Nhị hóa bình yên vô sự đi ra.
Sau khi thẩm vấn tế ti bắt đầu thẩm tra lại tất cả những điều mà ba người nói là thật hay không, khoảng thời gian này không phải rất dài, vài tế ti ra ngoài tìm người trả lời, rất nhanh chóng.
Kết quả rất nhanh thảo luận ra, Lôi Nặc cùng bé con là vô tội, tế ti không thể không thả người vì nguyên nhân bắt sai người, tế ti còn tại lúc Lôi Nặc ôm bé con rời đi cho một cái gì màu bạc, Lôi Nặc đối với chuyện này thực phẫn hận cùng bất mãn, thái độ tế ti rõ ràng mềm mại rất nhiều, cũng một đường tiễn đi ra, Lôi Nặc được vô tội phóng thích, tế ti tại cửa tiến hành tuyên bố.
Thú nhân cùng người Miya vây xem sôi nổi nghị luận mộ trận, ánh mắt nhìn về phía Á Liên đầy khinh thường cùng khinh bỉ, mà Arthur cùng Tình Tử tựa hồ không chấp nhận được chuyện này, lung lay run rẩy sắp đổ ngã, người bên cạnh chỉ trỏ làm cho họ lại càng nâng không nổi đầu dậy, bởi vì chuyện này của Á Liên, bọn họ là cha mẹ cũng không biết được.
Tình Tử thương tâm muốn chết, lập tức hôn mê bất tỉnh tại chỗ, bởi vì Mân Côi công tước tội danh đồng dạng Á Liên không có mặt, còn đang ở đế đô, điều này cần tiến thêm một bước thẩm vấn, cho nên hình phạt không thi hành ngay lập tức, tội danh đã xác lập không thể tránh khỏi trừng phạt, tế ti cũng tìm đại phu người Miya chuyên môn kiểm chứng lời Lôi Nặc, cũng không nói sai, Á Liên quả thật ba năm trước từng mang thai sinh qua đứa nhỏ, đây là sự thực không chối cãi.
Khi được phóng thích, Lôi Nặc liền ôm bé con rời đi, một khắc cũng không muốn ở đây thêm, tự nhiên không biết chuyện sau đó.
Cổ tay cùng cổ chân Á Liên mang theo vòng sắt, cái loại trói buộc lực lượng này, làm cho người ta sống không bằng chết, là đại biểu cho tội danh đáng sỉ nhục, có nghĩa là sẽ trở thành nô lệ đến già.
Lung lay, cả người Á Liên như người ngốc, tế ti đem người mang ra, đưa vào hình phòng, người vây xem không khỏi hướng ý nhổ nước bọt hoặc ném vật gì đó, Arthur thương Á Liên mà chắn ở trước mặt y, không cho những thứ dơ bẩn kia ném vào người Á Liên, Á Thanh một bên khóc sướt mướt, tựa hồ muốn giúp Á Liên, mà vẻ mặt Á Liên vốn dại ra lại đột nhiên bừng tỉnh, cả người như lâm vào điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu, phát cuồng hướng mặt Á Thanh đánh tới, sự việc quá nhanh, làm người ta khó lòng phòng bị.
"A! Mặt của ta..."
Á Thanh kêu khóc thảm thiết truyền đến tai mỗi người, mà Á Liên coi như phát điên, y như là thấy được kẻ thù oán hận nhất, hai tròng mắt khắc sâu hận ý, tuy rằng bị tế ti kiềm giữ, Á Liên vẫn nhịn không được cười khanh khách, thanh âm cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.
"Mặt của ta, mặt của ta, a ba, mặt của con, mặt của con bị hủy..,"
Á Thanh thê lương kêu to, hai tay ôm khuôn mặt đầy máu, vài đạo vết cào thật sâu từ trán lan đến khóe miệng, vết cào khủng bố giống như đập vỡ khuôn mặt thủy tinh, lan tràn đem khuôn mặt thanh lệ trắng nhỏ nhiễm máu một mảnh, mà Tình Tử vừa mới tỉnh lại nhìn thấy như vậy lại bị kích thích đến hôn mê bất tỉnh.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn không chịu nổi.
Trận phong ba này xem như tạm thời ổn định lại.
Lôi Nặc ôm tiểu vu mã nhà hắn rất nhanh trở về, hôm nay xảy ra nhiều chuyện, sợ khiến cho tiểu vu mã sợ hãi, nhìn thấy tiểu vu mã im lặng, bộ dáng nhỏ nhắn nhu thuận, Lôi Nặc cảm thấy đau lòng.
Vừa về nhà, Lôi Nặc vẫn đem phòng bếp lau một lượt, làm cho bé con một ít đồ chay lấp bụng, Lôi Nặc làm canh suông bạc diệp, bởi vì rất nhanh, vị lại ngon, loại này chỉ cần một ít bột mì bình thường là được, nặn thành cục nhỏ, sau đó cán thành một mảnh như lá sen, vị khá ngon, hơn nữa lại nhanh, bé con ngồi ở một bên nhìn chăm chú, trong mặt thiếu đi sinh khí cùng linh động bình thường, tựa hồ có chút không dậy nổi tinh thần, Lôi Nặc còn tưởng là do bé đói bụng.
"Một lát là tốt rồi, chờ một chút, rất nhanh là được....."
Bánh lá rất nhanh chuẩn bị xong, đun nước sôi, sau đó cho thêm gia vị, canh bạc diệp chủ yếu là ăn bánh lá, có điều phối liệu cũng tương đối cầu kỳ, chủ yếu là vị chua cay, chua là từ một loại dưa muối, cũng có thể là một gia vị khác, cay là do một loại hạt đậu chiên tạo ra, kết hợp với độ nóng càng làm cay thêm, có thể gia tăng cảm giác thèm ăn.
"Được rồi, đến nếm thử, cẩn thận nóng nhé."
Bưng tới một bát lớn tràn đầy, nâng bát canh gần miệng, Lôi Nặc thổi thổi mấy hơi, làm bánh nguội bớt, rồi đưa cho bé con một đôi đũa, bé con rầu rĩ không lên tiếng, hữu khí vô lực cầm lấy đôi đũa, trên tay có vẻ không hề có khí lực, cầm lấy liền rơi.
Lôi Nặc nhìn thấy không khỏi buồn cười.
"Lại đây, ta dút cho em."
Cũng không quản bé con có đồng ý hay không, Lôi Nặc gắp một miếng thổi nguội rồi đưa đến trước miệng bé con, bé con có chút không tập trung, ngơ ngác, Lôi Nặc lần này cảm thấy bé con tựa hồ có điểm không thích hợp.
".....Mộc Mộc? Mộc Mộc, làm sao vậy, có phải không thể ăn à, ta lại làm cho em thứ khác...." Lôi Nặc không khỏi lo lắng, sẽ không phải là do mình không thể ăn nên tiểu vu mã mới không thích ăn chứ.
"Không....." bé con mềm mềm trả lời.
Há miệng ăn mấy miếng, một miếng bánh lá to bằng bàn tay sau khi ăn xong cũng cảm thấy không muốn ăn thêm, bé con lắc lắc đầu, lôi kéo góc áo Lôi Nặc có chút cầu xin: "Lôi Nặc, em....em không muốn ăn, em muốn đi ngủ....."
Bé con chớp chớp ánh mắt, mi mắt hơi rủ xuống, đôi mắt có chút mệt mỏi.
Lôi Nặc nhìn một bắt lớn canh bạc diệp cơ hồ không vơi đi mấy, trong lòng bắt đầu lo lắng, tiểu vu mã nhà hắn sức ăn rất ít, này là điều hắn biết, nhưng không đến mức ăn ít đến vậy, Lôi Nặc sợ bé con đói bụng, không khỏi hạ thấp giọng nói, mang theo một chút ý tứ lấy lòng: "Nào, lại ăn thêm một chút, cái này rất ngon....."
Lôi Nặc tiếp tục dỗ dành bé con, nhưng bé con tựa hồ thực sự ăn không vào, hữu khí vô lực lắc lắc đầu.
".....Em không ăn."
"Được rồi, không ăn thì không ăn, ngày mai lại cho em ăn." Lôi Nặc tâm tình tốt, liền ôm lấy tiểu vu mã vào phòng ngủ, nhưng vừa đi vào phòng ngủ lại thật lộn xộn, không khỏi tức đến muốn giết người, hắn nghĩ lại sự việc hôm nay, tế ti tiến vào trong nhà hắn, tế ti bình thường sẽ không làm lộn xộn nhà người khác, thì phải là Á Thanh!
Nghĩ tới người Miya kia, Lôi Nặc tức giận muốn giết người.
Bé con trong lòng không thoải mái rầm rì, điều này làm cho ngực Lôi Nặc trở nên mềm mại, thở dài, đem bé con đặt trên giường, bưng nước ấm tới giúp bé con lau rửa, bé con tựa hồ thật sự quá mệt mỏi, tùy ý để Lôi Nặc đùa nghịch không nhúc nhích, giống như đang ngủ, Lôi Nặc lau sạch sẽ cho bé, đặt bé trên giường rồi bắt đầu thu dọn phòng ngủ một phen, trong đó tự nhiên là phát hiện ra những thứ Á Thanh lưu lại.
Thú nhân nhận ra người Miya lấy đi những thứ gì, con ngươi màu vàng hiển hiện tùy ý sát khí.
Thú nhân lo lắng là không có sai.
Khi nửa đêm, bé con trên giường nóng đến lợi hại.
Lôi Nặc những ngày này đều ôm tiểu vu mã ngủ, độ ấm trên người bé con đột nhiên cao lên, thú nhân mẫn cảm phát hiện ra, thắp đèn trong phòng ngủ sáng lên, Lôi Nặc nhìn bé con co thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng khác thường, mày cau lại, biểu tình có chút thống khổ, độ nóng trên người cao đến dọa người.
Điều này khiến cho Lôi Nặc sợ hãi, vuốt đầu bé con, nóng muốn phỏng tay, Lôi Nặc nghĩ lại bé con từ khi rời khỏi từ đường tinh thần thực uể oải, không khỏi thầm trách bản thân sơ ý, hắn nên sớm nhận ra tiểu vu mã có chút không thích hợp mới phải.
"Mộc Mộc? Mộc Mộc đừng ngủ, ta mang em đi đại phu, mau tỉnh lại..."
Lôi Nặc tìm đến một tấm da lông lớn bao vây lấy bé con, cho dù là mùa hè, nhưng nửa đêm vẫn khá lạnh.
Vỗ vỗ hai má bé con, bé con ngủ đến say khó chịu mở mắt ra, nhìn thấy Lôi Nặc, cười cười: "Lôi Nặc, em, em muốn ngủ..."
"Ngoan, đợi một chút, lát nữa ngủ tiếp, chúng ta trước đi đến đại phu xem."
Bên trong thôn trại có rất ít người khám bệnh, Lôi Nặc cũng mặc kệ ôm tiểu vu mã chạy vội đi, dùng sức đập đập cửa nhà đại phu, đại phu là một người Miya, mơ mơ màng màng nhìn thấy Lôi Nặc, nhất thời giật mình.
"A, là Lôi Nặc à, ngươi đây là..."
Lôi Nặc không nói hai lời, tự mình liền bước vào, đem tiểu vu mã được bọc kín trong thảm lông cho y xem; "Đến, nhìn xem vu mã nhà ta bị làm sao, cơ thể rất nóng..."
Thú nhân đối với những thứ này không hiểu, bình thường thân thể thú nhân rất cường tráng, rất ít khi sinh bệnh, mà người Miya thì khác, vừa thấy không đúng, Lôi Nặc liền sợ hãi, ba nói với hắn người Miya rất khó nuôi, Lôi Nặc sợ đem tiểu vu mã phá hư mất.
Đại phu tên Mễ Nặc, là người Miya đã kết hôn, bạn lữ của y cũng là đại phu, bởi vậy Lôi Nặc mới không cố kỵ bước vào nhà người ta, Thương Linh đi ra bên ngoài, nhìn thấy là Lôi Nặc, nghiêng đầu vào tìm hiểu, sau đó lại đi vào, tựa hồ khá yên tâm.
"Đến, để xuống chỗ này."
Mễ Nặc mời Lôi Nặc vào phòng, đây là một gian phòng màu hồng nhạt, bên trong có một cái giường nhỏ, một cái bàn, còn có một cái án rất dài, bên trên bày đầy các loại bình to nhỏ.
Lôi Nặc đem tiểu vu mã đặt ở trên giường, nhưng trước đó vẫn đem tấm thảm da phủi đi bụi bặm trên giường, khi Mễ Nặc đi lấy đồ trở vào nhìn thấy vậy trong lòng có chút phát điên, đậu xanh, nơi này của y bẩn đến vậy?.