Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi

Chương 109

Mấy phút sau, nhân viên quán bưng phở bò lên.

Vài lát thịt bò mỏng như giấy, một nhúm hành lá, hương vị cũng chẳng ngon mấy, nước lèo không có vị thịt bò, thịt bò cũng không có vị thịt bò nhưng Yến Hạc Thanh vẫn ăn ngon lành.

Mặc dù bây giờ cậu đã có khả năng để mình không bị đói nhưng vẫn sùng kính đồ ăn, điều này bắt nguồn từ nỗi sợ đói hồi bé.

Ăn hết phở, Yến Hạc Thanh lại húp sạch nước lèo rồi mới đặt tô xuống rời đi.

Cậu không về nhà mà trở lại đại học Bắc Kinh, lịch chiều nay của cậu là đến phòng thí nghiệm, nếu không đi thì phải thức suốt đêm nay.

Cậu muốn nộp báo cáo trước kỳ nghỉ, chỉ còn chưa đầy nửa tháng.

Trên đường đi, Yến Hạc Thanh ghé vào căn hộ ở khu tập thể.

Nhà đã sửa xong, hầu hết đồ đạc cũng đã đem tới, cửa sổ mở rộng, nắng chiều vàng vọt rọi vào sàn gỗ.

Màn cửa bị gió ngoài cửa sổ thổi vào phát ra tiếng sột soạt, tất cả đều là hàng xịn nên trong nhà chẳng có mùi lạ nào, tủ giày đã được đưa tới nhưng vẫn còn trống, trên nóc tủ chỉ có một hộp bọc giày dùng một lần.

Yến Hạc Thanh không mang bọc giày mà cởi giày ra rồi đi chân trần tới bể cá.

Trong hồ vẫn là hai con cá lần trước, nhàn nhã quẫy đuôi bơi lượn trong nước.

Ánh mắt Yến Hạc Thanh lại dời sang giá sách cực lớn, đủ chứa toàn bộ sách của cậu, nếu sách của Lục Lẫm ít thì còn dư rất nhiều chỗ, sau này có thể yên tâm mua sách mà khỏi cần lo thiếu chỗ để.

Ngắm giá sách xong, Yến Hạc Thanh đi tới sofa.

So với giá sách bể cá chiếm trọn bức tường thì sofa khá nhỏ, chỉ đủ cho ba người ngồi, cũng không có bàn trà mà chỉ có một chiếc xe đẩy hai tầng bằng gỗ hồ đào, để điều khiển từ xa, sách vở, khay trái cây hoặc đồ ăn vặt đều được, lúc ăn lẩu còn có thể dùng làm bàn ăn.

Bức tường trước mặt vẫn còn trống, chờ chủ nhân chọn TV thích hợp với nó.

Bếp và phòng vệ sinh đều được trang trí đơn giản mà thiết thực, cuối cùng Yến Hạc Thanh đến phòng ngủ.

Chiếc giường lớn mà Lục Lẫm chọn cũng đã đem tới, chỉ riêng hiệu ứng thị giác đã lớn hơn chiếc giường hiện tại của Yến Hạc Thanh rất nhiều, cậu nhớ lại tối qua hai người đàn ông trưởng thành nằm trên chiếc giường kia đúng là quá chật.

Sau khi tính toán những vật dụng cần thiết còn thiếu, Yến Hạc Thanh rời đi.

Cậu nhắn cho Lục Lẫm biết đêm nay mình sẽ ở lại phòng thí nghiệm, sau đó làm thí nghiệm đến ba giờ sáng mới ra hành lang hít thở.

Phòng thí nghiệm bên cạnh cũng sáng đèn.

Yến Hạc Thanh mở nắp chai soda mà Lâm Phong Dật mua, vừa uống mấy ngụm thì cửa phòng kế bên mở ra.

Cố Tinh Dã ném sang một trái quýt, Yến Hạc Thanh vô thức chụp lấy.

Cố Tinh Dã không tới gần mà nhàn nhã dựa vào cửa, trong tay hắn cũng cầm một trái quýt, khi lột ra trong không khí thoang thoảng mùi vỏ quýt tươi mát, thấy Yến Hạc Thanh không nhúc nhích, hắn nhíu mày, "Không thích quýt à?" Sau đó lục tìm trong túi áo blouse, "Có sô cô la nữa......"

"Ăn quýt là được rồi." Yến Hạc Thanh đặt chai nước xuống rồi cúi đầu lột quýt.

Hành lang không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt ra từ hai phòng thí nghiệm và ánh trăng trên trời, đầu ngón tay Cố Tinh Dã gảy gảy vỏ quýt, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Yến Hạc Thanh, từ chỗ hắn chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của cậu.

Cố Tinh Dã đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Sao lần đầu gặp hắn lại cảm thấy Yến Hạc Thanh giống Lâm Phong Trí nhỉ.

Quả thực chẳng giống chút nào cả.

Hắn nhớ lại lúc chạng vạng tối điện thoại rung liên hồi, hắn đang bận thí nghiệm nhưng vẫn dành thời gian nghe điện thoại của Lâm Phong Trí.

"Cậu mau tới nhà tớ đi!" Lâm Phong Trí vừa mở miệng đã xổ một tràng, "Mẹ tớ không cho tớ ra ngoài, giờ chỉ có cậu mới giúp được tớ thôi! Tớ nhất định phải ra ngoài, ngày mốt tớ có việc gấp lắm!"

Cố Tinh Dã chưa ăn tối nên huyết áp hơi tụt, tìm hồi lâu mà không thấy sô cô la, hắn xoa thái dương, "Tớ đang thí nghiệm ——"

"Thí nghiệm lúc nào làm mà chẳng được, còn chuyện của tớ không thể chờ được!" Lâm Phong Trí ngắt lời hắn, sau đó tha thiết cầu xin, "Cố Tinh Dã cậu là người tốt nhất mà, cậu mau tới nhà tớ đi, tớ nhất định phải ra ngoài."

Cố Tinh Dã im lặng, nghe Lâm Phong Trí nói tràng giang đại hải thì chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn làm thí nghiệm cả tháng, rốt cuộc hắn nói: "Chuyện của cậu lại là Lục Lẫm chứ gì."

Lâm Phong Trí không chối, "Yến Hạc Thanh sắp cầu hôn chú ấy rồi." Giọng y nghẹn ngào, "Tớ không thể để bọn họ kết hôn được, Yến Hạc Thanh không thích chú Lục đâu, cậu tin tớ đi mà."

Cố Tinh Dã hết sức mệt mỏi, "Chuyện của cậu tớ không giúp được đâu."

Lâm Phong Trí thở hổn hển, "Cậu đã nói nếu cả thế giới đều bỏ rơi tớ thì cậu sẽ ở lại với tớ mà."

......

Cố Tinh Dã không đi.

Hắn bỏ múi quýt vào miệng, chua ê cả răng, hắn nhăn mặt nhìn sang Yến Hạc Thanh, cậu lại hết sức bình tĩnh, đã sắp ăn hết trái quýt trong tay.

Hắn tò mò hỏi, "Trái của cậu không chua à?"

"Chua lắm." Yến Hạc Thanh hờ hững nói.

Cố Tinh Dã không tin, "Cho tớ nếm thử đi."

Yến Hạc Thanh đưa múi cuối cùng cho hắn, Cố Tinh Dã bỏ vào miệng, chua muốn rụng răng, còn chua hơn cả trái của hắn, lông mày hắn nhíu chặt, hồi lâu sau mới nói nên lời, "Chua vậy mà cậu cũng ăn được sao?"

"Chẳng có gì là không thể ăn cả." Yến Hạc Thanh mở nắp chai nước uống mấy ngụm rồi quay người vào phòng thí nghiệm.

Lúc cậu sắp bước vào cửa, rốt cuộc Cố Tinh Dã mở miệng, "Ngày mốt cậu sẽ cầu hôn Lục tiên sinh à?"

Mi mắt Yến Hạc Thanh chớp nhẹ, Lâm Phong Trí đã thấy bài đăng của cậu, cậu không trả lời thẳng mà chỉ nói, "Không tiện nói với cậu."

Cửa phòng thí nghiệm đóng lại, thật lâu sau Cố Tinh Dã mới nhúc nhích, hắn nhìn lên mặt trăng rồi từ từ ăn hết trái quýt chua lét kia.

*

Đảo mắt đã đến thứ Bảy, Lâm Phong Trí thức trắng cả đêm, rốt cuộc nghĩ ra một cách.

"Con xin lỗi mẹ." Y ôm mẹ Lâm nũng nịu, "Con nghĩ thông suốt rồi, con không nên thích Lục Lẫm, không nên làm mẹ lo lắng vì con!"

Dường như mẹ Lâm đã trải qua mấy đời, bà nhìn Lâm Phong Trí tươi cười rạng rỡ, hồi lâu sau mới hỏi: "Nói với Hạc Thanh chưa?"

Bà rất giận Lâm Phong Trí vì đã nói với Yến Hạc Thanh những lời gây tổn thương như thế.

Lâm Phong Trí khựng lại, nhưng chỉ một giây sau lại tươi cười chớp mắt. "Chưa ạ, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên phải nói với mẹ đầu tiên rồi!"

Mẹ Lâm nói ngay: "Phải xin lỗi cho đàng hoàng, lần trước con nói năng quá quắt lắm."

Lâm Phong Trí lảng sang chuyện khác, dụi đầu vào vai mẹ Lâm, "Mẹ, con thèm Tiramisu ở tiệm mình hay ăn quá à."

Rốt cuộc lông mày mẹ Lâm cũng giãn ra, bà vỗ đầu Lâm Phong Trí, "Mấy ngày nữa dẫn con đi."

"Đi ngay bây giờ luôn đi mẹ." Lâm Phong Trí ôm chặt mẹ Lâm, "Con đói lắm."

Mẹ Lâm cũng không ngờ Lâm Phong Trí sẽ bỏ trốn, bà ngồi đợi một hồi mới phát hiện không ổn, đang định vào phòng vệ sinh thì thấy Lâm Phong Trí chạy ra khỏi tiệm bánh.

Mẹ Lâm không rõ Lâm Phong Trí sắp làm gì nhưng bà biết chắc có liên quan đến Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm, bà hấp tấp đuổi theo, "Trí Trí đừng đi nữa!"

Chạy ra khỏi tiệm bánh, mẹ Lâm đã gần sáu mươi tuổi, sức khỏe lại yếu, thở không nổi nhưng sợ Lâm Phong Trí làm chuyện dại dột nên vẫn cắn răng đuổi theo.

Chỉ chốc lát sau bà đã chạy hết nổi, ôm ngực chậm chạp ngồi xuống, khó nhọc ngước mắt nhìn Lâm Phong Trí chạy xa dần, đè lại lồng ngực thở hổn hển.

Lâm Phong Trí chạy thật lâu vẫn chưa cắt đuôi được mẹ Lâm, y đành chạy vào khu phố thương mại đông nghịt người.

Dần dà không nghe thấy tiếng mẹ Lâm nữa, y mới chạy chậm lại rồi ngoái đầu nhìn.

Quả nhiên không còn thấy mẹ Lâm, y nở nụ cười vui sướng rồi hấp tấp chạy tới đón xe.

Sau khi lên xe y giục tài xế. "Anh lái nhanh đi! Tôi đang có việc gấp lắm!"

Y rất sợ Yến Hạc Thanh ra khỏi nhà.

Yến Hạc Thanh không ra ngoài mà đứng cạnh cửa sổ, xe taxi dừng lại dưới lầu, thấy Lâm Phong Trí xuống xe, cậu quay đầu nói với Lục Lẫm: "Đi thôi anh."

Lâm Phong Trí vào chung cư rồi chạy vội lên lầu, vừa chạy đến lầu một thì phía trên vọng xuống tiếng đóng cửa, sau đó là giọng Yến Hạc Thanh, "Hôm nay có mua chăn ga gối đệm không ạ?"

"Nếu em thích bộ nào thì mua." Lục Lẫm trả lời.

Đầu óc Lâm Phong Trí lập tức trống rỗng, Yến Hạc Thanh cầu hôn thành công rồi sao? Hôm nay định mua đồ chuẩn bị kết hôn sao?

Không đâu!

Lâm Phong Trí ép mình gạt bỏ ý nghĩ này, chắc chỉ là mua đồ linh tinh thôi, y không tin Lục Lẫm sẽ chịu kết hôn với Yến Hạc Thanh!

Yêu đương và kết hôn là hai việc khác nhau, Yến Hạc Thanh chẳng giúp được gì cho sự nghiệp của Lục Lẫm hết!

Lúc này có tiếng bước chân xuống cầu thang, y vội vàng quay người chạy xuống lầu rồi nấp sau thùng thu gom quần áo cũ, nhìn chằm chằm vào cửa chung cư.

Giây lát sau, Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm đi ra.

Yến Hạc Thanh biết Lâm Phong Trí đang trốn gần đó, cậu bình tĩnh theo Lục Lẫm lên xe, cũng chẳng sợ Lâm Phong Trí đuổi không kịp, y sẽ nghĩ cách để bám theo.

Lục Lẫm không đến trung tâm mua sắm quá xa, đồ điện gia dụng ở đâu cũng vậy, mua gần nhà để Yến Hạc Thanh về sớm một chút, gần cuối kỳ lịch học và thí nghiệm của cậu rất bận rộn.

Đậu xe xong, hai người sóng vai nhau vào trung tâm mua sắm.

Ở lối vào là một nhãn hiệu quốc dân, Lục Lẫm và Yến Hạc Thanh vào cửa hàng, hai người đều không thích la cà nên chỉ chốc lát sau đã chọn xong tất cả đồ điện gia dụng trong cửa hàng này, một chiếc TV 85 inch, hai cái tủ lạnh một cửa và một cái máy giặt sấy.

Mua đồ điện gia dụng xong, hai người lại đi mua đồ trang trí, chẳng bao lâu sau hai tay Lục Lẫm đã xách đầy túi.

"Ghé xem chăn ga gối đệm đi anh." Yến Hạc Thanh tính thời gian, giờ này chắc Lâm Phong Trí đã đến, cậu tìm cửa hàng trên bản đồ rồi dẫn đường lên lầu hai.

Lâm Phong Trí thở hồng hộc đuổi theo, rốt cuộc tìm thấy hai người đang chọn đồ trong cửa hàng chăn ga gối đệm ở lầu hai.

Sau cửa kính trong suốt, Lục Lẫm xách túi đầy tay đang xem đồ với Yến Hạc Thanh, sắc mặt Lâm Phong Trí tái nhợt.

Màu đỏ......

Y muốn vào cửa hàng nghe lén nhưng bị nhân viên chặn lại rồi lịch sự nói, "Xin lỗi, cửa hàng tạm đóng hai tiếng ạ."

Lâm Phong Trí biết Lục Lẫm đã bao trọn cửa hàng, giờ cách nhau rất gần, nếu y xông vào gây ra động tĩnh thì Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm sẽ phát hiện ngay, y đành phải trở về chỗ cũ nhìn trộm qua cửa kính.

Yến Hạc Thanh sờ hàng mẫu trên giường, "Hoa văn này anh thấy sao?" Tơ lụa mát mẻ rất thích hợp cho mùa hè.

Lục Lẫm đã phát hiện ra Lâm Phong Trí.

Lâm Phong Trí chẳng có bất kỳ kỹ năng theo dõi nào, ngay cả mũ và khẩu trang cơ bản nhất cũng không có.

Lục Lẫm nhớ lại lần trước Yến Hạc Thanh cải trang đến nhà họ Lục còn đeo cả kính sát tròng.

Anh đặt túi xuống rồi ôm Yến Hạc Thanh từ phía sau, kề vào tai cậu nói: "Hoa văn thường thôi nhưng màu được đấy, rất hợp để kết hôn."

Anh nhắc lại chuyện kết hôn, lần này Yến Hạc Thanh không lảng tránh nữa.

"Dạ."

Cậu quay đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lục Lẫm rồi lặp lại, "Chúng ta kết hôn đi."

Chớp mắt tiếp theo, Lục Lẫm xoay người Yến Hạc Thanh lại ôm vào lòng rồi cúi đầu hôn cậu.

Ngoài tiệm, Lâm Phong Trí thẫn thờ tuyệt vọng nhìn hai người hôn nhau, móng tay trơn bóng ghim sâu vào lòng bàn tay.
Bình Luận (0)
Comment