Lẽ ra, Giản Úc đi tới lớp 1, còn vừa vặn ngồi ngay bên cạnh Lục Chấp, là một chuyện thiên thời địa lợi nhân hoà mới phải.
Thế nhưng, bạn cùng bàn của cậu - Lục Chấp căn bản không thèm để ý tới cậu.
Mỗi ngày hai người trò chuyện đều không quá năm câu, hơn nữa mỗi một lần đều là Giản Úc tìm đề tài, cho dù Lục Chấp có trả lời lại cậu, thì cũng chỉ là một chữ "ừ".
Giản Úc vừa làm bài, vừa sầu não mà thở dài một hơi.
Sau khi cậu lên lớp 1, cậu có chút không thích ứng được, chủ yếu là không theo kịp tiến độ ở đây.
Lúc trước cậu ở lớp 3, thành tích cũng coi như là đứng đầu lớp, nhưng sau khi lên lớp 1, tình huống lại có chút khác, giáo viên lớp 1 càng giỏi hơn, tiến độ học tập càng nhanh hơn. Có rất nhiều kiến thức giáo viên chỉ tùy tiện giảng sơ qua, sau đó sẽ giành nhiều thời gian hơn ở những kiến thức khó hơn.
Học sinh lớp 1 đương nhiên sẽ chú tâm vào những câu hỏi khó ở cuối đề.
Cứ như vậy, lại làm khó Giản Úc, cậu thường thường còn chưa hiểu được chút kiến thức trước đó, thì giáo viên đã nói tới kiến thức tiếp theo rồi.
Cậu chỉ có thể khoanh tròn lại những vấn đề chưa hiểu rõ, sau đó cố gắng theo kịp tiến độ giảng dạy của giáo viên.
Sau giờ học, cậu sẽ tự suy nghĩ về những phần được khoanh tròn, nhưng điều này thường mất rất nhiều thời gian, cuối cùng có lúc còn chẳng hiểu gì.
Trong thời gian này, giáo viên còn không ít lần cho làm kiểm tra nhỏ.
Ngay cả kiến thức cơ bản Giản Úc còn không quá hiểu, làm sao có thể làm đề được.
Cứ theo cái vòng luẩn quẩn như vậy, Giản Úc có chút luống cuống tay chân.
Cậu chỉ có thể tận lực thích ứng, sau đó hy sinh thời gian nghỉ ngơi vốn không nhiều lắm của mình, dùng để học tập chăm chỉ.
Giản Úc không từ bỏ chuyện lôi kéo quan hệ với Lục Chấp.
Chủ yếu là vì Lục Chấp học giỏi như vậy, lại ngồi bên cạnh cậu, đây là cơ hội quý giá cỡ nào.
Mỗi lần có được cơ hội, cậu sẽ cố gắng gia tăng mối quan hệ cùng bàn với Lục Chấp.
Ví dụ như buổi sáng sẽ chào hỏi một chút, hoặc là lúc Lục Chấp không có ở đây, giúp hắn sửa sang lại bài thi do thầy gửi xuống, hoặc là khi ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, cậu sẽ kéo rèm dùm Lục Chấp v v.
Nhưng mà, dù cậu có làm nhiều như vậy, cũng không có hiệu quả nào, Lục Chấp vẫn là làm lơ cậu như trước.
Nay có một tiết thế dục.
Bây giờ bọn họ vẫn là học sinh lớp 11, có thể đi đến lớp giáo dục thể chất, chờ cho đến khi họ lên lớp 12 rồi, thì lớp giáo dục thể chất sẽ bị những giáo viên bộ môn khác chiếm dụng thời gian.
Sau khi vào lớp học, giáo viên thể dục cho mọi tập hợp qua loa, sau đó chạy một vòng, rồi tuyên bố giải tán.
Sau khi giải tán, Giản Úc theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Lục Chấp.
Nếu cậu muốn cùng Lục Chấp kéo gần quan hệ, tất nhiên là phải tiếp xúc nhiều mới được.
Sau đó cậu liền thấy Lục Chấp cùng với mấy nam sinh đi về phía sân bóng rổ.
Giản Úc vui vẻ, vội vàng xoay người, đi về phía siêu thị.
Chơi bóng rổ sẽ khát nước mà nhỉ?
Vậy cậu đợi lát nữa sẽ đưa nước cho hắn, quá là hợp tình hợp lý luôn.
Giản Úc nhanh chóng mua về một chai nước khoáng, lần nữa đi tới sân bóng rổ.
Lúc này, trận đấu đã bắt đầu rồi.
Lục Chấp rất nổi bật trong đám nam sinh trẻ trung nhiệt huyết, hắn cởi áo khoác đồng phục màu xanh trắng ra, chỉ mặc một bộ đồng phục màu trắng ngắn tay, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ là hô hấp có hơi dồn dập một chút, sau khi vỗ bóng hai cái, hắn rất nhanh đã nhảy lên ném rổ.
Ngay thời khắc ném bóng, cánh tay của hắn hơi căng chặt, đường cong cơ bắp lưu loát xinh đẹp, bày ra cảm giác lực lưỡng khó có thể bỏ qua.
Khi bóng rơi vào rổ, xung quanh là một trận hoan hô.
Một quả bóng ba điểm hoàn hảo.
Sau khi Lục Chấp ném bóng, trên mặt của hắn cũng không có biểu tình gì, hắn nắm lấy vạt áo, tùy ý mà lau mồ hôi trên mặt một chút, cũng mặc kệ động tác này của hắn có thể gây ra bao nhiêu oanh động, sau đó hắn lại chạy lên sân bóng.
Hắn luôn luôn là như vậy, giống như đối với tất cả mọi chuyện đều làm rất thành thục, lộ ra một cảm giác thong dong.
Giản Úc cứ cầm chai nước như vậy, đứng ở bên cạnh sân bóng, nhìn Lục Chấp.
Cậu đang sợ hãi, nghĩ tới lát nữa Lục Chấp sẽ nhận nước của cậu chứ, nếu như nhận nước của cậu, vậy cậu có thể hỏi bài của Lục Chấp được không?
Ngay sau đó, Lục Chấp lại ném bóng vào rổ lần nữa.
Những nữ sinh bên cạnh sân bóng suýt nữa hét rách cả cổ họng.
Giản Úc bị tiếng ấm ĩ này làm cho có chút đau tai, cậu lấy tay xoa xoa, sau đó nhìn những nữ sinh xung quanh một cái.
Người thích Lục Chấp rất nhiều, chỉ là chưa từng có ai dám tỏ tình với Lục Chấp, bọn họ chỉ biết yên lặng biểu đạt tâm ý của mình, ví dụ như ở bên cạnh sân bóng cổ vũ cho hắn, hoặc là lặng lẽ nhét đồ vật của mình vào trong bàn học của hắn.
Hình như Lục Chấp trời sinh đã mang theo một vòng ngăn cách, hắn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Mọi người sẽ chỉ nhìn thấy hắn và đuổi theo hắn, mà không nghĩ đến việc có thể sánh bước cùng hắn.
Chẳng bao lâu, mấy người Lục Chấp đã chơi bóng xong.
Giản Úc thấy thời cơ cuối cùng cũng tới rồi, cậu vội vàng cầm nước đi về phía Lục Chấp.
Cậu đi tới trước mặt Lục Chấp, đưa nước ra, mặt mày cong cong: "Lục Chấp, muốn uống nước không? Tôi mời cậu."
Lục Chấp vừa đánh bóng xong, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp đang dần dần bình ổn lại, hắn dùng đôi mắt đen nhánh kia nhìn Giản Úc một cái.
Chỉ liếc một cái như vậy rồi thu hồi tầm mắt rất nhanh: "Không uống."
Nói xong, hắn đưa tay qua, cầm lấy áo khoác đồng phục trên lan can.
Giản Úc không buông tha mà nói: "Cậu không phải là không mang theo nước sao? Tôi mua rồi, cậu thuận tiện uống một chút đi."
Lục Chấp vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như cũ: "Không cần."
Sau đó, hắn lấy áo khoác đồng phục rồi đi thẳng.
Giản Úc nhìn bóng lưng Lục Chấp rời đi, thở dài một hơi.
Người này thật sự rất khó tiếp cận.
Hay thôi bỏ đi?
Cậu nghiêm túc suy nghĩ, có nên tiếp tục kéo gần quan hệ với Lục Chấp hay không.
Dù sao hai người đã làm bạn cùng bàn được hơn một tuần rồi, trong lúc đó cậu vẫn luôn đơn phương lấy lòng hắn, nhưng quan hệ vẫn không tốt thêm được chút nào, thậm chí Lục Chấp còn không chủ động nói với cậu một câu nào.
Nhưng nếu không tìm Lục Chấp giúp giảng bài, cậu nên tìm ai đây?
Chẳng lẽ mỗi lần tan học đều tới văn phòng để hỏi bài giáo viên sao, hay là đi hỏi bạn học khác trong lớp?
Hỏi bạn học khác, ngược lại thì có một người, đó là lớp phó học tập, cậu ấy là một người khá nhiệt tình, lúc Giản Úc mới vừa đến lớp 1, cậu ấy đã tìm Giản Úc, nói nếu có vấn đề gì đều có thể trực tiếp đi hỏi cậu ấy.
Nhưng mà, chỗ ngồi của Giản Úc và lớp phó học tập có hơi xa, một người ở bên trái lớp học, một người ở ngoài cùng bên phải, muốn đi hỏi, còn phải đi xa như vậy, trực tiếp hỏi bạn cùng bàn không phải càng thuận tiện hơn sao?
Cuối cùng Giản Úc quyết định, thử thêm một thời gian nữa, nếu Lục Chấp nguyện ý giảng bài cho cậu, vậy thì tốt nhất, còn nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể đi tìm phương án khác thôi.
Sau khi quyết định xong, cậu mở nắp chai nước khoáng ra uống một ngụm.
Mua rồi, tất nhiên là phải uống.
Lục Chấp không uống, vậy cậu tự mình uống.
Lớp tự học buổi tối, Giản Úc bị giáo viên chủ nhiệm lớp 1 gọi đi.
Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo rất dịu dàng, cô cũng chỉ hỏi cậu đến lớp 1 có thích nghi được hay không, nếu có bất kỳ vấn đề nào, nhất định phải nói với giáo viên.
Giản Úc nghiêm túc trả lời.
Giáo viên chủ nhiệm rất thích những học sinh hiền lành như Giản Úc, trước khi cậu đi, còn thuận tay đưa cho cậu một cây kẹo mút ở trên bàn làm việc.
Giản Úc cảm ơn, rồi cầm kẹo mút ra khỏi văn phòng.
Có điều, khi cậu đi tới góc cầu thang, cậu thấy có ai đó đang tựa lưng vào bức tường bên kia để hút thuốc.
Ánh lửa tắt, khói từ từ bay lên rồi tản ra.
Sau khi Giản Úc thấy rõ được mặt của người kia, cậu có chút kinh ngạc mà mở to đôi mắt.
Người đó là Lục Chấp.
Thì ra học sinh giỏi như Lục Chấp cũng biết hút thuốc sao?
Lúc này, Lục Chấp cong một chân, có chút tùy tiện mà dựa vào tường, sau đó lại giơ tay lên, hút một hơi.
Sương khói làm mờ đi đường nét tuấn mỹ của hắn, loại cảm giác mông lung này càng khiến cho hắn mờ mờ ảo ảo, khiến người khác kinh diễm.
Kỳ quái chính là, cho dù hắn đang hút thuốc, cũng rất khó làm cho người ta liên hệ với những tên lưu manh bên ngoài, có lẽ đơn thuần là bởi vì hắn quá đẹp trai, hoặc có lẽ là do hắn mặc đồng phục màu xanh trắng quá chỉn chu, ngay cả khóa kéo cũng kéo lên tận trên cùng.
Giản Úc cũng không đứng tại chỗ quá lâu.
Rất nhanh, cậu xoay người, đi về một hướng khác của hành lang.
Mặc dù phải đi đường vòng để trở lại lớp, nhưng cậu cũng không muốn đi thẳng qua chỗ Lục Chấp.
Dù sao cậu cũng không biết Lục Chấp có để ý việc người khác phá vỡ chuyện hắn đang hút thuốc hay không, nói chung là tránh được thì cứ tránh thôi.
Giản Úc trở lại phòng học không bao lâu, Lục Chấp cũng trở về.
Giản Úc đứng dậy, nhường chỗ cho hắn đi vào.
Lục Chấp không nói một lời mà đi ngang qua phía sau cậu.
Giản Úc ngửi thấy mùi thuốc lá trên người hắn, rất nhạt, có trộn lẫn với mùi hương gỗ lạnh lẽo trên người Lục Chấp, là một loại hương vị khiến người ta có thể nhớ rất lâu.
Lục Chấp ngồi vào vị trí của mình, đưa tay vào trong hộc bàn, giống như là đang lấy thứ gì đó.
Người khác không biết, nhưng Giản Úc biết được, Lục Chấp là đang cất hộp thuốc lá và bật lửa vào.
Không biết tại sao, trong đầu Giản Úc hiện lên cảnh Lục Chấp hút thuốc ở góc hành lang.
Rõ ràng thân hình của hắn cao lớn kiêu ngạo như vậy, nhưng tựa hồ còn mang theo một loại cô đơn không nói rõ được.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày từng ngày như vậy.
Quan hệ giữa Giản Úc và Lục Chấp vẫn không mặn không nhạt như cũ.
Giản Úc cũng không còn miễn cưỡng bản thân nữa, dù sao cũng là cậu đơn phương bắt chuyện với Lục Chấp, muốn Lục Chấp dạy học cho cậu, về phần Lục Chấp có nguyện ý hay không, đây là tự do của hắn, cậu không nên cưỡng cầu.
Thứ là cho Giản Úc tương đối lo lắng, lại là tính huống trong nhà cậu.
Trạng thái tinh thần của mẹ nuôi dường như càng ngày càng kém, suốt ngày cô đều nhốt mình trong phòng làm việc, rất ít khi ra ngoài, chứ đừng nói đến việc ra khỏi nhà, ra thế giới bên ngoài để giải sầu.
Giản Úc đã cố thuyết phục mẹ nuôi của mình, nhưng không có kết quả.
Tối hôm đó, khi Giản Úc về đến nhà, cậu thấy mẹ nuôi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Đây là một chuyện khó có được, bình thường mẹ nuôi đều ở trong phòng làm việc không có ra ngoài.
Giản Úc có chút vui vẻ đi tới, chủ động nói: "Mẹ, con đã về rồi."
Sắc mặt mẹ nuôi có chút tái nhợt, quầng thâm mắt cũng rất nặng, mái tóc dài mềm mại bị tùy ý buộc ra sau đầu.
Cô có chút vô thần mà ngẩng đầu nhìn Giản Úc một cái, không nói gì.
Giản Úc mím môi, cậu đặt cặp sách xuống, sau đó hỏi: "Mẹ, mẹ có muốn ăn trái cây hay không, con đi lấy cho mẹ nhé."
Đợi một lúc lâu sau, mẹ nuôi mới gật đầu một cái.
Sau khi nhận được câu trả lời, Giản Úc đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy một quả táo từ bên trong ra.
Khi cậu đang gọt vỏ, không biết mẹ nuôi đã đi vào nhà bếp từ bao giờ.
Giản Úc lơ đãng mà quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy mẹ nuôi đứng ở đằng sau lưng, cậu giật mình hoảng sợ.
Trái tim của cậu đập nhanh không kiểm soát được, đó là dấu hiệu của cơn đau tim.
Giản Úc chỉ có thể tận lực bình phục nhịp tim của mình, sau đó cười với mẹ nuôi một chút: "Mẹ, sao mẹ lại vào đây rồi?"
Thần sắc mẹ nuôi dường như vẫn còn bình thường, cô nhìn Giản Úc, trên gương mặt của cô như đang lâm vào một hồi ức nào đó: "Tiểu Úc, con đến nhà chúng ta gần mười năm rồi phải không?"
Giản Úc không biết vì sao mẹ nuôi lại đột nhiên nói những lời này, nhưng cậu vẫn gật đầu một cái: "Vâng ạ."
Mẹ nuôi cười: "Con đến nhà chúng ta, thực sự mang đến cho mẹ và cha con rất nhiều niềm vui. Nhớ khi đó chúng ta nhận nuôi con, con vẫn là một đứa trẻ, trong nháy mắt, đã sắp trưởng thành rồi."
Lúc mẹ nuôi cười lên, có một chút dịu dàng giống như quá khứ, dù sao cũng là một nghệ sĩ dương cầm, khí chất của cô tất nhiên là không kém được.
Giản Úc cảm thấy đây là dấu hiệu tinh thần của mẹ nuôi đã dần dần tốt hơn, trong lòng cậu cao hứng: "Có thể ở bên cạnh mẹ cùng với ba, con cũng rất là vui vẻ."
Bây giờ cậu vẫn còn nhớ được rất nhiều thứ, ví dụ như cha nuôi cùng mẹ nuôi đưa cậu đi học, đưa cậu đến công viên giải trí, dẫn cậu đến nhà hàng ăn ngon....
Tất cả mọi thứ, vì cậu đã có một gia đình, có cha có mẹ.
Trong ánh mắt của mẹ nuôi có chút ôn nhu: "Lúc trước đi cô nhi viện, lần đầu tiên mẹ thấy con đã quyết định chọn con, mẹ luôn cảm thấy khi con lớn lên chắc chắn sẽ là một đứa trẻ đặc biệt tốt, quả thật, đúng là như vậy. Con hiểu chuyện, lạc quan, vĩnh viễn là một bộ dáng vui vẻ, con như vậy cũng có thể mang đến sự ấm áp cho người khác."
Giản Úc nghe xong lời này, cậu giật mình mấy giây.
Cậu luôn có bộ dáng lạc quan vui vẻ sao?
Có vẻ như phần lớn thời gian đúng là như vậy.
Cậu trời sinh đã ốm yếu, nhưng điều kỳ lạ là tâm tính của cậu lại tương đối tốt, bất kể đối mặt với tình huống nào, đều có thể thuận theo tự nhiên.
Như là, cậu bị bệnh tim, sau đó bị bỏ rơi trong viện mồ côi, mãi cũng không có người nhận nuôi. Trong thời gian đó, cậu sẽ có chút mất mát nhỏ, sẽ có buồn bã, nhưng dường như cậu cũng vượt qua rất tốt.
Cậu giống như một gốc thực vật yếu ớt, hơi có chút gió thổi mưa rơi, đều có thể bị làm tan nát, nhưng qua một thời gian, lại một lần nữa sinh trưởng trở lại.
Giản Úc cũng không biết tính tình này của cậu là như thế nào, dù sao, nếu cậu vẫn sống, vậy thì nên vui vẻ một chút.
Ngoài ra, cậu dường như không thể làm bất cứ điều gì.
Cậu không đủ mạnh, nhưng ít nhất cậu cũng khá cứng cỏi.
Lúc này, mẹ nuôi lại lên tiếng: "Cảm xúc của mẹ trong khoảng thời gian này có lúc tốt lúc xấu, có dọa đến con không?"
Giản Úc lập tức lắc đầu, nói: "Không có ạ."
Mẹ nuôi cười, vuốt ve đầu cậu một cái.
Tối hôm đó, hai mẹ con trao đổi rất nhiều thứ.
Mẹ nuôi còn dẫn Giản Úc tới phòng làm việc, bảo cậu luyện tập đàn dương cầm một hồi lâu.
Hơn mười năm nay, Giản Úc dưới sự chỉ dạy của mẹ nuôi, trình độ dương cầm của cậu cũng không còn gọi là bình thường nữa.
Ngay cả một nghệ sĩ dương cầm như mẹ nuôi cũng không thể không khen ngợi.
Hơn mười một giờ đêm, Giản Úc mới trở về phòng ngủ của mình.
Lúc này, bên ngoài trời đang đổ mưa.
Chờ Giản Úc đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, mưa đã rất to rồi, sấm chớp đùng đùng, gió lớn thổi ầm ầm.
Mắt thấy có mưa từ cửa sổ bay vào, Giản Úc vội vàng đi qua, chuẩn bị đóng cửa sổ lại.
Lúc này cậu vô tình nhìn thấy trên cái cây lớn bên ngoài, hình như có một vật gì đó rớt xuống.
Cách quá xa, Giản Úc cũng không thể thấy rõ đó là cái gì.
Nhưng nghĩ lại, ngày mưa như thế này, hơn phân nửa là một con chim non rớt xuống.
Giản Úc ý thức được điểm này, cậu vội vàng khoác lên một cái áo khoác, cầm ô đi ra cửa.
Mười phút sau, Giản Úc trở về phòng.
Trong lòng bàn tay của cậu có thêm một chú chim nhỏ đang ướt sũng, bị đông lạnh đến run rẩy.
Dép và ống quần của Giản Úc cũng bị mưa xối ướt, nhưng cậu không để ý tới, cậu nhanh chóng đi lấy khăn mặt, lau khô nước cho con chim nhỏ.
Con chim nhỏ này có lẽ cũng biết Giản Úc đang cứu nó, cho nên nó cũng không sợ người, còn co lại trong lòng bàn tay của cậu.
Giản Úc cười khẽ, sau khi lau sạch nước cho nó, cậu lại đi vào phòng bếp lấy một ít hạt gạo đặt lên ghế.
Cậu đặt con chim qua: "Ăn đi, chờ khi nào mưa tạnh, là mày có thể rời đi rồi."
Có điều, mãi mà mưa cũng không ngừng lại.
Mắt thấy sắp gần 12 giờ rồi, ngày mai Giản Úc còn phải đi học, cậu không thể chờ mãi được.
Để ngăn cho con chim không bay loạn xạ trong phòng ngủ, cậu tìm một cái lồng, để con chim vào đó, trấn an: "Mày ở trong này một đêm nhé."
Sau khi thu thập xong, Giản Úc liền ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Giản Úc đột nhiên nghe thấy một tiếng động rất lớn.
Cậu từ trên giường ngồi bật dậy, trái tim của cậu đập lên từng đợt kịch liệt.
Cậu vội vàng bật đèn đầu giường lên, muốn tìm kiếm nguồn gốc phát ra âm thanh ấy.
Lúc này, lại một trận tiếng vang thật lớn.
Ai đó đang đập cửa phòng của cậu.
Giản Úc bất giác nín thở.
Cửa phòng của cậu không bị khóa trái, ai sẽ vào đây?
Nếu là mẹ nuôi thì đã có thể dễ dàng mở ra rồi.
Chẳng lẽ có trộm sao?
Nhịp tim của Giản Úc đập bất thường, cậu trở tay cầm lấy đèn bàn trên tủ đầu giường, coi nó như vũ khí để bảo vệ bản thân.
Cậu thử thăm dò mà bước xuống giường, muốn đi tới cửa để xem một chút.
Ngay lúc này, cánh cửa đột nhiên bị phá vỡ.
Giản Úc nhìn người đi vào, có chút kinh ngạc hỏi: "Mẹ?"
Cậu không nghĩ tới đúng thật là mẹ nuôi, nhưng mà mẹ nuôi vì sao không trực tiếp mở cửa, mà lại đi đập cửa?
Lúc này, dường như tinh thần của mẹ nuôi đã có chút không bình thường, cô đi vài bước về phía Giản Úc.
Giản Úc do dự, lại hô lên một tiếng: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Trong lúc nói chuyện, mẹ nuôi đã đi tới càng ngày càng gần cậu, trong tay còn cầm một thứ gì đó phản quang.
Đó là... một con dao!
Giản Úc cả kinh, trong nháy mắt cậu lui về phía sau vài bước, cầm đèn bàn chắn trước người mình, cố gắng nói chuyện với mẹ nuôi, ý đồ đánh thức thần trí của cô: "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có phải cơ thể của mẹ không thoải mái hay không?"
Mẹ nuôi đang trong trạng thái gần như sụp đổ, cô vừa nóng nảy vừa vung dao về phía Giản Úc hai cái, thanh âm mang theo chút khàn khàn: "Tiểu Úc, con cùng mẹ đi chết đi, cả nhà chúng ta đều chết, chết thì không cần phải chịu đựng thổng khổ nữa, mẹ thật sự không chịu nổi nữa rồi."
Giản Úc vừa né tránh, vừa ra sức khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ biết mình đang làm cái gì không vậy?"
Trong tình huống khẩn cấp, nhịp tim của cậu đập càng thêm hỗn loạn, hết chậm lại nhanh, từng đợt co rút đau đớn, dường như ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Nhưng trước mắt Giản Úc cũng không để ý được nhiều như vậy, việc đầu tiên cậu cần làm bây giờ là phải để mẹ nuôi bỏ con dao xuống.
Mẹ nuôi căn bản không nghe được lời gì của Giản Úc, cô nhào về phía cậu, thanh âm thê lương: "Tiểu Úc, con không nghe lời mẹ sao? Chúng ta hãy cùng nhau đi chết đi!"
Giản Úc không còn cách nào khác, chỉ có thể tránh né.
Trái tim của cậu đau muốn nổ tung, từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy dài xuống.
Trận truy đuổi này kéo dài thật lâu, Giản Úc cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cũng may sau một lúc, hình như mẹ nuôi cũng khôi phục lại một chút thần trí.
Cô sững sờ nhìn Giản Úc, sau đó lại nhìn thoáng qua con dao trong tay mình.
Một giây sau, cô mạnh mẽ vứt con dao đi, sau đó lảo đảo mà đi ra khỏi phòng ngủ của Giản Úc.
Lúc này Giản Úc cũng không để ý tới cô nữa, cậu che ngực, đau đến mức đứng không vững nữa.
Thật vất cả cậu mới đi tới được tủ đầu giường, lấy ra một hộp thuốc trong đó.
Đây là một loại thuốc đặc biệt để điều trị bệnh tim, chỉ có thể sử dụng trong trường hợp đặc biệt khẩn cấp.
Giản Úc run rẩy mở lọ thuốc ra, đổ một viên vào trong tay mình, sau đó ngửa đầu uống vào.
Không có nước, cậu chỉ có thể cứng rắn mà nuốt xuống, làm cho miệng của mình cũng đắng ngắt, cổ họng cũng đau đớn.
Nhưng cậu đã không còn sức để đi lấy nước nữa.
Sau khi uống thuốc xong, Giản Úc ngã ngồi lên mép giường, hô hấp dồn dập, trong mắt đầy sương mù.
Cậu chậm rãi một hồi lâu, mới miễn cưỡng có chút khí lực, cậu cầm lấy di động, gọi điện thoại cho cha nuôi.
Chờ thật lâu, bên kia mới nghe điện thoại, giọng nói của cha nuôi có chút không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"
Giản Úc mím môi nói: "Ba ơi, khi nào thì ba trở về? Tinh thần của mẹ hình như có chút vấn đề."
Bên kia một trận ồn ào, hơn nữa ngày ba nuôi mới nói: "Con vừa nói cái gì?"
Giản Úc: " Ba đang bận sao?"
Cha nuôi không kiên nhẫn nói: "Đúng vậy, đang có việc bận, có gì thì mau nói, không có thì ba cúp máy đây."
Trong điện thoại vang lên tiếng cãi vã.
Giản Úc đại khái có thể nghe ra đươc, hình như việc làm ăn của cha nuôi đã xảy ra vấn đề gì đó, hai bên đang cãi nhau.
Cậu vội vàng nói: "Là mẹ...."
Cha nuôi giống như đang rất vội vàng xử lý chuyện gì đó, hắn bực bội nói: "Mẹ con thì có chuyện gì được chứ?"
Giản Úc đành phải nói: "Không có việc gì ạ."
Cha nuôi mất hứng nói: "Lần sau nếu không có việc gì thì đừng có gọi điện thoại."
Nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Giản Úc, hắn lập tức cúp điện thoại.
Giản Úc nghe tiếng tút tút của điện thoại, thất thần hồi lâu.
Trước kia, gia đình của họ rất hạnh phúc, cha mẹ ân ái, cả gia đình tiếng cười nói không ngừng, nhưng gần đây không biết vì sao, khoảng thời gian hạnh phúc ấy cứ như đã biến mất.
Giản Úc dựa vào đầu giường, yên lặng nghĩ, chờ qua đoạn thời gian này, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Giản Úc tự động viên mình, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, cho đến khi hoàn toàn nhắm lại.
Một giây trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, cậu nhận ra mình nên khóa trái cửa phòng ngủ, nhưng cậu thật sự không còn chút khí lực nào nữa, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không làm được, nên chỉ có thể bỏ qua.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, Giản Úc tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.
Cậu mơ thấy cậu chỉ có một mình, đi trong một mảnh tuyết mênh mông vô tận, dù cậu có hô to như thế nào, đều không có ai đến cứu cậu, cậu sắp bị đông lạnh đến chết đi.
Sau khi tỉnh lại, Giản Úc mới phát hiện thì ra là do cậu không đắp chăn.
Chính xác mà nói, tối hôm qua cậu chỉ tùy tiện đắp chăn lên người, sau đó không biết vì sao, chăn lại rơi xuống đất.
Giản Úc nhặt chăn lên, lại phát hiện mình đầu nặng chân nhẹ, mũi cũng không thông, giống như là bị cảm.
Cùng lúc đó, ký ức của đêm qua cũng trở về.
Cậu nhíu mày, nhịn xuống cơn choáng vàng, vội vàng đi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, xem xét tình huống.
Đầu tiên cậu gõ phòng ngủ của mẹ nuôi: "Mẹ ơi, mẹ có ở bên trong không ạ?"
Trong phòng ngủ không có động tĩnh gì, cậu lại đi tới phòng làm việc gõ cửa.
Gõ một lúc lâu, cửa phòng mới mở ra.
Mẹ nuôi mở cửa, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt của Giản Úc: "Làm sao vậy?"
Cô mơ hồ nhớ tới chuyện tối hôm qua, đối với chuyện này trong lòng cũng rất hỗn loạn.
Giản Úc đương nhiên sẽ không truy cứu chuyện tối qua, mà chỉ lo lắng cho cô: "Mẹ, chúng ta đi đến bệnh viện kiểm tra một chút được không?"
Không biết chữ nào đã kícmh thích đến mẹ nuôi, trong nháy mắt cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Giản Úc: "Làm sao? Con cũng nghĩ giống như cha con, nghĩ mẹ bị bệnh tâm thần đúng không?"
Giản Úc ngẩng ra, liên tục lắc đầu: "Không phải, con không có nghĩ như vậy."
Mẹ nuôi giống như cực kỳ nhạy cảm với trạng thái tinh thần của mình, cô hung hăng nói: "Con thật sự không nghĩ như vậy sao? Vậy sao con lại bảo mẹ đi bệnh viện?"
Giản Úc cũng không nhượng bộ, cậu cố gắng nói rõ ý của mình: "Gần đây mẹ chịu áp lực quá lớn, đã lâu không có ra ngoài thư giãn rồi, con nghĩ rằng có lẽ bác sĩ có thể giúp mẹ điều chỉnh lại một chút. Tất nhiên, nếu mẹ không muốn đi bệnh viện, con cũng có thể đi mua sắm hay cùng mẹ đi đâu đó, tóm lại là mẹ nên đi ra ngoài nhiều hơn."
Giản Úc giải thích như vậy, mẹ nuôi dường như đã tiếp nhận được lý do này, chẳng qua cô vẫn cự tuyệt nói: "Mẹ là người lớn, mẹ biết phải làm gì. Bây giờ không còn sớm nữa, con đi học trước đi."
Nói xong, cô liền đóng cửa phòng làm việc lại.
Giản Úc đứng ở ngoài cửa, nhất thời có chút không biết làm sao.
Mắt thấy đã đến giờ phải đi học rồi, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể thở dài một hơi, thu thập một phen, đi về phía trường học.
Cả buổi sáng, Giản Úc đều trong trạng thái mê man.
Cậu cố gắng chống đỡ, nghe giảng cả một buổi sáng, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, chỉ đến phòng y tế mua một ít thuốc trị cảm.
Cậu trở lại lớp học, uống thuốc cảm, sau đó tiếp tục nằm gục trên bàn học để ngủ.
Lục Chấp trở về lớp có hơi muộn.
Hắn đi tới bàn học, sau đó dừng lại.
Bình thường, Giản Úc thấy hắn trở về, sẽ đứng dậy tránh ra, hoặc có lúc khoảng trống giữa ghế và bàn sau của Giản Úc cách tương đối lớn, Lục Chấp cũng có thể trực tiếp đi vào.
Nhưng hôm nay, Giản Úc nằm sấp trên bàn học ngủ say, không có chút động tĩnh nào.
Ghế của cậu cũng rất gần với bàn học đằng sau.
Lục Chấp muốn đi vào, phải đánh thức Giản Úc.
Hắn rũ mắt, nhìn thoáng qua Giản Úc đang ngủ.
Hình như thân thể của cậu không thoải mái, cho dù đang ngủ, cậu cũng khó chịu nhíu mày, trên mặt có chút ửng đỏ bất thường, hô hấp cũng hơi dồn dập.
Lông mi của cậu rất dài, lúc này đang nhẹ nhàng rung động, giống như cánh bướm yếu ớt, lại giống như một mảnh lông chim cong vút.
Lông mi của một nam sinh mà cũng có thể dài như vậy sao.
Lục Chấp dừng lại vài giây, cái gì cũng không làm, hắn xoay người rời khỏi phòng học.
Lục Chấp một đường đi tới phòng học trống trên lầu.
Trong lớp học trống, có mấy nam sinh đang nhả khói, trên tay còn cầm mấy lá bài.
Lục Chấp vừa đi vào, mấy nam sinh kia lập tức như tiểu quỷ gặp phải diêm vương, vội vàng dập tắt điếu thuốc.
Thậm chí có một tên còn khoa trương hơn, thiếu chút nữa là trèo ra cửa sổ chạy trốn.
Tần Diễn cũng bị hoảng sợ, hắn lập tức dập tắt điếu thuốc đứng dậy, nhưng rất nhanh, hắn lại phản ứng lại, hậu tri hậu giác mà vỗ vỗ ngực: "Anh Lục, anh doạ chết bọn em rồi."
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Sao vậy?"
Tần Diễn nói: "Ai bảo khí tràng của anh lại mạnh như vậy, nhìn thấy anh, so với nhìn thấy thầy chủ nhiệm giáo dục còn làm người ta sợ hãi hơn. Sợ bị anh bắt."
Mấy nam sinh khác gật đầu phụ họa.
" Lục Thần, lần sau cậu có tới, có thể thông báo với bọn tôi một tiếng được không? Trái tim của tôi có chút khó chịu đó."
" Đúng vậy, tôi vừa nãy phản xạ có điều kiện mà giấu thuốc đi, hiện tại quần của tôi bị thủng một lỗ rồi đây."
Lục Chấp tùy ý chọn một cái ghế trống ngồi xuống: "Bắt các cậu? Tôi rảnh như vậy sao?"
Tần Diễn cọ qua: "Vậy anh Lục đến đây làm gì? Không phải anh không thích đến những nơi ồn ào sao?"
Tần Diễn chơi rất thoải mái, bạn bè cũng nhiều, nơi nào có hắn, thường thường đều sẽ tụ tập hơn mười người, mỗi người đều rất biết chơi, đều là loại khiến cho ban lãnh đạo nhà trường vô cùng đau đầu.
Lục Chấp lấy điện thoại ra, tùy ý lướt lướt, cũng không ngước lên nói: "Không vì sao cả, muốn tới thì tới."
Tần Diễn kéo một cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh hắn, bát quái hỏi: "Nghe nói bây giờ anh có bạn cùng bàn mới rồi, người đó thế nào?"
Lục Chấp thản nhiên nói: "Không biết."
Tần Diễn mở to mắt: "Cái gì mà không biết? Anh Lục, anh ngồi cùng người ta cũng phải hai tuần rồi đó, vậy mà còn nói không biết đối phương là người như thế nào?"
Đối phương là loại người gì.
Lục Chấp đối với Giản Úc xác thật là không có quá nhiều ấn tượng, chỉ cảm thấy cậu là một người rất thích cười, dường như mỗi lần gặp đều là bộ dáng vui vẻ, cậu còn rất thích tìm hắn nói chuyện, hắn rất ít khi trả lời lại, nhưng dần dần cũng quen với giọng nói mềm mại kia ở bên cạnh.
Còn lại, không có gì nữa.
Lục Chấp trời sinh tính tình lãnh đạm, hơn nữa hoàn cảnh gia đình của hắn cũng khắt khe, dưỡng nên tính cách cẩn thận của hắn.
Hắn hiếm khi quan tâm đến một việc gì đó.
Hắn đã có một kết hoạch rõ ràng cho cuộc sống của mình, không có cái gì có thể vượt quá kế hoạch của hắn, hắn cũng không giành thời gian để tìm hiểu những việc không liên quan.
Tần Diễn thấy Lục Chấp vẫn là bộ dáng lãnh đạm, hắn bĩu môi nói: "Anh Lục, anh cũng quá không quan tâm đến bạn cùng bàn rồi, chờ khi nào em có thời gian sẽ đi xem bạn cùng bàn của anh một chút."
Theo lý, quan hệ của Tần Diễn và Lục Chấp tốt như vậy, hắn lại là một người nhàn rỗi, lẽ ra nên thường xuyên chạy qua lớp 1 mới đúng.
Đáng tiếc, hắn nghe thấy hai chữ " học tập", cả người đều sẽ cảm thấy không khỏe, vừa nghĩ tới bầu không khí học tập nồng đậm của lớp 1, hắn lập tức phải lùi lại vài bước.
Cũng bởi vì như vậy, thành tích của hắn vô cùng nát, lăn lộn trong lớp cuối cùng của khối.
Lục Chấp nghe thấy Tần Diễn muốn đi xem Giản Úc, hắn cùng không dao động gì: "Tùy cậu."
Tần Diễn thở dài nói: "Anh Lục, cảm xúc của anh quá ít, cứ tiếp tục như vậy cũng không được đâu, tương lai anh tính yêu đương như thế nào?"
Nói đến yêu đương, hắn liền nhịn không được mà cảm thán, số người trong trường theo đuổi anh Lục nhiều không đếm xuể, hết lần này tới lần khác anh Lục lại giống như một tảng băng, một nửa dấu hiệu đáp lại cũng không có.
Lục Chấp rũ mắt lướt di động, một chút cũng không bị lời nói của Tần Diễn ảnh hưởng, giọng nói hắn lạnh lùng: "Tôi vốn không muốn nói chuyện yêu đương."
Giống như một người sẽ là loại người gì, hắn không biết, cùng không muốn biết.
Tình yêu không liên quan tới hắn, cũng không cần thiết.
Tần Diễn thấy bộ dáng này của Lục Chấp, nhịn không được giơ ngón tay cái lên: "Anh Lục, trách không được người lớn trong giới đều khen anh, hận không thể để những đứa trẻ trong nhà học theo anh, anh thật sự là quá khác biệt so với đám phàm nhân như bọn em đó."
Lục Chấp lười cùng Tần Diễn nói linh tinh: "Nói xong chưa? Nói xong thì đi ra chỗ khác, tôi muốn yên tĩnh một chút."
Từ trước đến này Tần Diễn đều rất nghe lời Lục Chấp, hắn lập tức câm miệng, sau đó chạy đi, cùng nam sinh khác tiếp tục đánh bài.
Giản Úc uống thuốc cảm, sau đó lại an ổn mà ngủ hai tiếng đồng hồ, triệu chứng cảm lạnh cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Mặc dù vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng vấn đề không lớn, cậu vẫn có thể chịu đựng được.
Cậu ngồi thẳng dậy, lấy ra sách giáo khoa của môn đầu tiên trong buổi chiều này.
Lúc này cậu mới phát hiện ra một chuyện. Sao Lục Chấp lại không có ở đây?
Vị trí bên cạnh trống không.
Giản Úc theo bản năng mà nhìn xung quanh một lượt, khi nhìn thấy nam sinh ở bàn sau còn đang nằm sấp ngủ ngon lành, cậu nghĩ tới cái gì, có chút giật mình.
Buổi trưa cậu không ăn cơm, vừa về lớp liền nằm ngủ, không phải là vì bị cậu chặn đường, cho nên Lục Chấp không thể trở lại chỗ ngồi đấy chứ?
Nghĩ đến điểm này, Giản Úc nhất thời có chút ngại ngùng.
Hẳn chính là nguyên nhân này, dù sao bình thường Lục Chấp cũng sẽ trở lại phòng học để nghỉ trưa, chỉ có hôm nay là không trở về.
Giản Úc có chút xấu hổ khi ngồi ở đây, cậu nghĩ chờ lát nữa Lục Chấp về, cậu nhất định phải nói tiếng xin lỗi với hắn.
Còn vài phút nữa là đến giờ vào lớp, quả nhiên Lục Chấp đã đi vào cửa.
Hai mắt Giản Úc sáng lên, vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Chấp.
Lục Chấp trở lại vị trí trong cái nhìn của Giản Úc.
Đôi mắt Giản Úc rất lớn, lúc nhìn chằm chằm vào một người, rất khó khiến người ta bỏ qua.
Lần đầu tiên Lục Chấp chủ động phản ứng với Giản Úc, sau khi hắn ngồi xuống, liền nhíu mày mà nhìn Giản Úc, lặng lẽ biểu thị vì sao lại nhìn hắn.
Giản Úc lập tức nói: "Giữa trưa có phải tôi chặn đường của cậu hay không, cho nên cậu không thể trở lại vị trí ngồi được?"
Nói xong, cậu không chớp mắt mà nhìn Lục Chấp, muốn xem đối phương có tức giận hay không, bản thân nên ứng đối như thế nào.
Cũng may, Lục Chấp không tức giận gì, vẻ mặt của hắn cũng bình tĩnh trước sau như một: "Không có việc gì."
Giản Úc: "!!"
Quả nhiên, là bởi vì mình chặn đường.
Giản Úc vội vàng xin lỗi hắn: "Xin lỗi cậu, tôi không để ý. Lần sau nếu có tình huống như vậy nữa, cậu cứ đánh thức tôi dậy, không sao đâu."
Lục Chấp thản nhiên nói: "Không phải cậu đang bị bệnh sao?"
Giản Úc càng kinh ngạc hơn.
Vậy mà Lục Chấp biết cậu đang bị bệnh sao?
Đây có phải chứng minh rằng, bạn cùng bàn của cậu ngoài mặt thì lạnh băng, nhưng bên trong lại rất nhiệt tình không?
Chờ hai người quen thuộc một chút, có phải cậu có thể nhờ hắn giảng đề cho cậu hay không?
Giản Úc lại nói: "Tóm lại rất xin lỗi cậu."
Lục Chấp lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, học đi."
Giản Úc có chút vui vẻ.
Bởi vì quan hệ của cậu và Lục Chấp dường như lại gần gũi hơn một chút rồi thì phải?
Đã có thể nói chuyện với nhau nhiều như vậy rồi!