Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc

Chương 13

17

 

Hạ Nguyệt Dao mất đi đứa con, lại nằm mê man suốt mấy ngày liền.

 

Là tỷ tỷ của nàng, ta ở lại bên cạnh trông chừng ngày đêm.

 

Khi nàng tỉnh dậy, ta đang ngồi bên giường thêu thùa, vừa đặt kéo xuống bàn thì nàng cũng mở mắt.

 

"Vương gia đã xử lý Hạ Nguyệt Y thế nào?"

 

Vì chuyện này, Hạ Nguyệt Dao đã không còn gọi nàng là tỷ tỷ nữa.

 

Lúc ấy cửa phòng đóng kín, nha hoàn của Hạ Nguyệt Dao vừa bị gọi ra ngoài lấy thuốc, trong phòng không còn ai khác, bốn bề thật yên tĩnh.

 

Ta lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng chỉ đủ để chúng ta nghe thấy.

 

"Ngay trước khi muội tỉnh lại, bệ hạ đã băng hà. Vương gia của chúng ta đã trở thành tân hoàng. Còn Hạ Nguyệt Y, là chính phi của ngài, sau khi lên ngôi, tất nhiên không ai khác ngoài nàng là hoàng hậu."

 

"Nàng ta hại chếc đứa con của ta, nàng cũng xứng làm hoàng hậu sao?"

 

Hạ Nguyệt Dao gào lên giận dữ, bất chấp thân thể còn yếu ớt, cố sức ngồi dậy rồi đẩy mạnh ta một cái.

 

"Vương gia có biết kẻ độc phụ đó đã hại con ta không?"

 

Ta cười nhạt.

 

"Sao ngài lại không biết chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu di nương, ai cũng thấy rõ là nàng ta đã đẩy muội ngã xuống đất. Chính nàng ta đã đổi túi thơm của muội khi nào không hay, khiến muội ngày ngày mang theo xạ hương, làm cho cơ thể yếu đi, để đến khi ngã xuống đất thì mất con, thậm chí từ đây… không thể có con được nữa."

 

Điều cuối cùng này, chưa ai nói với nàng.

 

Và ta bằng lòng trở thành người "tốt" để báo cho nàng biết.

 

Xem như là đền đáp "ân tình" những năm qua nàng đã đối xử với ta và mẫu thân ta vậy.

 

Ta là người có ân tất báo, thật hiền lành và rộng lượng.



 

Nghe ta nói, Hạ Nguyệt Dao giận điên người, xốc chăn, vùng dậy khỏi giường. Ai ngờ nàng lại khỏe đến vậy, ta kéo cũng không lại, lại còn bị nàng lấy đi chiếc kéo đặt trên bàn.

 

Khi ta kêu người vào, nàng đã cầm kéo, không thấy bóng dáng đâu nữa.

 

Khi các nha hoàn tìm thấy Hạ Nguyệt Dao, nàng đã xông thẳng vào viện của Hạ Nguyệt Y, tay cầm chiếc kéo sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào tim Hạ Nguyệt Y.

 

Mà Hạ Nguyệt Y tất nhiên cũng không chịu để nàng ta đ.â.m dễ dàng, hai người giằng co, Hạ Nguyệt Dao cũng bị thương rất nặng.

 

Cuối cùng, khi tách được hai người ra, cả hai đều đầy m.á.u từ đầu đến chân.

 

Vào thời điểm ấy...

 

Bùi Quân Mục đang ở trong hoàng cung, hoàng đế băng hà, hắn có trăm ngàn việc quan trọng gấp vạn lần chuyện trong nội viện phải giải quyết.

 

Chính phi bị giam giữ, giờ lại bị trọng thương.

 

Trong vương phủ, người duy nhất có thể chủ trì việc lớn nhỏ lúc này, chỉ còn lại ta.

 

Cũng là chiếc kéo đó, nhưng ta đã chuẩn bị không chỉ một cái.

 

Trên người hai nàng vốn đầy vết thương, m.á.u chảy đầm đìa, y phục nhuốm đỏ không thể nhận ra, cũng chẳng nhìn rõ chỗ nào trên thân thể còn nguyên vẹn.

 

Ta tìm cớ, bảo gia nhân ra ngoài hết, rồi cầm chiếc kéo trong tay, từng nhát từng nhát đ.â.m vào.

 

Không chếc được, nhưng khiến m.á.u trên người họ chảy thêm, rồi thêm nữa.

 

"Tỷ tốt của ta, muội ngoan của ta. Nếu không có các người tranh giành c.h.é.m giếc lẫn nhau, sao ta có thể đứng vững dưới một người mà trên vạn người như bây giờ?"

 

Vừa nói, ta vừa đưa tay xoa nhẹ bụng.

 

Nơi ấy hơi nhô lên, đã có thai hơn bốn tháng, nhịn nhục ngày qua ngày, cuối cùng ta không cần nhẫn nhịn nữa.

 

Hạ Nguyệt Y và Hạ Nguyệt Dao, mình đầy thương tích, chỉ còn lại chút hơi tàn.

 



Thậm chí chẳng còn sức để thốt nên lời.

 

Nhưng hai người vẫn trừng mắt nhìn ta, đến tận lúc chếc, mắt vẫn không chịu khép lại.

 

Đến đây, thù của ta, đã trả được hơn một nửa rồi.

 

18

 

Chuyện trong vương phủ truyền đến tai Bùi Quân Mục, khi ấy đã là ngày hôm sau.

 

Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu người.

 

Ta đã tự tách mình ra khỏi mọi chuyện, từ đầu đến cuối đều gọn gàng, không để lại dấu vết gì đáng ngờ.

 

Chính phi đã chếc, đứa con chưa kịp chào đời cũng không còn.

 

Tất cả mọi người trong vương phủ đều được đưa vào cung.

 

Tuy nhiên, Bùi Quân Mục không lập tức cho ta danh phận. Ta biết hắn vẫn còn giận.

 

Vì vậy, ta trực tiếp đến tìm hắn, mang theo bức thư không để lại nét chữ nào cụ thể.

 

"Lá thư này đâu có chỉ đích danh, nói là đi gặp Tống Văn Quân thì cũng chẳng có gì bất thường cả."

 

Bùi Quân Mục nói, nhưng ánh mắt không hề nhìn ta.

 

Ta liền quỳ nửa gối trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn.

 

Ban đầu, hắn không cho ta chạm vào, hất tay ta ra, nhưng ta lại tiếp tục nắm lấy. Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng hắn cũng không đẩy tay ta ra nữa. Ta cầm lấy tay hắn, đặt lên n.g.ự.c mình.

 

"Ta, Hạ Nguyệt Từ, cả đời này, ngoài mẫu thân, người mà ta để tâm nhất chỉ có ngài."

 

Ta nói với vẻ rất nghiêm túc.

 

Cuối cùng hắn cũng cúi đầu nhìn ta một cái.
Bình Luận (0)
Comment