Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 434



“Tôi đồng ý.” Mọi người đã nhượng bộ, Đường Duy lại nhìn Bạc Dạ: “Cậu Dạ, ông thấy thế nào?”
Bạc Dạ cau mày: “Ba sẽ đi cùng con.”
“Tôi ra mặt, ông ẩn nấp, quyết định xong thì hành động luôn, lấy tiếng súng đầu lên làm mốc, một khi nghe tiếng súng vang lên, người của Diệp Kinh Đường sẽ xông tới giúp đỡ, chúng ta phải bảo đảm Tùng Sam sẽ không bị chúng bắt làm con tin.”
“Nói ngắn gọn là phải cứu được Tùng Sam trước chúng.”
Nhìn cậu học trò của mình, R7CKY cảm thấy cậu bé thật tài giỏi.

Mọi người đếm ngược năm giây, sau đó bắt đầu hành động.


Bạc Dạ nấp trong góc tối, Đường Duy chạy ra.

R7CKY và Ventus chờ đợi dưới cửa thông gió, tay cầm súng và máy tính bảng, chuẩn bị đột nhập bất cứ lúc nào.

“Oa…” Đường Duy cất tiếng khóc lớn, hiển nhiên là muốn dùng chiêu này để thu hút người bên trong đi ra.

Cậu bé vừa khóc vừa chạy về phía cửa cuốn, sau đó nâng một góc cửa cuốn lên…
Cửa cuốn bị mở ra từ bên trong, hai người đàn ông cao to bước ra.

R7CKY và Ventus liếc nhìn nhau.

Vậy là còn dư ba người.

“What the hell?” Tên lính đánh thuê nước Mỹ cất tiếng mắng thô lỗ.


Đường Duy run lên, rõ ràng là bị hoảng sợ, lắp bắp trao đổi với chúng.

Vốn tiếng Anh của cậu bé không kém, vừa run giọng vừa nói chuyện với mấy gã to con: “Anh ơi… Chân… Chân em bị đánh gãy, em không biết đây là nơi nào… Có thể cho em mượn điện thoại để gọi cho ba được không?”
Thấy Đường Duy là một đứa trẻ nhỏ xíu gầy nhom co ro trong góc tường, mấy gã to con nhìn về phía mắt cá chân cậu bé, đúng là có vết máu.

Bạc Dạ nấp trong bóng tối cau mày, thằng bé cứa chân mình khi nào vậy? Đến mức này chỉ vì đóng kịch chân thật hơn thôi sao?
“Xin lỗi nhóc nhé, bọn tao cũng chẳng phải là người tốt đâu.” Gã to con nổi máu muốn hù dọa Đường Duy, cất tiếng cười thô thiển: “Lại đây đi nhóc, tao sẽ làm cho vết thương của mày lớn hơn.”
Đường Duy lùi lại: “Đừng… Em chỉ muốn mượn điện thoại thôi mà…”
“Điện thoại? À, chỉ cần mày quỳ xuống van xin bọn tao thì sẽ có, ha ha ha!”
Đường Duy khóc kêu: “Các anh đừng tới đây!”
Kẻ yếu sẽ khiến bọn cường giả càng tàn nhẫn, nhất là một đứa trẻ chân yếu tay mềm như Đường Duy.

Hai gã to con vừa cười vừa đến gần cậu bé, giơ tay nhấc cậu bác sĩ lên: “Thằng bé da vàng này chẳng giống đàn ông gì cả.


Ba mày có phải là khỉ không? Ừm, mấy con khí trong đoàn xiếc ấy! Chúa ơi, buồn cười quá!”
Đường Duy nổi giận: “Ba tôi không phải!”
Hai người không ngờ cậu bé còn biết phản bác, lập tức ném cậu xuống đất, xắn tay áo tiến lên: “Nhóc con, xem ra thằng cha khỉ của mày không dạy mày phải nói chuyện với các anh như thế nào.”
“Á!!!” Đường Duy ôm đầu, cố ý cất tiếng hét để thu hút sự chú ý của chúng.

Lúc này một bóng đen từ sau núi xuất hiện, động tác vô cùng thành thạo, giơ chân đá một tên ngã xuống đất.

Thấy chúng muốn móc súng, Bạc Dạ đạp vách tường nhảy lên cao, chuẩn xác đạp trúng cổ tay tên đó, khiến khẩu súng của gã văng ra.

Sau đó Bạc Dạ hạ cánh xuống đất, rút khẩu súng trong túi áo bắn trúng đầu gối hai người kia..


Bình Luận (0)
Comment