Thu Thiên, Mau Đến Đây

Chương 13

Trong quán Internet một cô gái ánh mắt phiếm hồng hung hăng vỗ xuống bàn phím.

Một bàn tay vươn qua vỗ vỗ vào vai cô:"Mị song, đừng nóng giận." Nhìn thoáng qua màn hình, chầm chậm nói một câu: "Tức giận cũng không được gì, cướp Tây Hồ về thì được rồi."

Đúng vậy! cướp lại!

Cô gái không cam lòng nhìn chằm chằm trên màn hình, không có một bóng người trên vách đá, giận dữ nói một câu: "Tớ nhất định sẽ đem Tây Hồ cướp lại!" cô sẽ không để con hồ ly tinh kia đạt được ý đồ.

Phía dưới Vong Tịch Nhai, ở một điểm nhỏ trên bản đồ trong trò chơi, vừa vặn có một cái hồ, được đặt tên là Niệm Hồ.

Lúc Thu Thiên và Tây Hồ tung người thả mình nhảy xuống, chỉ cảm thấy hình ảnh từ từ tối dần, ngay sau đó rơi vào một đám mây giữa không trung.

Sau mấy giây, lại từ từ sáng lên thì bọn họ đã nằm trên một tảng đá cách hồ không xa.

Tây Hồ phản ứng nhanh, hắn chạy đến bên cạnh Thu Thiên,nhìn xem trạng thái của cô, ân cần hỏi : "Không sao chứ?"

Thu Thiên vỗ y phục đứng lên: "Ừ, ta không sao."

Thường thì theo thiết kế của trò chơi, từ trên cao như vậy

nhảy xuống vách đá, thì phải chết mới đúng, nhưng rất kỳ lạ, hai người không chết, thậm chí ngay cả trang bị cũng không có bất kỳ hao tổn nào!

“Chẳng lẽ xuất hiện BUG?” Thu Thiên kiểm tra lại trang bị của mình, cảm thấy rất kỳ quái.

Cho dù là rớt xuống không chết, nhưng là trang bị cũng sẽ bị hao tồn ít nhiều, nàng nhớ rõ ràng lúc online thấy có một ít hao tôn, nhưng bây giờ không sửa chữa cũng đã tự động khôi phục.

Tây Hồ suy nghĩ một chút, nói: “Không ngoại trừ khả năng có BUG.”

Hắn vừa nói xong, Thu Thiên thấy hình như mặt hồ lóe lên một chút ngân quang mờ ảo, nhưng đợi đến lúc nàng nhìn kỹ thì ngân quang đã biến mất.

Theo bản năng nàng điều chỉnh hình ảnh thiếu nữa áo tím đi đến cạnh bên hồ nước, cho đến khi không đi được nữa, không thể làm gì khác hơn đành đứng lại bên hồ.

Tây Hồ đi đến đứng ở bên cạnh nàng, hỏi một câu: “Phát hiện cái gì sao?”

Thu Thiên gửi qua một khuôn mặt tươi cười: “Có thể là ta nhìn lầm.”

Ở khoảng cách gần như vậy nhìn lại, mặt hồ vẫn đọng lại màu xanh biếc, ngay đến cả gợn sóng cũng không có lấy đâu ra ngân quang chứ.

Thu Thiên tự giễu mình quá khẩn trương, lại thấy Tây Hồ đột nhiên hỏi nàng một câu: “Nàng có thấy mặt hồ hiện lên ngân quang không?”

Nàng sửng sốt: “Ngươi cũng thấy sao?”

Nói như vậy, không phải là ảo giác của nàng?

Tây Hồ nhỏ giọng nói: “Lúc nàng đi về phía hồ ta thấy trên mặt hồ hiện lên ngân quang. Nhưng là thoáng qua rồi biến mất.” Hắn nghĩ nghĩ, xoay người nhìn Thu Thiên, “Ta cảm thấy được nơi này không giống bản đồ bình thường, nàng còn dược thêm máu không?”

Thu Thiên gật đầu, bởi vì nàng thường xuyên đánh quái một mình, cho nên mỗi lần login chuyện duy nhất nàng sẽ không quên sẽ là chuẩn bị đầy đủ thuốc trong túi. Nhất là loại lam dược màu đỏ thẫm có thể bổ sung trạng thái chiến đấu lúc khẩn cấp, đối với nàng mà nói thì không thể nào thiếu.

Tây Hồ: “Vậy thì tốt, giao dịch.”

Thu Thiên nhấn đồng ý, đang chuẩn bị đem dươc của mình mở ra, lại phát hiện Tây Hồ ở trên thanh giao dịch mở ra rất nhiều trạng thái gia tăng dược.

Nhìn thấy hắn nói: “Dược tăng trạng thái để nàng dùng, đem trạng thái thuốc cấp thêm toàn bộ, để tránh bất trắc.”

Thu Thiên suy nghĩ một chút, vội nói tiếng cám ơn, nhấn đồng ý.

Hai người đều đem trạng thái thêm đầy đủ, lúc này mới quan sát cẩn thận cảnh tượng xung quanh.

Cả hồ giống như là bị sơn cốc vây lại, bốn phía trừ mấy gốc cây và tảng đá không có bất kỳ đường nào để ra.

Từ dưới hồ nhìn lên, đỉnh núi đường như xa đến mức không thể nhận thấy, khẩng đầu lên chỉ có thể nhìn tháy mây mù đang di chuyển, chỉ thấy mờ hồ một vòng Hồng Sắc Tịch Dương, loáng thoáng nhắc nhở bọn họ lúc vừa rồi mới nhảy xuống từ trên cao.

Cao như vậy, muốn nhảy ra ngoài có lẽ là không có khả năng?

Mặc dù có thể dùng Truyền Tống Phù trở về thành, nhưng nàng muốn xem thử một chút có cách nào khác không, vì vậy thiếu nữ áo tím đứng nguyên tại chỗ nhảy lại nhảy.

Tây Hồ hăng hái nhìn nàng, phát tới một câu: “Lực bật nhảy không tệ.”

Thu Thiên không nhịn được liếc hắn một cái, hắn còn có tâm tư nói giỡn: nàng còn chưa tìm hắn khởi binh vấn tội đấy. Nói đến đây, nàng mới nhớ đến, vừa rồi hắn rốt cuộc tại sao nghĩ đến chuyện muốn kéo nàng cùng nhau nhảy núi?

Nàng đang muốn hỏi hắn, bỗng nhiên lại nhìn thấy mặt hồ xuất hiện quang ngân giống như lúc nãy!

Lần này không chỉ lóe lên một chút nữa, mà lại giống một đám sương mù lượn lờ trên mặt hồ, sau đó lan tỏa ra bốn phía rồi lại biến mất. Cảnh tượng này xuất hiện lặp đi lặp lại, ánh sáng lần sau mạnh mẽ hơn so với lần trước, ngay sau đó mặt đất rung chuyển.

Tây Hồ nhanh chóng tiến lên đứng trước mặt nàng, nhỏ giọng dặn dò nàng: “Đứng ở phía sau ta! Khi cần thiết ta sẽ che chở cho nàng.”

Thu Thiên ngẩn người, nhanh chóng viết chữ: “Lần này là BOSS lớn sao?”

Tây Hồ trả lời rất nhanh: “Không biết.” Chính là bởi vì không biết ở đây sẽ có quái gì xuất hiện, nên hắn mới xác định an toàn của nàng trước tiên.

Bốn phía cuồng phong gào thét, lá cây bị thổi tung khắp cốc. Mặt hồ cũng rung động không ngừng theo sự rung động của mặt đất, hơn nữa ánh sáng màu bạc đã thay đổi khiến người ta chói mắt.

Trong lúc này, bên trong sơn cốc sáng lên làm cho hầu hết cảnh vật ở đây đều trở nên trong suốt, Thu Thiên hơi nheo mắt mới có thể thấy rõ hai người ở trên màn hình.

Tây Hồ đã sớm tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, gió cuốn vạt áo hắn, cây quạt để bảo vệ cũng bị vòng ánh sáng bao trùm không thấy.

Đúng lúc đó, đám may trên không đang di chuyển đều tập trung cùng một chỗ sau khi thay đổi cuộn trào mãnh liệt, phảng phất hiện ra một dải sương mù màu lam. Dải ánh sáng này chiếu thẳng đứng vào ánh sáng màu bạc của mặt hồ, trong nháy mắt ngân quang trên mặt hồ toàn bộ biến mất, mặt đất cũng đồng thời ngừng rung chuyển.

Trên mặt hồ xanh biếc dâng lên một đóa thủy tiên xinh đẹp, mà trên đó có một tiên nhân đang đứng trên đó giống như Diệu Linh Nữ Tử.

Thu Thiên chưa kịp đánh bất kỳ chữ gì, đã nhìn thấy trên màn hình mình và Tây Hồ liếc nhau một cái, thì đã thấy nàng và nữ tử trong trò chơi đối thoại.

Choáng váng, Thu Thiên vỗ vỗ trán, hình như trò tự động đăng nhập vào trong câu chuyện!

Nữ tử này thì ra tên là Liên

Tiểu Tiên, là Tiểu Hoa tiên trong tiên giới, nhưng bởi vì lén giúp đỡ người bình thường nên đã làm đảo lộn nhân duyên, bị phong ấn ở nơi này chỉ có sửa chữa lại đoạn nhân duyên sai lầm này, nàng mới có thể mở ra phong ấn.

Trong trò chơi Thu Thiên khẽ giậm giậm chân: "Nếu muốn sửa chữa, một mình ngươi đi cũng được, cần gì đem ta và phu quân ta vây ở chỗ này!"

Lâm Tiểu Tiên buồn bã than nhẹ: "Tiểu tiên làm sao không muốn như thế? Chỉ là nguyệt lão ông lão hư hỏng này, hết lần này tới lần khác nói chỉ có người có tình mới có thể giúp ta hoàn thành nhiệm vụ này." Sau đó là một hồi lau nước mắt "Tiểu tiên ở chỗ này đã khổ sở đợi hơn 900 năm, nhưng thủy chung vẫn không chờ được người có tình. Than thở thế gian, người si tình quả thực rất ít." Nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Thu Thiên và Tây Hồ, lại đột nhiên chuyển nước mắt thành mỉm cười "Hôm nay, tiểu tiên gặp hai vị, cũng coi như là không uổng công đợi ở đây hơn 900 năm."

Lúc này, đổi thành Tây Hồ làm ra bộ dáng vái chào: "Đã như vậy, tiểu tiên có thể cho vợ chồng ta biết nên làm như thế nào?"

Liên tiểu tiên gật đầu: "Phiền hai vị giúp tiểu tiên tìm hai người nên kết thành vợ chồng kia, cũng thay tiểu tiên đem tơ hồng tặng cho bọn họ. Bọn họ sống bên trong Vọng Nguyệt Thành." Nói xong, một hàng chữ nho nhắc nhở sợi dây nhân duyên đã chuyển vào túi vật phẩm của bạn.

Chuyện này, Thu Thiên có chút ngoài ý muốn. Vọng Nguyệt Thành, là chủ thành trong trò chơi này, theo như nhắc nhở hình như đây chỉ là một nhiệm vụ tìm người. Rất tốt, không ngờ nhảy núi còn có thể tiếp nhận được một nhiệm vụ đơn giản như vậy.

Trong màn hình, Liên Tiểu Tiên vẫn còn đối thoại: "Ta chỉ có khả năng xuất hiện trong chốc lát, hiện nay đã quá lâu rồi, hai vị đợi sau khi ta biến mất, tiến vào giữa hồ, sẽ có thể đến Vọng Nguyệt Thành. Nhớ lấy, Thiên Cơ Bất Khả Lộ, mong rằng hai vị thay tiêu tiên giữ bí mật."

Tây Hồ và Thu Thiên gật đầu đồng ý, quả nhiên mặt hồ lại bắt đầu biến hóa, Liêu tiểu tiên ở giữa ngân quang từ từ mờ đi, giữa hồ lại xuất hiện một vòng sáng mục điểm truyền tống.

Hai giây sau, màn hình biến thành đen, tiếp đó mấy giây sau, màn hình sáng lên.

Nam tử áo xanh cùng thiếu nữ áo tím song song xuất hiện ở trên Vọng Tịch Nhai.

Phản ứng đầu tiên của Thu Thiên chính là: hai người bọn họ đã trở lại trên vực rồi!

Quay sang nhìn Tây Hồ, hắn hình như cũng giống nàng có chút ngạc nhiên.

Thu Thiên phát cho Tây Hồ một biểu cảm choáng váng: "Chúng ta bây giờ đi Vọng Nguyệt Thành làm nhiệm vụ sao?" Đoán chừng những người đó vẫn chưa đi xa? Lúc vừa rồi sau khi nhảy núi xong, dường như tất cả chức năng trò chuyện đều biến mất, chỉ có thể nói chuyện ở kênh trước mặt.

Tây Hồ cũng có suy nghĩ giống như Thu Thiên, nhưng hắn đột nhiên phát hiện nơi này hơi kỳ quái.

"Nàng nhìn xem lá cây xung quanh một chút."

Thu Thiên vừa nghe hắn nói như vậy, vội vàng điều chỉnh góc độ để nhìn, cố ý đến lá cây. Dường như cũng không có gì đặc biệt cả? Vẫn là màu đỏ mà.

"Vẫn là màu đỏ."

Tây Hồ: "Vẫn là màu đỏ?"

Thu Thiên: "Ừ."

Đợi đã nào...!! Lá cây ở Vọng Tịch Nhai, phải là.....

Tây Hồ: "Ta nhớ hình như là màu vàng."

Thu Thiên: "Không đúng! Vốn dĩ là màu vàng!"

Kênh trước mặt gần như là đồng thời phát ra hai câu nói này.

Hai người liếc nhau một cái, nhanh chóng nhìn về phía dốc núi, đâu đâu còn trời chiều nữa!! Trước mắt rõ ràng là trời xanh mây trắng, một vòng mặt trời đang ở trong đám mây nhàn rỗi, hướng về phía bọn họ mỉm cười ấm áp.

Nơi này, rốt cuộc là nơi nào? Chẳng lẽ là phó bản? Nhưng phó bản này lại rất giống đào nguyên Tiên cảnh.

Tây Hồ suy nghĩ một chút, nói: "Lúc vừa rồi, tiểu tiên muốn chúng ta tìm Vọng Nguyệt Thành, vậy chúng ta cứ đi tìm một lát đã." Nói xong gọi ngựa trắng của hắn ra, hai người lại cùng cưỡi.

Nhưng mà sau khi chạy một vòng, theo hướng cũ để đi nhưng căn bản không thấy con đường đi đến Vọng Nguyệt Thành, Hồi thành phù cũng không có tác dụng.

Chạy tới chạy lui, vẫn quay lại vị trí cũ.

Cho đến lúc chạy lần thứ ba, hai người đột nhiên phát hiện một tấm bảng ở ven đường, trên đầu NPC có một tấm bảng chỉ có một dấu chấm hỏi thật to màu đỏ.

Trong trò chơi bảng đá cũng có thể nói chuyện nên chuyện như vậy cũng không hề kỳ lạ , dường như hai người đều đồng thời nhấn vào tấm bảng này.

Chỉ thấy một vật ánh sáng thoáng hiện ra, ngay sau đó giữa bảng đá xuất hiện một hàng chữ:

[Vọng Nguyệt Thành trong vòng mấy trăm năm, Thiên Thượng Nhân Gian nguyện thiền quyên.]

Ngay sau đó, lại xuất hiện bốn chữ: ngàn năm tình duyên.

Tây Hồ suy nghĩ một chút, nhanh chóng gõ chữ: "Nhìn thanh nhiệm vụ."

Thu Thiên vội vàng mở ra thanh nhiệm vụ, quả nhiên xuất hiện nhiệm vụ mới màu cam, trên đó viết: [chúc mừng bạn đã mở ra Ẩn Tàng Nhiệm Vụ: ngàn năm tình mộng Vọng Tịch Cốc
Bình Luận (0)
Comment