Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 43

Hai người một lần nữa về lại xe, chuẩn bị đi tìm một nhà hàng để dùng cơm.

Lục Chấp nghiêng đầu nhìn về phía Giản Úc, dò hỏi ý kiến của cậu: "Muốn ăn cái gì?"

Giản Úc suy nghĩ một chút, còn chưa kịp trả lời, lúc này, di động của cậu vang lên.

Là Tần Diễn gọi đến.

Giản Úc vừa mới chấp nhận, giọng của Tần Diễn đã xuyên thấu qua loa điện thoại mà truyền tới: "Anh dâu, anh hôm nay có bận hay không?"

Giản Úc đúng sự thật mà trả lời: "Không bận, mới vừa cùng Lục tiên sinh đi mua chút đồ."

Tần Diễn nháy mắt hưng phấn nói: "Anh Lục cũng ở sao, vậy càng tốt. Hai người có muốn tới đây liên hoan hay không? Em có một thằng bạn bao trọn một cái nhà vườn của khách sạn, có cua lớn được vận chuyển từ nơi khác đến bằng máy bay, rất tươi ngon, sắp hấp lên ăn rồi. Hai người mau lại đây đi!"

Giản Úc vẫn chưa đáp ứng, mà là nghiêng đầu hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, Tần Diễn muốn chúng ta đi liên hoan, anh có muốn đi không?"

Lục Chấp không thể so với một sinh viên nhàn tản như cậu được, mỗi ngày, mỗi giờ của hắn đều được sắp xếp kín lịch, không nhất định có thể rút ra được thời gian.

Lục Chấp nghe xong lời này của Giản Úc, nói: " Cậu hỏi Tần Diễn, Lâm Bác Vũ có đi hay không?"

Giản Úc ngoan ngoãn mà truyền lời lại, nói với Tần Diễn bên kia: "Bác sĩ Lâm có đi cùng không?"

Tần Diễn trả lời: "Có tới, hắn hôm nay vừa vặn được nghỉ phép, sáng sớm đã tới rồi."

Lục Chấp nghe được lời này của Tần Diễn, vì thế nói: "Được, chúng ta cùng đi, tôi tìm Lâm Bác Vũ có chút việc."

Vì thế Giản Úc bảo Tần Diễn đưa địa chỉ.

Nửa giờ sau.

Giản Úc bọn họ tới một nhà vườn của khách sạn.

Tần Diễn cùng một đám người đã sớm đứng chờ ở cửa, thấy xe của Lục Chấp xuất hiện, vội vàng nghênh đón lại đây.

Tần Diễn giúp Giản Úc mở cửa ghế phụ, nhiệt tình nói: "Anh dâu, mau xuống đây."

" Cảm ơn."

Giản Úc đem cặp sách đặt ở trên ghế ngồi, sau đó mới bước xuống xe.

Lục Chấp cũng từ bên cạnh đi xuống.

Khí tràng của hắn quá mức lạnh băng cùng cường đại, mấy người bên cạnh muốn chào hỏi hắn, lại có chút không dám.

Lục Chấp không đem lực chú ý phân cho bọn họ, mà vòng qua đầu xe, đi tới, hỏi Tần Diễn: "Lâm Bác Vũ đâu?"

Tần Diễn nhìn xung quanh một vòng: "Không biết, vừa nãy còn ở đây mà, chắc là đi dạo ở bên cạnh rồi."

Lục Chấp gật gật đầu: "Đi thôi, đi vào."

Giản Úc cùng bọn họ đi vào bên trong khách sạn.


Trong quá trình đi vào, cậu không tự giác mà đánh giá xung quanh một chút.

Nhà vườn của khách sạn này thật đúng là phù hợp với cái tên của nó, trên con đường đều là cây xanh mát mẻ.

Hầu hết khu vực khách sạn đều được thiết kế cửa sổ sát đất, trên tường còn có một số dây leo màu xanh, trên dây leo còn nở một ít hoa nhỏ.

Khách sạn được bao quanh bởi đài phun nước, có bồn hoa, còn có một cái hồ hoa sen.

Cảm giác đi tới nơi này, giống như đến được tiên cảnh nhân gian.

Lục Chấp đã nhận ra tầm mắt của Giản Úc, nhàn nhạt nói: "Thích nơi này sao?"

Đôi mắt Giản Úc phát sáng, gật gật đầu: "Nơi này khá đẹp."

Lục Chấp nhếch khoé miệng: "Vậy về sau tới đây nhiều chút."

Giản Úc ngây ngốc một giây.

Cậu phát hiện, Lục Chấp thường sẽ nói "về sau" với cậu.

Nhưng bọn họ làm gì có cái gọi là về sau chứ.

Có lẽ "về sau" của Lục Chấp chính là chỉ những tháng ngày còn lại của hiệp nghị?

Lý giải như vậy tương đối hợp lý một chút, rốt cuộc trước đó Lục Chấp còn lấy ra hợp đồng kết hôn, để cậu nhớ kỹ những nội dung bên trong.

Nghĩ đến đây, Giản Úc ngoan ngoãn mà gật đầu: "Được nha."

Không khí giữa hai người phá lệ hài hòa, giống như những người xung quanh không tồn tại vậy.

Tần Diễn mạnh mẽ mà tham dự vào: "Anh Lục, anh dâu, trước tiên đừng show ân ái nữa, nhìn thấy thức ăn trong đại sảnh không? Chúng ta tùy tiện ăn một chút lót dạ, đợi lát nữa thưởng thức một bữa tiệc cua lớn."

Lục Chấp nghe xong lời này, rũ mắt nhìn Giản Úc: "Cậu ăn trước đi, tôi đi tìm Lâm Bác Vũ."

Giản Úc nghe lời gật đầu: "Anh đi đi."

Lục Chấp cất bước đi.

Giản Úc đi tới bàn dài trước mặt, trên đó bày đầy đủ các loại bánh ngọt, trái cây, đồ uống.

Cậu dùng tay phải cầm một cái bánh nướng, cắn một ngụm, chậm rãi nhấm nháp.

Sau đó tay trái thì đi lựa đồ uống.

Cũng chính là lúc cậu đem tay trái nâng lên, Tần Diễn đi theo bên cạnh mới phát hiện ngón áp út của cậu đeo chiếc nhẫn cưới, tức khắc hô to gọi nhỏ: "Anh dâu, anh cùng anh Lục đi mua nhẫn cưới lúc nào vậy?"

Giản Úc theo bản năng mà nhìn nhẫn cưới đánh giá một chút, lúc này mới cười cười nói: "Trước lúc tới đây."

Tần Diễn kích động vô cùng, so với tự hắn đeo nhẫn cưới còn cảm thấy hưng phấn hơn, hắn tiến lại gần chiếc nhẫn trên ngón áp út của Giản Úc: "Trời ạ, thật là muốn làm mù mắt của cẩu độc thật mà! Hai người cũng quá lãng mạn rồi!"

Giản Úc cười gượng nói: "Còn tốt, mặc kệ là ai kết hôn cũng phải mua nhẫn cưới mà."


Hơn nữa, cậu cùng Lục Chấp mang nhẫn cưới, cũng chỉ muốn diễn tốt cảnh kết hôn này mà thôi, không có quan hệ gì với lãng mạn cả.

Tần Diễn vẫn còn đang rất hưng phấn: "Là anh Lục mang anh đi mua sao? Em biết mà, gặp được người tốt như vậy, anh ấy khẳng định không thể không chiếu cáo toàn thế giới!!"

Giản Úc: "Ha hả."

Đứa nhỏ này, ngày thường chắc xem nhiều phim thần tượng lắm đây?

Tần Diễn thấy Giản Úc có vẻ như không tin, vội vàng chứng mình: "Anh dâu, em nói là thật sự đó, anh đừng có không tin! Em cũng coi như là cùng lớn lên với anh Lục, đặc biệt hiểu anh ấy. Người này ấy à, ngày thường vừa lạnh lại còn cao ngạo, giống như căn bản sẽ không có liên quan đến hai chữ yêu đương, nhưng anh ấy lại lựa chọn cùng anh kết hôn, mấu chốt chính là ở đây, còn cùng đi mua nhẫn, này nói lên cái gì?"

Giản Úc: "......"

Nói lên Lục Chấp cùng cậu ký hiệp nghị.

Giản Úc cũng không nghĩ sẽ trả lời, nhưng Tần Diễn cứ quấn lấy cậu không buông, làm hại cậu ăn cái gì cũng đều không được thanh tịnh, chỉ có thể nói có lệ: "Nói lên anh ấy đối với tôi không giống với người khác, được chưa?"

Tần Diễn mặt mày hớn hở: "Đúng vậy, không sai, chính là ý tứ này!"

Giản Úc nói có lệ xong, rất nhanh đã đi tới một bàn ăn khác, rốt cuộc né tránh được tạp âm công kích của Tần Diễn.

Lúc này, bên ngoài bồn hoa của khách sạn.

Lục Chấp đang nói chuyện với Lâm Bác Vũ, thanh âm trầm thấp nặng nề: "Lúc trước cậu nói thầy của cậu sẽ đến Vân Kinh, cụ thể là khi nào?"

Lâm Bác Vũ kinh ngạc: ""Cậu khắp nơi tìm tôi chính là vì việc này?"

Lục Chấp nhàn nhạt mà liếc hắn một cái: "Đừng nói lời vô nghĩa, nói chính sự."

Lâm Bác Vũ như nhìn thấu được bộ mặt của Lục Chấp, chậc chậc hai tiếng nói: "Quan tâm người nào đó như vậy sao."

Mắt thấy Lục Chấp lạnh lùng mà liếc lại đây, Lâm Bác Vũ vội nói: "Được được được, tôi không vạch trần cậu là được chứ gì. Thầy của tôi nói đại khái là giữa tháng sau sẽ tới đây, nhưng ngày thường việc của ông ấy rất nhiều, không nhất định có thể thật sự tới được."

Lục Chấp trầm tư vài giây nói: "Xem thời gian của ông ấy, nếu yêu cầu người đưa đón, bên này tôi sẽ an bài,"

Lâm Bác Vũ gật đầu: "Được, tôi sẽ liên hệ với ông ấy."

Lục Chấp suy nghĩ một chút: "Vì để bảo đảm, nếu ông ấy thật sự không thể tới Vân Kinh, cậu hỏi một chút khi nào thì ông ấy rảnh, tôi có thể mang theo Giản Úc đi tới thăm hỏi ông ấy."

Lâm Bác Vũ lần này thật sự có chút kinh ngạc, hắn như nhìn một người xa lạ có chút giống Lục Chấp: "Đây vẫn là Lục tổng không hiểu thấu tình người, một lòng chỉ nhào vào công việc của chúng ta sao? Sao bây giờ lại có thể nguyện ý bỏ ra nhiều thời gian như vậy vì việc của người khác?"

Lâm Bác Vũ không ngờ chính là, lần này Lục Chấp không có trực tiếp phủ nhận, mà chỉ nói: "Giản Úc không giống người khác."

Lâm Bác Vũ rốt cuộc thấy được người này nguyện ý mở rộng nội tâm của mình một chút, tức khắc truy vấn nói: "Nơi nào không giống?"

Lục Chấp nhìn về phía trước, ánh mắt thật sâu: "Cậu ấy xác thật rất......"

Rất thế nào, Lục Chấp lại hình dung không ra.


Giản Úc giống như một ngọn lửa cháy trong đêm tối, sáng ngời mà lại ấm áp, bản thân cậu rất nhỏ yếu, tựa hồ tùy tiện có chút gió lạnh thổi tới liền dập tắt. Nhưng giờ này khắc này, cậu vẫn cứ sáng lấp lánh ở đó, lóa mắt như vậy, ấm áp như vậy, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái, cũng cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp.

Ngọn lửa mặc dù có chút nhỏ yếu, nhưng chỉ cần nó vẫn tản ra ánh sáng, liền có thể hòa tan được băng sương đã bị phủ bụi đã lâu.

Thật lâu sau.

Cuối cùng Lục Chấp chỉ nói: "Tôi hy vọng Giản Úc có thể thật tốt."

Lâm Bác Vũ: "......"

Người này có chuyện gì vậy?

Nói chuyện mà nói một nửa còn có thể thu hồi được!

Lâm Bác Vũ còn muốn hỏi lại, Tần Diễn liền hấp tấp mà chạy ra tới: "Anh Lục, anh cùng anh dâu vậy mà đi mua nhẫn kết hôn rồi a?"

Nói xong, hắn liền đánh giá tay của Lục Chấp.

Nghe được Tần Diễn nói như vậy, Lâm Bác Vũ cũng tò mò đánh giá.

Lục Chấp: "......"

Thanh âm của hắn lạnh lùng: "Hai người các cậu có thể bình thường một chút được không?"

Tần Diễn cười hì hì: "Sau khi biết chuyện này, cả người em đều như muốn điên rồi, căn bản không bình tĩnh được!"

Nói xong, hắn phát hiện ở ngón áp út của Lục Chấp cũng mang nhẫn, hét lên: "Quả nhiên cùng anh dâu là một cặp! A a a, hai người các anh quá là ngược cẩu rồi!! Không được, em phải đi rít điếu thuốc, để bình phục tâm tình kích động này của em mới được."

Lúc này, Lục Chấp lên tiếng ngăn trở: "Đừng hút."

Động tác sờ điếu thuốc của Tần Diễn ngừng lại, có chút mê mang nói: "A, làm sao vậy?"

Trước kia hắn cũng ở trước mặt anh Lục hút thuốc qua rồi, sao bây giờ lại không được nữa?

Hơn nữa, hắn nhớ rõ anh Lục cũng có hút thuốc mà?

Lục Chấp nhàn nhạt giải thích: "Giản Úc có bệnh suyễn, trên người của tôi không thể có mùi thuốc lá."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng chỉ hút hai điếu, mặc dù có mùi thuốc, nhưng một chút liền tan, chỉ là Lục Chấp vẫn không muốn mạo hiểm.

Mỗi lần Giản Úc phát tác hen suyễn đều rất khổ sở, Lục Chấp hy vọng cậu sau này không bao giờ phát tác nữa.

Tần Diễn nghe Lục Chấp nói xong, hoang mang rối loạn mà đem hộp thuốc lá bỏ vào trong túi: "Đúng nha, anh đâu không ngửi được mùi thuốc lá, em thiếu chút nữa lại quên. Còn may anh Lục cẩn thận nhắc nhở em."

Lâm Bác Vũ ở một bên nhìn, lắc lắc đầu.

Lục Chấp đều vì Giản Úc mà suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, còn không chịu thừa nhận có ý tứ kia với người ta.

Bên trong khách sạn.

Lúc Giản Úc ăn, trên tay không cẩn thận dính một ít nước sốt.

Cậu tính toán đi rửa một chút, vì thế nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm nhà vệ sinh.

Cuối cùng cậu đi theo chỉ dẫn, xuyên qua một cái hành lang, đi tới toilet.

Cậu mở vòi nước, nghiêm túc mà rửa tay, nhưng nước sốt kia vẫn còn dính dính. Cậu rửa tay nửa ngày, cuối cùng mới rửa sạch sẽ được, sau đó lấy khăn giấy xoa xoa tay.


Lúc này, trong toilet lại vào thêm hai người đàn ông.

Giản Úc cũng không nghĩ nhiều, đem khăn giấy bỏ vào thùng rác, rồi tính đi ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên tình huống có biến hóa.

Ngay lúc Giản Úc đi ra khỏi toilet, một trong hai người đàn ông bưng kín miệng cậu, sau đó mạnh mẽ lôi kéo cậu về một hướng đi.

Giản Úc cả kinh, ngay lập tức lấy di động trong túi.

Một người đàn ông khác nhanh hơn so với cậu, duỗi tay đoạt đi di động của cậu.

Hai người đàn ông này vừa nhìn liền biết thân thủ không tồi.

Căn bản không phải người như Giản Úc có thể phản kháng được.

Giản Úc giãy dụa vài cái, phát hiện bản thân không thoát được.

Cậu lo sẽ phát tác hen suyễn, nên tận lực ổn định cảm xúc của chính mình, đồng thời đầu óc cũng nhanh chóng tự hỏi, làm sao để có thể chạy trốn được.

Lúc này, người đàn ông đang che miệng cậu nói: "Tôi khuyên cậu bớt phí công vô ích, nhìn bộ dáng yếu ớt này của cậu, là không có khả năng đánh thắng được hai chúng tôi đâu."

Giản Úc bị gắt gao mà bưng kín miệng, ngay cả dùng sức để kêu cứu, cũng chỉ có thể truyền ra vài tiếng vang nhỏ.

Người đàn ông cầm điện thoại nói: "Cậu tốt nhất nên phối hợp với chúng tôi, đảm bảo sẽ không làm gì cậu, nếu không, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí."

Giản Úc nghe ra được, hai người này là loại người việc gì cũng có thể làm, vì thế cậu cũng không dám giãy giụa lung tung nữa.

Cậu một bên thất tha thất thểu đi theo hai người, một bên nỗ lực bình phục cảm xúc.

Hai người kia mang theo cậu, không đi thang máy, mà một đường đi vào lối thoát hiểm của khách sạn.

Loại kiến trúc thông thường như vậy, thiết kế ánh sáng ở lối thoát hiểm đều không tốt, ngày thường cũng ít có người qua lại.

Có thể nói là một đường thông suốt.

Cuối cùng bọn họ mang theo Giản Úc đi tới lầu 5, lôi kéo cậu đi ra khỏi lối thoát hiểm, sau đó đi tới trước một gian phòng cho khách, gõ cửa: "Cố thiếu, đã đưa người tới rồi."

Giản Úc nghe đến đó, tức khắc ngẩn ra.

Cố thiếu?

Chẳng lẽ là Cố Bắc?

Bảo sao lúc mua trà sữa, cậu luôn cảm thấy có người đang quan sát cậu, chẳng lẽ chính là người của Cố Bắc?

Vài giây sau, cửa phòng khách mở ra.

Quả nhiên bên trong đúng là Cố Bắc.

Hắn mặc một cái áo dài tắm, cầm ly rượu vang đỏ, ngả ngớn mà đánh giá Giản Úc: "Không nghĩ tới phải không, chúng ta lại gặp mặt. Lúc trước bảo cậu ngoan ngoãn đi theo tôi, kết quả lại không chịu, cuối cùng còn không phải vẫn rơi vào trong tay tôi sao."

Hắn nhìn về phía Giản Úc, ánh mắt khinh miệt còn tự đại, giống như là thấy một con vật nhỏ đang giãy dụa chật vật, không có sức phản kháng.

Giản Úc lạnh lùng nhìn hắn.

Cố Bắc tránh ra một chút, chỉ huy hai người: "Đem người ném lên giường đi."

Editor có lời muốn nói: 2 ngày tiếp theo chỉ có thể đăng mỗi ngày 1 chương thôi, 1 chương sẽ chia làm 2 chương nhỏ, vì 1 chương của tác giả nhiều chữ quá ( chương 37-38, mỗi chương edit cũng hơn 8k chữ 1 chương lận)

Bình Luận (0)
Comment