Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 376

Quanh người Tiêu Cửu Uyên tỏa ra hàn khí, người chưa tới gần đã thấy lạnh lẽo, trên khuôn mặt anh tú kia cũng tràn đầy khí lạnh. Đôi mắt sâu tối đi, không chút ấm áp, lạnh lùng nhìn hai người Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai.

Nhìn thấy hai người ở bên nhau, hắn liền nghĩ đến nữ nhân áo tím cứu người trước kia ở Ly thân vương phủ, người đó thân thủ phi phàm, người bình thường không thể so được, hiện tại xem ra nữ nhân tối đó cứu người rõ ràng không phải Phượng Vô Nhai.

Cho nên nói quan hệ của nữ nhân áo tím kia và Phượng Vô Nhai không phải tầm thường, hoặc là quan hệ của nữ tử trước mặt và Phượng Vô Nhai cũng không tầm thường.

Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến điều này, liền nghĩ đến chuyện bản thân bị đùa giỡn, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi giận, hận không thể cho Vân Thiên Vũ một chưởng, hắn đối xử với nàng tốt như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ cho nàng, thậm chí đến cả cuối cùng từ hôn, cũng suy nghĩ cho tình cảnh của nàng.

Trước đây biết lão hầu gia của Vĩnh Ninh hầu muốn giết nàng, hắn lập tức chạy đến phủ đệ vương gia, mời vương gia nhận Vân Thiên Vũ là nghĩa nữ. Như vậy mặc dù sau này bọn họ xóa bỏ hôn ước, nàng vẫn có thể sống tốt.

Nhưng hắn làm nhiều như vậy, nàng thì sao, vậy mà lại cùng Phượng Vô Nhai trêu đùa hắn.

Nếu như nghĩ sâu xa hơn, người kia trước hết là giết vị hôn thê của hắn, thậm chí người hạ độc hắn biết đâu lại là nàng, là Phượng Vô Nhai sai khiến nàng hạ độc. Còn về phần vì sao Phượng Vô Nhai lại làm như vậy, rất có thể là đang giúp ai đó.

Tiêu Cửu Uyên càng nghĩ càng tức giận, phát ra sát khí liên tục không ngừng, khuôn mặt anh tú lạnh lẽo đến cực điểm, khiến cả người hắn cũng âm u theo.

Đương nhiên Vân Thiên Vũ cũng phát hiện ra, trong lòng nghĩ người này làm sao vậy?

Phượng Vô Nhai thấy Tiêu Cửu Uyên tức giận, sung sướng trong lòng, nhìn Tiêu Cửu Uyên lười biếng nói: “Đây là Ly thân vương gia ghen tị sao? Ghen tị chúng ta huynh muội tình thâm sao? Sau này vương gia cũng không nên ức hiếp muội muội ta, nếu vương gia ức hiếp muội muội ta, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”

Phượng Vô Nhai nửa thật nửa đùa nói, nhưng ánh mắt cũng không hề có ý trêu tức, dường như Tiêu Cửu Uyên dám ức hiếp Vân Thiên Vũ, y sẽ không đứng nhìn thờ ơ đâu.

Tiêu Cửu Uyên cười lạnh, ánh mắt thâm thúy nói: “Bổn vương đã gặp qua rất nhiều người vô liêm sỉ, nhưng vô liêm sỉ như vậy thật sự là thấy lần đầu tiên, muội muội, ha ha.”

Tiêu Cửu Uyên nói xong cũng không thèm nhìn Phượng Vô Nhai, xoay người đi vào trong, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Vân Thiên Vũ.

Vẻ mặt Vân Thiên Vũ khó hiểu, thầm suy nghĩ, chẳng lẽ mình lại làm cho vị vương gia này mất hứng, nhưng nàng làm gì khiến hắn mất hứng.

Nàng nghĩ, bước nhanh theo Tiêu Cửu Uyên nói: “Tiêu Cửu Uyên, ta có việc tìm ngươi.”

“Có chuyện tìm ta? Chuyện gì?”

Tiêu Cửu Uyên dừng bước, trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ, đôi mắt lạnh lẽo.

Vân Thiên Vũ kinh ngạc, lần này nàng thấy rõ ràng, Tiêu Cửu Uyên thật sự đang giận nàng, hơn nữa rất tức giận.

Nhưng nàng làm gì khiến hắn tức giận như vậy.

Vân Thiên Vũ cố gắng suy nghĩ, Tiêu Cửu Uyên trước mặt thấy nàng không nói lời nào, âm trầm nói: “Không phải nói có chuyện muốn nói sao? Đầu lưỡi bị răng cắn rồi sao?”

Trong nháy mắt này, hai người lại nhớ tới lúc bắt đầu.

Vân Thiên Vũ không biết vấn đề ở đâu, nhưng trước mắt nàng đã quyết nhất định phải nói với Tiêu Cửu Uyên mặt nàng khỏi rồi, cho nên nàng mở miệng: “Liên quan đến ta…”

Vân Thiên Vũ còn chưa dứt lời, phía sau vang lên tiếng bước chân vội vàng, Bạch Diệu lòng như lửa đốt chạy lại đây, nhanh chóng bẩm báo nói: “Vương gia, chúng ta bắt được mấy đứa trẻ trước đây bỏ trốn.”
Bình Luận (0)
Comment