Thư Tình Ánh Trăng - Trăn Ý

Chương 58

Trong phòng tắm, không gian sáng tỏ chỉ có tiếng nước tí tách rơi trên thành bồn tắm màu trắng ngọc. Dần dần, trong tiếng động có gì đó tăng tốc làm rối loạn nhịp điệu ban đầu, khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Một cánh tay yếu ớt đặt trên gạch men, màu da thậm chí còn trắng hơn vài phần so với gạch men trắng tinh, chỉ có điều màu trắng đã nhuốm màu hồng, dấu vết trên người càng giống như một bức tranh giấy được điểm xuyết màu sắc, xinh đẹp và đầy sức hút to lớn.

Bị bế lên đổi tư thế, Hạ Sơ Nguyệt đã không còn sức đứng vững, đôi chân run rẩy không ra gì, hoàn toàn nhờ Tiêu Tri Ngôn đỡ.

“Bốn lần.”

“Gì cơ?”

Sau khi rửa sạch cho cô, Tiêu Tri Ngôn tắt nước, không nghe rõ lắm. “Không… có gì…”

Cô nhắm mắt, nhớ lại mấy lần Tiêu Tri Ngôn nghe thấy cô ngăn cản đều dừng lại, khóe môi liền cong lên.

Được bế ra khỏi bồn tắm, Hạ Sơ Nguyệt mặc kệ anh quấn khăn tắm quanh người, lau khô… Không biết là quá trình quá dài hay cô quá buồn ngủ, cuối cùng về đến giường lúc nào cũng không biết.

Hôm sau tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, lại kèm theo cảm giác thoải mái khó hiểu, khiến cô nằm trên tấm ga trải giường mới thay nhìn trần nhà hồi lâu mới hoàn hồn.

 

Bên cạnh là khoảng trống như dự đoán, cô xem giờ rồi dậy vệ sinh cá nhân.

Khi mở cửa không thấy người đâu, thứ đầu tiên cô thấy là chiếc “chiến bào” tối qua của cô được phơi trên ban công…

Hai góc vải màu hồng phấn được treo lên, nhẹ nhàng đung đưa theo gió luân chuyển trong phòng, như sợi dây móc nối suy nghĩ của người ta, mọi chuyện tối qua hiện lên, khiến cô không tự nhiên quay mặt đi.

Cô không biết tối qua mình ngủ lúc nào, nên tất cả đều do Tiêu Tri Ngôn giúp cô làm.

Đồ ngủ là anh thay, tóc là anh sấy, thậm chí buổi sáng cô còn ngửi thấy mùi hương dầu xả trên tóc…

Người này, thật sự tỉ mỉ đến cực điểm. “Tỉnh rồi à.”

Tiêu Tri Ngôn từ phòng sách bước ra, trên khuôn mặt thanh tú treo nụ cười ẩn hiện, “Đói không?”

“Đói.” Nắm lấy bàn tay anh chìa ra, cô rướn cổ nhìn vào phòng sách, “Sao anh biết em tỉnh rồi?”

“Latte cứ nửa tiếng sẽ cào cửa, rồi lại đến gọi anh.” Anh kéo ghế ra. “Lần này rõ ràng nó rất phấn khích.”

Nghe thấy tên mình, Latte vẫy đuôi càng hăng hơn, còn đặt cằm lên đùi cô.

Hạ Sơ Nguyệt mắt cong cong, hai tay xoa xoa mặt nó.

Tiêu Tri Ngôn bưng bát cơm nóng hổi đến, sau khi bày biện xong xuôi thì ngồi xuống đối diện cô, “Dì gọi điện thoại bảo tối chúng ta đến ăn cơm.”

Cô húp một ngụm cháo, nói không rõ ràng: “Được thôi.” “Ừm.”

Ngẩng đầu lên, cô thấy bát của người đối diện cũng chỉ có một phần ba cháo thì biết anh đã ăn rồi. Không hỏi, chỉ là đôi mắt cong cong hơn, cúi đầu tiếp tục húp cháo.

“Nghĩ ra tên cho con chưa?” Cô đột nhiên hỏi. Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn rạng rỡ: “Nghĩ rồi.”

 

“Nói em nghe xem.”

“Tiêu Mộ Sơ, Tiêu Mộ Nguyệt.” Cô lập tức hiểu ra.

Ý là Tiêu Tri Ngôn mếm mộ Hạ Sơ Nguyệt. Nhưng mà… nghe sao giống tên con gái thế? “Hai bé trai thì sao?”

“Chưa nghĩ ra.”

“Xì, anh còn nói sinh con trai hay con gái cũng như nhau, ngay cả chuyện đặt tên cũng không công bằng.”

Anh hơi trầm ngâm, “Con trai thì gọi là Hạ Mộ Tri, Hạ Mộ Ngôn.” “…”

Hạ Sơ Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười: “Con trai họ em, con gái họ anh, Tiêu Tri Ngôn anh…”

“Không hay sao?” Anh hỏi rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng hơi nghi ngờ, “Còn em thì sao?”

Cô ngẩng đầu, nuốt ngụm cháo trong miệng, một lúc sau mới nói: “Chưa nghĩ ra.”

Nhìn vào ánh mắt ai đó, cô giải thích: “Nói đến chuyện đặt tên thì vốn dĩ phải để bố nghĩ mà.”

“Mẹ nghĩ cũng được.” “…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiêu Tri Ngôn đứng dậy, chủ đề đặt tên tạm thời dừng lại.

Nói với Hạ Sơ Nguyệt là điện thoại của Nghiêm Phong, anh vào thư phòng nghe máy, cô không phản đối, tiếp tục ăn. Cháo trong bát đã cạn đáy, bụng cũng no căng, Hạ Sơ Nguyệt cho bát vào máy rửa bát rồi dọn dẹp bàn ăn mà vẫn chưa thấy anh quay lại.

Đi ngang qua thư phòng, liếc nhìn gương mặt căng thẳng của người đàn ông trên ghế, trong lòng cô bỗng dưng có dự cảm không lành.

Tiêu Tri Ngôn bên trong không để ý đến bên ngoài, từ chối người đối diện: “Chủ nhiệm, tôi hiểu ý của thầy, nhưng tôi không phải người phụ trách chính của dự án…”

 

Lời anh nói như bị người bên kia cắt ngang, Hạ Sơ Nguyệt không nghe nữa, dẫn theo Coffee đang từ từ thong thả bước ra khỏi phòng làm việc, gọi Latte vào phòng.

Cô biết dự án thí nghiệm của Tiêu Tri Ngôn mới bắt đầu chắc chắn sẽ rất bận, cũng đoán được đối phương có lẽ lại phân công nhiệm vụ hoặc công việc gì đó… Cô có thể hiểu, chỉ là tâm trạng lúc này đương nhiên không giống trước đây, hụt hẫng và buồn bã là không thể tránh khỏi.

Cứ thế ngồi ngẩn ngơ trên mép giường, Coffee trong lòng nằm yên cho cô v**t v*, Latte bên cạnh nằm sấp, cái đuôi thỉnh thoảng vẫy qua vẫy lại. Cho đến khi vểnh tai lên, nó đứng dậy, Tiêu Tri Ngôn từ bên ngoài bước vào.

Chưa đợi anh mở miệng, Hạ Sơ Nguyệt đã lên tiếng trước: “Anh phải đi công tác sao?”

Anh ngẩn người, phản ứng lại rồi ngồi xuống bên cạnh cô, kéo bàn tay lạnh lẽo của cô lên, nhíu mày: “Không có, chủ nhiệm Nghiêm thấy phương án có sai sót, muốn hỏi ý kiến của anh.”

Cô có chút bất ngờ: “Không phải bảo anh đi công tác sao?” “Không phải.”

“Thật không? Anh không lừa em chứ?”

Vẻ mặt của cô quá nghiêm túc, Tiêu Tri Ngôn bật cười: “Thật mà.” Cơ thể thả lỏng, cô vô thức thở phào nhẹ nhõm.

“Không muốn xa anh sao?” Anh biết rõ còn cố hỏi.

Hạ Sơ Nguyệt như bị điểm huyệt, lắp bắp: “Ai nói thế, anh cứ đi đi, em có cản anh đâu.”

“Ồ…”

“Vả lại anh đi kiếm tiền, kiếm tiền cho em và con tiêu, ai lại không thích tiền chứ.”

“Ừ.”

Cảm nhận được sự hời hợt của anh, Hạ Sơ Nguyệt bất mãn: “Anh không tin à?”

Nụ cười hoàn toàn không thể kìm nén, anh cúi đầu ghé sát lại cô: “Anh tin. Là anh không thể xa em, là anh không muốn xa em.”

 

Trong đôi mắt anh phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cô, trong sự rõ ràng trắng đen, cô trở thành bóng hình duy nhất rõ nét.

Bàn tay đang được sưởi ấm đã đổ mồ hôi, cảm nhận được nhịp đập và mạch máu của anh. Trái tim cô rất ấm áp, nhưng cô lại có chút ghét bỏ bản thân mình đa sầu đa cảm như vậy.

Hạ Sơ Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau vẫn nghiêm túc nói: “Tiêu Tri Ngôn, khoảng thời gian em sinh em bé anh không được vắng mặt đâu đấy, nếu không thì em…”

Cô không nói ra hai chữ đó, cô biết Tiêu Tri Ngôn không thích. “Anh biết.”

Anh siết chặt năm ngón tay, xoa sợi dây đỏ trên cổ tay mảnh khảnh của cô, “Anh sẽ luôn ở bên em.”

*

Thời gian hai người xuất phát đến nhà người thân muộn hơn dự kiến ba mươi phút.

Ở ghế phụ lái, Hạ Sơ Nguyệt nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương trang điểm, ánh mắt u oán: “Đều tại anh hết, chọn quần áo mãi không xong, còn hôn em trong phòng thay đồ, đến muộn anh phải chịu trách nhiệm đấy.”

Nhắc đến quần áo, ban đầu cô định mặc áo len cổ chữ V, nhưng vết đỏ trên cổ và xương quai xanh lộ hết ra ngoài. Cô sợ dùng kem che khuyết điểm sẽ làm bẩn quần áo nên đành đổi bộ khác, kết quả sau gáy cũng có…

Hết cách, cô chỉ có thể tìm một chiếc áo nỉ màu tối, nhờ Tiêu Tri Ngôn bôi kem che khuyết điểm lên những chỗ không che được.

Nhưng vừa bôi, vị trí tay anh bắt đầu không đúng, bóng dáng hai người cũng xích lại gần nhau…

Tiêu Tri Ngôn nhìn cô qua gương chiếu hậu, đuôi mắt hơi cụp xuống: “Được, anh chịu.”

Sau khi đỗ xe, hai người lên lầu, Tần Thái ra mở cửa, sau khi mời mọi người vào thì đi vào bếp, không thấy Đới Văn Xuân đâu.

Hạ Sơ Nguyệt hỏi: “Dì đâu ạ?”

Tần Thái thò đầu ra từ bếp: “Hình như bị dì Vương gọi đi rồi, mấy hôm nay thần thần bí bí, không biết đang làm gì.”

 

Tiêu Tri Ngôn đã rửa tay xắn tay áo lên, “Anh vào bếp giúp một tay.” “Vâng.”

Trong nhà chỉ còn lại một mình cô, Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy không ổn nên chạy vào bếp định giúp đỡ. Ai ngờ Tần Thái thấy cô vào liền chắn đường không cho cô vào, “Đi đi, con vào đây làm gì.”

Cô ngẩn người: “Giúp đỡ ạ.”

Thấy nói không thông, Tần Thái lại giục Tiêu Tri Ngôn: “Ở đây không cần con nữa, con dẫn Nữu Nữu ra phòng khách xem TV đi.”

“Vâng vâng, con không vào nữa, con đứng ngoài cửa nói chuyện với mọi người được không ạ?”

“Nói chuyện gì? Toàn mùi dầu mỡ thì nói cái gì? Tri Ngôn, nhanh lên-”

“Có mùi dầu mỡ gì đâu ạ, mọi người mới đang chuẩn bị thôi mà.” Hạ Sơ Nguyệt mặt dày, dựa vào khung cửa nhướn mày với Tiêu Tri Ngôn, rồi hỏi, “Chú ơi, chú đã nghĩ ra tên cho cháu ngoại chưa ạ?”

“Ôi giời! Nghĩ xong rồi!” Tần Thái hào hứng nói, “Gọi là Tiểu Ngư thế nào?”

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là sự nghi ngờ. Hạ Sơ Nguyệt hỏi: “Tiểu Ngư có ý nghĩa gì sao ạ?”

“May mắn mà.”

Hạ Sơ Nguyệt vẫn đang chờ đợi tiếp theo: “Hết rồi ạ?” Tần Thái chớp mắt.

Cô lắc đầu.

Tần Thái: “Không hay sao? Chú đã suy nghĩ mấy ngày rồi đấy.” Ông nhìn Tiêu Tri Ngôn: “Các con đã nghĩ ra rồi sao?”

Tiêu Tri Ngôn nói ra bốn cái tên kia, ông và Hạ Sơ Nguyệt cùng chung vẻ kinh ngạc: “Sao con trai họ con bé, con gái họ con?”

Vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc kia khiến Hạ Sơ Nguyệt ở cửa bật cười. “Chúng con vẫn phải suy nghĩ, chú cũng giúp con nghĩ thêm nhé ạ.” Ông lại hỏi: “Tiểu Ngư không hay sao?”

Hạ Sơ Nguyệt nhìn Tiêu Tri Ngôn, người sau cười trộm, dường như không định giúp đỡ, cô chỉ có thể nói đỡ: “Tên chính chú còn chưa nghĩ

 

ra, với lại là hai đứa trẻ, chú mới chỉ nghĩ ra một cái.”

“Đúng rồi, chú quên mất!” Tần Thái vỗ mạnh vào đầu mình, vừa thêm nước vào nồi vừa lẩm bẩm, “Thật là, hai đứa đấy…”

Điện thoại Hạ Sơ Nguyệt vang lên, cô thấy là Mai Thanh Tuyết thì vào phòng ngủ nghe máy.

“Cuối tuần vui vẻ nhé.”

Bên kia nổi giận, “Vui cái rắm!” “Sao vậy?”

Mai Thanh Tuyết hùng hổ, “Cô đang ở đâu đấy, tôi muốn gặp cô.” “Tôi đang ở nhà dì, không gặp được. Sao vậy?”

Bên kia dường như đang ở ngoài đường, còn có tiếng xe cộ bấm còi. Một lúc sau, giọng nói của cô ấy mới vang lên lần nữa: “Tôi bị tai nạn xe rồi.”

Hạ Sơ Nguyệt tắt nụ cười, ngồi thẳng dậy, “Chuyện gì xảy ra vậy?” Buổi sáng, Mai Thanh Tuyết và Tiêu Vị theo hẹn gặp Hạ Sướng Đạt,

nhưng đối phương khi gặp mặt lại đánh trống lảng như mấy lần trước, dù Tiêu Vị có hỏi thế nào cũng không thừa nhận mình từng nói gặp mặt cao tầng ADR và chuyên viên tổ thí nghiệm dự án, chỉ hỏi ông ta làm chứng thì Trần Húc trả bao nhiêu tiền.

Là luật sư, đương nhiên không tiện hứa hẹn trước mặt, có nghi ngờ dụ dỗ, vì vậy mấy lần Mai Thanh Tuyết đều né tránh đề tài này. Có lẽ Hạ Sướng Đạt cảm thấy Trần Húc không muốn trả tiền, nên cũng bắt đầu không thừa nhận.

Cuộc đàm phán kéo dài cả buổi sáng lại rơi vào bế tắc, kết thúc khi Hạ Sướng Đạt nhận điện thoại rồi vội vàng rời đi. Trên đường ra, Mai Thanh Tuyết và Tiêu Vị chia tay nhau, khi qua đường bị ô tô vượt đèn đỏ quẹt trúng, phải đưa đến bệnh viện.

Cũng chính là lúc băng bó vết thương xong từ phòng cấp cứu đi ra, cô ấy nhìn thấy Hạ Sướng Đạt bước chân vội vã, đi theo mới nghe được nội dung cuộc trò chuyện của ông ta với ai đó liên quan đến vụ án.

“Tôi nghi ngờ, người gặp gỡ cấp cao của ADR không phải chuyên viên gì cả, chính là Hạ Sướng Đạt.”

Giọng nói lạnh lùng của Mai Thanh Tuyết dường như đã hé lộ một bí mật nào đó.

 

Cúp điện thoại, sắc mặt Hạ Sơ Nguyệt ngưng trọng bước ra khỏi phòng, chạm mặt Đới Văn Xuân vừa từ phòng khách trở về. Còn chưa kịp nói gì, Đới Văn Xuân có vẻ muốn nói lại thôi, bảo Hạ Sơ Nguyệt đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Cô thấy kỳ lạ, vừa định hỏi thì bị Tần Thái bưng thức ăn ra ngắt lời. “Ra rồi đây! Ba món một canh đã đủ! Rửa tay ăn cơm nào!”

“…”

Món ăn rất ngon, chỉ là không khí trên bàn ăn không thoải mái như mấy lần trước. Đặc biệt là lần này Tần Thái gợi chuyện đều bị Đới Văn Xuân im lặng kết thúc, mọi người đều nhận ra trạng thái của bà không ổn.

“Từ nhà đối diện về đã có bộ dạng này, bà sao thế?”

Đới Văn Xuân đặt đũa xuống, “Ăn ít thế à, ăn cơm cũng không lấp được miệng ông à!”

Bị mắng, Tần Thái liếc nhìn Hạ Sơ Nguyệt, im lặng xúc một thìa cơm, dặn dò mọi người ăn nhiều vào.

“Ôi chà, thịt xào chua ngọt này của Tri Ngôn ngon đấy, nước sốt đường pha thế nào thế?”

“Lát nữa con gửi tin nhắn cho chú ạ.”

“Được, được, được.” Tần Thái gắp một miếng thịt xào chua ngọt vào bát Đới Văn Xuân, “Bà cũng ăn nhiều vào.”

Đới Văn Xuân im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, ngạc nhiên nói: “Ồ? Hôm nay là Tri Ngôn nấu cơm à?”

Mọi người sững người, giây tiếp theo, bà nghiêm giọng nói:

“Phòng thí nghiệm của giáo sư Tiêu không bận à, còn có thời gian vào bếp nấu cơm sao?”

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment