Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1297

Tứ trưởng lão vừa dứt lời, giọng nói của Vân Thiên Vũ lạnh lùng vang lên: "Ta không trêu chọc các ngươi, cũng không có thấy các ngươi buông tha cho ta, nếu như thế, ta lại liều mạng đánh một trận, ta ngược lại muốn xem thử các ngươi có thể gây khó dễ gì được ta?"

Nàng vừa nói xong, lại thu hồi Huyền Âm Linh, đột nhiên nàng khoát tay lấy ra Diệt Yêu Tháp.

"Đi, đập chết bọn họ." 

Ầm một tiếng Diệt Yêu Tháp đã đập về phía người của Phù Vân Cung.

Tuy nhiên đúng vào lúc này, một giọng nói giống như tiếng sấm xuyên qua màn đêm vang lên: "Những kẻ cuồng vọng, tự nhiên lớn mật dám chạy đến Phù Vân Cung ta tìm đường chết."

Sau khi người kia vừa nói dứt lời, ầm một tiếng, một đạo linh lực cường đại nâng Diệt Yêu Tháp lên. 

Diệt Yêu Tháp vốn có kích thước cực lớn lại bị người kia dùng linh lực cường đại đánh ngược trở về, bảo tháp có hình dáng cực lớn trong chớp mắt mất hết linh lực, rơi thẳng xuống trên mặt đất.

Vân Thiên Vũ đưa tay ra thu hồi Diệt Yêu Tháp.

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn người tới không ngờ là một lão nhân nhỏ gầy khô quắt, trên mặt hắn đầy nếp nhăn, đôi mắt ưng ngoan độc, vô cùng thâm trầm. 

Hắn vừa đi tới, một chưởng lại đánh về phía Vân Thiên Vũ.

Thân hình Vân Thiên Vũ thoáng động, lại dự định mặc Hoàng Kim Tu La giáp lên người, tuy nhiên phía sau đã có một bóng người nhảy ra.

Người này chính là Tư Không Lâm, Tư Không Lâm khoát tay, một đạo linh lực cường đại dũng mãnh tiến ra. 

Hai đạo linh lực Linh Tôn gần như xé nát bầu trời đêm, khiến cho không khí cũng như đông cứng.

Tư Không Lâm vừa ra tay, sắc mặt mỗi người bên trong Phù Vân Cung đều biến đổi.

"Linh Tôn?" 

"Đấu Long Tông tự nhiên có cao thủ cấp bậc Linh Tôn trấn thủ?"

"Điều này có phải là quá khoa trương hay không."

Mỗi người bàn luận, không trung phía trên đỉnh đầu bọn họ, Tư Không Lâm đã cùng đại trưởng lão Phù Vân Cung đối kích một chưởng. 

Một chưởng này giống như hủy thiên diệt địa, ầm ầm ầm nổ tung.

Vô số lực vang lên.

Linh lực cực lớn này phát ra xung lượng, khiến cho các cung điện bên trong Phù Vân Cung đều nổ tung ra. 

Rất nhiều linh lực giả có tu vi thấp đều bị thương.

Đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhanh chóng lui về phía sau.

Những người này vừa rút lui vừa vội vàng tranh đấu với người của Phù Vân Cung. 

Sau đó Vân Thiên Vũ nhìn thấy người của Phù Vân Cung bị tổn thương không ít, nàng lập tức mở miệng ra mệnh lệnh: "Đi."

Mấy bóng người bắn nhanh ra ngoài, chớp mắt lại lao ra xa mấy thước.

Phía sau, Tư Không Lâm nhìn thấy đám người Vân Thiên Vũ đã rời đi, thân hình hắn cũng thoáng động, bắn nhanh ra ngoài. 

Phía sau, cung chủ của Phù Vân Cung nhìn thấy tất cả bọn họ muốn chạy trốn, lắc mình muốn đuổi theo, lại bị đại trưởng lão phía sau cản lại.

"Đừng đuổi theo nữa."

Đuổi theo sẽ khiến cho thương vong lớn hơn nữa, chuyện này cần phải bày mưu tính kế kỹ càng. 

Là do bọn họ sơ suất, không nghĩ tới bên trong Đấu Long Tông tự nhiên có nhiều cao thủ cấp bậc Linh Hoàng như vậy, trong đó còn có cao thủ cấp bậc Linh Tôn.

Cung chủ Phù Vân Cung cho dù nghe lời đại trưởng lão nói, nhưng khi nhìn thấy Phù Vân Cung bị hủy đến chia năm xẻ bảy, trong cung còn có rất nhiều người bị thương, hắn vẫn tức giận không thôi.

"A a a, Đấu Long Tông, ta sẽ không để cho các người được yên đâu." 

Đám người Vân Thiên Vũ cũng không để ý tới người của Phù Vân Cung, một đường quay về Đấu Long Tông.

Vừa về tới Đấu Long Tông, Vân Thiên Vũ lại thương lượng cùng đám người Tiêu Cửu Uyên xem nên thiết lập cạm bẫy chờ đám người của Phù Vân Cung đột kích thế nào.

Cho dù trời chưa sáng, mọi người cũng không có nghỉ ngơi, tất cả lập tức bắt tay vào làm công tác chuẩn bị. 

Bọn họ cũng không thể sơ ý giống như Phù Vân Cung, nếu như sơ suất, chỉ sợ bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.

Cho nên cẩn thận vẫn là hơn.

Bên trong Đấu Long Tông, tất cả người có thể sử dụng đều được sai đi làm, ngoại trừ những người này, Vân Thiên Vũ còn thả mấy con linh thú của mình ra sai bảo, ổn định ở cửa sơn cốc Đấu Long Tông tiến lên núi. 
Bình Luận (0)
Comment