Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 165

Ngoài phòng, Họa Mi nghe được giọng nói của Vân Thiên Vũ không nhịn được cao hứng đáp một tiếng, vội vàng đi chuẩn bị nước sạch tới đây.

Lúc trước hơn nửa ngày, tiểu thư ở trong phòng cũng không có tiếng động, hù chết nàng.

Bây giờ nghe tiểu thư nói chuyện, nàng rốt cục yên tâm.

Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang hai người rất nhanh đem thùng nước tắm và nước chuẩn bị đi vào.

Hai người vừa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vân Thiên Vũ, bởi vì tất cả các vết sẹo trên mặt Vân Thiên Vũ đều mờ, hiện tại mặc dù cũng còn các vết sẹo như cũ, nhưng cũng chỉ là các vết sẹo có màu hồng nhàn nhạt. Mặt mũi cũng không còn dữ tợn như vậy nữa.

Họa Mi cao hứng mở miệng: "Tiểu thư vết sẹo trên mặt người đều mờ nhạt."

Vân Thiên Vũ vừa nghe đến các nàng nói, theo bản năng giơ tay lên sờ mặt, quả nhiên không còn các vết sẹo xù xì trên mặt, nàng cúi đầu nhìn trên người, vết thương trên người cũng mờ, chỉ có vài vết sẹo màu hồng nhợt nhạt, không tính là đặc biệt khó coi, so với lúc trước tốt hơn nhiều.

Lần này chỉ còn lại các vết sẹo mờ mờ, nếu  muốn trị lại dễ dàng hơn nhiều.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ bảo Họa Mi và Tiểu Linh Đang hai người đem thùng nước tắm để xuống, và rót nước vào đi.

Đợi đến nước được đổ vào, Vân Thiên Vũ vội vàng vào thùng nước tắm rửa sạch thân thể, đợi đến khi nàng tắm xong, Họa Mi cầm khăn sạch sẻ đi tới thay nàng lau người, lau tóc, sau đó thay nàng chải tóc đơn giản.

"Tiểu thư, trước ta theo như người phân phó, từ mười bộ đồ trang sức đeo tay chọn lựa năm bộ đưa tới Ly thân vương phủ, vốn dĩ ta lo lắng Ly thân vương gia có thể hay không đến tìm phiền toái, nhưng hiện tại xem ra, Ly thân vương gia cũng không đến gây khó dễ."

Lần này chẳng những Họa Mi kinh ngạc, chính là Vân Thiên Vũ cũng cực kỳ kinh ngạc, Tiêu Cửu Uyên lúc nào thì dễ nói chuyện như vậy.

Nàng nghĩ bản thân hắn rõ ràng muốn được trả chín ngàn lượng bạc, theo lý nàng đưa tới năm bộ đồ trang sức đeo tay, hắn sẽ rất nổi giận, nhưng bây giờ một chút việc cũng không có.

Điều này không thể? Bất quá hắn không xuất hiện, hoặc là bị chuyện cản chân, hoặc là chính là hôm nay tâm tình tốt, không so đo.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ đi ra ngoài, chạm mặt thấy Tiểu Linh Đang đi tới, cao hứng nói: "Vân tỷ tỷ, bữa tối chuẩn bị xong, chúng ta có thể ăn cái gì."

Vân Thiên Vũ im lặng, nha đầu này cao hứng nhất đại khái chính là ăn.

"Đi thôi."

Điêu Gia cũng theo sát sau lưng Vân Thiên Vũ đi tới phòng khách, song đoàn người mới đi vài bước, liền nghe được Điêu Gia âm trầm kêu lên.

"Chủ tử, có người đến."

Nó nói xong, thân thể xoay mình bay lên không, hướng chỗ tối tập kích đi.

Tốc độ kia cực nhanh, nháy mắt liền nghe được ở địa phương trước mặt không xa vang lên tiếng kinh hô.

"Cút, con chồn chết tiệt, ngươi vậy mà dám công kích gia, xem ta không thu thập ngươi."

Người nói chuyện chính là Tiêu Dạ Thần, Vân Thiên Vũ không khỏi kinh ngạc, Tiêu Dạ Thần không phải là bị Tiêu Cửu Uyên áp tải vào doanh trại Long Lân quân sao? Tại sao lại ở chỗ này a.

"Tiêu Dạ Thần, ngươi không phải là nên ở trong doanh trại Long Lân quân sao? Tại sao tới Vĩnh Ninh Hậu phủ."

Vân Thiên Vũ vừa mở miệng, Tiêu Dạ Thần tỉnh thần, không kịp để ý tới Điêu Gia, thân hình vừa động nhanh tới đây, vừa đến trước mặt Vân Thiên Vũ liền nóng lòng mở miệng.

"Vũ Mao, Long Lân quân tối nay bị người đánh trộm, thống suất Phong Đằng tướng quân bị trọng thương, bị một mũi tên bắn trúng tim, trước mắt tất cả đại phu cũng thúc thủ vô sách, vương gia để cho ta tới dẫn ngươi tới thay hắn rút tên ra."

Tiêu Dạ Thần trên mặt tràn đầy lo lắng, Phong Đằng luôn luôn được Cửu hoàng thúc coi trọng, có thể nói hắn là trợ thủ đắc lực, không nghĩ tới tối nay lại bị thương nặng như vậy, Cửu hoàng thúc tại chỗ giận dữ phát hỏa, để cho hắn tới đón Vũ Mao đến thay Phong Đằng rút tên ra.

Editor: LaOngDao142

Chương 166: Đi doanh trại

Nhưng chuyện này Vũ Mao chính là phải chịu nguy hiểm, nếu như trong lúc nàng rút tên ra, Phong Đằng tướng quân chết, Cửu hoàng thúc nhất định sẽ không tha cho Vũ Mao.

Những đại phu trong quân y cũng chưa chắc có thể rút tên ra, chẳng qua trong lòng biết rõ ràng chuyện này sẽ phải chịu liên lụy rất lớn, nếu như trong thời điểm bọn họ rút tên, Phong Đằng tướng quân chết, bọn họ nhất định sẽ mất mạng, cho nên mọi người mới nói không dám hạ thủ.

Bọn họ không dám hạ thủ, nhiều lắm là bị kéo xuống đánh ba mươi đại bản, cũng sẽ không mất một cái mạng, nhưng nếu như rút tên Phong Đằng tướng quân chết, cả nhà bọn họ sẽ phải chôn theo.

Cho nên trong quân y đại phu bình thường không dám hạ thủ, đại phu phụ trách Hình Lạc Thiên không có ở doanh trại.

Cuối cùng Cửu hoàng thúc để cho hắn đến đón Vũ Mao qua.

Nhưng Vũ Mao đến, nếu như nàng rút tên, Phong Đằng chết đây.

Tiêu Dạ Thần nghĩ tới đây cái, sắc mặt càng khó coi, hắn đột nhiên cắn răng một cái lôi kéo tay Vân Thiên Vũ nói: "Vũ Mao, ngươi chạy trốn đi, ngươi rời kinh thành, trốn thật xa, không cần trở lại."

Vân Thiên Vũ vốn là vẻ mặt khó hiểu, bất quá nàng xưa nay là người thông minh, vừa nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Dạ Thần, liền hiểu đôi chút.

"Phong Đằng tướng quân đó rất được Tiêu Cửu Uyên coi trọng, ngươi sợ ta trong lúc giúp hắn rút tên ra, nếu như hắn chết, ta cũng mất mạng."

Vân Thiên Vũ bình tĩnh nhìn Tiêu Dạ Thần, suy nghĩ từ khi nàng chuyển kiếp, Tiêu Dạ Thần vẫn đối với nàng rất tốt.

"Tiêu Dạ Thần, ngươi tại sao đối với ta tốt như vậy đây."

Tiêu Dạ Thần lắc đầu: "Thật ra thì lúc ban đầu ta chỉ là bội phục ngươi, dám ở ngày đại hôn hưu phu, sau đó ta phát hiện ngươi sống được quá không dễ dàng, muốn giúp ngươi một tay, đến bây giờ ta và ngươi là bằng hữu, tự nhiên sẽ không bỏ mặc ngươi được."

Tiêu Dạ Thần nói xong Vân Thiên Vũ vươn tay vỗ vỗ tay Tiêu Dạ Thần.

"Ngươi yên tâm đi, ta không có việc gì."

Vân Thiên Vũ cong môi cười lạnh, chuyện khác không dám nói, y thuật, nàng có cái tự tin này.

Mặc dù Tiêu Dạ Thần có hảo tâm, nhưng nàng trốn đi nơi nào, nếu như tối nay nàng trốn đi, Tiêu Cửu Uyên nhất định sẽ phái người bắt nàng trở về, đến lúc đó nàng mới thật sự gọi là sống không bằng chết đây.

Hơn nữa, nàng cũng không phải loại người bỏ trốn chẳng ra sao, nàng muốn sống, muốn sống phải Trương Dương, muốn sống phải cao cao tại thượng, hôm nay tất cả những người khi dễ người của nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua.

"Nhưng là ta sợ ngươi..."

Tiêu Dạ Thần chưa nói xong, Vân Thiên Vũ đã thuận tay lấy khăn che trên mặt, sau đó một đường đi ra ngoài: "Đi thôi, đi trễ, người nọ chỉ sợ không cứu được."

Nàng đi cứu Phong Đằng kia, không hoàn toàn sợ Tiêu Cửu Uyên tìm nàng báo thù, mà muốn từ trong tay Tiêu Cửu Uyên lấy được một ít đồ.

Mặc dù trước mắt nàng tẩy gân phạt tủy thành công, không có gì bất ngờ xảy ra, nàng có Tiên Thiên linh mạch thân thể.

Nhưng nếu muốn tu luyện linh lực, nhất định phải có Hoán Linh Bí Quyết, đây là một bí quyết thức tỉnh linh lực, chỉ cần thức tỉnh trong linh mạch trong cơ thể, nàng sẽ có thể tùy tâm sở dục tu luyện linh lực.

Hoán Linh Bí Quyêt cũng phân chia có tốt và xấu, nếu Hoán Linh Bí Quyết tốt có thể thức tỉnh toàn bộ linh lực trong cơ thể, còn Hoán Linh Bí Quyết xấu lại không tốt lắm.

Trong tay Tiêu Cửu Uyên tự nhiên sẽ có đồ so với người khác không thua kém, cho nên hắn mới có thể trước đi cứu người.

Sau lưng Tiêu Dạ Thần vội vàng đuổi theo, Họa Mi cũng đi theo.

Điêu Gia tự nhiên bất mãn đi theo, nó phải bảo vệ chủ tử của nó, không thể mới vừa nhận thức chủ tử liền bị người khi dễ đi.

Bất quá đoàn người đi vài bước, Vân Thiên Vũ liền phân phó Họa Mi lưu lại, bởi vì Họa Mi không biết võ công, đi theo các nàng hành động không tiện.

Họa Mi theo lời lưu lại thủ viện, Vân Thiên Vũ mang theo Tiểu Linh Đang và Điêu Gia, đi theo sau lưng Tiêu Dạ Thần đi đến doanh trại Long Lân.

Nhưng mấy người mới vừa đi ra không bao xa, Tiểu Linh Đang đột nhiên nghĩ đến cái gì đó kêu lên: "Chờ ta một chút."
Bình Luận (0)
Comment