Thú Sủng - Huyết Huyết

Chương 61

Sấm thú tốc độ phi thường nhanh, hình thể có chút giống báo săn, ở đại lục Miya, sấm thú là loại thú am hiểu đi đường dài nhất, đến đế đô không cần một ngày, nhưng chi phí thuê cao, mà người phụ trách kia nhận ra Lôi Nặc là lần đầu tiên đến, cũng là lần đầu tiên đến đế đô.

 

"Sấm thú giá bao nhiêu, đến đế đô?" Lôi Nặc hỏi.

 

Thú nhân kia cười ha ha, không vì bị vạch trần mà xấu hồ: "Ha ha, hai mươi tử tệ." Giá này rất cao, thôn trại không giàu có, tại thôn trại một cái bánh lớn giá cũng chỉ có một đồng tiền thôi, mà một tử tệ bằng một ngàn đồng tiền, nói cách khác một lần đi đế đô phải mất hai mươi nghìn  đồng tiền, Lôi Nặc trái lại không thèm để ý điều này, đi đi về về hai lượt, tiêu phí tiền uổng phí liền buồn bực.

 

"Như vậy, phi dực điểu thú....."

 

Thú nhân khô cằn nói ".....Mười lăm tử tệ, có điều đến đế đô khoảng vào buổi tối, ta cảm thấy nếu ngươi gấp gáp vẫn là nên chọn sấm thú thì tốt hơn."

 

Thú nhân kia còn muốn nói thêm gì đó, Lôi Nặc trực tiếp ngắt lời, hắn chỉ hỏi một chút giá, nghe Hắc Vũ nói ra bị thú nhân này lợi dụng, thực tức giận, nhìn nhìn người này thoạt nhìn quen thuộc, hảo cảm trong lòng Lôi Nặc nhất thời bị áp chế đi.

 

"Cho ta một phi dực điểu, lập tức liền khởi hành đến đế đô."

 

Thanh toán tử tệ, còn có người chuyên môn dẫn dắt, người phụ trách lại điều động người khác, thực ra điều này không thể trách người phụ trách, người bình thường đến thời điểm đều là lựa chọn sấm thú, bọn họ phải đến nơi vào ban ngày, hơn nữa đến nơi, yêu cầu có chút giảm bớt, về phần phi dực điểu, một chuyến còn cần vài ngày rất không có lời, Hắc Vũ lại nghĩ đến người phụ trách kia hố hắn.

 

Bởi vì vẫn là sáng sớm, quảng trường Mir còn chưa có nhiều thú nhân, huống chi tiêu pha một khoản lớn đến đế đô, đây cũng không phải là thú nhân nào cũng tiêu được, cho nên khi lựa chọn phi dực điểu, phi dực điểu đã thức dậy, phi thường cao lớn, có chút giống phượng hoàng thời cổ đại, toàn thân là lông màu đỏ, đỉnh đầu có lông chim, cực kỳ dễ nhìn, cao hơn mười thước, trên lưng phi dực điểu đã sắp sẵn ghế ngồi, bình thường đều là hai người, thực rộng rãi, rất tiện lợi mang theo đồ đạc, có điều phi dực điểu không giống sấm thú, bởi vì cần bay thời gian dài, cho nên hành lý mang theo không nhiều lắm, nó một lần chỉ có sức mang theo hai thú nhân.

 

Người dẫn dắt cho nó ăn uống đầy đủ, buộc chắc ghế ngồi, chuẩn bị tốt, phi dực điểu rất có linh tính, ngồi thấp xuống, khi nó ngồi xuống không gian nhất thời rộng rãi hơn, nhìn sang bên cạnh, cũng là một con phi dực điểu, Hắc Vũ đang buộc chặt nhị hóa ở trên ghế, nhị hóa đáng thương vốn đang hấp hối, lúc này toàn thân biến thành xác ướp, Lôi Nặc âm thầm kỳ quái, Hắc Vũ lần này là có chuyện gì phải đi đế đô, hơn nữa nhị hóa không ầm ĩ giống như trước, tùy ý Hắc Vũ điều chỉnh?

 

Đem bé con bao vây tốt, sau đó buộc chặt, bay trên trời rất cao, hơn nữa độ ấm cũng sẽ giảm, không cẩn thận có thể bị gió lớn thổi bay, chuẩn bị tốt cho bé con rồi buộc chặt dây lưng quay sang hỏi Hắc Vũ đang chuẩn bị.

 

"Ngươi cũng muốn đi đế đô?"

 

Tuy rằng đã nói qua, Lôi Nặc vẫn hỏi một chút.

 

Hai người đều buộc chắc, người phía dưới lại kiểm tra vài lần, ra hiệu, phi dực điệu cất cánh bay lên cao, rất nhanh hai con chim bay gần với nhau, như vậy có thể làm giảm bớt lực cản xuống thấp nhất.

 

"Ừ...."

 

Lôi Nặc chỉ chỉ nhị hóa một bên đang bị gió thổi cho nghiêng trái nghiêng phải.

 

"....Y đây là?"

 

Sắc mặt Hắc Vũ thật không tốt, ám trầm một mảnh, con ngươi lục sắc tỏa ra nguy hiểm.

 

"Bị người đánh, chân bị đánh gãy, trên người còn không biết thế nào, chỉ có thể đi đế đô nhìn xem...."

 

Thì ra là bị người đánh, có điều tại thôn trại cư nhiên có người dám đánh nhị hóa, xem ra người nọ là thừa dịp Hắc Vũ không chú ý mà ra tay, Lôi Nặc trong lòng không khỏi siết chặt, loại chuyện này trăm lần không thể phát sinh trên người tiểu vu mã nhà hắn là tốt.

 

Lôi Nặc vẫn lo lắng, đem bé con ôm vào trong ngực mới am tâm chút.

 

Lôi Nặc không phải người nói nhiều, Hắc Vũ cũng vậy, có điều nhìn thấy vu mã nhà Lôi Nặc có thể không tốt, còn có chút nghi hoặc: "Là người ở từ đường hôm qua làm ra?"

 

Người bình thường từ đường sẽ không động tay, Hắc Vũ cũng biết, nhưng nhìn bé con kia.....

 

Có vẻ tình huống không tốt lắm.

 

Lôi Nặc lắc đầu.

 

"Không có, nhưng....cũng không khác mấy, bé con bị kinh động hồn phách, Mễ Nặc trị không được." Mễ Nặc tại thôn trại rất có uy vọng, đến Mễ Nặc cũng không thể chữa, này nói lên tình huống thực nghiêm trọng.

 

"Ngươi về sau chú ý chút, Lôi Nặc, thôn trại hiện tại không an toàn...." Lôi Nặc còn tưởng rằng Hắc Vũ nói chuyện nhị hóa bị đánh, để cho hắn cảnh giác một ít.

 

"Không phải là chuyện này, là.....có nộ lệ chạy đến, nhưng người từ đường tựa hồ còn không biết, ta không biết bọn họ thật không biết hay là giả không biết, ngày hôm qua, có nộ lệ nhìn chằm chằm Tiểu Vũ cùng vu mã của ngươi, tình huống lúc đó có chút không tốt....."

 

Còn có chuyện như vậy?

 

Lôi Nặc không khỏi nhíu mày, loại chuyện đại sự này từ đường thế mà không biết, nhìn đến bé con đang ngủ trong lòng, Lôi Nặc vì bản thân thất trách tự trách không thôi.

 

"Cám ơn, ta nợ ngươi một cái nhân tình." Lôi Nặc nghiêm túc nói.

 

Lôi Nặc là một người thông minh, tự nhiên hiểu Hắc Vũ không phải tự nhiên nói chuyện này.

 

"Được."

 

Một đường này không ai nói gì nữa, nhị hóa có lúc tỉnh lại ăn gì đó, có điều tinh thần không tốt, mà tiểu đông tây Mộc Mộc cũng có tỉnh lại, nhưng chỉ chớp chớp mắt vài cái lại ngủ, nước vẫn uống, nhưng căn bản không ăn gì.

 

Một ngày phi hành, quả thật đến tối mới đến đế đô.

 

Đế đô phi thường phồn hoa.

 

Màu sắc rực rỡ, thập phần hoa lệ chói mắt, ngay cả buổi tối cũng vậy, nơi nơi đều là đèn lưu ly sáng chói, khi Lôi Nặc cùng Hắc Vũ đi tới đã là buổi tối, người rất ít, hai người bàn bạc một chút, trước tiên tìm một lữ điếm khá ổn ở gần đó, Hắc Vũ phụ trách ở lại trông coi nhị hóa cùng bé con, mà Lôi Nặc thì ra ngoài mời đại phu cùng vu sư.

 

Tiêu tiền dễ làm việc, đây là điều ở bất kỳ một địa phương nào cũng giống nhau, cũng may Lôi Nặc mang đủ tiền, rất nhanh mời được người.

 

Mời đến là hai gã thú nhân, thái độ bọn họ rất tốt, rất nhanh liền tới, đại phu xem cho nhị hóa, mà vu sư còn lại thì xem cho bé con, Lôi Nặc dẫn vu sư đội mũ đen tiến vào, trong phòng vốn thực sáng sủa, nhưng khi vu sư này tiến vào, liền cảm thấy một cỗ hơi thở dâm mát xuất hiện, trong phòng nhất thời tối không ít.

 

Trong lòng Lôi Nặc cực kỳ bất an, chỉ có thể khẩn trương nhìn.

 

Vu sư hỏi một số chuyện xảy ra gần đây, sau đó tại chỗ viết ra một vài thứ, một tấm bùa, đốt đi sau đó bỏ vào trong bát.

 

"Đem thứ này cho y uống."

 

Giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, như không khí lạnh lẽo, đến cả Lôi Nặc cũng không chịu được, Lôi Nặc cẩn thận bưng bát đổ thêm một ít nước vào dùng miệng đút cho tiểu vu mã, uống xong, vu sư cũng ở bên cạnh nhìn.

 

".....Xin hỏi, vu mã của ta khi nào thì tốt lên?" Lôi Nặc tưởng rằng như vậy là xong, đối phương hừ lạnh một tiếng, rất là khinh thường.

 

"Ta còn không có bản lĩnh lớn như vậy, đây chỉ là trấn áp cho y một chút, ngày mai ta sẽ tới tiến hành thực hiện cho y, thực hiên xong là tốt, điều này ngươi không cần lo lắng, loại tình huống này của y là vừa mới bắt đầu, không có trở ngại gì." Vu sư tinh tế nói.

 

Lôi Nặc mau chóng nói lời cảm ơn.

 

"Vậy thật tốt quá, cám ơn ngài đã chạy tới một chuyến."

 

Một đường tiễn người ra ngoài, thanh toán tiền đặt cọc, Lôi Nặc lo lắng tiểu vu mã, liên tục hỏi vài lần, người nọ giải thích rồi Lôi Nặc mới yên tâm, lập tức nghe thấy cách vách là tiếng nhị hóa kêu đến tê tâm liệt phế.

 

"Á, á, á! Ta không chịu được, Hắc Vũ anh giết tôi đi, anh giết tôi đi....."

 

Lôi Nặc chạy nhanh tới, nhị hóa giờ phút này bị Hắc Vũ áp chế trên giường, đại phu kia ngồi trên mặt đất, thấy hắn tiến vào, Hắc Vũ quát to một tiếng: "Mau tới đây giữ chân y."

 

Kiểm tra xong, nhị hóa không chỉ có chân bị gãy, trên người còn mấy cái xương sườn cũng bị đánh gãy, một đường phi hành, tuy rằng vững vàng, nhưng xóc nảy cũng làm xô lệch vị trí xương cốt, đại phu không nối xương luôn được chỉ có thể sờ nắn, nhị hóa đau không chịu được, Hắc Vũ lại sợ bản thân không khống chế được đột nhiên phát cuồng không dám phát lực, thế này mới đổi thành Lôi Nặc.

 

Lôi Nặc thay thế, Hắc Vũ rõ ràng thoải mái rất nhiều, nhìn thấy nhị hóa kêu thê thảm như vậy, Hắc Vũ cực kỳ bất an, nhưng hắn không muốn tổn thương nhị hóa.

 

Vì thế đêm nay, nhị hóa kêu đến hết hơi, xương cốt cũng được nắn chỉnh, xong đâu đấy, thú nhân kia cũng mệt mỏi không chịu nổi, vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải một người Miya tinh lực dư thừa như vậy.

 

"Đây là thù lao của ngươi."

 

Nhận tiền xong, đại phu thở dài một hơi: "Tuy ta đã nối xong xương cốt của y, có điều thương thế trên người vẫn còn, ta không chuyên môn cái này, cho nên ngày mai ngươi vẫn nên mời một đại phu nhìn xem vết thương trên người y."

 

Hắc Vũ gật đầu.

 

"Vâng, làm phiền ngài"

 

Tiễn người đi, Hắc Vũ cuối cùng mới đi nghỉ ngơi, nhị hóa chít chít hừ hừ, Hắc Vũ cắn một cái trên đầu vai y, nhị hóa khó khăn mở mắt, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, lập tức như hăng máu gà,  bật dậy như sống lại.

 

"Hắc Vũ, Hắc Vũ, đây là sao, cuối cùng anh cũng sửa đổi được nhà cửa cho có hình có dạng sao?"

 

Nhị hóa hết nhìn đông lại nhìn tây đánh giá một phen, cuối cùng nhìn thấy Lôi Nặc bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên: "Lôi Nặc, sao ngươi lại ở đây, ngươi ra ngoài vậy tiểu Mộc Mộc thế nào?"

 

"......Mộc Mộc bị bệnh"

 

"A!" Nhị hóa nhìn Hắc Vũ, Hắc Vũ gật đầu: "Ta mang em đến đế đô, đây là khách sạn....." không phải nhà bọn hắn, nhị hóa thật sự quá mức ảo tưởng.

 

"Tôi, tôi muốn nhìn Mộc Mộc....." vội vã muốn nhảy xuống giường, Hắc Vũ nhanh tay chặn lại.

 

 "Không được! Em nhìn chân em thành cái dạng gì rồi, em không thể im lặng lặng một chút sao, Mộc Mộc không có việc gì, nó ở ngay phòng bên cạnh."

 

Nhị hóa không để ý tới, kiên trì lôi kéo quần áo Hắc Vũ: "Không cần, tôi muốn nhìn Mộc Mộc, nhanh lên tôi muốn nhìn....." Hắc Vũ bị y nài nỉ đầu đều đau, đành phải ôm nhị hóa đi qua, bởi vì ngay bên cạnh nên rất nhanh liền đi tới.

 

"Mộc Mộc nó rốt cục bị làm sao vậy? Nó làm sao không nói lời nào thế....."

 

Giọng nói nhị hóa rất lớn, bé con mềm mềm nhìn thoáng qua, liền nhắm mắt lại, giống như mất rất nhiều khí lực.

 

"......Không có việc gì, y chỉ bị dọa hoảng, ngày mai vu sư sẽ đến đây thực hiện, hết thảy đều đã ổn."

 

Thực hiện?

 

Nghe hai chữ như vậy, khóe miệng nhị hóa co giật, được rồi là y nghĩ nhiều.

 

Nhìn thấy Mộc Mộc cũng không cho y nói chuyện, đùa như thế nào cũng không có biểu hiện gì, nhị hóa thế mới biết Mộc Mộc thật là bệnh không nhẹ.

 

"Ta cùng Hắc Vũ về phòng bên cạnh, các ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai ta lại đến gặp các ngươi."

 

Ngày hôm sau, Hắc Vũ dậy sớm, đem nhị hóa để ở phòng của Lôi Nặc, ra ngoài mua bữa sáng, ba người ăn sáng, chờ vu sư kia tới thực hiện cho bé con.

 

Bé con vẫn ngủ đến mơ mơ màng màng, không ăn một cái gì, Lôi Nặc đành phải đút nước cho đối phương, nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, bữa sáng ăn rất lâu, thời gian rất nhanh trôi qua, vu sư còn chưa có đến, Lôi Nặc cảm thấy có chút không thích hợp.

 

"Sao lại thế này? Không phải là tên lừa đảo đi, cầm tiền liền không làm việc?" Nhị hóa thở phì phì, muốn đi tìm người hỏi cho ra lẽ.

 

"Hẳn sẽ không thế."

 

Hắc Vũ áp chế lại nhị hóa đang bão nổi.

 

".....Lôi Nặc mời vu sư nổi danh đế đô, không có khả năng làm ra chuyện như vậy, nhất định là có việc quấn thân, chờ một chút đi." 

 

Lôi Nặc lòng nóng như lửa đốt, nghe Hắc Vũ nói như vậy cũng cảm thấy có lý, nhưng đợi hồi lâu vẫn là không thấy người, Lôi Nặc đành phải đến nhà tìm, vừa đến nơi, đứa bé trông coi cửa hàng nói vu sư đã sớm rời đi.

 

"Không thể nào! Ta ở quán trọ chờ thật lâu, đều không nhìn thấy bóng dáng vu sư....."

 

Đứa bé kia đánh giá Lôi Nặc, ngẩng đầu, ngón tay nâng cằm tựa hồ suy nghĩ điều gì: "Ngươi là ai thế? Ngươi không phải người nhà công tước sao? Nếu không phải thì không có biện pháp rồi."

 

Lôi Nặc nhíu mày: "Đây là có ý tứ gì?"

Bình Luận (0)
Comment