Luận (0)
Comment