Khuôn mặt thanh tú của thanh niên đau đến vặn vẹo, ôm lấy cổ tay có một dấu răng thật sâu đang rỉ máu bên trên, lên án không thôi.
"Nhóc, sao nhóc lại cắn anh? Này, này tốt xấu chúng ta cũng là đồng hương, sao nhóc lại có thể cắn anh, lại còn ra tay mạnh như vậy?" có phải là có gì đó hiểu lầm không?
Nhưng mà, có một sự việc làm cho thanh niên thanh tú buồn bực không thôi.
Đó là bé con nhìn còn ủy khuất hơn y, cái mũi nhỏ hấp hút, lại có vài giọt nước mắt, nước mắt ròng ròng, đáng thương cực kỳ, hung hăng trừng mắt nhìn y, dường như là có thâm cừu đại hận.
Có lầm hay không, người bị cắn là y mà, đau cũng là y mà, làm sao lại ngược đời như vậy?
"Ta liền cắn ngươi, liền cắn ngươi, ngươi đem đồ của ta ăn mất, ta chán ghét ngươi muốn chết, ngươi mới không phải là bạn tốt của ta." Tiếp theo bật khóc ngay tại chỗ, trong mắt đỏ hoe lớn tiếng lên án.
"Được rồi, được rồi, là anh sai, được chưa, coi anh là nấm mốc cũng được, bây giờ thì nín được chưa?"
Bé con hoàn toàn không nghe y, khóc càng thêm thương tâm.
Mà thú nhân đang vội trở về nhà từ xa đã nghe thấy giọng nói của người lạ trong nhà mình, đã cảm thấy không thoải mái, cửa chưa mở ra, liền nghe thấy bé con đang khóc, hơn nữa khóc rất thương tâm, lòng thú nhân cũng đau đớn theo, hắn không thích loại cảm giác này.
"Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"
Thú nhân còn không kịp để đồ đạc ngay ngắn, liền buông vội đồ xuống, chạy vào trong phòng, chứng kiến bé con đang khóc đến thiên hôn địa ám, còn có cái tên vu mã chết tiệt kia nhà Hắc Vũ.
Thú nhân không khỏi nhíu mày, tim đập thình thịch tức giận. Không chừng chính là vu mã đáng giận này làm cho bé con nhà hắn khóc, cái tên Hắc Vũ kia, làm sao không dạy dỗ cho tốt vu mã nhà hắn, Lôi Nặc nguyền rủa một hồi, đồng thời cũng không xem Vương Vũ Thần như thế nào, chỉ, lạnh lùng nhìn y rồi chạy đến ôm lấy bé con đáng thương nhà hắn.
"Không có việc gì, không có việc gì, không khóc, không khóc." Lôi Nặc ôm lấy bé con còn đang khóc nấc vào trong lòng, vỗ vỗ lưng nhẹ giọng an ủi, hắn cảm thấy sau này dù làm việc gì hay đi đâu cũng phải mang theo tiểu vu mã nhà hắn thì tốt hơn, hắn vừa mới đi ra ngoài, bé con nhà hắn đã bị người khác bắt nạt.
Bé con khóc sướt mướt, mơ màng mở tròng mắt, lầm bầm nói: "Đồ của ta bị y ăn hết, y là người xấu ô ô, y là người xấu..." cái đó là bé không nỡ ăn mà.
Đáng tiếc, Lôi Nặc nghe không hiểu bé nói cái gì, đành phải tiếp tục an ủi, hi vọng bé dừng khóc.
Nhìn bé con khóc thương tâm đến vậy, trong lòng Lôi Nặc cũng không chịu nổi.
Tiểu vu mã nhà hắn phải được cưng chiều yêu thương, hưởng thụ tốt nhất, ăn tốt nhất, dùng đồ tốt nhất, cũng được nuôi dưỡng tốt nhất, làm sao có thể để cho khóc sướt mướt.
Vương Vũ Thần cực kỳ ủy khuất, bởi vì thú nhân Lôi Nặc này dùng con ngươi kim sắc không biểu tình trừng y, rất hung dữ, lãnh khốc, thị huyết, tàn nhẫn, sát khí các loại, điều này làm cho y rất thống khổ.
Dù sao, nguyên thân của Lôi Nặc cũng là một con sư tử uy mãnh!
"Ta, ta sai rồi còn chưa được sao, cũng chỉ là ăn một con tử hải bối, có gì lớn?" Vương Vũ Thần có chút bất mãn nói thầm, rước lấy Lôi Nặc một hồi mắt lạnh.
"Ai bảo ngươi tới?! Còn vì sao lại bắt nạt tiểu vu mã nhà ta?!" Lôi Nặc cau mày, khuôn mặt cau có như cương thi hỏi, thanh âm cực kỳ sắc bén.
"Ta, ta.....ta tự mình đến muốn gặp Mộc Mộc một chút, thật mà, ta, ta thật sự không có bắt nạt nhóc ấy, là nhóc....." là bé con bắt nạt y được không, có điều nhìn vào sự việc trước mắt, y có một trăm cái miệng cũng không biện minh nổi.
Không phải chỉ là một con tử hải bối thôi sao, có gì to tát chứ?
Lôi Nặc cười lạnh.
Nhưng hắn cũng không tin lời thanh niên trước mặt nói một chút nào.
"Tiểu vu mã của ta làm sao mà lại khóc? Còn có Mộc Mộc là ai?"
"Cái đó..." chẳng lẽ muốn y thừa nhận, là y trộm đồ ăn của Mộc Mộc, đánh chết y cũng không muốn thừa nhận, điều đó thật không cao sang!
"Mộc Mộc chính là vu mã nhà ngươi, không phải là ngươi ngay cả điều này cũng không biết đấy chứ." Vẻ mặt cực kỳ vô sỉ, miệng Lôi Nặc run rẩy, nếu không phải có điều muốn hỏi, hắn thật sự muốn đánh tên vu mã đáng giận này.
Bé con rốt cục được Lôi Nặc dỗ cho nín,nhưng cái mũi vẫn sụt sịt vài cái, bởi vì khóc lâu, nên có chút không thoải mái, vì thế vẫn dùng đôi mắt oán hận mà nhìn Vương Vũ Thần.
Vương Vũ Thần bị nhìn chằm chằm mà sợ hãi, toàn thân không thoải mái.
"Vậy thì, không có việc gì ta liền đi trước..." đến lúc này còn không mau trốn thì còn đợi đến lúc nào nữa.
Y cảm thấy y thật là con người gặp toàn thất bại, thật là, y chỉ là đến để kết bạn, làm sao lại biến thành cái dạng này? Thật sự là đáng thương đến cực điểm.
"Không được đi!"
Bé con trừng mắt nhìn y, dùng giọng nói mềm mềm non nớt quát lên, đôi mắt to màu đen còn mang theo một tia tính toán. Chân Vương Vũ Thần cứng đờ, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía bé con, đôi mắt to đào hoa tràn đầy khẩn cầu.
Trời ơi, không được, y là vụng trộm chạy tới đây, nếu không trở về kịp, thế nào cũng phải chịu trừng phạt!
Vì vậy, còn đang chịu khổ bức, y thấy bé con lôi kéo góc áo của thú nhân, bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ y, ánh mắt ra hiệu!
Chắc chắn không phải điều gì tốt!