Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 40

Hôm nay thời tiết tươi đẹp, gió ấm thổi nhè nhẹ,

Giản Úc mang theo vài người làm đi ra vườn rau trồng thêm những cây khác.

Trước đó bắp cải và củ cải đều được mùa bội thu, bọn họ đều thu hoạch hết, sau đó nấu ăn được rất nhiều bữa, còn đem những củ cải dư lại đi muối khô, bắp cải thì làm thành kim chi, v v, để có thể ăn dần.

Chờ đất lại một lần nữa trống rỗng, Giản Úc lập tức không đợi được nữa, dặn dò người làm đi mua thêm cây giống về chuẩn bị trồng.

Như là dây tây, cà chua, ớt cay, dưa leo v v, quả thật chính là một nông trường cỡ nhỏ.

Lúc này, Giản Úc cùng mấy người làm đang sửa sang lại đất trồng, sau đó đem cây giống trồng xuống.

Cậu nhìn một khu đất đã được trồng những cây con mới, tức khắc vui vẻ lên.

Chờ đến mùa hè, những đồ ăn này có thể trưởng thành rồi, đến lúc đó, mỗi ngày đều có thể ra vườn rau hái thức ăn.

Giản Úc ở vườn rau cực cực khổ khổ mà gieo trồng.

Trái lại Lục Chấp, ít khi có bộ dáng nhàn nhã như vậy. Hắn mặc một bộ đồ hưu nhàn, dựa vào trên lan can bên cạnh khu đất trồng rau, rũ mắt trả lời tin nhắn.

Giản Úc nhìn Lục Chấp vài lần, có chút không hiểu được tại sao Lục Chấp lại ở chỗ này.

Tuy nói hôm nay là cuối tuần, Lục Chấp không cần đi tập đoàn, nhưng dựa theo thói quen ngày thường của hắn, khẳng định sẽ đi đến thư phòng lầu hai, sao bây giờ lại có tâm rảnh rỗi mà đứng ở đây chờ?

Lúc Giản Úc đang nghi hoặc mà nhìn Lục Chấp.

Thanh âm Lục Chấp nhàn nhạt vang lên: "Đừng có lười biếng, trồng cho tốt vào."

Giản Úc: "....."

Không phải Lục Chấp đang xem di động sao? Sao lại biết được cậu đang nhìn hắn chứ?

Đã bị bắt gặp, Giản Úc dứt khoát liền nói: "Lục tiên sinh, anh có muốn tới đây cùng nhau trồng cây không?"

Lục Chấp nâng mắt lên, bình tĩnh nói: "Không muốn."

Giản Úc vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục khuyên nhủ: "Anh tới thử một lần đi, kỳ thật trồng cây cũng rất thư giãn đó."

Lục Chấp đem điện thoại bỏ vào trong túi, khoanh tay trước ngực, thích ý mà dựa vào lan can: " Tôi nhìn cậu trồng cũng rất vui vẻ."

Giản Úc: "......"

Cậu có ý đồ muốn uy hiếp Lục Chấp: "Vậy đến lúc đó anh đừng có ăn đồ ăn mà tôi trồng nha."

Lục Chấp nhướng mày: "Tôi vì sao lại không thể ăn?"

Giản Úc đương nhiên nói: "Bởi vì đây đều là do tôi trồng."

Lục Chấp nhếch môi: "Nhưng đây là đất của tôi."

Giản Úc: "......"

Hừ.

Chờ sau khi cậu lấy được năm ngàn vạn, việc đầu tiên là sẽ đi mua đất trồng rau.

Giản Úc không nói chuyện với Lục Chấp nữa, tức giận mà cong lưng, tiếp tục trồng rau.

Cậu hôm nay mặc một cái áo khoác mỏng màu vàng, áo còn có cái mũ, càng làm cho cậu thêm trắng nõn đáng yêu.

Cậu ở đất trồng cây, một bước một bước, tỉ mỉ mà đem những mầm cây đều trồng xuống.

Ngày xuân ấm áp, ánh nắng chiếu xuống người cậu, đủ để cho người đang thấy một màn này cảm thấy ấm áp.

Lục Chấp cứ như vậy mà vẫn luôn nhìn Giản Úc, chờ cho đến khi cậu di chuyển đến trước mặt mình, lúc này hắn mới nói: "Trồng cho tốt, trồng nhiều một chút."

Giản Úc theo bản năng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: "Vì sao?"

Lục Chấp như mang theo ý cười: "Để sau này cậu còn có suy nghĩ muốn tạm nghỉ học, tôi liền có thể cho người tới nhổ nó lên."

Giản Úc: "??"

Tức giận nha.

Lục Chấp đang nói tiếng người sao?

Cậu cứ thắc mắc sao Lục Chấp vẫn luôn đứng ở đây, thì ra là giám sát cậu trồng nhiều cây, để sau này có cơ hội dùng chúng nó uy hiếp cậu đúng không?

Giản Úc tức giận, vẫn là cái loại mà dỗ cũng không được ấy.

Cậu lập tức đứng lên, đôi mắt trong sáng trừng lớn về phía Lục Chấp: "Anh không được nhổ cây của tôi!"

Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Phải xem biểu hiện về sau của cậu."

Giản Úc: "......."

Không được, cậu không thể cứ ngồi chờ chết được, cậu cũng phải tìm chút phiền phức cho Lục Chấp mới được, nếu không mỗi ngày Lục Chấp đều nhàn rỗi quá, cứ nghĩ tới chuyện nhổ cây của cậu.

Giản Úc trầm tư vài giây, sau đó đi đến trước mặt Lục Chấp, vươn tay trái của mình ra: "Lục tiên sinh, tôi bị thương rồi, phiền anh băng bó giúp tôi một chút."

Kỳ thật cậu cũng không biết mình bị thương ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy ngón trỏr tay trái có hơi đau.

"Bị thương?"

Lục Chấp rũ mắt, nhìn cẩn thận từng chỗ trên ngón tay trắng nõn của Giản Úc.

Kết quả hắn nhìn một vòng, cũng không thấy chỗ Giản Úc bị thương ở đâu, vì thế hỏi Giản Úc: " Vết thương chỗ nào?"

Giản Úc đưa tay đến gần hắn hơn: "Anh nhìn kỹ lại đi, miệng vết thương rất rõ ràng á."

Hừ.

Còn không phải là soi sao? Nè soi đi.

Lục Chấp híp híp mắt, lại một lần nữa đánh giá cẩn thận ngón tay của Giản Úc, cuối cùng cũng phát hiện được miệng vết thương kia.

Cái vết thương ở trên ngón trỏ của Giản Úc, mức độ vết thương phải nói như thế nào đây, cái loại mà nếu như không nhanh chóng xử lý, vết thương lập tức có thể khép miệng liền luôn.

Lục Chấp nhướng mày nhìn về phía Giản Úc: " Đây cũng coi như là vết thương hả?"

Hắn hình như hiểu được ý đồ của Giản Úc rồi.

Giản Úc nhấp môi một chút: "Đương nhiên phải a, tôi đau mà."

Nói xong, để cường điệu hơn, cậu còn ngước mắt nhìn Lục Chấp, đôi mắt ngập nước: "Lục tiên sinh, thật sự rất đau."

Lục Chấp: "......"

Hắn dừng lại một chút, nói: "Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng làm nũng."


Giản Úc: "....."

Cái gì mà làm nũng?

Cậu đang kiếm chuyện được không? Cái này mà còn nhìn không ra được sao?

Giản Úc không quan tâm nói: "Dù sao anh cũng phải xử lý cho tôi, phải là xử lý cho thật tốt đó, bằng không để lại sẹo thì làm sao bây giờ?"

Nói xong, trong lòng cậu có chút kích động nho nhỏ, cậu muốn chính là hiệu quả như vậy đó, ai bảo Lục Chấp cứ muốn nhổ cây của cậu làm gì.

Cuối cùng, Lục Chấp thật sự mang theo Giản Úc về biệt thự xử lý vết thương.

Lục Chấp mang cậu vào phòng bếp, mở vòi nước: "Lại đây, rửa tay."

Giản Úc đi qua, bắt đầu rửa tay sạch sẽ.

Trên tay của cậu có bùn đất, sau khi rửa sách sẽ, đôi bàn tay lại khôi phục về bộ dáng trắng nõn tinh tế như cũ.

Chờ cậu rửa xong, Lục Chấp nói: "Đến đây, tôi băng bó miệng vết thương cho cậu."

Kỳ thật Giản Úc cũng có chút xấu hổ, lúc nãy cậu rửa tay đã phát hiện ra, vết thương của cậu hình như thật sự đã khép lại rồi.

Cậu nhìn kỹ một lần, căn bản không phát hiện ra được vết thương ở đâu.

Chẳng qua lời cũng đã nói ra rồi, không thu trở lại được, cậu chỉ có thể giả vờ trấn định, đi tới phòng khách.

Lục Chấp đem hòm thuốc lấy ra, ý bảo cậu ngồi lên sô pha.

Lục Chấp mở hộp y tế, cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó nắm tay cậu qua.

Giản Úc vừa mới rửa nước lạnh, tay vẫn còn hơi lạnh một chút, mà bàn tay của Lục Chấp lại to rộng ấm áp, hai người hình thành hai cực tương phản, đồng thời cũng càng thêm rõ ràng xúc cảm lẫn nhau.

Chẳng qua Giản Úc lại không chú ý tới độ ấm gì đó, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.

Vết thương của cậu đâu? Vết thương của cậu rốt cuộc đi đâu rồi?

Chủ yếu là do lúc cậu ở vườn rau, một lòng chỉ muốn kiếm chuyện với Lục Chấp, nên lúc cảm thấy ngón trỏ có hơi hơi đau, cậu liền chạy tới trước mặt Lục Chấp, yêu cầu Lục Chấp phải xử lý vết thương cho cậu.

Chính cậu cũng không biết rốt cuộc vết thương nó nằm ở đâu.

Lục Chấp một tay khống chế tay cậu, tay khác cầm bông băng chấm nước thuốc, sau đó cười như không cười nói: "Thoa thuốc ở đâu?"

Giản Úc: "....."

Cậu nhìn biểu tình cười như không cười kia của Lục Chấp, có chút lúng túng nói: "Ở, ở gần vị trí của móng tay á."

Lục Chấp nhướng mày: "Cụ thể một chút."

Giản Úc: "......"

Lục Chấp tuyệt đối là cố ý!

Biết rõ cậu nói không nên lời, cho nên cố ý ép hỏi cậu.

Giản Úc mệt tâm thật sự nói: "Tùy tiện bôi chỗ nào cũng được."

Cậu vừa nói như vậy, khả năng liền bại lộ việc cậu cố tình kiếm chuyện với hắn nhỉ?

Chẳng qua cậu cũng không có biện pháp nào, cậu thật sự không nghĩ ra rốt cuộc ngón trỏ của mình đau ở chỗ nào.

Lục Chấp nhìn vẻ mặt xấu hổ và giận dữ của Giản Úc, ý cười trong mắt càng sâu, chẳng qua hắn cũng thật sự tốt bụng một lần, không có tiếp tục hỏi nữa.

Hắn rũ mắt xuống, cầm tăm bông, ở miệng vết thương của Giản Úc, nhẹ nhàng thoa thoa.

Nước thuốc bôi lên, Giản Úc lại một lần nữa cảm nhận được đau đớn.

Xem ra Lục Chấp tìm đúng chỗ bị thương rồi.

Giản Úc có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Chấp, ngay cả cậu cũng không nhớ rốt cuộc bị thương ở đâu, vậy sao Lục Chấp lại nhớ được?

Đúng lúc này, một người vọt vào trong biệt thự.

Tần Diễn vĩnh viễn đều là một bộ dạng la la hét hét: "Anh Lục, anh dâu, hai người đều ở đây sao? Nhanh lên ra nhìn xem em mới mua quần áo mới nè!"

Nói xong, hắn xoay người tại chỗ một vòng, tự tin biểu diễn cho hai người xem.

Giản Úc ngước mắt nhìn qua.

Hôm nay Tần Diễn mặc một bộ âu phục giản dị màu xanh, bộ đồ này rất hợp với hắn, làm nổi bật tính phong lưu phóng khoáng của hắn, hoàn toàn chính là tiêu chuẩn của một phú nhị đại.

Giản Úc cười nói: "Rất hợp với cậu."

" Hắc hắc, anh dâu thật sự có mắt nhìn đó!" Tần Diễn sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới thấy được động tác của hai người.

Anh Lục đang bôi thuốc cho anh dâu sao?

Tần Diễn nháy mắt nhào tới, khẩn trương nói: "Sao lại thế này, anh dâu bị thương sao?"

Giản Úc: ".....À bị thương một chút."

Lúc này, Lục Chấp ở một bên nhàn nhạt bổ sung: "Tuy rằng miệng vết thương không rõ ràng, nhưng đặc biệt đau, xử lý không tốt có khả năng sẽ lưu lại sẹo."

Giản Úc: "??"

Lục Chấp đây là nói lại những lời cậu vừa mới nói sao?

Đây không phải chính là đang tr@n trụi trào phúng cậu sao?

Người này thật sự quá đáng giận!!!

Tần Diễn nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của Giản Úc nửa ngày, làm ra vẻ mặt "tôi là ai, tôi ở đâu", sau đó hỏi: "Như thế này còn có thể lưu lại seo? Em ngay cả vết thương nằm ở đâu cũng còn không thấy được! Anh Lục, sao anh lại có thể nói lung tung như vậy?"

Lục Chấp không trả lời, đôi mắt đen sâu nhìn về phía Giản Úc nhướng mày.

Giản Úc: "....."

Lúc này, Tần Diễn lại như hiểu ra cái gì đó, bừng tỉnh đại ngộ nói: "À, em hiểu rồi, đây nhất định chính là tình thú của hai người đúng không?"

Giản Úc lập tức từ sô pha đứng lên, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, không phải lúc trước cậu nói muốn ăn củ cải và bắp cải sao? Ngày hôm qua, chúng tôi đều nhổ hết những củ cải và bắp cải còn dư lại, đều đặt ở trong tủ lạnh, chút nữa sẽ nấu cho cậu ăn được không?"

Tần Diễn giống như một con Husky ngây ngốc, nháy mắt bị dời đi lực chú ý: "Được a được a! Mục đích hôm nay em tới, thứ nhất là khoe bộ quần áo mới này, thứ hai chính là vì muốn ăn củ cải và bắp cải đó. Nhớ trước đây, em cũng tự mình bón phân cho chúng nó đâu......."

Kế tiếp, Giản Úc mang Tần Diễn đi vào nhà bếp, Lục Chấp lại đi lên thư phòng lầu hai.

Một giờ sau, ba người cùng nhau ngồi trước bàn ăn.

Tổng cộng có bảy món ăn, trong đó Giản Úc làm hai món, còn lại đều do dì Trương làm.


Giản Úc đem hai món mình làm để ở giữa.

Thứ tự là hủ tiếu xào bắp cải cùng với củ cải hầm thịt bò.

Lục Chấp nhìn hai món ăn, nhíu mày một chút, sau đó gắp một củ cải lên ăn.

Giản Úc thấy Lục Chấp gắp củ cải, nhịn không được có chút nghi hoặc.

Lục Chấp rõ ràng ghét bỏ đồ ăn cậu làm, vì sao mỗi lần đều phải gắp ăn nhỉ?

Tần Diễn thấy Lục Chấp gắp củ cải, nhịn không được hỏi: "Anh Lục, thế nào?"

Lục Chấp dừng lại một chút nói: "Khá tốt."

" Thật sao? Vậy em cũng thử xem!"

Tần Diễn kích động mà gắp một khối củ cải bỏ vào trong miệng, sau đó sắc mặt của hắn....... thay đổi.

Trở nên phi thường khó hình dung.

Sau một lúc lâu, hắn nuốt xuống củ cải trong miệng, một bên cười gượng, một bên gắp bắp cải: "Em vẫn nên ăn bắp cải đi, em gần đây thích nhất là ăn bắp cải đó."

Nhưng mà, sau khi hắn gắp bắp cải bỏ vào miệng, sắc mặt càng trở nên phức tạp hơn, hắn nhìn Giản Úc, bộ dạng muốn nói lại thôi,

Giản Úc đã từ chỗ của Lục Chấp hiểu biết qua trình độ nấu cơm của mình, bởi vậy cậu tiếp thu còn tính là khá tốt, nhàn nhạt nói: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi."

Tần Diễn một lời khó nói hết: "Anh dâu, anh hạ độc bên trong đồ ăn sao?"

Giản Úc: "??"

Xem ra lần trước Lục Chấp đánh giá món ăn của cậu cũng xem như còn khá là khách khí rồi.

Chẳng qua, cậu làm đồ ăn khó ăn như vậy sao?

Cậu cảm thấy cũng khá tốt mà.

Lúc này, Lục Chấp lại gắp khối củ cải thứ hai, sau đó mặt không đổi sắc mà ăn xong, không hề có bộ dáng không đúng chỗ nào cả.

Tần Diễn thấy hắn một bộ vân đạm phong khinh, nhịn không được hỏi: "Anh Lục, anh không thấy món này có hương vị quái quái sao?"

Tuy rằng hắn cũng rất thích anh dâu Giản Úc này, nhưng cậu làm đồ ăn, hương vị thật sự là quá kỳ quái, hắn không thể che lương tâm để mở miệng khen được.

Nghe được Tần Diễn hỏi như vậy, Giản Úc cũng có chút tò mò mà nhìn về phía Lục Chấp.

Chỉ thấy thần sắc Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Ăn nhiều thì thành thói quen thôi."

Giản Úc: "......"

Cậu nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì.

Cũng may cậu cũng không nấu cơm mỗi ngày, nếu không, Lục Chấp có thể sẽ bị dày vò trong mỗi bữa cơm.

Tần Diễn còn rất kinh ngạc cảm thán:"Chẳng lẽ đây là vì tình yêu sao? Dù đối phương có làm ra món gì đi nữa, đều sẽ tự mang theo lư kính!"

Lục Chấp liếc hắn một cái: "Câm miệng, ăn cơm đi."

Tần Diễn lập tức không dám nói tiếp, bưng bát cơm lên bắt đầu lùa cơm, hạ thấp sự tồn tại của chính mình.

Chẳng qua, hắn cũng không dám gắp hai món ăn kia của Giản Úc nữa.

Hôm nay.

Giản Úc ở trong phòng ngủ của mình, ngồi ở ghế tatami gần cửa sổ sát đất để chơi trò chơi.

Lúc này, cửa phòng của cậu bị gõ vang.

Cậu đi qua mở cửa, liền thấy Lục Chấp.

Thần sắc Lục Chấp lạnh lùng, thân hình cao lớn, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, cổ tay áo đeo một viên đá quý rực rỡ lấp lánh, giơ tay nhấc chân đều mang theo khi tràng lạnh băng, có thể nói là đẹp trai vô cùng.

Giản Úc chớp chớp mắt:" Lục tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì sao?"

Lục Chấp rũ mắt nhìn cậu, thanh âm trầm thấp: "Thu thập một chút, cậu cùng tôi đi tham gia lễ kỷ niệm của tập đoàn Lục thị."

Lễ kỷ niệm của tập đoàn Lục thị?

Giản Úc có chút mờ mịt nói: "Tôi cũng phải đi sao?"

Lục Chấp gật đầu: "Đúng vậy, trường hợp này yêu cầu cậu phải tham gia cùng tôi."

Giản Úc nghĩ nghĩ, đúng là phải như thế thật.

Dù sao cậu cũng là đối tượng kết hôn hợp đồng của Lục Chấp, trừ lúc thường thường phải đi đến Lục gia lộ mặt, còn phải đi tới tập đoàn Lục thị để thể hiện cảm giác tồn tại.

Nghĩ đến đây, Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Được, tôi lập tức đi thay quần áo."

Giản Úc đóng cửa lại, đi tới trước tủ quần áo.

Cậu mở cửa tủ ra, nhìn quần áo bên trong mà có chút phát sầu.

Cậu phải mặc bộ nào đây?

Tủ quần áo treo đủ các thể loại kiểu dáng quần áo, đều là do Lục Chấp phân phó người làm chuẩn bị cho Giản Úc.

Ngày thường Giản Úc chỉ chọn một ít quần áo có chất liệu mềm mại để mặc, như vậy mới thoải mái.

Chẳng qua nếu là trường hợp giống như lễ kỷ niệm của tập đoàn Lục thị, khẳng định phải mặc long trọng một chút mới được.

Nếu cậu mặc áo hoodie mà tới, đến lúc đó đứng ở trong hội trường, khẳng định không phù hợp.

Vì thế cuối cùng, Giản Úc chọn một bộ tây trang màu đen cùng kiểu với Lục Chấp, thuận tay lấy xuống một chiếc áo sơ mi trắng. kết hợp với nhau.

Mười phút sau, Giản Úc mặc xong quần áo rồi ra cửa: "Lục tiên sinh, tôi thay xong rồi."

Lục Chấp đứng ở hành lang, đang chờ cậu, nghe vậy nâng mắt lên.

Hắn nhìn Giản Úc mặc bộ đồ như vậy, hơi ngẩn ra.

Giản Úc ngày thường đều mặc quần áo mềm mại, hơn nữa chủ yếu đều là những màu sắc tươi sáng.

Bởi vậy, mỗi lần cậu mặc tây trang chính thức, đều sẽ khiến người khác kinh diễm.

Tỉ lệ cơ thể của Giản Úc rất tốt, áo sơ mi trắng bên trong rất vừa người, càng lộ rõ vòng eo tinh tế của cậu, cậu mặc tây trang so với ngày thường có thêm vài phần cao quý.


Sau một lúc lâu, Lục Chấp thu hồi tầm mắt, mở miệng nói: "Đi thôi."

Lần này, lễ kỷ niệm của tập đoàn Lục thị được tổ chức ở một khách sạn 5 sao.

Nhân viên của tập đoàn rất đông, bởi vậy đại sảnh khách sạn ngày thường có vẻ trống trải lập tức chen chúc không ít, một mảnh vô cùng náo nhiệt.

Giản Úc cùng Lục Chấp xuống xe, sau đó cùng nhau bước vào trong khách sạn.

Trần Hoài chờ ở cửa nhìn thấy bọn họ, lập tức lại nghênh đón: "Lục tổng, Giản tiên sinh."

Giản Úc gật đầu, cười với anh một cái.

Lục Chấp lạnh nhạt hỏi: "Đều đã chuẩn bị tốt rồi sao?"

Trần Hoài khom người trả lời: "Đều chuẩn bị tốt cả rồi, chỉ còn chờ ngài lên phát biểu, sau đó tiếp tục lưu trình kế tiếp."

Lục Chấp gật đầu: "Vào đi thôi."

Giản Úc cùng Lục Chấp đi vào đại sảnh khách sạn, bên trong vốn đang ồn áo nhốn nháo lập tức an tĩnh, sau đó vang lên từng đợt từng đợt chào hỏi.

" Chào Lục tổng."

" Chào Giản tiên sinh."

Toàn bộ hành trình Giản Úc đều mang ý cười, nhất nhất trả lời lại mọi người.

Cậu định vị vị trí của bản thân rất chuẩn, đó chính là làm một cái bình hoa, chỉ cần ở bên người Lục Chấp làm nền là được.

Đầu tiên là buổi phát biểu của tổng tài.

Lục Chấp thần sắc đạm mạc, bước chân trầm ổn, đi đến bục đã được bố trí tốt, sau đó bắt đầu phát biểu.

Giản Úc rảnh rỗi không có việc gì làm, chọn một bàn ăn ngồi xuống, sau đó một tay lười biếng mà nâng má, nhìn Lục Chấp trên đài.

Lục Chấp không hổ là người nắm quyền toàn bộ tập đoàn Lục thị trong tay, cái khác không nói, khí tràng của hắn cũng có thể làm đại đa số người ở đây sợ hãi rồi.

Bài phát biểu của Lục Chấp không có nhiều nội dung lắm, cũng chỉ chọn vài trọng điểm để nói, sau đó liền đi xuống.

Nhân viên phía dưới lập tức vỗ tay.

Giản Úc cũng bỏ tay xuống, sau đó vỗ tay.

Chỉ là cậu lo lắng vỗ to sẽ đau tay, nên cũng chỉ tùy tiện vỗ vỗ, âm thanh phát ra không vang dội như những người khác.

Sau khi Lục Chấp xuống đài, rất nhanh liền đến những lãnh đạo cao tầng khác lên phát biểu.

Lục Chấp lập tức đi tới chỗ Giản Úc.

Giản Úc lập tức ngồi thẳng thân thể, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Lục tiên sinh, anh vừa rồi phát biểu rất hay."

Chủ yếu là nội dung nói chuyện ngắn, chỉ cần điểm này đã khiến người khác vui vẻ rồi.

Có một lãnh đạo lời ít nhưng ý nhiều như vậy, khẳng định đều là mơ ước của tất cả nhân viên nhỉ?

Lục Chấp nhìn cậu, nhướng mày: "Phải không? Vậy sao tôi thấy cậu vỗ tay có lệ như vậy?"

Giản Úc: "??"

Phía dưới có nhiều người vỗ tay thế, Lục Chấp làm sao có thể thấy được cậu vỗ tay có lệ hay không chứ?

Giản Úc hoài nghi Lục Chấp đang gạt cậu, vì thế dùng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Lục Chấp: "Anh đang nói gì vậy, tôi nghe không có hiểu."

Lục Chấp nhướng mày, còn muốn nói gì đó.

Lúc này, một nam nhân trung niên cầm một túi công văn đi đến, mang theo khuôn mặt đầy ý cười mà tới, hỏi Lục Chấp: "Lục tổng, vị này chính là Giản tiên sinh sắp kết hôn với ngài phải không?"

Lục Chấp gật đầu: "Ừm."

Sau đó, hắn giới thiệu cho Giản Úc: "Đây là Lưu phó tổng của tập đoàn Lục thị."

Giản Úc cười nói: "Chào ngài, Lưu phó tổng."

Cậu có nghe Trần Hoài nói qua Lưu phó tổng này, Lưu phó tổng coi như phó lãnh đạo của tập đoàn Lục thị, trước đây đã công tác ở một công ty đa quốc gia được mấy năm, sau đó lại đi qua Lục thị, hiệp trợ Lục Chấp cùng nhau quản lý tập đoàn.

Lưu phó tổng cười đến khóe mắt đều nhăn: "Chào cậu chào cậu."

Ngoại hình của Lưu phó tổng rất phù hợp với độ tuổi này, tóc có chút ít, còn có bụng bia.

Ba người tùy tiện lôi kéo nói vài câu, Lưu phó tổng rốt cuộc cũng nói tới mục đích của chuyến này, ông từ trong túi công văn móc ra một thẻ mua sắm, sau đó đưa cho Giản Úc: "Độ tuổi này của các cậu, khẳng định đều thích đi mua sắm nhỉ, Vừa vặn vợ của tôi có mở một trung tâm mua sắm, ngày thường nếu cậu muốn mua cái gì, có thể ghé xem sao."

Giản Úc trước tiên không có nhận, mà là nhìn thoáng qua thái độ của Lục Chấp.

Dù sao cậu đối với các quan hệ của nhân viên trong tập đoàn cũng không nắm rõ được, không dám nhận loạn, lỡ như làm ảnh hưởng đến Lục Chấp thì sao bây giờ?

Chẳng qua Lục Chấp gật đầu, ý bảo cậu có thể nhận.

Giản Úc lúc này mới cười cười tiếp nhận thẻ mua sắm, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Loại thẻ mua sắm này, đều phải nạp rất nhiều tiền, với cái này thì cậu có thể thường xuyên đi trung tâm mua sắm mua mua mua rồi.

Lưu phó tổng xua tay: "Không cần khách khí với tôi như vậy. Tôi còn có việc khác, đi trước."

Lưu phó tổng rời đi, đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh mà nhìn thẻ mua sắm trong tay: "Tới đây một chuyến thật sự là đáng giá mà."

Lục Chấp theo bản năng muốn nói lần sau cậu có thể tới nữa, nhưng lời tới miệng, hắn nghĩ tới cái gì, lại ngậm miệng.

Lễ kỷ niệm tiếp theo, Giản Úc đã rời đi rồi, không có cơ hội đến nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Chấp có chút không quá thoải mái.

Chỉ là hắn không muốn nghĩ sâu về nó.

Giản Úc vui vẻ mà quan sát thẻ mua sắm một hồi, sau đó ngước mắt lên nhìn Lục Chấp: "Đúng rồi, Lục phó tổng vì sao vừa gặp mặt đã cho tôi cái thẻ này vậy?"

Lục Chấp thu hồi suy nghĩ vừa mới nảy sinh, nhàn nhạt giải thích: "Tính của ông ấy chính là như vậy."

Lưu phó tổng là một người đàn ông trung niên bát diện linh lung*.cho dù thực lực của ông cũng không kém, nhưng vẫn theo bản năng muốn cùng người khác lôi kéo quan hệ.

*Bát diện linh lung – (八面玲珑)– bā miàn líng lóng: nguyên để chỉ có nhiều cửa sổ, tám phương tứ hướng đều sáng sủa. Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo.

Đặc biệt là Giản Úc có thân phận đặc thù như vậy, Lưu phó tổng sẽ càng thêm cẩn thận, rốt cuộc đây cũng là đối tượng kết hôn với lãnh đạo trực tiếp của ông.

Giản Úc nghe xong lời giải thích của Lục Chấp, như có suy tư gì mà gật gật đầu: "Quả nhiên thương trường phức tạp a, các loại quan hệ qua lại, đều phải được tính toán kỹ càng mới được."

Lục Chấp thấy Giản Úc khó có khi nghiêm túc tự hỏi, vừa muốn nói cái gì.

Giây tiếp theo Giản Úc liền mỹ mãn mà nói: "Cho nên vẫn nên giống như tôi vậy, làm một con cá mặn tương đối tốt hơn."

Lục Chấp: "......"

Được rồi, đây mới phù hợp với tác phong nhất quán của Giản Úc.

Hắn dừng một chút rồi nói: "Cậu ở đây đợi một lát, tôi đi nói chuyện với người khác một lúc."

Giản Úc gật đầu: "Vâng, anh đi đi."

Lục Chấp tại loại trường hợp này, khẳng định rất bận, dù sao muốn quản lý một tập đoàn lớn như vậy, cần phải đặc biệt quan tâm nhiều chút.

Giản Úc một người không có việc gì làm, liền bắt đầu tới khu ẩm thực tìm đồ ăn.

Khi cậu đang cầm một miếng dứa ăn, thì thấy được Cố Bắc.

Biểu tình Giản Úc lạnh đi.

Cố Bắc một lòng muốn tiến vào tập đoàn Lục thị, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lễ kỷ niệm này, hắn mặc rất ra dáng, bưng một ly champagne, đi qua bên các lãnh đạo cao tầng của Lục thị.


Nhưng hiển nhiên, những lãnh đạo đó cũng không thèm để hắn vào trong mắt.

Cố Bắc nhất thời có chút tức muốn hộc máu.

Chờ hắn thấy được Giản Úc, càng thêm nổi giận đùng đùng.

Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn ngu ngốc, biết cái nào nặng cái nào nhẹ, trước tiên phải tiến vào được tập đoàn Lục thị, sau đó mới có thể quản được chuyện của Giản Úc.

Bởi vậy hắn liếc nhìn Giản Úc một cái, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi nịnh bợ những lãnh đạo cao tầng đó.

Giản Úc chậm rì rì mà gặm dứa.

Nếu Cố Bắc không tới tìm cậu gây phiền phức, cậu cũng lười để ý đến hắn.

Ngay lúc cậu ăn xong một miếng dứa, lại tính ăn một ít bánh ngọt, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: "Anh dâu, anh ở đây sao, em tìm anh khắp nơi."

Giản Úc quay đầu lại, thấy được Tần Diễn, có chút mờ mịt nói: "Sao cậu lại ở đây."

Lẽ ra, Tần Diễn không được tới lễ kỷ niệm của tập đoàn Lục thị mới đúng.

Tần Diễn trả lời: "Em tới cọ ăn cọ uống á.... Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc nãy em ở đại sảnh gặp được anh Lục, anh ấy đang cùng một người phụ nữ nói chuyện á!"

Giản Úc bưng một ly nước trái cây lên, uống một ngụm: "Cái này có gì đáng kinh ngạc đâu?"

Tần Diễn thấy cậu một bộ dáng không chút hoang mang lo lắng, nói nhanh: "Anh dâu, tình huống lần này không giống, Anh Lục cùng người phụ nữ kia giao lưu còn rất vui vẻ đó, anh gặp qua anh Lục cười với người phụ nữ khác chưa? Có khác thường tất có trá!"

Giản Úc không để ý chút nào: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Cậu biết ý tứ của Tần Diễn, nhưng cậu cũng không để bụng, Lục Chấp cùng ai gần gũi, chẳng lẽ có liên quan tới cậu được sao?

Tần Diễn gấp đến độ không biết làm sao, nhanh chóng lôi kéo Giản Úc nói: "Anh dâu, không tin anh đi nhìn xem, ở ngay đằng sau cây cột kia thôi, anh Lục cùng người phụ nữ kia ở đó đấy!"

Giản Úc bị Tần Diễn làm ầm ĩ, bất đắc sĩ chỉ có thể hướng về phía cây cột kia mà nhìn thoáng qua.

Đúng là, lúc này Lục Chấp đang cùng một người phụ nữ nói chuyện, hơn nữa hai người thoạt nhìn còn rất gần gũi.

Ít nhất vẻ mặt không có biểu tình ngày thường của Lục Chấp hiện tại đã hơi chút buông lỏng.

Giản Úc không chút để ý mà đánh giá tình huống bên kia, lúc này, Lục Chấp tựa như cảm ứng được điều gì, quay đầu qua, nhìn cậu một cái.

Hai người cách nhau một đám người, xa xa nhìn nhau.

Giản Úc ngừng lại.

Ánh mắt này của Lục Chấp là có ý gì?

Cậu nhớ rõ ở nhà cũ Lục gia lúc tổ chức sinh nhật lần trước, sau đó liền xuất hiện một Tề Miểu Miểu, lúc ấy Lục Chấp cũng nhìn cậu một cái, ý để cậu qua đó giải vây,

Trước mắt cũng là ý tứ này sao?

Bởi vì khoảng cách của hai người có chút xa, Giản Úc không thể lĩnh ngộ được ý tứ chính xác của Lục Chấp.

Cố tình Tần Diễn còn ở bên cạnh mà nói: "Anh dâu, anh mau đi qua xem xem, hãy biểu lộ khí thế chính cung của anh đi!"

Giản Úc: "......"

Chính cung là cái quỷ gì vậy chứ?

Cậu căn bản không thèm để ý Lục Chấp ở cùng ai được không?

Chẳng qua dựa theo hiệp nghị của hai người, lúc này Giản Úc vẫn cần thiết đi qua một chuyến.

Giống như lần trước của Tề Miểu Miểu vậy, lần này cũng phải đi chọc người phụ nữ này.

Giản Úc rất có tinh thần làm tốt hợp đồng, nghĩ thông suốt điểm này, cậu buông cái ly trong tay, đi qua bên kia.

Tần Diễn vội vàng thấp giọng mà hò hét trợ uy cho cậu.

Giản Úc đi xuyên qua đám người, lập tức tới trước mặt người phụ nữ kia và Lục Chấp.

Chờ cậu đến gần, liếc nhìn người phụ nữ một cái, ý thức được sự tình không phải giống như Tần Diễn nói.

Dù sao người phụ nữ này so với Lục Chấp vẫn lớn hơn vài tuổi, lại có phong độ tri thức.

Giản Úc có chút không biết bản thân nên diễn như thế nào, vì thế thử gọi Lục Chấp một tiếng: "Chồng ơi?"

Thanh âm cậu mềm mại, vô cùng dễ nghe, hai chữ này từ miệng cậu phát ra, giống như mang theo vô hạn lưu luyến cùng ỷ lại.

Biểu tình của Lục Chấp hơi giật mình, ánh mắt trở nên thâm thúy một ít, phẳng phất như bên trong có sóng ngầm bắt đầu khởi động, rũ mắt nhìn cậu.

Người phụ nữ đối diện nháy mắt sửng sốt.

Giản Úc lén lút dùng dư quang liếc nhìn biểu tình của người phụ nữ kia, sau đó đối với Lục Chấp chớp chớp mắt, dò hỏi chính mình có nên tiếp tục diễn tiếp hay không.

Ánh mắt Lục Chấp rất sâu, cũng không có ý tứ ngăn cản.

Trong lòng Giản Úc sáng tỏ, xem ra hướng diễn của cậu không sai.

Vì thế cậu tự tin tràn đầy mà tiếp tục nói: "Chồng ơi, anh làm gì mà ở chỗ này lâu quá vậy, một mình em chán quá, anh có thể ở cạnh em nhiều hơn được không?"

Thần sắc người phụ nữ ở đối diện từ sững sờ chuyển thành ý cười: "Hai đứa kết hôn rồi sao?"

Giản Úc cười nói: "Còn chưa có kết hôn, nhưng mà cũng sắp rồi, chúng tôi đã cử hành lễ đính hôn rồi."

Thức thời thì nghe tới đó hẳn là nên tự động mà rời đi đi phải không?

Người phụ nữ gật đầu: "Như vậy a, thoạt nhìn cảm tình của hai cậu cũng rất tốt."

Giản Úc thuận thế bắt lấy cánh tay của Lục Chấp, ngọt ngào mà cười nói: "Đúng vậy, tôi cùng Lục tiên sinh rất ân ái nha. Chúng tôi tình cảm bền vững, vĩnh viễn không chia lìa."

Cậu vừa nói, vừa ở trong lòng cho chính mình một ngón cái, lời kịch này của cậu quả thật không tồi đấy?

Chỉ thấy lúc này, người phụ nữ kia nói với Lục Chấp: "Lục Chấp, nhìn thấy em hiện tại sống tốt như vậy, người giáo viên như cô liền an tâm rồi."

Giản Úc đang ấp ủ lời kịch tiếp theo, đột nhiên nghe thấy hai chữ giáo viên, cả người đều ngốc.

Giáo, giáo viên?

Người này là giáo viên của Lục Chấp?

Cậu nháy mắt quay đầu nhìn về phía Lục Chấp, muốn nhận được câu phủ nhận của hắn.

Kết quả giây tiếp theo, Lục Chấp liền nhếch khóe miệng, ý bảo cậu: " Gọi cô giáo đi."

Giản Úc: "....."

Người phụ nữ này thật sự là giáo viên của Lục Chấp hả?

Này, này hợp lý sao?

Cậu hoài nghi gương mặt của cậu đều cứng luôn rồi.

Người phụ nữ thân thiết cười: "Chào em."

Kế tiếp, Giản Úc cúi đầu, căn bản không dám nhìn biểu tình của Lục Chấp cùng người phụ nữ kia.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc cậu ở trước mặt người ta thể hiện các loại"yêu thương" với Lục Chấp, cậu liền hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Đây là cái trường hợp đáng chết gì vậy aaaa!

Hiện tại cậu giả bộ phát tác hen suyễn, sau đó té xỉu có được không?

Vẻ mặt Giản Úc vừa xấu hổ vừa giận dữ, tức giận mà liếc Lục Chấp một cái.

Nếu không phải tại Lục Chấp, cậu sao có thể trải qua chuyện xấu hổ như này được chứ?

Cậu từ đầu rõ ràng đã dò hỏi Lục Chấp có thể tiếp tục hay không, vì cái gì Lục Chấp không ngăn cản cậu lại chứ hả?

Bình Luận (0)
Comment