Thú Sủng - Huyết Huyết

Chương 67

Trong phòng khách im lặng đến đáng sợ.

 

Đại phu cùng vu sư đã muốn bó tay, bọn họ đã dốc hết sức, cũng không thể làm gì, buổi sáng tình huống của tiểu nam tước có chút chuyển biến tốt, buổi chiều đột nhiên giống như biến xấu, cho dù bọn họ có cố hết sức cũng không thể trị được di chứng tiểu nam tước mang theo từ trong bụng mẹ.

 

Tiểu nam tước hô hấp cực kỳ khó khăn, mạch đập hết sức mỏng manh, trong lòng mọi người đều run sợ, bọn họ biết, kế tiếp sẽ gặp phải cảnh gì.

 

Mân Côi công tước cùng quản gia vừa đến phòng khách, liền phát giác không khí trong phòng khách có chút quỷ dị.

 

"Sao lại thế này?" Trời biết, gã đã phải tận lực ấp chế tức giận cuồng bạo trong lòng, tận lực tâm bình khí hòa nói, nhưng những vu sư nghe vào trong tai lại vẫn thấy lạnh lùng như băng.

 

"Thưa, thưa công tước đại nhân, tình trạng của nam tước không khả quan, đại nhân.....ngài.....ngài.....vẫn nên đi gặp nam tước, ngài ấy cần ngài....."

 

 Đứa nhỏ kia lưu lại một hơi thở mỏng manh, muốn nhìn công tước đại nhân, đáng tiếc công tước đại nhân bề bộn nhiều việc, rất ít ở nhà, về phần công tước hầu gia cơ hồ sẽ không đến gặp đứa nhỏ này.

 

Mọi người tới rất nhiều lần, tự nhiên hiểu được tình huống này.

 

Hít vào một hơi thật sâu, Mân Côi công tước phất tay áo, đi tới phòng con trai, vu sư cùng đại phu đã cố hết sức, đứa bé rúc trong chăn, nhỏ giọng khóc thút thít, nước mắt ướt nhòe.

 

"Ali, ta đến thăm con....."

 

Nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của con trai, Mân Côi công tước đau lòng không thôi.

 

Đứa trẻ há miệng, dùng sức mấp máy môi, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nó lại không có một chút khí lực nào, làm sao cũng không nói được, hô hấp của nó càng khó khăn, đầu nhỏ ngẩng lên, nghiêng cổ nhìn về phía sau phụ thân đại nhân, trống không, a ba vẫn chưa có tới, nó biết a ba không thích nó, nhưng nó thực sự muốn a ba đến gặp nó, nói chuyện với nó, nó không rõ lắm vì áo a ba không thích nó, rốt cục là vì sao?

 

Ali yên lặng rơi nước mắt, trong lòng một trận thất vọng cùng khổ sở, nó nhìn hốc mắt phụ thân có lệ đảo quanh, trong lòng có chút vui vẻ, lại có chút khổ sở, nó rất muốn hỏi phụ thân đại nhân, vì sao a ba không thích nó, nó có thể thực ngoan ngoãn, thực nghe lời, nhưng nó không có khí lực nói ra, nó cảm thấy rất ủy khuất, rất thương tâm.

 

"......" Đôi mắt mang theo tuyệt vọng không ngừng mở rộng, hơi thở dần dần chỉ có ra không có hít vào.

 

Đồng tử màu đen không ngừng mở rộng, dần dần không có tiêu cự. Trong lòng Mân Côi công tước từng đợt co rút đau đớn, cảm thấy hô hấp đều bị rút mất, gã đột nhiên như là cảm giác được cái gì, nổi điên hô lên: "Ali, Ali, mau mở mắt, phụ thân mang con đi chơi, nhanh mở mắt nào....."

 

Gã hướng phía cửa khàn giọng hô to: "Vu sư, đại phu mau tiến vào!"

 

Một giờ sau.

 

Ba gã vu sư cùng năm tên đại phu bị vô tình tha ra ngoài, bị thú nhân mang theo bội đao trong tòa thành Mân Côi công tước chém chết tươi, máu chảy đầy đất. Rất nhiều người vì thế hôn mê bất tỉnh.

 

Nơi nơi tràn ngập một loại khí tức tử vong bi tương.

 

Mân Côi công tước lau lau một phen nước mắt trên mặt, ngồi trên bậc thang, ánh mắt tối tăm có chút trống rỗng cùng đờ đẫn.

 

"Thông tri cho thị vệ, đem hai tên thú nhân ngoại lai kia đánh chết!"

 

Nắm chặt tay, trên khuôn mặt của thú nhân lóe ra âm ngoan cùng tàn độc, khóe miệng xả ra một nụ cười quỷ dị, nếu Ali đã đi, như vậy, các ngươi cũng đừng hòng sống sót.

 

Máu vương trên khắp hoa viên tòa thành mân côi, không có ai dám một mình đi để ý, những đại phu cùng vu sư bị mời đến có khoảng gần hai trăm người, đã trở thành quỷ ở trong sân cùng phòng khách.

 

Mân Côi công tước vẫn ngồi ở bậc thang, những đóa hoa mân côi đỏ tươi, không biết suy nghĩ điều gì.

 

¥ ¥ ¥ ¥

 

Trong xe thú, bé con đã được đút cho no, ăn cũng khá nhiều, rất thoải mái nằm ở bên trong lòng Lôi Nặc.

 

Nhị hóa ở phía đối diện đang cùng bé tán gẫu trên trời dưới biển, tuy đại đa số đều là nhị hóa một mình chít chít oa oa, nghe kỹ, đều là thảo luận cái gì ăn ngon.

 

Đột nhiên, xe thú đột ngột dừng lại, hơn nữa cực kỳ dồn dập, thân xe nghiêng lệch, may mà hai người đều được thú nhân ôm, nếu không sẽ bị va đập đến chảy máu đầu.

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Hắc Vũ xốc màn xe lên nhìn ra.

 

"Phía trước đột nhiên liền đóng cửa thành, nói là hôm nay không ai được ra khỏi thành, hai vị, các ngươi vẫn là chờ đến ngày mai hãy ra khỏi thành."

 

Hơi hơi càu mày, Hắc Vũ nhìn về phía cách đó không xa, cửa thành quả thật là đã bị đóng lại,  không khỏi có chút không bình thường, xem ra người bên kia đã  biết được, thật không ngờ ra tay nhanh như vậy, không khỏi buồn bực.

 

"Ngươi đợi lát, chúng ta thương lượng một chút."

 

Buông mành xuống, khuôn mặt tà mị của Hắc Vũ tràn ngập băng sương.

 

"Sao lại thế này?" Lôi Nặc phát giác sự tình không thích hợp.

 

"Cửa thành bị đóng rồi, xem ra vị Mân Côi công tước kia đã biết được, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi thành, bằng không phiền toái khả năng sẽ lớn hơn nữa."

 

Lôi Nặc gật gật đầu, có điều thân thể hắn hiện tại.....không thể biến thân, đến ngay cả thú nhân bình thường cũng không thể đánh lại, làm sao ra khỏi thành, đó là một vấn đề.

 

".....Hôm nay có lẽ không ra được, xem ra chỉ có thể đợi ngày mai....." Lôi Nặc nhíu mày tự hỏi, Hắc Vũ nhìn thoáng qua hắn, trong lòng còn đang tự tính toán.

 

"Ngươi xác định?"

 

Lôi Nặc gật đầu, hắn không muốn tiểu vu mã gặp bất cứ nguy hiểm gì, nhìn Lôi Nặc như vậy, Hắc Vũ nhẫn nhịn, nhìn nhị hóa không an phận bên người, đành phải thở dài: "Được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói."

 

Sau đó nói với thú nhân đánh xe: "Quay lại đi.....ngay tại Thanh Đồng thì dừng lại." Thấy Lôi Nặc có chút nghi vấn, giải thích nói: ".....Nơi đó là một điểm dừng chân của ta ở đế đô, bên trong đều là người quen, bọn họ sẽ không bán đứng chúng ta."

 

Xe ngựa rất nhanh đi đến Thanh Đồng.

 

Là một địa điểm tương đối phồn hoa, phòng ốc trùng trùng tinh xảo, có chút giống tòa thành trong truyện cổ tích, mấy người xuống xe, Hắc Vũ liền mang mọi người đi đường nhỏ, sau đó đến một cái sân sau, gõ cửa.

 

"A? Là Hắc Vũ....mấy vị này là....." mở cửa là một thú nhân có vẻ tục tằng, hắn nhìn thấy Hắc Vũ có chút kích động, ngữ khí có chút phấn khởi, nhìn thấy nhị hóa lại có chút chán chường, nhị hóa liếc mắt một cái liền nhìn ra, loại ánh mắt này y thấy nhiều rồi, tự nhiên không để ở trong lòng.

 

Về phần Lôi Nặc cùng bé con.....

 

Hắc Vũ ngắt lời người này nói: "Chúng ta đi vào trước, lát nữa nói sau." 

 

Mấy người đi vào, thú nhân liền đóng cửa viện lại, phòng ở đây, nói thế nào nhỉ, quả thật không giống với bé con đã từng thấy, nơi nơi trơn bóng sáng choang, trên đất trải da lông mềm mại, dẫm chân lên thật thoải mái, bàn và ghế dựa, cực kỳ tinh xảo, trên vách tường gắn bảo thạch đẹp mắt.

 

Thú nhân bưng tới một ít đồ ăn cùng thức uống, mấy người ngồi xuống vây quanh một cái bàn đá lớn màu trắng.

 

"Hắc Vũ, sao lại thế này? Ngươi rất ít khi dẫn người khác tới....."

 

Hắc Vũ cười nói: "Sao vậy, còn không cho phép, yên tâm, chỉ một buổi tối, chúng ta ngày mai sẽ rời đi, có điều đêm nay sẽ phiền toái ngươi."

 

Thú nhân xua xua tay: "Không có việc gì, ta chỉ hỏi một chút, hiếm khi thấy ngươi chật vật như vậy, ngươi không giới thiệu mấy người Miya bên cạnh sao?"

 

Nhị hóa nhìn hắn một cái, hiếm khi không tranh luận.

 

Quan hệ của bọn họ thực rõ ràng, nhưng người này cố tình nói người Miya mà không nói vu mã, điều này nếu là người bình thường nghe được có lẽ sẽ tức chết, nhị hóa thản nhiên nhìn thoáng qua, liền cúi đầu, không nói lời nào.

 

"Ha ha, vu mã của ta, thường xuyên nhắc tới với ngươi, còn đây, hắn là Lôi Nặc, bên cạnh hắn là tiểu người Miya nghe nói là là vị hôn phu của hắn....." Hắc Vũ tươi cười thực tà ác.

 

Thú nhân kia đánh giá bé con một chút, bé con hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, bé cảm thấy thú nhân này có chút không có hảo ý.

 

Lôi Nặc bá đạo ôm bé con vào trong ngực, hơn nữa tại cái trán bé hôn sâu một cái, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm thú nhân trịnh trọng nói: "Hắn là vu mã của ta."

 

Là của hắn, không thể nhìn, cũng không thể có bất kì mơ mộng nào.

 

Càng không thể nhìn trộm.

 

Bá đạo tuyên bố quyền sở hữu.

 

Thú nhân kia có chút ngượng ngùng, vuốt vuốt cái mũi, rất có lỗi nói: "Ách, thực xin lỗi, ta chỉ nhìn xem thôi, ha ha, hơn nữa y còn quá nhỏ, không phải khẩu vị của ta, ngươi đừng để ý."

 

Tuy thú nhân giải thích như vậy, nhưng Lôi Nặc không chút thả lỏng, có chút cảnh giác nhìn về phía Hắc Vũ, người kia, rốt cục là có ý gì, cư nhiên dám ở trước mặt hắn làm ra chuyện như vậy.

 

"Ngươi đây là có ý gì?"

 

Biết rõ hắn để ý bé con, còn nói như vậy.

 

"Ha ha, nói đùa thôi, thay đổi một chút không khí, đừng để ý, ta biết Linh Mộc thích dạng người Miya táo bạo, hơn nữa vật nhỏ của ngươi nhỏ như vậy, nghĩ là biết không phải khẩu vị của hắn." Hắc Vũ cười nói, thoạt nhìn tựa hồ thật là như vậy.

 

Lôi Nặc cau mày.

 

Mà thú nhân tên Linh Mộc kia cũng gật gật đầu thừa nhận, Lôi Nặc có chút hắc tuyến, thích người Miya táo bạo, hắn làm sao có cảm giác lời này là hướng về phía Hắc Vũ mới đúng. Nhị hóa mới là người chân chính táo bạo đi. Nhìn về phía nhị hóa đang im lặng, Lôi Nặc cau mày suy nghĩ sâu xa, Hắc Vũ ngươi không cảm giác được nguy hiểm tồn tại chút nào sao? Nhị hóa nhà ngươi có khả năng bị người cướp mất.

 

Mọi người ăn cơm xong, đang chuẩn bị ngủ, lúc này bên ngoài có tiếng cãi nhau, Lôi Nặc để bé con tự mình chơi trên giường, thân mình hướng xuống dưới lầu nhìn lại, vừa thấy những người phía dưới, Lôi Nặc trong lòng không khỏi khẩn trương, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

 

Là những thú nhân thị vệ mang bội đao ban ngày, có mười mấy người, cầm theo bức họa tới từng nhà tuần tra, sự tình đều nháo lớn như vậy. Linh Mộc đi ra ngoài, đang cùng những thú nhân này nói chuyện, giọng nói rất lớn, Lôi Nặc ở trên lầu cũng nghe được.

 

"Đã trễ thế này, là có chuyện gì?"

 

"Lại đây nhìn tranh xem có nhận ra không, nếu biết thì mau nói ra, hai thú nhân ngoại lai này đã giết hại tiểu nam tước nhà chúng ta, nếu ngươi có thể nói ra tin tức cùng đường đi của bọn chúng, chúng ta sẽ phong thưởng hậu hĩnh cho ngươi."

 

Tâm tình Lôi Nặc thực tối, gắt gao nhìn chằm chằm Linh Mộc phía dưới, một khi có bất luận điều gì không thích hợp, hắn sẽ làm ra đối sách thỏa đáng.

 

Linh Mộc tựa hồ cảm nhận được điều gì, cười cười.

 

"Không, không thấy, gần nơi này có ít người qua lại, xem người này thực lạ mặt, nếu thấy được ta nhất định sẽ nói."

 

Ầm ầm, rốt cục dời đi, mà tâm tình Lôi Nặc cũng chưa bình tĩnh trở lại.

Bình Luận (0)
Comment