Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 178

Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, không vui nói: "Vương gia, ngươi đường đường là một vương gia, ngay cả một con chồn cũng khi dễ, như vậy có được không?"

Tiêu Cửu Uyên lạnh nhạt liếc Điêu Gia một cái, vô cùng nghiêm túc nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Ngươi nên biết bổn vương đánh chó cũng nhìn mặt chủ nhân, nếu không thì không phải cảnh cáo nó, mà trực tiếp bỏ nó vào lồng hấp."

Tiêu Cửu Uyên nói xong xoay người đi ra ngoài, sau lưng cả khuôn mặt Vân Thiên Vũ như có điều suy nghĩ, nàng có mặt mũi lớn như vậy sao? Còn đánh chó nhìn chủ.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ đi theo sau, phía sau Điêu Gia giãy giụa muốn nhào tới, ô ô, khẩu khí này Điêu Gia nuốt không trôi đi, chủ tử, Điêu Gia muốn hộc máu mà chết.

Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về Điêu Gia, không vui nói: "Thế không bằng người, cố gắng khiến cho bản thân nhanh chóng cường đại lên, ngày sau sẽ có một ngày báo thù này. Cổ ngữ nói rất hay, quân tử báo thù mười năm không muộn, bộ dạng của người giống như tìm chết là gì, còn nói mình là Điêu Gia, chẳng lẽ gia môn chính là như vậy."

Vân Thiên Vũ liếc nhìn Điêu Gia, Điêu Gia bị nàng dạy dỗ thông suốt, cuối cùng không vùng vẫy nữa, một đôi mắt đầy khí thế hung hăng nhìn chằm chằm giữa không trung, đúng vậy, Điêu Gia muốn cố gắng cường đại, cường đại, nhất định phải đánh bại tên nam nhân đáng khinh bỉ đó.

Vân Thiên Vũ mắt thấy Điêu Gia yên tĩnh lại, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm, nàng sở dĩ dạy dỗ Điêu Gia, chính là sợ nó chọc giận Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên cũng không phải dạng người lương thiện gì, chọc cho hắn nổi giận, một cái tát trực tiếp đập chết nó cũng có thể.

Vân Thiên Vũ vừa muốn vừa quay đầu, ai ngờ khi nàng quay lại, liền thấy trước mặt phóng đại ra một gương mặt tuấn tú, trên khuôn mặt kia đều đầy hơi thở lạnh lẻo, khóe môi phác ra nụ cười lạnh lùng, bình tĩnh nhìn nàng.

Vân Thiên Vũ không nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên sẽ chợt đến gần tới vậy, hơn nữa còn khom người nhìn chằm chằm mặt của nàng, cho nên bị dọa sợ hết hồn, cấp tốc lui về phía sau, chỉ vào Tiêu Cửu Uyên hừ lạnh.

"Tiêu Cửu Uyên, ngươi là quỷ sao? Im hơi lặng tiếng đi tới."

Tiêu Cửu Uyên chậm rãi đứng thẳng lên, khoanh hai cánh tay trước ngực, hai mắt lãnh mị nhìn Vân Thiên Vũ, chậm rãi nói: "Bổn vương thế nào nghe lời người nói lúc nayc, hình như là chĩa mũi nhọn vào bổn vương."

Vân Thiên Vũ ngớ ngẩn, không sai, nàng dạy dỗ Điêu Gia, cũng là tiếng lòng của nàng, nàng bây giờ không phải là bị Tiêu Cửu Uyên khắp nơi áp chế sao, nhưng sớm muộn có một **** sẽ vượt qua Tiêu Cửu Uyên, đến lúc đó nàng liền đánh đánh, nhất định phải trả thù ngày hôm nay.

Bất quá chuyện này tuyệt đối là không thể để cho Tiêu Cửu Uyên biết, cho nên ánh mắt Vân Thiên Vũ không nói ra được ôn hòa, thanh âm cũng hết sức vô tội.

"Vương gia, ngươi suy nghĩ nhiều, thật ra, ta chỉ là dạy dỗ Điêu Gia nhà ta thôi, tiểu tử này không biết nhìn tình thế, nó có thể đấu thắng vương gia ngươi sao?"

Vân Thiên Vũ nói xong cười khan hai tiếng, sau đó nhìn về Tiêu Cửu Uyên thật nhanh nói: "Vương gia, ngươi không phải nói mang ta đi lấy Hoán Linh Quyết sao?"

Tiêu Cửu Uyên vẫn không nhúc nhích, mà trong con ngươi hiện đầy thâm ý, nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ chậm quá nói: "Bổn vương đang suy nghĩ có cần hay không giúp ngươi lấy được Hoán Linh Quyết, nếu ngươi tu luyện linh lực được, rất có thể sẽ tính toán bổn vương, cho nên bổn vương đây là gậy ông đập lưng ông."

Tiêu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ sắc mặt thay đổi, đồng thời trong mắt tràn đầy lãnh ý, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, giọng nói hết sức không tốt mở miệng: "Ly thân vương gia, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói không giữ lời?"

Tiêu Cửu Uyên nhìn dáng vẻ hổn hển của Vân Thiên Vũ, ngũ quan tuấn mỹ bỗng nhiên nhuộm đầy ý cười cảnh đẹp ý vui, lúc hắn cười như vậy, khắp người tỏa sáng như ngọc Quang Hoa, gương mặt đó rực rỡ trong tia nắng ban mai, so với châu hoa còn tươi đẹp động lòng người hơn.
Bình Luận (0)
Comment