Thu Thiên, Mau Đến Đây

Chương 47

Edit: Erica Klausee

Beta: linglink

Ba giây đồng hồ chậm rãi trôi qua, trong lòng Thu Thiên không ngừng tự thôi miên chính mình, anh ta nói anh ta là... Anh ta là Tây Hồ.

Chuyện này... Rõ ràng một phút trước Tây Hồ mới gọi điện thoại cho cô, lẽ nào không phải là đầu tiên cô sẽ đi ra trước cửa kiểm tra một chút, sau đó sẽ có một chàng trai vẫy tay chào cô, sau đó mỉm cười nói: Tôi là Tây Hồ. Lẽ nào không phải là nên như vậy sao?

Nếu như anh là Tây Hồ, vậy rốt cuộc anh đã đến đây từ khi nào? Phát hiện ra cô chính là Thu Thiên từ lúc nào?

Rất nhiều nghi vấn, bỗng nhiên tất cả cùng xuất hiện.

Thu Thiên ngước mắt nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt chuyên chú của anh khiến cho cô chỉ dám nhìn thẳng vào anh mấy giây, có lẽ do không quen nhìn thẳng vào mắt người khác phái, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, Thu Thiên bèn di chuyển tầm mắt.

Con ngươi của anh trong suốt sáng ngời, cho dù bây giờ cô đã rủ mi mắt xuống, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ nãy đến giờ chưa từng rời đi của anh.

Tại sao tim của cô lại đập nhanh như vậy?

À, chắc là bởi vì khoảng cách giữa bọn họ quá gần, tư thế quá khó xử.

Thu Thiên lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, đúng lúc phát hiện có vài người đang dùng vẻ mặt nghiên cứu nhìn hai người bọn họ.

Thu Thiên cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.

Thật ra là vì tổ hợp hai người tuấn nam mỹ nữ kết hợp quá chói mắt, quá đẹp mắt, mọi người ở xung quanh cũng không nhịn được muốn nhìn thêm mấy lần.

Thậm chí còn có người quay đầu tìm máy quay phim, không phải là đang quay phim thần tượng chứ?

Dường như nhận ra sự lúng túng của cô, anh nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên những cảm xúc khác lạ.

Anh đành thu bàn tay đang đặt trên giá sách lại, rồi đứng thẳng người.

Đột nhiên khôi phục lại khoảng cách an toàn, Thu Thiên có chút hoài niệm hít một hơi thật sâu, cũng nhân cơ hội này chỉnh lại mái tóc bị rối.

Được rồi, cuối cùng quân sư bình tĩnh cũng thuận lợi trở về trong người Giang Thu Thiên.

“Anh đến từ lâu rồi sao?” Cô hỏi anh.

Bên môi anh xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt: “Không hẳn.” Chỉ là trước giờ hẹn mà thôi.

Vậy thì thật là trùng hợp, hai người đều đến trước giờ hẹn.

Nhưng mà tại sao anh lại nhận ra cô? Cô chưa từng gửi hình của mình cho anh, chỉ gửi tin nhắn bảo hôm nay sẽ mặc quần áo màu trắng. Cũng có rất nhiều cô gái mặc áo khoác trắng, không những vậy, mới vừa rồi cũng có vài người đi ngang qua.

“Giọng nói của em.”

“Hả?”

Thu Thiên không hiểu nhìn anh.

“Giọng nói của em so với lúc nghe được trong YY, còn êm tai hơn.” Anh chậm rãi nói, vẻ mặt trầm tĩnh.

Nhưng Thu Thiên lại cảm thấy như anh đang cười, hơn nữa trong mắt anh còn có ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.

Cô không khỏi cảm thấy nơi nào đó trong lòng run lên, anh đang khen cô sao?

Hai người nhìn nhau, ánh mắt của anh vô cùng chân thành tha thiết, bạn học Thu Thiên lại lúng túng một lần nữa...

Anh chỉ mới nghe một câu nói vừa rồi của cô là đã có thể nhận ra cô, còn cô chỉ cảm thấy, giọng nói của anh rất êm tai, rất quen thuộc mà thôi.

Anh lẳng lặng cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Thu Thiên, lông mi của cô thật dài, hơi cong lên, ở dưới mắt có quầng thâm mờ mờ, có đôi lúc khẽ rung động, giống như giọt sương trên đoá hoa vào sáng sớm, lại trông giống như đôi cánh xinh đẹp của bươm bướm.

Cô có ngũ quan* cân đối xinh đẹp, toàn bộ khí chất của cô rất dễ hấp dẫn người khác.

(*) Gồm mắt, mũi, miệng, tai và lông mày.

Đột nhiên hai tiếng leng keng trong trẻo vang lên, điện thoại của Tây Hồ đổ chuông.

Anh lấy điện thoại di động ra xem, chuyển chế độ chuông thành rung, ngay sau đó chăm chú nhìn cô.

“Là để xác nhận thân phận?”

Thu Thiên bị câu hỏi bất ngờ của anh làm cho mơ màng không rõ đầu đuôi câu chuyện.

Anh khẽ hất cằm lên, ý bảo cô xem điện thoại di động của mình.

Lúc này Thu Thiên mới phát hiện, có thể vừa rồi do cô sơ ý, không cẩn thận ấn vào bàn phím.

Trên màn hình điện thoại di động đang hiển thị: Đang kết nối với Tây Hồ.

Vội vàng kết thúc cuộc gọi, Thu Thiên xấu hổ nói: “Không cẩn thận ấn nhầm.”

Anh mỉm cười: “Đi thôi, chúng ta đi tìm nơi nào đó ngồi một chút.”

Một câu này đã cứu lại ba lần lúng túng của Thu Thiên, cô vội vàng gật đầu.

Thế là, anh đi ở phía trước, cô đi theo phía sau.

Lúc này cô mới phát hiện ra, thì ra dáng người của Tây Hồ rất cao, khoảng một mét tám ba. Mặc dù cô luôn cảm thấy dáng người một mét sáu của mình không được coi là thấp, nhưng đi theo phía sau anh, lại giống như một người hầu nhỏ.

Hơn nữa khi nhìn từ sau lưng, anh có vai rộng eo hẹp, điển hình của dáng người hình tam giác ngược. Cộng thêm phong cách của anh, khiến cho anh vốn đã có dáng người cao gầy lại càng thêm xuất chúng.

Ngay cả Thu Thiên, cô gái chưa bao giờ chú ý đến dáng người của người khác phái, cũng không thể không khen ngợi dáng người của anh.

Đi tới một khu thương mại dành cho giới trẻ gần thư viện, Tây Hồ dẫn cô tới phía trước một cửa hàng nhỏ có tấm biển hiệu lớn đáng yêu ở tầng hầm.

Thu Thiên sửng sốt, cửa hàng này có rất nhiều loại bánh ngọt ngon và các loại thức uống giải khát.

Cô và bạn cùng lớp đã từng tới đây, Lâm Tố Tố cũng đã từng tới, nơi này hoàn toàn không xa lạ đối với cô, nhưng điều quan trọng là, anh là một nam sinh, tại sao lại biết chỗ này?

Có vẻ như, chỉ có nam sinh đang yêu mới đi theo bạn gái mình đến đây......

“Cửa hàng này được không?” Anh quay đầu lại, chu đáo hỏi cô.

Thu Thiên lấy lại bình tĩnh, ném hết những suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi ra khỏi đầu, mỉm cười với anh: “Có thể.”

Có lẽ vì nghỉ đông, trong cửa hàng có không ít người, cũng có các đôi tình nhân, nhưng nhiều hơn hẳn là nhóm hai ba cô gái trẻ, thỉnh thoảng còn nhìn qua chỗ bọn họ.

Anh cởi áo khoác ra, nhưng khi nhìn thấy Thu Thiên cởi áo khoác, trong đôi mắt đen lại cháy lên một ngọn lửa nhỏ.

Thu Thiên cũng đang lặng lẽ quan sát anh.

Thì ra, bên trong anh mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng, kiểu dáng đơn giản, nhưng mặc ở trên người anh lại cực kỳ đẹp mắt.

Nhưng mà, áo len màu trắng... Màu trắng... Màu trắng...

Như vậy thì... Thu Thiên cúi đầu nhìn chiếc áo len đính nơ bướm màu trắng trên người mình, hai người bọn họ mặc như vậy, rất giống... Áo đôi!

Áo đôi, Thu Thiên bị suy nghĩ này làm cho chấn động.

Sau đó, cô gọi một ly đồ uống lạnh, quả nhiên uống vào là cảm thấy mát lạnh, cả người cũng cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều.

Cô còn gọi cả bánh ngọt vị trà xanh mới, cũng rất ngon, ăn một miếng nhỏ, mà hương vị vẫn lưu lại trên môi.

“Ăn rất ngon sao?” Anh nhìn biểu cảm khi ăn bánh ngọt của cô, chỉ cảm thấy cái bánh ngọt đó thật hạnh phúc.

Thu Thiên vội vàng cười gật đầu: “Rất ngon.” Phần lớn con gái đều rất dễ bị đồ ngọt hấp dẫn, cô là một thành viên của phần lớn đó.

Nhưng khi nói xong, cô lại cảm thấy ánh mắt sáng rực của anh đang nhìn mình, dường như trên mặt còn có một chút cưng chiều, đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ.

“Này... Anh không ăn bánh ngọt sao?” Chiếc bánh ngọt trước mặt anh vẫn không thay đổi.

Anh nhướn mày: “Đàn ông đều có cảm giác bình thường đối với đồ ngọt.”

Vậy tại sao còn dẫn người ta tới ăn bánh ngọt.

Lời này Thu Thiên chỉ nghĩ ở trong lòng, không hề nói ra.

Nhưng ngược lại chính anh tự mở miệng: “Đây là lần đầu tiên tới nơi này.” Anh do dự một chút, có lẽ là đang suy nghĩ nên dùng từ như thế nào: “Ừm, nơi dành cho nữ giới.”

Nhìn anh có chút lúng túng làm động tác tay, Thu Thiên không khỏi nở nụ cười.

Con gái đến cửa hàng này chiếm đa số, cho nên mặt tường trong cửa hàng đều sơn màu lam nhạt, còn trang trí thêm các họa tiết đáng yêu.

Chàng trai cao một mét tám ba ngồi trên chiếc ghế dựa đáng yêu, quả thật có chút cao.

Nhưng mà, nếu như là lần đầu tiên anh tới đây, vậy làm sao anh biết được nơi này?

Tây Hồ ho nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, thản nhiên nói: “Tìm trên Bách Độ*, vừa khéo phát hiện ra cửa hàng này.” Chắc hẳn con gái hay thích kiểu này?

(*) Hay còn được gọi là Baidu: là công ty cung cấp dịch vụ tìm kiếm dữ liệu trên mạng lớn nhất Trung Quốc đại lục.

Thật ra thì anh không dám chắc là cô sẽ thích, chỉ là anh cảm thấy, có rất nhiều cô gái giới thiệu nơi này lên trên mạng như vậy, hẳn là không quá tệ.

Đối với sở thích của con gái, anh không biết quá nhiều, nhưng lại không muốn khiến cho lần gặp mặt này trở nên qua loa.

Thu Thiên hơi rủ mi mắt xuống, nhưng mà trong lòng không ngừng sinh ra cảm giác không thể nói rõ.

Nói như vậy, vì lần gặp mặt này mà anh đặc biệt tìm kiếm trên Bách Độ?

“Chú Bách Độ vẫn rất chuyên nghiệp.” Sau một lúc lâu, cô nói ra một câu như vậy.

“Ồ?” Trong mắt anh dần dần hiện lên ý cười: “Nói như vậy, em rất hài lòng với lần gặp mặt này?”

“Hài lòng.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, tay Thu Thiên bỗng nhiên cứng lại.

Hài lòng với lần gặp mặt này, vậy thì chẳng khác nào cô hài lòng với anh sao?

Bàn tay cầm nĩa siết thật chặt, Giang Thu Thiên, mày nghĩ nhiều rồi, ý của anh ấy là, rất hài lòng với cửa hàng này. Đúng, cửa hàng này không tệ, cô rất thích.

Cũng may anh tìm được cửa hàng này, mà không phải là một tiệm mì, hay quán lẩu, bởi vì cô thật sự nghi ngờ chính bản thân mình, liệu cô có thể tự nhiên ăn mì sợi hay là mồ hôi nhễ nhại ngồi ăn lẩu ở trước mặt một người con trai hay không.

Người con gái nào đó điều chỉnh cảm xúc xong, khôi phục lại sự tự nhiên.

Sau khi ăn bánh ngọt xong, kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ.

“Có muốn đi dạo xung quanh hay không?” Anh nhìn nhóm các cô gái cầm túi mua hàng xinh xắn đi ngang qua, bộ dáng vui vẻ chia sẻ với bạn bè, đột nhiên hỏi cô.

“Ồ, được ạ.”

Đi chưa được mấy bước, đã có vài bác gái xông tới, vây quanh bọn họ.

“Chụp hình chân dung không? Mười đồng một bức.”

“Chụp hình chân dung, chụp hình chân dung đây, tuấn nam mỹ nữ, chụp một bức chứ?”

“Vẻ ngoài của hai vị thật sự rất đẹp, thẳng thắn đàng hoàng, gương mặt xinh đẹp như vậy mà không chụp hình chân dung thì rất đáng tiếc đó!”

Các bác gái cực kỳ nhiệt tình, tất nhiên vì đó là nghề của họ, muốn kéo người đến gian hàng của mình chụp hình dán.

Ngoài ra, thật sự là do bộ dáng của Kỷ Tri Viễn quá xuất sắc.

Nhân cơ hội quảng cáo, tay các bác gái không nhịn được sờ soạng cánh tay của anh.

Chao ôi, cánh tay này, phải gọi là rất rắn chắc, cơ thể của người trẻ tuổi đúng là rất tốt.

Trước kia Thu Thiên và Lâm Tố Tố tới đây, cũng từng bị vây quanh như vậy, nhưng mà ít nhất các bác gái không động tay đông chân.

Vì vậy cô nổi giận, đột nhiên chỉ về phía một chàng trai trẻ đang lặng lẽ phát tờ rơi: “Chúng ta đến chụp hình ở chỗ anh ta!”

Gì? Mối làm ăn đã bị cướp mất?

Các bác gái hóa đá ngay tại chỗ, còn Thu Thiên hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với anh: “Chúng ta đi chụp hình chứ?”

Khóe miệng anh cong lên: “Được.”

Sau đó, hai người ngồi trên ghế dài trong tiệm chụp hình chân dung, chàng trai trẻ đưa cho bọn họ hai cuốn khung hình thật dày, còn có một cây bút, một mẩu giấy nhỏ màu trắng.

“Viết số hiệu của khung hình lên giấy là được.”

Thu Thiên gật đầu với chàng trai trẻ, nhưng lại gặp phải khó khăn. Hai cuốn khung hình dày như vậy, phải chọn tới khi nào?

Hơn nữa, tất cả khung hình để chọn trong tiệm này đều dành cho các cặp tình nhân.

Đều do trong lúc nhất thời mình bị ấm đầu, Thu Thiên hơi phiền não nghĩ, sau đó cô mở một trong hai cuốn ra, sột soạt viết xuống mấy con số.

Viết xong mới phát hiện hình như mình đã quên mất sự tồn tại của người con trai nào đó, cô ngẩng đầu lên, thì trông thấy anh đang chăm chú nhìn mình.

Vốn nhìn vào đôi mắt đen tuyền kia đã thấy đẹp, nhìn gần như vậy càng thêm mê hoặc lòng người.

Thấy Thu Thiên ngước mắt nhìn mình, anh khẽ cười: “Chọn được khung hình gì rồi?”

Chỉ cần một nụ cười tươi như vậy, đã đủ khiến cho người khác cảm thấy như có một luồng gió xuân thổi qua mặt, tràn đầy sức sống; nhưng rõ ràng anh là đàn ông, gương mặt lại tuấn tú bức người như vậy.

Kỳ lạ, hai loại cảm giác không hề mâu thuẫn nhau cùng xuất hiện trên người anh.

“Tôi xem thử.” Người con trai nào đó khẽ nghiêng người đến gần, bình tĩnh nhìn qua mấy số hiệu của khung nền được cô ghi lại.

Tất cả khung nền Thu Thiên chọn đều là dạng vuông dùng trên tạp chí.

Cơ bản đều chọn những kiểu dáng mà các cặp tình nhân không chọn.

Thấy anh hơi nhíu mày lại, Thu Thiên chột dạ mím môi: “Không thì anh chọn đi?” Thật sự không biết nên chọn như thế nào, mới có thể phù hợp với khiếu thẩm mỹ của anh, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là chọn những kiểu bảo thủ nhất.

Anh cười cười: “Cũng được, tôi chọn mấy khung hình chụp chung.”

Nhanh chóng liếc nhìn trang đang mở ra ở trước mặt Thu Thiên, anh viết xuống một dãy số.

Thu Thiên cầm bút lên, ghi nhớ kỹ, thuận tiện nhìn xuống đối chiếu xem là khung hình nào.

Vừa nhìn thấy, cô lập tức sửng sốt, một trái tim lớn màu hồng nhạt.

Đột nhiên Thu Thiên cảm thấy có một luồng khí nóng bắt đầu từ ngón chân, chạy thẳng lên trên.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ổn định hơi thở rồi xóa đi hai dãy số, đổi thành hai dãy số khác.

Sau đó cô nhanh chóng đứng lên đưa cho chàng trai trẻ: “Chúng tôi đã chọn xong.”

Khách đến cửa hàng chụp hình chân dung này cũng không nhiều, xếp hàng một lát đã đến lượt Thu Thiên và Tây Hồ.

Lúc hai người chui vào bên trong tấm rèm nhỏ che nửa người, Thu Thiên nói: “Trước tiên, mỗi người chụp một tấm, rồi chụp chung.”

Khóe miệng của anh giật giật, nhưng không nói gì.

Vì thế mỗi người chụp một tấm, dường như gương mặt của hai người cũng không có nhiều biểu cảm, rốt cuộc cũng đến lượt trái tim lớn kia.

Bởi vì khung nền trái tim chiếm diện tích hơi lớn, nên vị trí hiện gương mặt của hai người rất nhỏ.

Nói cách khác... Đó là... Phải đứng rất gần.

Người con trai nào đó đã sớm đứng vào vị trí, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt còn mang theo ý cười, cực kì quyến rũ.

Thu Thiên hít sâu, lại hít sâu, được rồi, chụp thì chụp.

Lúc này, chàng trai trẻ đột nhiên vén rèm nhìn vào bên trong, sau đó kêu chao ôi một tiếng: “Vị trí để chụp của tấm này rất nhỏ, hai người phải đứng gần hơn nữa, tôi sẽ giúp hai người nhấn nút chụp hình.”

Người con trai nào đó bất động, cô đành phải di chuyển, nhưng mỗi lần chỉ di chuyển được một centimet, đã cảm thấy hơi thở của anh càng ngày càng nặng.

“Vẫn chưa đủ gần, gần chút nữa gần chút nữa.” Trong khi nói, chàng trai trẻ đẩy nhẹ Thu Thiên đến gần Tây Hồ.

Lực đẩy rất nhẹ, nhưng vì Thu Thiên đột nhiên bị anh ta đẩy, chưa chuẩn bị tâm lý, vì thế cô hoa lệ ngã vào trong ngực người con trai nào đó.

Bốp bốp bốp mấy tiếng, chàng trai trẻ hài lòng vỗ tay: “Hình chụp rất đẹp! Hoàn toàn không giống hình chân dung!”

Trên màn hình máy chụp ảnh, cô gái dịu dàng đang tựa vào ngực chàng trai, mà trên gương mặt của chàng trai anh tuấn hiện lên vẻ quan tâm với nụ cười mỉm.

Thân mật, quá thân mật!

Tại sao đầu của anh lại thấp như vậy, cằm gần như có thể chạm vào trán của cô.

Còn nữa, tại sao bản thân mình có thể có biểu cảm như vậy! Nhìn thế nào cũng giống cảm giác lười biếng?

Trong khi từng trận sấm chớp đánh, cô nghe thấy anh nói với chàng trai trẻ: “Phóng to tấm này, chụp thêm hai tấm nữa.”
Bình Luận (0)
Comment