Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi

Chương 93

Về nhà, trước tiên Yến Hạc Thanh đứng dựa vào tường 15 phút.

Cách này của bác sĩ không thể chữa khỏi cột sống cổ của cậu nhưng đúng là gần đây rất ít khi khó chịu.

Yến Hạc Thanh nhắm mắt, trong đầu nhớ lại cuộc điện thoại kia của Lục Lẫm, chính xác đến từng chữ.

[Con ra quyết định chỉ vì lợi ích của Lục thị mà thôi.]

[ Lục Mục Trì là ai cũng mặc kệ.]

Hai câu này nối liền nhau, nghĩa là cùng nói đến một chuyện.

Yến Hạc Thanh suy nghĩ sự liên quan giữa hai vế, theo nghĩa đen thì quyết định của Lục Lẫm sẽ tổn hại đến lợi ích của Lục Mục Trì.

Công ty Lục Mục Trì chuyên nghiên cứu sản xuất tinh thể laser và thiết bị liên lạc quang học, khác xa phạm vi kinh doanh của Lục thị.

Trừ khi ——

Quyết định mới của Lục Lẫm xung đột với dự án sắp bắt đầu của Lục Mục Trì và Trình Giản.

Vì vậy Lục Mục Trì và Trình Giản đang gấp rút đàm phán hợp tác, không đợi nổi hai tháng nên cuối tuần tổ chức một bữa tiệc ký hợp đồng.

Yến Hạc Thanh mở mắt ra, tạm thời chưa thể xác định chuyện này có đúng như mình đoán hay không, hành động này của Lục Lẫm có ý gì......

Yến Hạc Thanh không nghĩ thêm nữa, thái dương cậu lấm tấm mồ hôi, 15 phút đã hết.

Cậu không lau mồ hôi mà vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Hơi nước bao trùm không gian chật hẹp, trong đầu Yến Hạc Thanh vô thức hiện ra căn hộ ở khu tập thể của đại học Bắc Kinh.

Phòng tắm rộng rãi, chia ra hai gian tắm khô và tắm ướt, có một bồn tắm lớn kiểu xưa, cửa sổ để mở, ngoài cửa có mấy cây mai đỏ cao lớn, vừa giúp che kín vừa là cảnh trí đặc biệt.

Mùa đông năm nay có thể ngắm hoa đỏ xinh đẹp rồi.

Tắm xong, điện thoại sáng lên.

Lục Lẫm nhắn tin Wechat, "Anh về nhà rồi."

Còn gửi kèm hình chụp chiếc máy ảnh DSL để trên bàn trong phòng chứa đồ.

Yến Hạc Thanh đi tới cạnh giường, khối pha lê lập phương lần trước lấy ra vẫn chưa cất vào ngăn kéo mà đặt trên tủ đầu giường, cậu ngồi xuống bật đèn bàn, pha lê lập phương lập tức tỏa ra ánh sáng đủ màu rực rỡ.

Yến Hạc Thanh trả lời Lục Lẫm bằng tin nhắn thoại, "Sau lễ bắt đầu trang trí nhà đúng không ạ?"

Lục Lẫm gọi video, điện thoại mới dùng lần đầu chưa chỉnh camera, đầu tiên Lục Lẫm nhìn thấy khối pha lê lập phương, sau đó mới chuyển sang Yến Hạc Thanh.

Cậu mặc áo ngủ trắng tinh, tóc hơi xoăn, hiển nhiên là mới tắm xong.

Lục Lẫm đang ở trong phòng chứa đồ, lưng dựa vào bàn, "Ừ, học xong có rảnh thì em đến xem đi, giám sát chưa chắc đã toàn diện đâu."

Yến Hạc Thanh nhìn Lục Lẫm, đột nhiên nói: "Phòng khách đổi thành phòng đọc sách đi ạ."

Phòng đọc sách chuyển đến phòng khách thì sẽ dư ra một phòng ngủ.

Trước đó hai người đều không nhắc đến việc sống chung, giờ Yến Hạc Thanh nói vậy có thể hiểu là cậu thích phòng đọc sách gộp chung với phòng khách, cũng có thể hiểu là cậu dành cho Lục Lẫm một phòng.

Lục Lẫm không vạch trần mà cười nói: "Nhà em thì cứ làm theo ý em đi."

Thế là việc này được quyết định như vậy, hai người lại trò chuyện đến khi tóc Yến Hạc Thanh khô hẳn trở lại bình thường, Lục Lẫm mới tắt video.

Rời khỏi khung chat với Yến Hạc Thanh, Lục Lẫm mở nhóm chat ba người rồi ấn vào ảnh đại diện của Sở Tử Ngọc để nói chuyện riêng.

"Khi nào rảnh?"

Sở Tử Ngọc trả lời ngay, "????! Còn việc gì tớ có thể dạy cậu nữa sao?!! Người khác thì lúc nào tớ cũng không rảnh, còn cậu thì lúc nào tớ cũng rảnh hết!"

Lục Lẫm đi thẳng vào vấn đề, "Em ấy rất thích các cậu, có rảnh thì hẹn em ấy đi chơi đi."

Sở Tử Ngọc, "......?? Em ấy? Sư phụ Tiểu Yến?! Đậu, hehe, ẻm thích tớ hả! Tớ dẫn ẻm đi chơi cũng được thôi, nhưng cậu không sợ tớ làm hư ẻm hả!"

"Đừng lạm dụng thời gian học của em ấy là được rồi." Lục Lẫm hoàn toàn không hề lo lắng.

"Đòi hỏi nhiều ghê á...... Biết rồi biết rồi, đảm bảo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!"

Cuộc trò chuyện dừng ở đây.

*

Hôm sau, Yến Hạc Thanh chờ Cát Đồng Nguyên ở cổng ga điện ngầm gần bệnh viện thành phố.

Chưa đầy một lát sau, Cát Đồng Nguyên xuất hiện.

Từ xa Cát Đồng Nguyên đã nhìn thấy Yến Hạc Thanh, kiễng chân vẫy tay với cậu qua đám đông.

Lạc quan tươi sáng, chính là hình mẫu lý tưởng của Trình Giản.

Yến Hạc Thanh cũng vẫy tay đáp lại Cát Đồng Nguyên.

Cát Đồng Nguyên chạy tới, "Xin lỗi nha, chuyến trước chen không lọt, ngày nghỉ đông quá đi mất!"

Yến Hạc Thanh mỉm cười, "Tớ cũng vừa mới đến thôi." Cậu đưa quà đặc sản cho hắn, "Cái này mua trên mạng cũng được, chủ yếu là ý nghĩa thôi."

Cát Đồng Nguyên nhe răng cười rồi cầm lấy cất vào ba lô, "Khác chứ, mua tại chỗ đâu có chất bảo quản!"

Cát Đồng Nguyên mua mấy túi trái cây thăm bệnh ở cửa hàng ven đường, hắn không biết chọn nên Yến Hạc Thanh chọn giúp, trên đường đi Cát Đồng Nguyên luôn miệng xuýt xoa.

"Cậu giỏi thật đấy, biết chọn táo, biết chọn đào! Còn biết trả giá nữa!"

Thật ra mấy chuyện này cũng chẳng là gì, nhưng điều kiện gia đình Cát Đồng Nguyên khá giả, đám nam sinh trạc tuổi mà hắn quen không ai giống Yến Hạc Thanh, hắn vừa nể vừa thích cậu, trên đường huyên thuyên đủ thứ.

Yến Hạc Thanh vô cùng kiên nhẫn, Cát Đồng Nguyên nói gì cũng trả lời vài câu, còn không chê hắn lắm lời.

Đến tầng 15 thang máy dừng lại, cửa mở ra, Cát Đồng Nguyên đã đơn phương xem Yến Hạc Thanh là bạn thân nhất.

Vừa ra khỏi thang máy thì thấy Lâm Phong Dật đứng ngoài phòng bệnh 1503.

Lâm Phong Dật dựa vào tường, thỉnh thoảng liếc nhìn thang máy, thấy Yến Hạc Thanh vừa ra thì lập tức cúi đầu ấn lung tung trên màn hình điện thoại, giả bộ như đang chơi game.

Yến Hạc Thanh đi tới hỏi: "Dì có trong phòng không?"

Lâm Phong Dật hờ hững đáp, "Cậu không biết mở cửa vào xem à."

Tiếng tim đập không ngừng phóng đại, đến khi Yến Hạc Thanh và Cát Đồng Nguyên đi qua, hắn mới khẩn trương đè lại lồng ngực phập phồng dữ dội rồi hấp tấp theo sau.

Mẹ Lâm không có ở đây, phòng bệnh rất yên tĩnh, Lâm Phong Trí nằm nghiêng trên giường bệnh không nhúc nhích.

Lâm Phong Trí biết Yến Hạc Thanh tới.

Y nghe được giọng Yến Hạc Thanh, còn ngửi thấy mùi tuyết tùng không thể nào quen thuộc hơn.

Ngón tay túm chặt ga giường, Lâm Phong Trí nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cát Đồng Nguyên đặt trái cây xuống, rón rén đi tới nhìn rồi quay đầu thì thào: "Hình như Lâm Phong Trí ngủ rồi."

Yến Hạc Thanh biết Lâm Phong Trí đang tỉnh, cậu cười nhạt, "Cậu bận thì đi trước đi, tớ đang rảnh nên ở đây thêm một lát."

Thật ra Cát Đồng Nguyên còn muốn nói chuyện thêm với Yến Hạc Thanh, tán gẫu với cậu hết sức thoải mái! Nhưng đây là phòng bệnh của người khác nên không thích hợp, Cát Đồng Nguyên chỉ vào điện thoại rồi nhỏ giọng nói: "Có gì cứ gọi tớ nhé."

Yến Hạc Thanh gật đầu, Cát Đồng Nguyên rời đi.

Toàn bộ quá trình tương tác giữa hai người đều lọt vào mắt Lâm Phong Dật, hắn không biết Cát Đồng Nguyên, nhưng Yến Hạc Thanh vừa thân thiện vừa kiên nhẫn với một tên nhóc như vậy làm hắn cực kỳ khó chịu.

Hắn cũng biết mình xấu tính nên đắc tội Yến Hạc Thanh, nhưng giờ câu xin lỗi không sao nói ra được, hắn gượng gạo hỏi, "Tôi đi mua bữa sáng, cậu muốn ăn không?"

Hôm nay Yến Hạc Thanh bất ngờ trả lời hắn, "Lấy giùm tôi chai nước."

Lâm Phong Dật lâng lâng như giẫm trên bông gòn đi ra cửa.

Cửa đóng lại, Yến Hạc Thanh nhìn vào gáy Lâm Phong Trí, "Anh biết em không ngủ mà, đem bánh dâu đặc sản cho em này."

Lâm Phong Trí bỗng nhiên mở choàng mắt, tay suýt giật rách ga giường, "Anh và chú...... bạn trai anh đi du lịch à?"

"Ừ." Yến Hạc Thanh thản nhiên đáp, "Về thăm quê tụi mình."

Lâm Phong Trí không biết quê ở đâu, cũng chẳng quan tâm quê quán, chỉ ghen tị muốn khóc thôi.

Đi du lịch với Lục Lẫm...... là điều chỉ có trong tưởng tượng của y.

Lâm Phong Trí vừa căm tức nghĩ "Người em thích là Lục Lẫm! Anh đừng nhắc chú ấy trước mặt em nữa" vừa muốn nghe thêm về Lục Lẫm.

Trước kia Lục Lẫm lạnh lùng xa cách, y nghe được câu nào cũng trân trọng ghi vào nhật ký, nhưng bỗng nhiên Yến Hạc Thanh dẫn Lục Lẫm tới trước mặt y......

Trong thời gian ngắn, y phát hiện Lục Lẫm càng cuốn hút hơn, càng làm y mê muội hơn.

Lâm Phong Trí cắn chặt môi, kìm lại ý định nói thẳng mọi chuyện, y kéo chăn ngồi dậy, rốt cuộc xoay người nhìn Yến Hạc Thanh.

Yến Hạc Thanh cũng nhìn y, cậu chỉ vào trái cây, "Cát Đồng Nguyên mua đấy, có táo và đào, muốn ăn gì? Để anh gọt cho."

Đôi môi trắng bệch của Lâm Phong Trí phun ra một chữ, "Táo."

Yến Hạc Thanh cầm táo cúi đầu gọt, dải vỏ mỏng mà không đứt rủ xuống hình trôn ốc, trong phòng bệnh vang lên tiếng gọt sàn sạt, rốt cuộc Lâm Phong Trí phá vỡ yên tĩnh.

"Chẳng phải anh thích Lục Mục Trì à? Sao lại hẹn hò chú ấy chứ?"

Ánh mắt cháy bỏng của y nhìn chằm chằm Yến Hạc Thanh, tựa như muốn tìm ra dấu vết gì đó từ trên mặt cậu.

Gọt táo xong, Yến Hạc Thanh đặt dao xuống, khuôn mặt điềm tĩnh lộ ra vẻ nghi hoặc.

Dường như cậu thật sự không hiểu, "Sao em lại cho rằng anh sẽ thích một kẻ không tôn trọng mình nhỉ?"

Lâm Phong Trí nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lục Mục Trì giàu có, đẹp trai, hầu hết mọi người đều thích hắn chẳng phải bình thường lắm sao?

Bạn học và bạn bè y cũng thường xuyên hỏi y số điện thoại của Lục Mục Trì.

Trong số những người Yến Hạc Thanh có thể tiếp xúc, Lục Mục Trì chính là người hoàn hảo nhất.

Lâm Phong Trí ngậm chặt miệng, hai tay nắm chặt chăn, hốc mắt lại đỏ lên.

Yến Hạc Thanh đưa táo cho y, biết rõ còn cố hỏi, "Vết thương còn đau không?"

Nước mắt Lâm Phong Trí rơi tí tách, sau trận đấu khúc côn cầu trên băng y vẫn chưa khóc lần nào, đưa tay ôm ngực: "Đau, đau lắm......"

Y không muốn nói tiếp nữa, không cầm táo mà quay người rúc vào chăn, âm thầm nức nở.

Lúc này Lâm Phong Dật xách đồ xô cửa vào, đầu đầy mồ hôi, chạy thở hồng hộc.

Hắn vội ho khẽ một tiếng rồi tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì. "Nước của cậu này."

Quăng cho Yến Hạc Thanh.

Yến Hạc Thanh chụp lấy, Lâm Phong Trí không ăn táo thì cậu sẽ tự ăn, sau đó uống mấy ngụm nước.

"Dưỡng bệnh cho khỏe đi." Cậu nói với cái ót Lâm Phong Trí, "Một thời gian nữa anh sẽ quay lại thăm em."

Lâm Phong Trí không phản ứng, Lâm Phong Dật nói xen vào: "Chắc còn phải ở hai ba tháng nữa lận, suốt ngày nó im ru không nói lời nào, mẹ tôi sợ nó bị gì nên không yên tâm cho nó xuất viện."

Yến Hạc Thanh im lặng rời đi.

Lâm Phong Dật muốn đuổi theo nhưng chân nhấc lên lại hạ xuống.

Đuổi theo nói gì bây giờ?

Người ta có bạn trai rồi, còn là Lục Lẫm nữa......

Lâm Phong Dật bực bội vò tóc, dứt khoát ngồi xuống ghế sofa mở túi nhựa, nóng nảy lấy hộp cơm ra.

Hắn cố ý mua bò xào khoai tây tiêu đen...... Lần trước Yến Hạc Thanh tới nhà họ Lâm chúc Tết, hắn để ý cậu gắp khoai tây và thịt bò nhiều nhất.

Mở nắp hộp ra, Lâm Phong Dật quay đầu gọi Lâm Phong Trí, vừa quay sang thì Lâm Phong Trí đã đứng lù lù sau lưng hắn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn trừng trừng.

"Má!" Tim Lâm Phong Dật suýt nữa ngừng đập, "Sao em đi mà chẳng có tiếng gì hết vậy!"

Lâm Phong Trí phớt lờ hắn, "Em và Yến Hạc Thanh ai tốt hơn?"

Phòng bệnh lập tức yên tĩnh, Lâm Phong Dật không lên tiếng.

Lâm Phong Trí chực khóc, "Anh, giờ ngay cả anh cũng nghĩ anh ta tốt hơn em sao?"

Lâm Phong Dật sợ nhất là Lâm Phong Trí khóc, y vừa khóc thì hắn lập tức cuống lên, dù y có đòi sao trên trời hắn cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế hái xuống.

Nhưng lần này hắn không cách nào nói ra hai chữ "Không phải" đơn giản nhất.

Lâm Phong Trí nổi điên gạt hết cơm hộp trên bàn xuống đất rồi quay lại giường, vùi đầu nằm im.

......

Cùng lúc đó, Yến Hạc Thanh ra khỏi bệnh viện, đang đi tới ga tàu điện ngầm thì có điện thoại.

Số lạ.

Không phải số thứ ba của Lâm Phong Trí, cũng không hề tồn tại trong ký ức của Yến Hạc Thanh.

Cậu nghe máy, đối phương lên tiếng trước, "Đồng chí Hạc Thanh, đoán xem ai đây nào?"
Bình Luận (0)
Comment