Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 520

Bên dưới đã bắt đầu có người nhỏ giọng thì thầm đoán xem Yến Thanh Phong sẽ được chỉ hôn cho hoàng tử nào.

Lúc Yến Thanh Phong gần viết xong bức thư pháp, thình lình tiếng sấm vang lên trên đầu.

Sau đó là loạt tiếng đùng đùng nối nhau vang lên liên tiếp. 

Sấm lòe chớp giật, mây đen bỗng từ đâu kéo đến che phủ bầu trời vốn rất quang đãng, đất trời một khoảng đen ngòm như thể màn đêm đã buông xuống, nhưng khắc trước vẫn còn là ban ngày, khắc sau đã là đêm tối, chuyện này sao có thể? Vả lại đương cuối tháng mười một, sao trời bỗng dưng lại nổi sấm?

Đây rõ ràng là hiện tượng dị thường mà!

Người trong Ngọc Phượng đài thoắt chốc cuống quýt cả lên. Kẻ thì thét gọi hộ giá hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thái hậu nương nương, người thì vội vã đốt đèn... Phu nhân tiểu thư các nhà sợ hãi nhao nhao la hét loạn xạ. Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn. 

Giữa đám người đó, Vân Thiên Vũ lại hết sức bình thản, chẳng hề cảm thấy có gì đáng sợ.

Nhưng nàng cảm thấy hiện tượng dị thường này có phần kỳ lạ, đang mải miết nghĩ đây rốt cuộc là chuyện gì, chợt nghe tiếng gió thoảng bên tai, có người bay đến cạnh nàng. Không đợi nàng nghĩ kỹ, người đó đã kéo tay nàng, cất tiếng nói ngang ngược mà điềm tĩnh: "Đừng sợ, bổn vương ở đây."

Một giọng nói trầm thấp cuốn hút vang lên bên tai nàng. 

Vừa nghe Vân Thiên Vũ đã biết người đến là Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.

Dẫu Tiêu Cửu Uyên vội vã chạy tới bên nàng trước tiên, nhưng Vân Thiên Vũ lại không lấy đó làm cảm động mà chỉ muốn đá bay gã này đi cho rồi.

Khi nàng cần sự tin tưởng của hắn thì hắn không tin. Vào lúc nàng vốn chẳng sợ hãi, hắn lại lắm chuyện chạy tới góp vui, thật là lạ. 

Điều quan trọng nhất là hắn vừa chạy lại đã ngang nhiên lôi kéo tay nàng, chuyện gì thế này?

Nghĩ vậy, Vân Thiên Vũ đanh giọng quát: "Buông ta ra." Nói đoạn, nàng rút mạnh tay mình ra.

Tiêu Cửu Uyên thoáng ngẩn ra, nhớ lúc vừa cầm tay Vân Thiên Vũ và cả lần trước khi hôn lên môi nàng, tim hắn đập thình thịch, nhanh đến loạn nhịp. 

Lớn ngần này song hắn chưa một lần kéo tay nữ tử nào, càng chưa từng hôn nữ tử nào, bởi vậy không biết rằng bàn tay nữ nhân lại mềm mại mịn màng, đôi môi lại ngọt ngào mềm mại như vậy...

Nhưng hắn cho rằng tay Vân Thiên Vũ sờ vào thấy thích hơn của người khác, môi hôn cũng thấy thích hơn, nói chung cái gì cũng hơn người khác.

Vừa nổi lên ý nghĩ này, lòng Tiêu Cửu Uyên trào dâng niềm xúc động muốn sờ lại thử xem, nhưng nghĩ đến mối quan hệ tệ hại của hai người lúc này, hắn bèn cố nhịn. 

Lờ đi tiếng quát của Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên chậm rãi nói: "Bổn vương chỉ sợ có người hại ngươi nên mới vô ý mạo phạm, mong ngươi thứ lỗi."

Vân Thiên Vũ chẳng ừ hử gì song cũng không buông lời sâu cay nữa.

Không tiếp tục nghĩ ngợi về Vân Thiên Vũ nữa, Tiêu Cửu Uyên ngẩng đầu trông lên bầu trời đen như mực, mày cau lại, mắt lạnh đi. 

Tiêu Cửu Uyên tinh thông đại trận pháp, nên vừa nhìn kỹ hắn đã nhận ra cái gì mà hiện tượng dị thường, rõ ràng là có kẻ bày vẽ trận pháp gì đó mới gây ra tiếng động long trời lở đất nhường này.

Xem ra việc này có điều mờ ám, chỉ không biết kẻ điều khiển đại trận phía sau muốn giăng bẫy ai. Nhưng có hắn ở đây, há lại cho phép có kẻ giả thần giả quỷ.

Tiêu Cửu Uyên đang muốn nói việc này là có kẻ điều khiển đại trận cố làm ra vẻ thần bí. 

Trên cao, hoàng đế lúc này đã bình tĩnh lại, vội kêu to: "Khâm Thiên Giám đâu, Khâm Thiên Giám đâu rồi?"

Đứng bên ngoài Phượng Hoàng đình Ngọc Phượng đài, Khâm Thiên Giám tức tốc lách mình ra, quỳ dưới đất thưa: "Hoàng thượng, có lão thần."

"Lập tức tra xem đây là chuyện gì." 
Bình Luận (0)
Comment