Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 37

Chương 37

Vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến Đường Duy, Đường Thi cố gắng nhẫn nhịn nỗi nỗi hận trong lòng và cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói với người quản gia: “Không cần đâu, tôi sẽ ở đây. Bà bảo Đường Duy qua đây là được rồi, tôi không lên xe của anh ta.”

Cô vẫn rất cảnh giác, cô cố gắng ngăn mình không liên quan đến bất cứ thứ gì của Bạc Dạ.

Người quản gia chỉ có thể chuyển lời của cô, Bạc Dạ nghe xong tức giận đến mức bật cười thành tiếng, sau đó anh nói với Đường Duy: “Mẹ con bảo con xuống xe.”

Đường Duy nhảy ra khỏi xe như thể cậu bé được ân xá, sau đó lào đảo chạy vào vòng tay của Đường Thi.

“Mẹ ơi!” Giọng nói run rẩy của cậu bé truyền đến tai cô, đôi mắt cô đỏ hoe: “Mấy hôm nay có nhớ mẹ không?”

“Con rất rất nhớ mẹ.”

Để thích nghi với Đường Duy, Đường Thi ngồi xổm xuống, cô xoa mái tóc mềm mại của cậu bé mà ngửi nó: “Gần đây mẹ bị cảm, nhưng con đừng lo lắng về điều đó.”

“Thật là!” Đường Duy lắc đầu như một ông cụ non: “Không có con bên cạnh, mẹ liền không biết tự chăm sóc bản thân!”

Đường Thi bật cười vì giọng điệu của cậu bé, nhưng khi định thần lại cô lại cảm thấy sống mũi cay cay, cô lầm bầm: “Đúng vậy…con không ở đây, mẹ không thể ngủ được”

“Vậy con sẽ cố gắng quay lại” Đường Duy nhìn cô bằng một đôi mắt trong trẻo, ánh sáng trong mắt cậu bé khiến trái tim Đường Thi run rẩy, cậu bé nói: “Mẹ ơi, không được từ bỏ hy vọng, con luôn nghĩ đến mẹ, mẹ cũng phải thật cố gắng, một ngày nào đó đón con về!”

Đường Thi lại đỏ mắt một lần nữa: “Được, mẹ đồng ý với con. Bạc Dạ đối xử tốt với con không?” Đường Duy cố tình nói: “Rất tốt ạ, một ngày ba bữa đều rất cao cấp!”

Sắc mặt Đường Thi đột nhiên thay đổi và nghe cậu bé nói tiếp: “Nhưng con vẫn muốn về nhà với mẹ, mặc dù thức ăn mà mẹ nấu ra hằng ngày đều là cháo.”

Lần này Đường Thi đã không thể kìm được, nước mắt cuối cùng cũng từng giọt từng giọt rơi xuống, cô ôm Đường Duy và khóc: “Duy Duy…là mẹ có lỗi với con….là mẹ không có khả năng bảo vệ con…”

Tại sao, tại sao con lại là con trai của Bạc Dạ? Tại sao lại không phải là con trai của một mình mẹ, như vậy sẽ không có ai làm phiền đến thể giới của hai mẹ con chúng ta.

Cuối cùng thực tế vẫn rất tàn khốc, cô có trốn xa thế nào thì vẫn sẽ bị kéo lại. Bạc Dạ muốn giành con với cô, cô không hề có sức phản kháng.

Đường Duy thấy mẹ mình khóc cũng cảm thấy có chút tủi thân: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, ít nhất Cậu Bạc cũng không ngược đãi con. Có lẽ đợi con lớn hơn một chút, con có thể nói chuyện với chú ấy, chúng ta không phải là không có đường sống”

Hãy nhìn xem, đứa con trai năm tuổi của cô đang cố gắng thoát khỏi Bạc Dạ để trở về bên cô.

Đường Thi lại cảm thấy mình thật may mắn khi có một đứa con trai như vậy.

Cô mỉm cười và xoa mặt Đường Duy: “Miệng con thật là dẻo, ngoéo tay với mẹ, đợi mẹ vượt qua khó khăn này, mẹ sẽ đến đón con về nhà của chúng ta”

Đường Duy mim cười và giơ ngón tay ra: “Móc tay thành công, một trăm năm không được lừa dối!”

Đường Thi đứng lên vỗ vào vai Đường Duy và nói với cậu bé: “Được rồi, con về đi.”

“Con muốn ở lại với mẹ lâu hơn một chút…” Đường Duy bĩu môi: “Sao mẹ lại nóng vội đuổi con về như vậy, hừ. Nhất định là chế con là con ghẻ rồi!”

“Ai dạy con như vậy?” Đường Thi vừa bị cậu làm cho khóc giờ lại phì cười: “Mẹ sợ con đứng đây lâu sẽ bị cảm lạnh.”

Đường Duy chỉ ngón tay ra sau lưng cô: “Con còn tưởng, mẹ muốn phát triển quan hệ với chú này nên muốn đẩy con ra!”

Khuôn mặt Đường Thi cứng đờ, cô quay đầu lại nhìn và thấy người đàn ông có mái tóc vàng nhạt đang đứng trong gió.

Chiều tối, ánh hoàng hôn chiếu xuống tạo thành một lớp màu cam vỡ vụn trong mắt anh ta, khiến đôi mắt anh ta lấp lánh mà lại mơ hồ.

Anh ta với dáng người cao lớn, hai tay đút túi quần dứng đó, trên mặt lộ ra dáng vẻ muốn cười mà không cười, ảnh hào quang mạnh mẽ như một người mẫu,

 

Anh ta bước về phía trước, giống như nhìn thấy một bảo bối kỳ lạ, anh ta ngồi xổm xuống mà không nói lời nào—

“…đây là con trai cô sao?”

Về mặt Đường Duy tràn đầy sự cảnh giác: “Chủ muốn làm gì? Vừa nãy cứ nhìn chằm chằm vào lưng mẹ cháu…”

“Nhóc con!” Ngưoi đàn ông với vẻ ngoài yêu nghiệt trực tiếp giơ tay lên chạm vào khuôn mặt của Đường Duy: “Lưng của mẹ cháu đẹp nên chú mới nhìn. Cháu bào vệ mẹ như vậy, bố, cháu không ghen sao?”

“Cháu không có bố!”

Vừa nhắc đến điều này Đường Duy lại càng kích động, cơ thể nhỏ bé bước tới đứng chắn trước Đường Thi, sợ rằng hành động lỗ mãng của người đàn ông này sẽ lợi dụng Đường Thi như vừa nãy: “Chú không được làm gì mẹ cháu!

“Không có bố sao?” Người đàn ông con lai khế cười một tiếng: “Nhóc con, chú đến làm ông bố hờ của cháu được không?”

Đường Duy sợ đến nỗi toàn thân run lên, cậu cầm tay Đường Thi: “Mẹ…mẹ ơi, người này là một gã biến thái!”

Đường Thi cũng nắm tay Đường Duy và lùi lại vài bước, cô mang tâm lý đề phòng người đàn ông luôn trùng hợp gặp mặt nhưng vô cùng xa lạ này. Nhìn anh ta từ trên xuống dưới đều mặc đồ đắt tiền, có lẽ cũng nằm trong vòng tròn phú nhị đại, chỉ là…sao cô chưa từng gặp anh ta?

Nghĩ một chút, cô đã rời khỏi vòng tròn đỏ từ rất lâu rồi, chưa từng gặp cũng là chuyện bình thường, thể là cô lại tự cười nhạo mình.

– Lúc này vừa hay vị bác sĩ đẹp trai kia từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy người đàn ông kia và Đường Thi đứng cùng một chỗ liền sững người lại, sau đó lên tiếng hỏi: “Cô vẫn chưa đi sao?”

Cậu ta lại nhìn xuống Đường Duy và chậc chậc vài tiếng: “Con trai của Bạc Dạ nhì? Giống quá”

Người đàn ông đứng bên cạnh nghe thấy cái tên Bạc Dạ liền bật cười, sau đó quay mặt lại: “Cô là vợ của Bạc Dạ?”

Không đợi Đường Thi trả lời anh ta đã nói tiếp: “Không đúng, Bạc Dạ hiện đang độc thân mà…”

“Tôi là vợ cũ của Bạc Dạ” Cô cũng không muốn chịu đựng điều đó nữa, Đường Thi lạnh lùng lên tiếng, sau đó quay người muốn rời đi, đúng lúc nhìn thầy Bạc Dạ từ trên xe bước xuống,

Phía trước có Bạc Dạ, đằng sau có em trai của Giang Yết, xung quanh cô đều là những bạn cũ trong vòng tròn ngày trước, Đường Thi ong hết cả dầu.

Bạc Dạ cười khẩy khi nhìn thấy người đàn ông giống như một tên lưu manh bên cạnh Đường Thi:

“Đường Thi, cô sẽ chết nếu không có đàn ông sao?” “Cầu hồi này của anh thật thú vị.”

Đường Thi cười đến đỏ mắt: “Không phải tôi đã từng chết một lần rồi sao, anh đã tự tay đẩy tôi vào tu.”

Trái tim Bạc Dạ khẽ nhói lên, anh nhanh chóng mở miệng chế giễu cô: “Sao vậy, chuyện đã qua lâu như vậy, cô vẫn muốn chứng minh sự trong sạch của minh sao? Cô mập mờ với những người đàn ông khác trước mặt con trai mình, không thấy nực cười sao?”

Đường Thi siết chặt bàn tay: “Bạc Dạ, bây giờ tôi cảm thấy anh rất đáng thương, anh cố gắng làm tổn thương tôi, rốt cuộc là vì điều gì?”

Sắc mặt Bạc Dạ lập tức thay đổi, anh lắng nghe Đường Thi nói tiếp: “Không sao, anh cứ việc tiếp tục, bây giờ tôi vẫn sẽ đau, anh nên cảm thấy vui mừng. Đợi đến khi có một ngày tôi không còn sợ hãi với sự khiên khích đâm chọc của anh nữa, sẽ không có ai cùng anh diễn vở kịch lòng lang dạ sói này!”

Đường Thi dắt Đường Duy di ngang qua Bạc Dạ rồi tự động thả tay ra, Cô mim cười nhìn Bạc Dạ, nhưng trong cơn gió, đôi mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt cô đẹp đến kinh ngạc: “Bạc Dạ, anh phải nhớ một câu. Nếu một ngày anh nhận ra anh có lỗi với tôi, thời gian sẽ không thể quay lại!”

Bình Luận (0)
Comment