Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi

Chương 117

Tiếng pháo sáng vẫn đang vang lên, máu xông lên não Lục Mục Trì trong nháy mắt, tốc độ chảy quá nhanh làm huyệt thái dương của hắn nhức buốt, đầu óc choáng váng, tầm nhìn cũng mờ đi.

Gương mặt Yến Hạc Thanh rất gần mà cũng rất xa.

Lục Mục Trì siết chặt chiếc nhẫn, hơi nóng lan ra từ đầu ngón tay, nóng đến mức ngộp thở.

Chồng sắp cưới?

Yến Hạc Thanh có chồng sắp cưới rồi sao?

Nói đùa gì vậy!

Hắn khó nhọc nhếch miệng, muốn tìm ra vẻ sơ hở trên mặt Yến Hạc Thanh.

"Thanh Thanh, đừng đùa kiểu này nữa."

Hắn quỳ một chân trên đất, Yến Hạc Thanh nhìn xuống hắn, ánh pháo sáng phác họa đường viền hàm lạnh lẽo của cậu.

"Tôi chưa bao giờ đùa cả."

"Anh không tin!" Lục Mục Trì hét lên, chiếc nhẫn lọt vào lòng bàn tay, hắn siết chặt rồi đứng dậy, nắm cả hai vai Yến Hạc Thanh, trong mắt hiện ra tia máu, "Em vẫn chưa tin anh nên cố ý chọc tức anh đúng không? Giờ anh sẽ đi tìm Lâm Phong Trí để nói rõ anh yêu ——"

Hắn không nói được nữa.

Vẻ mặt Yến Hạc Thanh hết sức bình tĩnh, cũng không gỡ tay Lục Mục Trì mà cứ thế lạnh lùng nhìn hắn nổi điên.

Cậu càng bình tĩnh thì Lục Mục Trì càng không thể lừa mình dối người được nữa.

Điều hắn lo sợ đã thành sự thật.

Không phải hắn không cảm nhận được mà là không muốn nghĩ sâu xa, hắn sợ, hắn sợ Yến Hạc Thanh không thích mình, vì vậy mới nóng lòng trói buộc Yến Hạc Thanh bằng hôn nhân.

Răng hàm Lục Mục Trì suýt bị nghiến gãy, giọng nói nặng nề như sắp giết người.

"Nó, là, ai!"

Yến Hạc Thanh cười lạnh, "Anh không có tư cách để biết anh ấy."

"Anh hỏi em thằng đó là ai!" Lục Mục Trì gần như phản ứng theo bản năng, hai tay bóp cổ Yến Hạc Thanh.

Hắn kịp thời tỉnh táo lại, lập tức buông tay ra như bị bỏng, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ, thở hổn hển nói, "Em là người của anh, cả đời này chỉ thuộc về anh! Ai dám đụng vào em thì anh sẽ phế nó!"

Yến Hạc Thanh đưa tay lên xem đồng hồ, "Tôi chỉ thuộc về mình thôi. Anh nói xong chưa? Tôi phải về rồi."

Lúc này Lục Mục Trì mới chú ý tới đồng hồ của Yến Hạc Thanh, không phải hàng hiệu nên hắn cứ tưởng là đồng hồ bình dân, giờ trời tối mới thấy mặt đồng hồ là la bàn dạ quang.

Đây là đồng hồ thủ công được đặt làm riêng.

Yến Hạc Thanh không đủ khả năng mua, cũng không phải thói quen của cậu.

Nhưng Yến Hạc Thanh lại chịu đeo nó! Chỉ vì người đàn ông kia tặng!

Toàn thân Lục Mục Trì căng cứng đến phát đau, cơ mặt co rúm lại, "Em càng che giấu cho nó thì kết cục của nó sẽ càng thảm. Nếu giờ em chịu chia tay thì anh có thể cân nhắc tha cho nó."

Yến Hạc Thanh mỉm cười, "Tùy anh, tôi sẽ đồng cam cộng khổ với anh ấy."

Cậu đi về phía đường lớn, đi mấy bước lại dừng chân rồi nói câu cuối cùng, "Sau này đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm."

Câu này đã hoàn toàn chọc giận Lục Mục Trì, hắn nhìn theo bóng lưng Yến Hạc Thanh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất ——

Không thể để Yến Hạc Thanh đi, nếu không sẽ vĩnh viễn mất cậu.

Đêm nay hắn phải chiếm được Yến Hạc Thanh!

Yến Hạc Thanh nghe tiếng bước chân nhưng chẳng chút nao núng, cậu sẽ không chọc điên Lục Mục Trì mà không có sự bảo vệ nào.

Cậu biết rõ tính cách Lục Mục Trì, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù Lục Mục Trì thích cậu nhưng khi biết mình không chiếm được cũng sẽ bộc lộ bản tính, cưỡng ép cậu bất kể cậu có muốn hay không.

Yến Hạc Thanh nhìn con đường trước mặt, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.

Hôm nay không chỉ ngả bài với Lục Mục Trì mà cậu còn muốn ngả bài với một người khác.

Cậu cố ý tiết lộ xưởng rượu Raphanus, với trí tuệ của Lục Lẫm nhất định đang ở một chỗ nào đó gần đây.

Cậu đã từng hỏi Lục Lẫm, "Anh có thể lựa chọn một sự tồn tại quan trọng hơn huyết thống không?"

Đêm nay sẽ biết câu trả lời.

Nếu đầu kia của cán cân là cha, anh trai, cháu ruột thì anh vẫn sẽ kiên định chọn em chứ?

Trên đời không có gì chắc chắn trăm phần trăm.

Vì vậy sau khi cậu thức tỉnh, mỗi một bước đều không dám sơ suất, không thể phạm sai lầm, sai một bước sẽ không bao giờ vãn hồi được nữa.

Nhưng vì là Lục Lẫm nên cậu sẵn lòng tin tưởng, Lục Lẫm sẽ là xác suất trăm phần trăm của cậu.

Lục Mục Trì túm lấy cánh tay Yến Hạc Thanh, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào con đường.

Cùng lúc đó, một ánh đèn pha xua tan bóng tối, từ xa đến gần.

Tới rồi.

*

Nhưng không phải Lục Lẫm.

Hai chiếc xe van lần lượt dừng lại, cửa xe mở ra, mấy người đàn ông cao lớn mặc đồng phục nhảy xuống.

Ánh đèn pin quét qua, "Ở đây cấm đốt pháo! Mau tắt đi......"

Nhân viên đi thẳng tới chỗ Lục Mục Trì rồi giơ thẻ của Cục Môi trường Sinh thái lên, bắt hắn lập tức khôi phục trạng thái ban đầu và rà soát đỉnh núi để ngăn cháy rừng.

Bọn họ chỉ cản lại Yến Hạc Thanh cho có lệ, cậu cũng chẳng lên tiếng mà bỏ đi, Lục Mục Trì muốn đuổi theo Yến Hạc Thanh nhưng bị mấy nhân viên giữ chặt, "Ê ê ê, đừng hòng bỏ chạy! Anh đã vi phạm quy định của núi Thiên Loan......"

Thấy Yến Hạc Thanh đi tới giao lộ, Lục Mục Trì nổi nóng, "Xéo đi, biết tao là ai không hả!"

Giọng nhân viên còn lớn hơn hắn, "Không cần biết anh là ai hết, đã làm trái quy định thì phải bị xử lý! Anh có biết cháy rừng nghiêm trọng cỡ nào không!"

Lục Mục Trì chẳng thèm quan tâm, nếu không thể bài trí khung cảnh cầu hôn trên đỉnh núi Thiên Loan thì phía tổ chức đã báo trước với hắn rồi.

Đám nhân viên bao vây hắn chặt đến mức một giọt nước cũng không lọt, trơ mắt nhìn Yến Hạc Thanh đi xa.

Bên kia, Yến Hạc Thanh đi qua xe van thì một người trung niên hạ cửa xe xuống gọi cậu, "Cháu không có xe à, đúng lúc chú đang định xuống núi, quá giang không?"

Yến Hạc Thanh nhớ Sở Tử Ngọc từng kể hồi Lục Lẫm học lớp mười có kẻ hẹn anh sau giờ học, Lục Lẫm dẫn thầy chủ nhiệm đi cùng.

Lần này là Cục Môi trường Sinh thái.

Yến Hạc Thanh nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong đêm nay, "Làm phiền chú ạ."

Xe van chạy xuống núi, tài xế nói huyên thuyên, thỉnh thoảng Yến Hạc Thanh phụ họa vài câu nhưng cũng không lơ đễnh, đi qua ngã rẽ, một chiếc Land Rover xuất hiện rồi không xa không gần đi theo họ.

Yến Hạc Thanh nhìn vào kính chiếu hậu, tài xế đang nói thời tiết ngày mai rất tốt, trong mắt cậu thấp thoáng ý cười.

Đúng vậy, ngày mai trời sẽ rất đẹp.

"Lục tổng, tài xế đón Yến tiên sinh xuống núi rồi ạ, đích đến là căn hộ của ngài ở khu tập thể đại học Bắc Kinh." Trợ lý không biết Lục Lẫm đang đi theo nên báo cáo hết sức chi tiết, "Tiểu Lục tổng vẫn đang bị chặn nên không xuống núi được, khoảng ba tiếng sau sẽ đi."

Lục Lẫm dặn hắn làm một việc khác, "Hôm nay và ngày mai phải chú ý tin tức của đại học Bắc Kinh thật kỹ, nếu bị ém xuống thì cậu tìm mấy tờ báo lớn đăng bài rồi tung lên mạng luôn đi."

Anh đã thấy Yến Hạc Thanh quay video.

Lần trước ở Nhị Thập Kiều, Yến Hạc Thanh đột nhiên đổi điện thoại mới có pixel cao là để ghi hình Triệu Duy Phương.

Lục Lẫm nhìn xe van phía trước, xoay tay lái rồi đột nhiên bật cười.

Trời sinh Yến Hạc Thanh rất hợp câu cá, tuổi còn trẻ mà đã kiên nhẫn như thế, đối mặt với con mồi không kiêu không gấp, chờ đợi thời cơ cho một đòn trí mạng.

Theo thông tin anh nhận được thì học kỳ sau Triệu Duy Phương sẽ lên năm cuối, chẳng bao lâu nữa là tốt nghiệp.

Chỉ cần video của Yến Hạc Thanh lộ ra ánh sáng thì mấy năm đại học của Triệu Duy Phương sẽ tan thành mây khói, cơ hội thực tập cũng vuột mất.

Sở Tử Ngọc gọi tới nên Lục Lẫm cúp điện thoại của trợ lý.

"A Lẫm, tình hình sao rồi?" Sở Tử Ngọc ngủ một giấc dậy đã đến cửa nhà mình.

Còn đổi xe và tài xế nữa!

Lục Lẫm nói ngắn gọn: "Có việc."

"Cậu còn ở xưởng rượu không?"

"Đang trên đường về nhà."

Sở Tử Ngọc cười nhạo, "Nhà gì chứ, ở một mình gọi là phòng ——" Hắn đột nhiên rú lên, "Á đù, đừng nói cậu ở chung với Hạc Thanh đấy nhé???!"

Lục Lẫm chỉ cười không trả lời.

"Cậu đúng là không yêu thì thôi, đã yêu là tới bến luôn...... Bye!" Sở Tử Ngọc ghen tị cúp điện thoại.

......

Bị nhân viên cục bảo vệ môi trường đốc thúc, Lục Mục Trì gọi người tới nhanh chóng dẹp hết đèn đóm, cảnh cầu hôn lãng mạn trước đó giờ chỉ còn là một đống hỗn độn.

Lục Mục Trì đứng trước lan can nhìn cảnh đêm phồn hoa.

Một lát sau, hắn xòe lòng bàn tay nhớp nháp ra rồi ném mạnh chiếc nhẫn vào bóng tối.

Chiếc nhẫn lặng yên biến mất, Lục Mục Trì móc túi lấy thuốc lá, rút một điếu ngậm vào miệng rồi châm lửa, trong làn khói lượn lờ, ánh mắt hắn tối tăm mờ mịt.

Hút thuốc xong, hắn lấy điện thoại ra, "Tra hết lịch trình gần đây của Yến Hạc Thanh đi."

Ngón tay hắn nắm chặt lan can, chờ bắt được tên đàn ông kia, hắn nhất định sẽ cho gã sống không bằng chết!

*

Hôm sau trời vừa sáng thì một tài khoản nặc danh vạch trần trên Weibo.

Tựa đề đơn giản nhưng rất cuốn hút —— Giao dịch tình d/ục ở xưởng rượu Raphanus.

Kèm theo là video Triệu Duy Phương đang giới thiệu nữ sinh cho mấy người đàn ông.

Ảnh chụp các nữ sinh được làm mờ, tên cũng được tắt tiếng nhưng khuôn mặt và giọng nói Triệu Duy Phương cùng với mấy gã đàn ông đều rõ mồn một.

Vừa tung ra đã lập tức trở thành tin nóng.

"Xưởng rượu Raphanus ở vùng ngoại ô phía Nam thành phố đúng không? Tui còn mua rượu của chỗ này nữa chứ! Ọe, mắc ói!"

"Tui biết thằng ma cô này nè, sinh viên đại học Bắc Kinh đó!"

Sau khi biết là sinh viên đại học Bắc Kinh thì tin này càng hot hơn.

"Má ơi! Có người vạch trần kìa! Là Triệu Duy Phương học ngành công nghệ phần mềm ở đại học Bắc Kinh đó!"

"A a a! Trong ảnh toàn nữ sinh thôi, có khi nào là chụp lén không? Phải điều tra tới nơi tới chốn mới được!!!!!"

......

Chưa đầy nửa tiếng sau, video đã lan truyền khắp các nhóm chat của sinh viên đại học Bắc Kinh, nhóm chat lớp 2 khoa Sinh cũng hăng say bàn tán chuyện này.

[ Đờ mờ, Triệu Vĩnh cậu quen Triệu Duy Phương đúng không? Rốt cuộc có phải anh ta không vậy.]

Triệu Vĩnh lập tức phủi sạch quan hệ, [ Gặp nhau mấy lần ở buổi tuyên truyền thôi chứ có quen biết gì đâu.]

......

Trợ lý một mực chú ý hot search, gần nửa tiếng sau có người muốn xóa bài khỏi hot search, là mấy gã đàn ông khác trong video, nhưng Lục Lẫm đã lên tiếng nên chẳng những không xóa được mà còn bị ghim ở hàng đầu.

Dư luận sôi sục, chưa tới giữa trưa đại học Bắc Kinh đã tuyên bố trên Weibo sẽ xử lý nghiêm chuyện này, sau khi điều tra xong sẽ lập tức đuổi học Triệu Duy Phương.

Triệu Duy Phương còn đang ngủ ngon lành ở xưởng rượu, đến chiều ngủ dậy lấy lại điện thoại thì điện thoại của hắn đã bị oanh tạc nổ tung, đọc tin xong Triệu Duy Phương run chân ngã khuỵu xuống đất, hấp tấp gọi cho Lục Mục Trì.

Đợi thật lâu Lục Mục Trì vẫn không nghe máy, hai mắt Triệu Duy Phương sáng lên, nghĩ ngay đến Yến Hạc Thanh, hắn đã hỏi Triệu Vĩnh số điện thoại của cậu, thế là tìm số Yến Hạc Thanh để gọi.

Reng, reng, reng......

Rõ ràng chỉ có mấy giây mà Triệu Duy Phương lại cảm thấy dài dằng dặc như một năm.

Sau lúc chờ đợi giày vò khốn khổ, rốt cuộc bên kia cũng bắt máy, Triệu Duy Phương gấp đến độ trong miệng đầy bọt máu, rối rít nói: "Đàn em, lần này chỉ có em mới giúp được anh thôi, em nhất định phải nói A Trì giúp anh đấy nhé, anh sắp tốt nghiệp nên không thể bị đuổi học được, nếu không mười mấy năm đèn sách sẽ thành công cốc, còn bị ghi vào lý lịch nữa, tương lai và đời anh sẽ bị hủy hết!"

Hắn tức giận nghiến răng, "Đúng là xui xẻo mà, tối qua lại có phóng viên trà trộn vào, đều tại thằng phóng viên đáng chết kia! Rõ ràng đông người như vậy sao cứ phải nhè anh mà quay chứ!"

Trong ống nghe vang lên tiếng cười trong trẻo.

"Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi."

Triệu Duy Phương chợt có một cảm giác rất quái dị, hắn khẩn trương nuốt nước bọt, "Em nói hiểu lầm gì cơ?"

Yến Hạc Thanh bưng thức ăn cho cá tới cạnh bể kính, hai con cá đã mập hơn lúc mới đem về, cậu đưa tay múc một muỗng thức ăn rải vào bể rồi hờ hững nói: "Không phải phóng viên mà là tôi đấy."

"Đây là quà cảm ơn anh vì đã quan tâm tôi ở trường."
Bình Luận (0)
Comment