Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1136

Lạc Li sắc mặt đen kịt, đồng thời lòng đau như cắt, khó tin hỏi: “Đào Yêu, vì cái gì, vì cái gì ngươi muốn sát Phượng nhi, nàng cùng ngươi quan hệ như vậy hảo.”

Đào Yêu lắc đầu: “Hoàng Phủ Phượng và ta thân thiết với nhau hồi nào chứ, nàng ta vẫn luôn tự nhận mình là đại tiểu thư của gia tộc Thanh Long, thường xuyên vung tay múa chân với, lúc trước do nàng gọi ta lại, lệnh cho ta đi giết Bùi Khê, ta lo lắng bên cạnh nàng có người nên không muốn tuân theo mệnh lệnh của Hoàng Phủ Phượng, Hoàng Phủ Phượng liền mắng nhiếc ta, còn lật mặt nói muốn đối phó ta, muốn giết ta.”

“Cho nên ta đã nổi giận chưởng chết nàng.” 

Đào Yêu nói xong, mọi người cũng không biết nói gì về Hoàng Phủ Phượng cho đúng.

Nàng ta chết cũng không oan, khuya khoắt như thế lại chạy đi giết người, kết quả lại tự hại chết chính mình.

Sắc mặt đám người Lạc Li lúc này đã trở nên vặn vẹo, Lạc Li hung hăng trợn tròn mắt nhìn Đào Yêu, cắn răng quát: “Ngươi chán sống rồi, dám giết người của gia tộc Thanh Long.” 

“Người đâu, giết nàng.”

Hai đạo thân ảnh lách mình phóng về phía Đào Yêu.

Đào Yêu đột nhiên nở nụ cười quái dị, ngẩng đầu nhìn Lạc Li, lạnh giọng gào lên. 

“Không cần các ngươi động thủ, ta đã giết người của gia tộc Thanh Long thì tự biết chỉ có đường chết, ta sẽ tự kết liễu, nhưng ngươi hãy ngẫm lại xem, tại sao ta phải giết chết Hoàng Phủ Phượng, vì sao nàng ta phải chết, hết thảy đều là vì nữ nhân này.”

“Bởi vì ả tiện nhân Bùi Khê này, là do nàng, là do nàng phá hoại hết thảy.”

“Nếu không có nàng, Hoàng Phủ Phượng sẽ không chết.” 

Đào Yêu sắp chết còn không quên cắn Vân Thiên Vũ một cái.

Nàng rõ ràng là muốn lôi kéo Vân Thiên Vũ cùng chết.

Lạc Li hướng ánh mắt âm độc nhìn về phía Vân Thiên Vũ. 

Vân Thiên Vũ bốc hỏa trong lòng, nàng ngẩng đầu trừng Đào Yêu, lạnh lùng nở nụ cười, điềm đạm nói: “Đào Yêu, ngươi bất quá cũng chỉ như thế thôi sao, ta còn tưởng rằng ngươi rất thông minh mà, ngươi một chưởng đánh chết Hoàng Phủ Phượng, ngươi cho rằng nàng ta có thời gian lấy nước từ không gian giới ra để lưu lại dấu chân của ngươi sao?”

Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, xung quanh ai nấy cũng đều ngây ngẩn ra.

Đào Yêu hoàn toàn hóa đá, trợn tròn mắt nhìn Vân Thiên Vũ hơn nửa ngày mới lắp bấp: “Ngươi có ý gì?” 

“Ý ta là đó là do ta làm.”

Lúc nãy khi nàng quan sát xung quanh Hoàng Phủ Phượng, nàng đã thừa cơ động tay chân.

Bởi vì trời đã chập choạng tối, cho nên người khác cũng không để ý, nàng liền thừa cơ đổ nước ra, sau đó âm thầm dẫm một dấu chân của mình lên cạnh thi thể Hoàng Phủ Phượng. 

Nhưng kế sách này của nàng đã làm Đào Yêu lộ mặt.

Vốn dĩ nàng không muốn để Đào Yêu biết chuyện này, để cho nàng ta được chết thống khoái một chút.

Nhưng không ngờ nữ nhân này lại hiểm độc đến thế, sắp chết còn không quên kéo nàng theo. 

Vậy thì nàng sẽ khiến cho nàng ta chết không nhắm mắt.

Quả nhiên, Đào Yêu nghe được mấy lời nàng nói thì phẫn nộ thét lên chói tai: “A a a.”

“Ngươi tiện nhân này, ngươi là đồ nữ nhân âm hiểm bỉ ổi chết tiệt.” 

Nàng ta đột nhiên muốn nhào qua chỗ Vân Thiên Vũ, Phượng Vô Nhai đứng cạnh nàng tức giận lạnh lùng quát: “Đi chết đi.”

Y phất tay phóng một đạo linh lực oanh tạc, va đập vào linh lực của Đào Yêu, bởi vì thần trí Đào Yêu đã loạn cho nên linh lực cũng không phát huy toàn bộ, khi hai đạo linh lực công kích nhau, trực tiếp đánh nàng ta văng ra ngoài.

Khi Đào Yêu bị Phượng Vô Nhai đánh bay ra ngoài thì vừa vặn té xuống ngay chỗ Lạc Li, Lạc Li cũng phất tay, hung hăng giáng một chưởng vào Đào Yêu. 

Một chưởng kia trực tiếp oanh tạc Đào Yêu, một lời cũng không kịp thốt ra.

Lạc Li giết Đào Yêu xong, ngẩng đầu âm hiểm nhìn Vân Thiên Vũ, sau đó quay đầu về phía Hoàng Phủ Phượng, duỗi tay bế thi thể nàng ta lên, xoay người rời đi.

Thủ hạ và những người liên quan của gã cũng theo sau. 
Bình Luận (0)
Comment