Thư Tình Ánh Trăng - Trăn Ý

Chương 75

Những rung động không ngừng được ngón tay lướt qua khơi dậy, hơi thở ấm áp đan xen, Hạ Sơ Nguyệt bị ép giữa bức tường và người đàn ông, chỉ biết thụ động nhận lấy.

Chân có chút mềm nhũn, cánh tay của Tiêu Tri Ngôn vòng qua eo cô siết chặt, kéo người vào lòng. Cô khẽ nghiêng đầu, th* d*c.

“Sơ Nguyệt.” Anh khàn giọng gọi cô. “Ừm?”

“Đi tắm thôi.” “…”

Mắt cô vẫn còn hơi sương mù, như chưa hoàn hồn.

Tiêu Tri Ngôn dùng đầu ngón tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô, nhẹ nhàng ôm lấy người: “Vậy ôm thêm chút nữa.”

Nhận ra sự khác thường của anh, cô buột miệng: “Anh không tắm cùng em sao?”

 

Không khí ngưng đọng trong giây lát, Hạ Sơ Nguyệt lùi ra khỏi lòng anh.

Người đàn ông cười không ngớt, đôi môi đỏ mọng hơi sưng phồng khẽ mở, dịu dàng dỗ dành: “Em tắm trước đi, anh về lấy đồ.”

“Làm gì, em đã nói là không ngủ cùng anh rồi.”

Nói vậy nhưng khóe môi lại không kìm được cong lên, không có chút ý từ chối nào.

“Vậy vừa rồi em mời anh tắm cùng…” “Sao lại là mời! Anh đừng có nói linh tinh!”

“Được được, anh hiểu lầm rồi.” Bàn tay nhẹ nhàng v**t v* sau lưng cô hai cái, sau đó buông người ra, “Đi tắm đi, lát nữa anh quay lại.”

“Ừm.”

Ánh mắt giao nhau, sự luyến tiếc trong mắt như muốn tràn ra, Tiêu Tri Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào eo sau của cô, “Đi tắm đi.”

Đến khi cửa đóng lại, Hạ Sơ Nguyệt tự mình soi gương hồi lâu, không hiểu sao người đàn ông này đột nhiên dừng lại.

Cô sờ sờ cái eo sau hơi đau của mình, nghiến răng nghiến lợi duỗi tay chân, vận động giãn gân cốt. Nghĩ rằng không tắm cùng cũng tốt, đỡ cho cô bị đau lưng khó chịu.

c** q**n áo bước vào phòng tắm, khi tắm xong bước ra, Tiêu Tri Ngôn đã sắp xếp hành lý của cô gọn gàng, bộ đồ ngủ ở cuối giường cũng được gấp gọn gàng, chiếc q**n l*t bên trên được đặt rất phô trương.

Hạ Sơ Nguyệt: …

Tiêu Tri Ngôn nghe thấy động tĩnh liền quay lại, nhìn thấy chiếc áo choàng tắm cô đang mặc thì khựng lại, “Em lấy quần áo vào tắm à?”

“… Không có.”

Giây tiếp theo, Hạ Sơ Nguyệt nhanh chóng chộp lấy quần áo ở cuối giường chạy vào phòng tắm, chỉ còn lại Tiêu Tri Ngôn đứng tại chỗ, nhớ lại đôi tai đỏ ửng của cô, một lát sau, anh mỉm cười dời mắt, mở chiếc túi mình mang đến.

Trong phòng tắm, Hạ Sơ Nguyệt mặc quần áo xong soi gương nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình, không hiểu sao mình lại dễ đỏ mặt như lúc mới yêu vậy. Nghĩ chắc là do lâu ngày không gặp?

 

Cô chống tay lên bàn thở dài, rồi chỉnh lại tóc mình. “Cộc cộc.”

Giọng Tiêu Tri Ngôn vang lên cùng lúc: “Mặc xong rồi à?”

Cửa mở, Hạ Sơ Nguyệt bước ra, hơi ấm từ người đàn ông trước mặt khiến cô có chút không dám nhìn thẳng, né tránh ánh mắt anh rồi hỏi: “Anh đi tắm à?”

“Ừ.” Anh vốn định nói thêm gì đó, nhưng lại thuận theo lời cô, “Anh đi tắm, em đợi anh nhé.”

“…”

Thấy anh cầm quần áo xoay người bước vào phòng tắm, Hạ Sơ Nguyệt ngồi trên giường nghe tiếng nước chảy, chỉ cảm thấy hơi nóng vẫn vây quanh mình, bèn ra khỏi phòng đi xem Tiểu Ngư và An An.

Cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, cô nhẹ nhàng đẩy ra, tiếng hít thở đều đặn trong phòng khiến cô chậm rãi cử động.

Đèn đầu giường sáng, nhờ ánh đèn cô nhìn rõ hai cục u trên giường, hai nhóc đang ngủ say, tay Tiểu Ngư khoác lên người An An, tư thế ngoan ngoãn.

Hạ Sơ Nguyệt định kéo chăn cho hai đứa, nhưng thấy không có gì không ổn. Lại đi tìm điều khiển điều hòa, thấy nhiệt độ thích hợp nên cũng không động vào. Nghĩ chắc là Tiêu Tri Ngôn đã qua đây rồi, cô rón rén

bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa rồi ra phòng khách tìm nước, lề mề một lúc mới quay lại phòng ngủ.

Tiêu Tri Ngôn đã tắm xong bước ra, bộ đồ ngủ trên người anh là đồ đôi với Hạ Sơ Nguyệt. Cúc áo ở cổ chưa cài hết, xương quai xanh trắng ngần và chiếc cổ lộ ra đập vào mắt cô, khiến cổ họng cô vừa uống nước xong lại khô khốc.

“Lại đây.” Tiêu Tri Ngôn đứng bên giường vươn tay về phía cô. “Chúng ta…”

“Tối nay còn có chuyện quan trọng hơn.” Anh hiểu cô đang nghĩ gì, cúi đầu mỉm cười đi vòng qua mép giường, “Lên giường nằm đi.”

“Còn có chuyện gì quan trọng nữa à? Chuyện quan trọng chẳng phải là…”

Sau khi nằm sấp xuống giường, Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy đệm giường bên chân lún xuống, quay đầu lại nhìn, Tiêu Tri Ngôn đang quỳ bên chân cô,

 

tay cầm một lọ nhỏ. “Đây là cái gì vậy?”

“Ngày đầu tiên vừa đến, chủ nhiệm Nghiêm đã bị trẹo chân, được đồng nghiệp ở Vân Nam giới thiệu đến một phòng khám đông y để điều trị, hai ngày sau đã hồi phục như thường. Nghe nói ở địa phương rất có uy tín, nổi tiếng nhất là rượu thuốc hoạt huyết thư gân, chữa đau lưng cũng rất hiệu quả, đây chính là nó.”

Anh đổ rượu thuốc ra tay xoa xoa rồi mới thoa lên da cô, “Lạnh không?”

Hạ Sơ Nguyệt quen với cái mát lạnh đó rồi mới mở miệng: “Không lạnh.”

“Được.”

Ngón tay anh di chuyển, ấn vào một huyệt đạo nào đó xoa rượu thuốc. “Á.” Cô ôm gối nghiêng đầu.

Tiêu Tri Ngôn buông tay: “Cảm thấy thế nào?”

“Ấy, đừng dừng, thoải mái lắm.” Hạ Sơ Nguyệt đưa tay chỉ, “Ấn vào đây là hết đau ngay.”

“Tốt.”

Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa bóp các huyệt đạo, vừa giải thích: “Đây là cơ dựng cột sống ở hai bên gai đốt sống thắt lưng, xoa bóp chỗ này có thể làm giãn cơ, giảm căng cứng.”

Anh kéo vạt áo cô lên, hỏi: “Em có lạnh không?” “Không lạnh.”

“Chỗ này có đau không?” Ngón tay anh ấn vào điểm khởi đầu của cơ lưng rộng.

“Không đau, nhưng anh có thể xoa bóp cho em.”

Bàn tay anh sử dụng lực đạo vừa phải, cùng với cơ bắp đang được thư giãn khiến Hạ Sơ Nguyệt nằm úp mặt trên gối, mơ màng muốn ngủ. Cơn khó chịu ở eo do ngồi lâu cũng biến mất từ lúc nào, nhưng cô vẫn muốn anh xoa bóp thêm chút nữa.

Cô hỏi: “Ngày mai anh làm gì?”

“Ngày mai anh đến gặp kỹ thuật viên phòng thí nghiệm ở đây, kiểm tra lần cuối rồi kết thúc công việc, chắc phải đến chiều mới về.” Anh nhẹ

 

giọng nói, mắt nhìn các huyệt đạo trên đầu ngón tay, “Ngày mai em có kế hoạch gì không?”

“Em không biết, dậy rồi sẽ hỏi Nhiễm Nhiễm. Anh không cần lo cho bọn em, tập trung làm việc nhé.”

Đuôi mắt anh hơi hạ xuống: “Anh phải lo chứ.”

Anh suy nghĩ rồi nói: “Bánh Nhĩ Khối nướng ngon lắm, còn có nước ép lựu nữa, được không?”

“Tuyệt quá. Anh muốn mua cho em à?”

“Ừ.” Tiêu Tri Ngôn bắt chước giọng điệu của cô, khóe môi cong lên, ngay cả anh cũng không nhận ra, “Anh mua cho em, để khi em tỉnh dậy là có đồ ăn ngay.”

“Tốt quá.”

Hạ Sơ Nguyệt đã buồn ngủ lắm rồi, gối đầu lên gối, ý thức bắt đầu mơ hồ: “Tay anh có mỏi không, em hết đau rồi mà.”

“Xoa thêm năm phút nữa thôi, rượu thuốc đừng lãng phí.” “Khi nào chúng ta đi ngắm Nhật Chiếu Kim Sơn?”

“Ngày kia được không? Hai ngày nay trời âm u, anh thấy ngày kia trời nắng.”

“Phải dậy sớm lắm đúng không?”

“Ừ, khoảng hơn bảy giờ. Nhật Chiếu Kim Sơn xuất hiện khoảng mười phút trước và sau khi mặt trời mọc. Để mai anh xem giờ mặt trời mọc ngày kia, tối đó chúng ta phải ngủ sớm.”

“Ừ, em sẽ ngủ sớm.” Hạ Sơ Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, xoay cổ tìm anh, “Xong rồi đúng không, chúng ta nằm nói chuyện một lát đi, em buồn ngủ quá.”

“Vậy anh đi rửa tay.” “Ừ.”

Không biết có phải vì được xoa bóp quá thoải mái hay vì hôm nay leo núi lội suối quá mệt, Hạ Sơ Nguyệt vừa dứt lời đã chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Tri Ngôn đi ra thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm, anh chậm rãi bước đến, khẽ khàng đóng cửa nhà vệ sinh lại.

 

Hơi thở đều đặn của cô phả nhẹ vào những sợi tóc mái, nửa khuôn mặt cô ẩn trong tóc, Tiêu Tri Ngôn đứng bên giường nhìn cô một lúc lâu. Khi lấy lại tinh thần, anh mới bế cô vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận, cuối cùng tắt hết đèn trong phòng.

Anh vén chăn lên giường, chưa kịp đưa tay ra thì người đang ngủ say đã tự động chui vào lòng anh tìm hơi ấm.

“Ông xã…”

Tiêu Tri Ngôn cong mày, nghiêng đầu: “Em gọi anh là gì?”

Người trong mộng không còn trả lời, anh cũng không giận, siết chặt cánh tay ôm lấy cô, khẽ hôn lên trán cô.

“Mơ đẹp nhé.”

*

Ngày hôm sau, Hạ Sơ Nguyệt tỉnh dậy thì bên cạnh đã không thấy người đâu. Theo bản năng gọi tên Latte, căn phòng trống trải thậm chí không

nghe thấy tiếng móng chó rơi xuống sàn, lúc này cô mới nhận ra. Chống tay ngồi dậy, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa yếu ớt.

“Mẹ ơi, mẹ tỉnh chưa ạ?” “Tỉnh rồi.”

Cửa bị đẩy ra, An An và Tiểu Ngư chạy vào, nhưng không lên giường. “Hai con tỉnh sớm vậy à?” Cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Lên đây.”

An An khoát tay: “Chúng con mặc quần áo ngoài rồi, không lên giường đâu mẹ.”

Tiểu Ngư giơ đồng hồ đeo tay lên cho cô xem: “Mười một giờ rồi mẹ ơi, con và An An ăn sáng xong rồi ạ.”

“Mười một giờ rồi à?” Cô tìm điện thoại di động xung quanh nhưng không thấy, An An liền đưa cho cô.

“Bố nói sợ có điện thoại làm phiền mẹ, nên bảo chúng con giữ. Mẹ nuôi Nhiễm Nhiễm gọi video đến biết mẹ chưa tỉnh nên cũng về ngủ bù rồi, bảo mẹ tỉnh dậy thì gọi cho dì ấy.”

“Được.” Hạ Sơ Nguyệt đã xem nội dung WeChat, rồi nhìn hai đứa trẻ, “Đồ ăn là bố mua bánh Nhĩ Khối phải không?”

“Vâng vâng, ngon lắm ạ! Mẹ cũng ăn đi, đang hâm nóng cho mẹ đó.”

 

“Lát nữa mẹ ra ngay.”

Hai mươi phút sau, Hạ Sơ Nguyệt dẫn An An và Tiểu Ngư đi tìm Chu Nhiễm, bốn người ra khỏi cửa.

Phong cảnh và không khí ở Vân Nam khác hẳn thành phố Bắc luôn chìm trong sương mù, An An và Tiểu Ngư thấy gì cũng mới lạ, mấy người đi dạo dọc bờ hồ Nhĩ Hải, tắm mình trong ánh nắng mặt trời.

“Ê, tối qua làm gì mà giờ mới dậy?” Chu Nhiễm tám chuyện.

“Không làm gì cả.” Hạ Sơ Nguyệt vô cùng thản nhiên, “Hôm qua tớ đau lưng, anh ấy xoa bóp cho tớ xong tớ ngủ luôn.”

Chu Nhiễm có chút thất vọng: “Chỉ vậy thôi à?”

“Chứ sao nữa? Con chúng tớ đã có hết rồi mà, còn cậu thì sao, khi nào cầu hôn?”

“Tối qua nói với anh ấy rồi.”

Hạ Sơ Nguyệt chưa kịp phản ứng, “Cậu nói với cậu ấy rồi á? Vậy cậu ấy phản ứng thế nào?”

“Rất vui.”

Cô nhận thấy rõ cảm xúc của Chu Nhiễm, nói thẳng: “…Nhưng giọng điệu của cậu không vui cho lắm.”

“Haiz, tớ không nói được, cậu sẽ không hiểu đâu.” “Sao tớ lại không hiểu, cậu nói thử xem.”

Chu Nhiễm do dự một hồi, rồi vẫn nhìn ra phía hồ Nhĩ Hải sóng sánh, thở dài: “Tớ cảm thấy tớ hơi sợ kết hôn, tớ sợ chúng tớ không đi được đường dài.”

“Sao lại thế được chứ? Mấy năm nay sự nghiệp của Trạch Minh ngày càng thuận lợi, mẹ cậu ấy cũng không quản hai người nữa, đối xử với cậu rất tốt mà, cậu cũng sắp quay về Bắc Thành, sẽ không còn yêu xa nữa… ” Cô nghĩ đến Khương Lị, “Có phải là Khương…”

“Không phải, không liên quan đến chuyện khác. Tớ tin anh ấy và Khương Lị không có gì, sau này cũng không thể có gì được, tớ chỉ là… ây, thật ra tớ chỉ là sợ kết hôn, hơi lo lắng thôi, tối qua cả đêm không ngủ được mấy, biết đâu đi dạo cho khuây khỏa là được.”

“Cậu…”

“Xin lỗi đã làm phiền mọi người.”

 

Hai chàng trai đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt Hạ Sơ Nguyệt và Chu Nhiễm, một người trong số đó bị kính râm che nửa mặt, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai và đường quai hàm rõ nét.

Anh ta tháo kính râm ra, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Hạ Sơ Nguyệt, cong môi: “Người đẹp ơi, có thể thêm WeChat của nhau, làm bạn được không?

***

Lời tác giả:

Vốn định viết xong cảnh Nhật Chiếu Kim Sơn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định viết thêm một chương về buổi họp mặt bạn đại học, hai người thời đó âm thầm chú ý đến nhau, rồi ngoại truyện kết thúc. Phía sau là if (nếu) nè~

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment