"Sẽ không, em có chừng mực, chỉ khiến gã để lại một ít máu ở chỗ này thôi....."
"......"
Nhị hóa quả thực bị vẻ mặt đầy thờ ơ của tiểu Mộc Mộc làm giật mình, khí tràng này không khỏi quá mạnh mẽ rồi, thực khiến cho người ta có chút khó thở.
"Đến, anh Tiểu Vũ, chúng ta lại cắt một ít vải, để lát nữa làm dây nhảy xuống."
"Ừ ừ."
Tiểu Mộc Mộc động thủ, chỉ vài nhát cắt, một tấm chăn tốt bị cắt thành từng mảnh dài bện lại thành một sợi dây, phía sau cửa sổ là một cái sân, phía trước sân là một con đường nhỏ hẻo lánh, hai người rất nhanh đem dây buộc ở trên người, Tiểu Mộc Mộc đi xuống trước, theo sau là nhị hóa, có điều hai người chân vừa mới chạm đất, một người Miya tay đang bưng chậu rửa mặt vừa vặn đi qua bên này, nhìn thấy hai người Miya tuổi còn nhỏ, không khỏi giật mình.
"Các ngươi là ai?Sao lại chạy tới nơi này."
Hai người cũng không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng bỏ chạy, người Miya kia vừa thấy tình huống liền nghĩ tới điều gì, nơi này vốn không sạch sẽ, nhìn hai người Miya này tựa hồ là mới bị bắt đến đây, đang muốn chạy trốn, người Miya ném chậu rửa mặt, một bên đuổi theo một bên kêu to: "Người tới, người tới, có người muốn chạy trốn!"
Nhị hóa trừng mắt với người Miya kia, chán ghét không thôi.
"Thật là, còn không biết biết là ai, kêu cái gì."
Tiểu Mộc Mộc lôi kéo nhị hóa chạy nhanh, bởi vì người Miya kêu lên, bừng tỉnh thú nhân thị vệ, vài thú nhân thô cuồng chạy nhanh đến, rít gào nói: "Là ai, là ai? Chạy đi rồi, xem ta không đánh gãy chân nó!"
Mắt thấy những người này sắp đuổi tới, thú nhân tốc độ rất nhanh, mà đúng lúc này, trước viện lại truyền đến tiếng tranh chấp, một trận oanh tạc âm thanh thật lớn, khiến cho mọi người chú ý.
"Đi!" Mộc Mộc lôi kéo nhị hóa còn muốn xem kịch vui rời đi, hai người rất nhanh trốn vào rừng cây nhỏ gần đó, khi mấy thú nhân chần chừ trong chốc lát, chờ đến lúc quay đầu lại mới phát hiện đã để mất dấu người, chửi thầm xui xẻo, chạy về.
"Đã xảy ra chuyện gì, động tĩnh thật lớn." Nhị hóa hiếu kỳ nói, đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cực kỳ thê thảm, nghe đến mao cốt tủng nhiên.
"Dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta, chúng ta vẫn nên đi về trước thôi." Tiểu Mộc Mộc chỉ vào con đường nhỏ hẻo lánh: "Dựa theo con đường này, hẳn là có thể đi ra ngoài."
Nhị hóa gật gật đầu, đều đến lúc này, chỉ có thể như vậy.
Một đường đi này đến nửa người cũng không thấy, hai người giật mình thon thót, sợ hãi không thôi, đi nửa ngày rốt cục đi ra ngoài, khi nhìn thấy có nhiều người, Tiểu Mộc Mộc cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.....
"Chúng ta hiện tại trở về sao?"
Nhìn mặt trời trên cao, phỏng chừng còn mấy giờ nữa mới đến chạng vạng, có điều hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, nhị hóa cũng không có tâm tình tiếp tục đi dạo phố.
Tiểu Mộc Mộc nhìn xung quanh, lắc đầu, nhị hóa rất là kinh ngạc, Mộc Mộc không hề giống như muốn đi dạo phố một chút nào.
"Ách, Mộc Mộc nhóc......"
Tiểu Mộc Mộc lôi kéo tay nhị hóa, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Vũ, chúng ta tiếp tục đi xem."
Nhị hóa hỏi thử: "Mộc Mộc có phải nhóc muốn tìm cái gì sao, nói cho anh Tiểu Vũ, anh cũng tìm giúp nhóc." Nhìn trái nhìn phải, ánh mắt Mộc Mộc không phải dừng ở trên mấy món đồ chơi mà dừng ở trên người, mà có một đặc điểm chung là, Mộc Mộc nhìn đều là người Miya, điều này làm cho nhị hóa rất khó hiểu, không biết Tiểu Mộc Mộc muốn làm gì.
"Em đang tìm việc làm, em phát hiện nơi này cũng có người Miya làm việc, em cũng muốn.....em muốn tự mình kiếm tiền, tự mình nuôi sống bản thân." Mộc Mộc vẻ mặt nghiêm chỉnh, tính trẻ con đáng yêu, mím mím môi rất là nghiêm túc.
Nhị hóa bật cười.
"Được rồi, không cần nói nữa, Lôi Nặc nhà nhóc cũng đủ nuôi sống nhóc, hơn nữa, người Miya đi ra ngoài làm việc cực kỳ nguy hiểm, nhóc không nhìn thấy sao, bình thường đều là người Miya lớn tuổi mới đi ra, hoặc là bên người có thú nhân làm bạn, người Miya nơi này trừ khi gia cảnh nghèo khó, rất ít đi ra ngoài làm việc." Nhị hóa xua tay giải thích.
Tiểu Mộc Mộc càu mày, suy nghĩ, lắc lắc đầu, bé cảm thấy anh Tiểu Vũ nói không đúng.
"Không đúng, không đúng, không phải như thế, chúng ta là nam nhân, nam nhân làm sao có thể không có việc làm, vậy không phải công tử bột sao?"
Công tử bột nhị hóa bị hung hăng trúng một mũi tên.
Đây không phải nhị hóa lười biếng, tại đại lục này, người Miya có thể làm việc cực kỳ ít, hơn nữa Hắc Vũ không cho y làm, tự nhiên dưỡng thành một loại thói quen.
"Khụ khụ, người ở đây đều là như vậy, nếu Lôi Nặc ở đây, Lôi Nặc cũng không cho nhóc đi làm..... Mộc Mộc à, nhóc làm như vậy, chính là nói cho người khác Lôi Nặc không nuôi nổi vu mã của mình, điều này sẽ khiến Lôi Nặc cực kỳ mất mặt."
"Không cần! Em muốn tìm việc làm, em không thể vẫn cứ dựa vào Lôi Nặc.....anh xem Lôi Nặc đều đi ra ngoài, đã vài ngày, nếu Lôi Nặc không trở về, không phải em sẽ chết đói sao, anh Tiểu Vũ em cảm thấy loại ý nghĩ này của anh không đúng, em cảm thấy là một nam nhân, à không cho dù là một người Miya cũng phải tự mình làm việc, anh ngẫm lại nơi đó của chúng ta, nữ nhân đều tự mình có việc làm, ăn cơm mềm là không lâu dài, anh Tiểu Vũ ....." Tiểu Mộc Mộc mang theo chờ đợi, muốn dụ dỗ nhị hóa.
"Ách, anh nói này Mộc Mộc, nhóc, ý tưởng này của nhóc là từ chỗ nào đi ra, nhóc còn nhỏ như vậy, mới 12 tuổi, cũng có suy nghĩ như vậy, thật sự là hiếm thấy?"
Nghe nói, Mộc Mộc lúc trước là một tiểu ăn mày, tiểu ăn mày này trình độ cũng quá cao đi, lúc trước lắp bắp không dám nói lời nào, đến lúc này lại nói một tràng, đem người nói đến sửng sốt, này, thực là so với y còn thông minh hơn, nhị hóa cảm thấy nguy cơ, bản thân thực sự không sánh bằng, ngay cả một người 12 tuổi cũng không bằng.
"Hừ, anh Tiểu Vũ cũng quá coi thường em, em biết rất nhiều." Tiểu Mộc Mộc trợn trừng mắt xem thương, sau đó vẻ mặt liền trở nên suy sụp, thần sắc có chút đau thương, ngôn ngữ đều là nhuốm màu cô đơn.
"Em nhớ rõ trong nhà em cũng rất có tiền....." Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của nhị hóa, Mộc Mộc có chút khó chịu, trừng mắt nhìn nhị hóa một cái: "Là thật, em nhớ rõ cái nhà kia có rất nhiều phòng, cửa sổ rất lớn, trong nhà có rất nhiều người hầu, sau đó ba ba và mẹ ly hôn, không cho mẹ một phân tiền, mẹ hình như liền chết đói....."
.....
Đây là chuyện cười gì vậy!
Đây nhất định là chuyện cười, làm sao có khả năng bị chết đói chứ! Còn là một người lớn sờ sờ!
Nhị hóa mặc kệ ánh mắt người khác nhìn mình thế nào, liều mạng cười to: "Không phải chứ, cư nhiên bị chết đói, làm sao có khả năng, mẹ nhóc có tay có chân, làm sao có khả năng bị chết đói....."
Tiểu Mộc Mộc tức giận, mặt đều đỏ lên, không để ý tới nhị hóa, xoay sang một bên, rầu rĩ nói: "Là thật, em lúc đó cũng rất đói bụng, mẹ không cho em ăn gì cả, em ở đó khóc lớn, mẹ cũng khóc, khóc vài ngày, em nói muốn ăn, mẹ nói không có tiền, không có ăn, mẹ thật là bị đói chết....."
Được rồi, đây là một cái hi hữu, nhị hóa ngừng cười, thu liễm rất nhiều.
"Được rồi, vậy về sau thì sao, hẳn là không có bị đói bụng chứ." Thời điểm kia có lẽ Tiểu Mộc Mộc còn rất nhỏ đi, nhị hóa nghĩ trong lòng, có điều nhìn vẻ mặt hung ác của Tiểu Mộc Mộc, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, dữ tợn không thôi, thực làm cho nhị hóa có chút khó tiếp thu. Vì thế liền nhìn thấy Tiểu Mộc Mộc nắm chặt tay, dùng sức trừng mắt nhìn y, nếu không biết đây là đang kể chuyện quá khứ, nhị hóa thật đúng là cho rằng Mộc Mộc là muốn đối với y không tốt.
"Hừ! Em chán ghét bà ấy nhất, nói cái gì có thật nhiều đồ ăn ngon, bà ấy đem em bán cho người khác, hừ hừ....." Hầm hừ, Mộc Mộc giọng the thé nói: "Anh Tiểu Vũ , đây là em tự mình trải qua, anh là bạn tốt của em em mới nói cho anh biết, cho nên anh Tiểu Vũ chúng ta đi tìm việc đi, người trên thế giới này đều có rất nhiều chuyện không đoán trước được, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mới là bảo đảm tốt nhất thôi."
"Được rồi, vậy đi thôi." Nói nhiều như vậy, còn không phải là muốn cùng nhau đi tìm việc làm sao.
Có điều.....
Nhị hóa có chút hoài nghi, Tiểu Mộc Mộc nói đều là sự thực sao, nhưng nếu muốn bịa chuyện xưa, với chỉ số thông minh của Tiểu Mộc Mộc mà nói, có lẽ nghĩ không ra chuyện xưa cẩu huyết như vậy nhỉ, nhị hóa trong lòng âm u nghĩ.
"Có điều, nhóc nói chúng ta nên tìm việc gì cho thỏa đáng, nhóc xem, giống như không có người Miya làm việc, những quầy hàng nhỏ này, châu báu, vũ khí, chúng ta không lấy được....."
Tiểu Mộc Mộc không để ý, ánh mắt nhìn ngắm chung quanh, giống như cái ra đa, đột nhiên, ánh mắt tập trung tại một cửa hàng trang hoàng phi thường khí phách, nhị hóa nhìn theo tầm mắt Mộc Mộc, cửa hàng kia so với cửa hàng bình thường lớn hơn một chút, ngoài cửa gắn các mẫu vũ khí, hai bên cửa là hai thú nhân thân thể bưu hãn, trên tay đều cầm theo vũ khí, những vũ khí này tương đối đặc thù, thú nhân bình thường không thể sử dụng, không đơn giản là giá cao mà còn là thân thể thích hợp.
Liền nói, thú nhân bình thường có thể sử dụng đao, kiếm, hoặc là chùy, lang nha bổng, đều là một ít vũ khí lạnh, chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân điều khiển, mà ở đế đô chậm rãi lưu hành một loại vũ khí, bên trong có gắn thú hạch ma thú, loại thú hạch này bên trong ẩn chứa năng lượng thật lớn, thời gian đầu, thú nhân chỉ cho rằng dùng để chiếu sáng bình thường, hoặc là đồ sưởi ấm, sau này mới phát hiện ra làm vũ khí, một khi vận dụng làm vũ khí, càng gia tăng thêm sức mạnh của thú nhân, đạt tới trình độ không thể tin nổi, càng là thú hạch cấp cao, lực lượng phát huy càng lớn, thời gian càng dài.
Mà bình thường đến rừng rậm ma thú, hầu hết đều là mua vũ khí thú hạch, cho dù không cần, cũng có thể đến thời điểm mấu chốt bảo trụ một mạng.
"Ách Mộc Mộc, nhóc muốn mua cái này?" Nhị hóa theo thói quen sờ sờ túi tiền, vừa sờ đến mới giật mình sợ hãi, thế này mới nhớ tới túi tiền đã bị trộm mất.