Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 854

Nói đoạn hắn nhướng mày, cả người toát lên vẻ hết sức ngông cuồng, nhìn Tiêu Thiên Dịch nói tiếp: "Thế này vậy, ngươi phái người ám sát Hoài vương, bất kể có giết được hay không, trước tiên cứ hành động đã, ta tin rằng hoàng hậu nhất định sẽ căng thẳng. Chúng ta phải xác nhận chuyện Hoài vương là nhi tử của hoàng hậu trước đã."

"Được, việc này để cháu làm." Tiêu Thiên Dịch lập tức đứng dậy nói.

Tiêu Cửu Uyên gật đầu, xua tay bảo y đi: "Nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để ai phát hiện ra việc này là do ngươi làm." 

"Cháu biết rồi, cửu hoàng thúc." Nói rồi, Tiêu Thiên Dịch sải bước đi ra, vẻ mặt có phần nôn nóng.

Trong phòng khách, Vân Thiên Vũ đứng sau nín thinh nhìn Tiêu Thiên Dịch rời đi. Nôn nóng đến mức đó, khoa trương đến vậy sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, ánh mắt sâu xa: "Chàng bảo ngôi vị hoàng đế tốt đẹp đến thế sao?" 

"Đương nhiên là tốt rồi, nếu không tại sao bao nhiêu lớp người tre già măng mọc lại tranh đoạt ngôi vị đó?"

"Thế sao chàng không đi đoạt lấy, nếu chàng mà đi tranh, đi đoạt, ta cảm thấy chàng hoàn toàn có thể ngồi lên vị trí đó."

Tiêu Cửu Uyên bật cười đầy tiêu sái phóng khoáng, đứng dậy bước tới trước mặt Vân Thiên Vũ, vòng hai tay giữ chặt, không cho nàng động đậy. Hắn khom người hôn riết lấy Vân Thiên Vũ, sau đó cất giọng ngang ngược: "Cuộc đời này có nàng là tốt rồi, giang sơn ngai vàng gì đó, cứ để chúng nó đi gặp quỷ hết đi." 

Vân Thiên Vũ không kìm được nhướng mày, đôi mắt đong đầy ý cười.

Tiêu Cửu Uyên quả nhiên là Tiêu Cửu Uyên, coi giang sơn địa vị như rác rưởi, thật ra nhìn từ một khía cạnh khác, tính tình của hắn và nàng rất giống nhau, nên hai người bọn họ mới có thể đến được với nhau.

Vân Thiên Vũ đang nghĩ vẩn vơ, Tiêu Cửu Uyên đã giục nàng mau đi nghỉ, ngồi xe ngựa mấy ngày liền xương cốt đã rã rời cả, không cách nào nghỉ ngơi cho tử tế. 

"Vũ Nhi, đi nghỉ đi."

"Vậy chàng cũng về nghỉ đi." Vân Thiên Vũ hối thúc Tiêu Cửu Uyên.

Nhưng Tiêu Cửu Uyên lại đứng ỳ ra, chẳng những bất động mà còn đưa tay bế bổng nàng đi ra ngoài phòng khách. Vân Thiên Vũ ngọ nguậy muốn xuống, Tiêu Cửu Uyên ngang ngược nói: "Ta đưa nàng về phòng nghỉ, chờ nàng ngủ rồi ta mới đi." 

Bên ngoài phòng khách trống trơn không một bóng người. Có Tiêu Cửu Uyên ở đây, mọi người đều tự giác đi hết, ở lại chỉ tổ bị màn âu yếm của họ hành ngược xác.

Vân Thiên Vũ thấy trong viện không có ai, mới thả lỏng một chút, sau đó hậm hực gí tay lên ngực Tiêu Cửu Uyên: "Sau này chàng không được càn quấy như vậy nữa, để người ta nhìn thấy còn ra làm sao nữa."

Tiêu Cửu Uyên còn lâu mới quan tâm, hắn hận không thể cho toàn bộ người trong thiên hạ biết rằng Vũ Nhi là vị hôn thê của hắn, chẳng bao lâu nữa sẽ lấy hắn. Hắn sủng ái thê tử nhà mình thì liên quan gì đến người khác. Hơn nữa hắn cũng thích sủng ái nàng như thế. 

Nghĩ vậy, Tiêu Cửu Uyên nhướng mày, đôi mắt đen long lanh sóng nước, đáp lại: "Ta ôm thê tử nhà ta thì sợ cái gì, có phải ôm thê tử nhà người ta đâu."

Vân Thiên Vũ nín lặng, cả buổi trời không thốt nổi một lời.

Thấy điệu bộ uất nghẹn của nàng, Tiêu Cửu Uyên bật cười đầy mê hoặc, cúi xuống vít lấy cánh môi nàng, rồi bế nàng sải bước vào phòng. 

Cả đêm Tiêu Cửu Uyên không về phủ Ly thân vương, mà ở lại trong phòng của Vân Thiên Vũ, ngủ với nàng quá nửa đêm.

Trời hửng sáng, hắn đang định rời khỏi, bỗng Bạch Diệu ở ngoài lên tiếng bẩm báo: "Vương gia, lúc trời sắp sáng, Hoài vương bị thích khách ám sát trong vương phủ, nghe nói Hoài vương điện hạ bị thương rồi."

Lời bẩm báo của Bạch Diệu làm kinh động đến Vân Thiên Vũ trên giường. 

Nàng vội mở mắt, vừa nhìn đã thấy Tiêu Cửu Uyên đang lù lù ở trong phòng nàng chưa đi, không khỏi ngạc nhiên: "Chẳng phải chàng bảo chờ ta ngủ rồi đi ư? Sao giờ vẫn còn ở đây?"
Bình Luận (0)
Comment