Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 157

Vân Thiên Vũ thấy thế nổi giận không dứt, nhất là ánh mắt của nàng nhìn thấy nụ cười tự tiếu phi tiếu trên mặt Tiêu Cửu Uyên, vẻ mặt kia rõ ràng là nói nàng tự làm tự chịu, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Được rồi, Vân Thiên Vũ cũng cảm giác mình tự mình chuốc lấy cực khổ, khó có được nàng phát một lần thiện tâm, còn sử dụng hết bảy mươi vạn lượng ngân phiếu, kết quả người ta còn không cảm kích.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằmTử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu trước mặt, không vui nói: "Ngươi đã sợ ta hại ngươi, vội vàng cút đi."

Nàng nói xong quay đầu nhìn về Tiêu Dạ Thần nói: "Ngươi phái hai người bảo vệ con chồn này chớ bị người bắt đi."

Nếu như con chồn này không có bị thương, người bình thường bắt nó là bắt không được, nhưng lúc này nó đang bị thương, không cho phép nó lại bị người bắt đi, nếu như vậy bảy mươi vạn lượng bạc kia của nàng không phải là mất trắng sao? Cho nên vẫn là phái người bảo vệ nó đừng để bị người bắt được mới phải.

Vân Thiên Vũ vừa nói, Tiêu Dạ Thần liền đồng ý, Vũ Mao đã quyết định như vậy, hắn vẫn là ủng hộ đi.

Mặc dù hắn cũng cảm thấy tốn bảy mươi vạn lượng ngân phiếu rồi đem thả nó đi là không có lời, huống chi tiểu súc sinh này còn không biết cảm ân.

Tiêu Dạ Thần hung hăng trợn mắt nhìn Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu một cái, sau đó đáp ứng.

"Được."

Hắn nói xong lập tức gọi một gã thủ hạ đi vào, phân phó hắn mang mấy người bảo vệ Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu chớ bị người bắt được, đem nó thuận lợi đưa vào rừng rậm.

Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu nhìn động tĩnh này, rốt cục xác nhận Vân Thiên Vũ đúng là cứu nó một mạng, cũng không  có tính toán gì với nó.

Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu nhất thời trong lòng suy nghĩ phức tạp, đã bao lâu, không ai quan tâm nó như vậy, cảm giác này thật kỳ quái, giống như đã từng có người quan tâm nó như vậy, nhưng mà tại sao nó không nhớ ra được đây.

Trong phòng, Vân Thiên Vũ không hề nữa nhìn Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, mà là nhìn nói với Tiêu Dạ Thần: "Chúng ta đi thôi."

Tẩy Tủy Đan đã lấy được, nàng muốn lập tức trở về phủ đi tẩy gân phạt tủy.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ, trước khi một bước đi ra ngoài, cũng không biết cách nàng không xa Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu ánh mắt từ từ tối, nhìn chằm chằm bóng dáng kia rời đi, thấy nàng đi, nó thế nhưng hết sức không muốn, còn có một loại cảm giác sợ nàng đi mất.

Nếu nó thích cùng với nàng ở chung một chỗ, liền không rời bỏ nàng.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu ở trong lòng ra quyết định, đồng thời thân thể nó vừa động, nhanh như tia chớp bắn thẳng về phía ót Vân Thiên Vũ.

Trong phòng, người nào cũng không có nghĩ đến Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu lại đột nhiên xuất thủ.

Mọi người sợ hết hồn, trong đó Tiêu Dạ Thần sắc mặt khó coi, tay vừa nhấc liền muốn đánh bay Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu.

Nhưng là khác một đạo lam quang dày đặc ùn ùn kéo đến bao phủ cả không gian, tất cả mọi người cảm thấy trong lồng ngực cứng lại, mọi người cảm thấy hít thở cũng khó khăn, linh lực của Tiêu Dạ Thần trực tiếp bị nghiền nát, hóa thành vô hình, mà kia lam quang dày đặc kia chạy thẳng tới Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu.

Vân Thiên Vũ nhìn thấy người ra tay lại là Tiêu Cửu Uyên, không nghĩ tới linh lực của Tiêu Cửu Uyên thế nhưng lại cường đại như vậy, chẳng những để cho bọn họ cảm nhận được uy áp cường đại, ngay cả nhúc nhích cũng không được.

Đây chính là Lam Linh uy lực sao? Thật là mạnh mẽ, người bình thường gặp phải Lam Linh chỉ có thể bị nghiền thành mảnh vụn.

Có điều hai mắt Vân Thiên Vũ nhìn thấy khi lam quang thẳng tới Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, không khỏi nhìn về Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, lại phát hiện trong mắt Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu có một tia tuyệt vọng, hơn nữa ánh mắt của nó nhìn nàng thế nhưng có chút quyến luyến.

Đúng vậy, Vân Thiên Vũ thấy rất rõ ràng, nó cũng không phải là công kích nàng.

Trong điện quang hỏa thạch, Vân Thiên Vũ lên tiếng ngăn cản Tiêu Cửu Uyên.

"Tiêu Cửu Uyên, không được giết nó, nó tựa hồ cũng không có muốn hại ta."
Bình Luận (0)
Comment