Thú Sủng - Huyết Huyết

Chương 72

"Lá gan cũng thực lớn, ngươi có biết ta là ai không, cư nhiên dám đánh ta!?"

 

Đôi mắt màu vàng của Lôi Nặc nhìn chằm chằm đối phương, vỗ vỗ bé con, bé con ôm lấy cổ Lôi Nặc, rúc vào, ánh mắt thú nhân này làm bé rất không thoải mái, bé không muốn tiếp tục ở đây nữa.

 

"Lôi Nặc, chúng ta đi thôi."

 

"Ừ." Vuốt vuốt đầu bé con, khóe miệng Lôi Nặc mang theo cưng chiều.

 

Nếu tên này không có mắt tiếp tục gây sự, cũng đừng trách hắn hạ thủ vô tình.

 

Lôi Nặc ôm bé con xoay người rời đi, thú nhân kia cũng bất mãn, đây rõ ràng là không để gã vào mắt: "Này! Ta nói các ngươi không được đi! Đứng lại cho bổn thiếu gia, chết tiệt chẳng lẽ các ngươi nghe không hiểu?" 

 

Thú nhân rít gào phía sau, đã muốn phẫn nộ đến cực điểm, tên này thực sự không để gã vào mắt, gã cảm thấy phải cho tên này một cái giáo huấn, cười đầy âm hiểm, thú nhân chạy lên, thân thủ muốn đoạt lấy bé con trong lòng Lôi Nặc, thú nhân này vừa động Lôi Nặc liền né tránh, dưới chân như gió, sau đó dùng lực đá một cái, thú nhân kia nhìn thì cao lớn uy mãnh, kỳ thực chính là bao cỏ, Lôi Nặc nhẹ nhàng đá một cước, người này không có lực hoàn thủ, lăn một vòng đến cây cột, đụng vào đầu liền chảy máu.

 

"A! Ta muốn giết ngươi!"

 

"Hừ! Vu mã của ta không phải người có thể muốn, lần này chỉ là một ít giáo huấn, nếu có lần sau ta sẽ chém đứt hai cánh tay của người!" Lôi Nặc xoay người, che đi ánh mắt bé con, không để bé con thấy một màn như vậy.

 

Về phần thú nhân mặt đầm đìa máu, đang cắn chặt răng, nhìn bé con le lưỡi với hắn, đôi mắt không khỏi tối sầm lại, hừ, nếu cái gì gã đã nhìn trúng, tự nhiên sẽ phải cướp tới tay, nam nhân này sớm muộn gì gã cũng sẽ giải quyết.

 

"Thiếu gia, ngài, ngài thế nào?" Một hồi náo loạn này, lập tức khiến cho hạ nhân vây xem, tuy  sự việc vừa rồi bọn họ thấy được, nhưng loại chuyện này bọn họ cũng không biết nên làm như thế nào, dù sao mỗi người hầu hạ chủ tử khác nhau.

 

"Các ngươi không có mắt à, không thấy bổn thiếu gia bị người đánh thảm như vậy sao, còn không mau đỡ bổn thiếu gia đứng lên, một đám ngu xuẩn!"

 

¥ ¥ ¥ ¥

 

"Nào, ăn nhiều một chút."

 

Đây là một loại điểm tâm ở vương đô, mềm mềm thơm thơm, tiểu vu mã cực kỳ thích ăn, Lôi Nặc để cho đầu bếp làm nhiều một chút, đút cho bé con ăn, bé con ăn đến vẻ mặt đầy hạnh phúc.

 

Nếu cứ như thế này thật tốt biết bao, nhìn bé con bởi vì được một chút ít như này liền thỏa mãn như được cả thế giới, Lôi Nặc lại đau lòng. Vu mã của hắn chắc hẳn ăn thật nhiều khổ, nếu không phải thực sự cần, hắn thật muốn luôn ở bên cạnh tiểu vu mã, cứ nhìn bé con ăn đến miệng đầy nước miếng, vẻ mặt hạnh phúc.

 

Không có điều gì làm cho Lôi Nặc thỏa mãn như vậy.

 

Đợi ăn xong một miếng cuối cùng, Lôi Nặc lo lắng bé con ăn bị nghẹn, tuy loại chuyện này chưa từng xảy ra lần nào, nhưng Lôi Nặc vẫn bưng tới cho bé một tách trà.

 

"Nào, uống một ngụm."

 

"Ừm."

 

Bé con cúi đầu, uống mấy ngụm liền, bụng nhỏ ăn no đến phát trướng: "Ăn thật ngon." Bé con từ đáy lòng cảm thán nói.

 

Khóe miệng mấp máy vài lần, từ ngữ vướng tại trong cổ họng không nói nổi khi muốn nói ra, cứ nhìn đến tiểu vu mã vô ưu vô lo, Lôi Nặc luôn không đành lòng đánh vỡ cục diện bế tắc này.

 

Cuối cũng vẫn bị bé con nhận thấy Lôi Nặc không được tự nhiên.

 

"Lôi Nặc, anh làm sao vậy?"

 

Bé con gãi đầu, cực kỳ khó hiểu, Lôi Nặc thoạt nhìn có vẻ phiền não.

 

"Ách.....Mộc Mộc, ta thương lượng với em một chuyện, ta có khả năng phải ra ngoài một thời gian, khoảng bảy ngày sẽ về, mấy ngày này em cùng bọn Hắc Vũ ở cùng một chỗ được không?"

 

 Lôi Nặc có chút lo lắng, hắn sợ hãi bé con đột nhiên khóc lên, đây là chuyện chưa từng xảy ra, hắn cảm thấy cùng tiểu vu mã nói chuyện này thực sự là một loại tra tấn, là một loại tra tấn tàn nhẫn đối với tiểu vũ mã.

 

Bé con cùng hắn một chỗ không lâu, lần này lại sinh bệnh, thật khó khăn mới có thể ở trong này vui vẻ, lại thật không ngờ sẽ gặp phải chuyện như thế này.

 

Trừng to mắt, đôi mắt đen đen nhìn chằm chằm Lôi Nặc, tựa như muốn tìm ra dấu vết gì từ đôi con ngươi màu vàng kia, bé con nhìn chăm chú một lúc lâu, cũng buồn rầu thật lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

 

"Lôi Nặc không phải là muốn bỏ Mộc Mộc chứ?"

 

Lôi Nặc cười to.

 

Tâm tư bé con quá nhạy cảm, còn tưởng rằng hắn muốn vứt bỏ bé đâu.

 

"Nhóc con ngốc nghếch này!" Thổi mạnh cái mũi của bé con, Lôi Nặc đau lòng không thôi, hôn hôn cái trán bé, thấp giọng nói: "Xem đầu óc em nghĩ linh tinh cái gì vậy, ta làm sao có thể bỏ lại em chứ, em là vu mã của ta, cả đời này đều là người của Lôi Nặc, trốn đều trốn không thoát, làm sao có khả năng bị vứt bỏ."

 

Vỗ vỗ lồng ngực nhỏ, bé con thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt rồi, bé sợ Lôi Nặc rời đi không cần bé, lúc trước nhìn bộ dáng Lôi Nặc rối rắm không thôi, chẳng lẽ là vì chuyện này.

 

Người lớn luôn có rất nhiều việc cần làm, Tiểu Mộc Mộc tỏ vẻ phi thường thấu hiểu.

 

"Vậy Lôi Nặc cứ đi đi, em sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh về." Bé con sắc mặt nghiêm nghị, khổ sở trong lòng nói không được, nhưng bé không thể để Lôi Nặc nhìn ra, nếu không, Lôi Nặc sẽ không vui, bé phải làm một đứa bé ngoan hiểu biết.

 

"Mộc Mộc thực ngoan, ta sẽ mau chóng trở về, Mộc Mộc ở trong này không nên chạy loạn nghe không, phải đi theo bên người Hắc Vũ hoặc anh Tiểu Vũ." Những cái khác Lôi Nặc trái lại không lo lắng, vương đô này dù sao cũng an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất nơi này người rất an phận, có điều cái thú nhân kia.....

 

"Mộc Mộc, ngày sau nếu gặp phải người kia, em liền tránh xa gã ra một chút, thứ này cho em, cho em để phòng thân, đừng để cho người khác nhìn thấy, anh Tiểu Vũ cũng không thể." 

 

Đó là một đoản đao hình thoi nho nhỏ, giống như phi tiêu thời hiện đại, bề ngoài thực ngắn nhỏ, thoạt nhìn như là một món đồ chơi của trẻ con, nhưng bên trong lưỡi đao sắc bén vô cùng, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng vẫn có thể phòng thân, từ sự kiện lần trước mà Hắc Vũ nói, trong lòng Lôi Nặc có chút lo lắng.

 

Vu mã của hắn nhỏ như vậy đã có nhiều người thích, nhất định sau này sẽ có không ít kẻ quấy rối, không chừng sẽ xảy ra việc gì đó, Lôi Nặc liền âm thầm giúp bé con mua một vật phòng thân, hôm nay liền có tác dụng, Lôi Nặc đem cái đao kia làm mẫu vài lần, bé con lập tức học xong, vui rạo rực, như là lấy được bảo bối, yêu thích không buông tay, ánh mắt sáng ngời.

 

"Em rất thích, em sẽ cất giữ kỹ" Bé con gật đầu thật mạnh, đối với đồ vật Lôi Nặc cho tương đối vừa lòng.

 

"Vậy là tốt rồi, ta lập tức đi, hiện tại ta mang em đi gặp bọn Hắc Vũ." 

 

Nắm tay bé con, hai người đi tới phòng của Hắc Vũ, không khí trong phòng hai người kia có chút kỳ lạ, tựa hồ hơi rùng mình.

 

"Hắc Vũ, vu mã của ta, thời gian này liền phiền toái ngươi, hôm nay là ngày tốt, ta chuẩn bị một vài thứ, phải đi rừng rậm ma thú."

 

Hắc Vũ sợ run một cái lập tức hiểu rõ.

 

"Được rồi, việc này đối với ngươi là càng nhanh càng tốt, yên tâm, ta sẽ không để cho tâm can bảo bối của ngươi có một chút thương tổn." Hắc Vũ vỗ ngực cam đoan.

 

Nhị hóa nhấc tay hưởng ứng: "Ta cũng vậy, ta cũng vậy, ta sẽ bảo vệ tốt Tiểu Mộc Mộc, ngươi cứ yên tâm đi."

 

Lôi Nặc nhún vai, kỳ thật hắn lo lắng nhất là nhị hóa, người kia, đừng đem vu mã của hắn làm hỏng là được. 

 

Đơn giản dặn dò vài câu, Lôi Nặc cùng Tiểu Mộc Mộc dưới không khí lưu luyến không rời cuối cùng phân ly.

 

Lôi Nặc rời đi một ngày, bé con cảm giác mất mát, làm chuyện gì cũng không dậy nổi tinh thần, bởi vì chuyện tình lúc trước, Hắc Vũ cũng biết, sau mỗi lần ăn cơm đều tại trong phòng ăn, nhị hóa cùng bé con ngủ cùng một chỗ, Hắc Vũ muốn tìm bất mãn, đã nhiều ngày tính tình rất là không tốt, hơn nữa tình huống thân thể hắn cũng rất không khả quan.

 

"Tiểu Vũ, ta thật sự phải ra ngoài một chút, buổi tối sẽ trở lại, em cứ ở trong viện chơi, không được đi lung tung nghe không." Hắc Vũ vẫn thực lo lắng dặn dò.

 

Nhị hóa tâm tình căn bản không có đặt những lời này vào lòng, hơn nữa Hắc Vũ vẫn luôn như vậy, y cũng đã quen rồi: " Biết rồi, biết rồi, tôi nghe lời anh là được chứ gì." Thật sự là đáng ghét, nói thật ra, bởi vì mấy ngày hôm trước, cũng chính là ngày Lôi Nặc rời đi, nguyên nhân khiến không khí trong phòng bọn họ khác lạ, bởi vì Hắc Vũ hỏi một câu làm cho nhị hóa có điểm muốn hỏng mất.

 

".....Nếu về sau có một ngày một mình em sinh sống, em có thể yên ổn sống tốt không?"

 

Lúc ấy nhị hóa liền cảm thấy lồng ngực nhói một cái, dây thần kinh trong đầu như muốn đứt một cái, y lập tức rít gào: "Làm sao? Anh chơi lão tử, đã muốn đem lão tử vứt qua một bên, tôi nói cho anh biết, cho dù là chia tay, vậy cũng là tôi đề nghị trước!" 

 

Lúc ấy y cực lực đè nén không chảy nước mắt. Y thực sự không nghĩ ra được vì sao tự dưng Hắc Vũ lại nói những lời ấy với y.

Bình Luận (0)
Comment