Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1033

Trong bóng đêm, Vân Thiên Vũ đứng thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hít một hơi thật sâu, sau đó ra lệnh cho Ngạo Minh và Điêu Gia: “Hai ngươi đưa ta đi gặp Tiêu Cửu Uyên, ta muốn gặp hắn.”

Cho dù hắn đã quên nàng thì nàng cũng phải gặp hắn, nàng phải giúp hắn điều tra, rốt cuộc cơ thể hắn đã xảy ra chuyện gì, bị người khác dùng dược xóa đi trí nhớ hay là còn có huyền cơ khác.

Ngạo Minh vâng lệnh rồi quay người rời đi. 

Điêu Gia ở bên cạnh nó không cam tâm, kêu lên: “Chủ tử, chúng ta không cần hắn, hãy vứt bỏ hắn đi.”

Ngạo Minh duỗi chân ra bịt lấy mồm Điêu Gia, đồ ngốc, không nhìn thấy chủ tử đang vô cùng đau buồn sao?

Ngươi còn đâm vào trái tim của người. 

Ba con linh thú đi đằng trước dẫn đường, Vân Thiên Vũ đi theo sau, đi thẳng đến Quỷ thành tìm Tiêu Cửu Uyên.

Nhưng Tiêu Cửu Uyên đã cùng mấy người rời khỏi Quỷ thành, tiến thẳng về chỗ ở của các đệ tử ở phía đông. 

Vân Thiên Vũ dẫn theo ba con linh thú đi theo đuôi hắn, cùng hắn đi về chỗ ở. 

Nàng thấy sắp đến chỗ ở cho những đệ tử mới nhưng Tiêu Cửu Uyên ở phía trước không hề có ý dừng lại, nếu đợi hắn đi vào chỗ ở thì nàng càng không biết phải nói gì với hắn.

Cho nên Vân Thiên Vũ khẽ lắc mình, muốn qua bên đó cản Tiêu Cửu Uyên lại.

Nhưng nàng còn chưa kịp nhảy sang bên đó thì đám người phía trước đang vừa đi vừa cười nói đột nhiên dừng lại, sau đó không đợi Vân Thiên Vũ kịp phản ứng, mấy người từ bốn phương tám hướng đã xông đến. 

Vây xung quanh Vân Thiên Vũ, ở phía trước là một bóng dáng cao lớn tuấn mỹ, cao quý nho nhã đang bước đến.

Nhưng đôi mắt đen nhánh dịu dàng ngày trước lúc này đây không hề có một chút tình cảm, toàn thân lệ khí vây quanh, u ám trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ.

Nhìn thấy ánh mắt như vậy khiến trái tim Vân Thiên Vũ lạnh như băng, cả người nàng buốt lạnh như đang ở trong hồ nước, toàn thân là một cái lạnh thấu tim.  

Nàng tưởng nàng có thể không để ý, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng mà hắn nhìn nàng, nàng vẫn cảm thấy vô cùng kích động.

Trong giây phút này, đầu óc nàng trở nên hỗn loạn, dường như không thể thở nổi.

Mà Tiêu Cửu Uyên một thân y phục màu đen đã đi tới, hắn nhìn Vân Thiên Vũ từ trên cao. 

Đôi mắt phượng đen nhánh, hẹp dài của Tiêu Cửu Uyên tràn đầy lo lắng, âm u nhìn nam nhân nhỏ bé ở trước mặt.

Y đi theo bọn họ cả đoạn đường dài để làm gì?

“Ngươi đi theo chúng ta làm gì?” 

Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng hỏi.

Khuôn mặt lạnh lùng của hăn, hơi thở lạnh lẽo càng kích động Vân Thiên Vũ.

Nàng chỉ cảm thấy dường như có ai đó đang bóp chặt trái tim nàng, đau đến mức khiến cả người nàng mệt mỏi. 

Tiêu Cửu Uyên ở đối diện nhìn chằm chằm vào nàng, đột nhiên hắn thấy trái tim mình vô cùng khó chịu.

Tiêu Cửu Uyên hơi nhíu mày, nhìn vào Vân Thiên Vũ ở trước mặt, sao y lại nhìn hắn như thế?

Giống như hắn đã làm gì có lỗi với y, thậm chí nhìn hắn như thể hắn là người vong ân bội nghĩa. 

Hắn có quen y không?

“Ngươi là ai? Sao lại nhìn ta như vậy?”

Giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Tiêu Cửu Uyên vang lên. 

Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nói buông nàng ra thì những người đang vây xung quanh nàng đã lên tiếng:

“Lão đại, ngươi còn không nhìn ra sao? Tên tiểu tử này thích ngươi, cho nên ngươi là người cả nam cả nữ đều thích.”

“Ha ha, lão đại ngươi thật quá xuất chúng rồi, không những được nữ nhân theo đuổi mà ngay cả nam nhân cũng bị ngươi hớp hồn.” 

Mọi người ở xung quanh cười huyên náo, Tiêu Cửu Uyên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn sang, sau đó trầm giọng quát: “Câm mồm.”

Hắn vừa dứt lời, tất cả người xung quanh đều không dám lên tiếng nữa.
Bình Luận (0)
Comment