Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 41

Nằm trên sàn nhà ngủ một đêm, Phương Sĩ Thanh eo mỏi lưng cũng đau, còn bị nhiễm lạnh hơi cảm cúm, sụt sịt mũi nhìn di động, càng nhìn càng ỉu xìu.

Mẹ Phương đang chuẩn bị bữa sáng vừa nói: “Có thuốc cảm không? Uống trước một viên đi, thân thể con yếu, không uống thuốc thì lâu khỏi lắm.”

Phương Sĩ Thanh thuận miệng đáp lại: “A, có ạ.”

Hắn cũng không đi tìm hộp thuốc, lắc lư đi vào toilet rửa mặt, lúc đánh răng nhìn mình trong gương, lòng có chút không yên.

Vương Tề còn giận mình sao?

Bản thân anh ngay từ khi từ chức đã come out với gia đình, nhất định là cực kỳ không thích cái kiểu yêu đương mà phải lén lén lút lút. Còn Phương Sĩ Thanh lúc đầu cũng đáp ứng nhất định sẽ come out, kết quả qua hai ngày sau đã đổi ý còn nói muốn tiếp tục lừa dối ba mẹ, anh sẽ nóng giận cũng là chuyện hiển nhiên thôi, căn bản cũng không ai thích vợ mình nói một đằng làm một nẻo như vậy cả.

Nhưng Phương Sĩ Thanh cũng không hiểu rõ lắm, rõ ràng hắn đã vận dụng hết cả khả năng trên người muốn xin lỗi Vương Tề, cũng đã giải thích rõ ràng là chỉ muốn gạt ba mẹ thôi, còn với cả đồng nghiệp và đám anh em sẽ tuyệt không giấu diếm. Thậm chí hắn đã tính toán tốt hết rồi, chỉ cần chờ sau khi mẹ Phương về nhà sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, muốn dẫn Vương Tề cùng đến ra mắt.

Hắn cảm thấy như vậy cũng xem như vẹn toàn đôi bên, vừa không tạo nên tổn thương với bậc sinh thành ở nơi quê hương xa xôi, vừa thoải mái yêu nhau công khai, Vương Tề rốt cuộc còn giận chuyện gì chứ?

Lúc ăn sáng, hắn lén lút nhìn sắc mặt mẹ mình, mấy lần muốn nói lại thôi.

Nếu đã hủy bỏ kế hoạch come out, hiện tại nên nói cho mẹ Phương biết hôm nay “Bạn gái” hắn không thể tới, thế nhưng lời nói lên đến miệng hắn lại có hơi do dự, trong đầu cứ nhớ đi nhớ lại câu nói hơi châm chọc tối qua của Vương Tề: “Em muốn bịa thế nào cũng được.”

“Thanh Thanh,” mẹ Phương nói,  “Con sao vậy? Có tâm sự à?”

Phương Sĩ Thanh nuốt ực miếng trứng ốp la trong miệng, cố gắng nói: “Mẹ, con đã nói lẽ ra hôm nay sẽ dẫn người đó tới gặp mẹ, nhưng e là không được.”

Mẹ Phương hỏi: “Sao vậy? Con bé vẫn rất bận à?”

Phương Sĩ Thanh ngập ngừng đáp: “Người đó…Bọn con…” Hắn căn bản không giỏi nói dối, chột dạ tới nỗi đầu lưỡi muốn xoắn hết cả lại, muốn bịa cũng nói không được.

Mẹ Phương thoáng hiểu ra nói: “Thanh Thanh, bọn con đang cãi nhau phải không?”

Phương Sĩ Thanh: “…Dạ?”

Mẹ Phương nói: “Con xem cặp mắt sưng húp của con kìa.”

Phương Sĩ Thanh lập tức phản xạ có điều kiện đưa tay xoa xoa mắt.

Mẹ Phương cười cười bảo: “Tuổi trẻ yêu đương, mâu thuẫn cãi nhau một chút cũng coi như thêm chút gia vị, hơn nữa con lại tìm một cô bạn gái mạnh mẽ như vậy, nhất định là người ta đang muốn thử con rồi. Con chính thức ra mắt ba mẹ người ta chưa?”

Phương Sĩ Thanh lắc đầu: “Vẫn chưa.” Mấy năm trước hắn chỉ gặp ba mẹ Vương mỗi lần đó, đương nhiên đâu thể tính là chính thức được

Mẹ Phương nói: “Thì phải rồi, con gái người ta chắc là cảm thấy, con còn chưa gặp qua phụ huynh mình, mà người ta đã tới trước cũng không tốt lắm, lần này không gặp coi như không thấy tăm hơi đi, về sau vẫn còn cơ hội mà.”

Phương Sĩ Thanh: “… Vâng.”

Mẹ Phương quết bơ lên sandwich đưa qua cho hắn, còn nói: “Vả lại tính con nhà người ta mạnh mẽ như vậy, mà cũng vì thích con mới chịu quen với con, con bị cả nhà cưng chiều quen rồi, cũng không được tỏ ra cáu kỉnh với người ta, phải dỗ dành cho tốt vào.”

Phương Sĩ Thanh xấu hổ đáp lại: “Con biết rồi.”

Hắn biết làm cách nào để dỗ người ta? Nếu Vương Tề trước mặt hắn không vui, hắn ít ra còn có thể hy sinh chút nhan sắc, nhưng trong tình trạng như lúc này, hắn lại hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.



Đến tòa soạn, hắn gọi điện cho Vương Tề.

Ngữ khí Vương Tề vô cùng bình thường, cũng nghe không ra là có giận hay không. Nếu đổi thành người khác, Phương Sĩ Thanh khẳng định sẽ không nhận ra điều gì, nhưng Vương Tề không phải người khác, ngữ khí càng bình thường, hắn càng có cảm giác không bình thường.

Hình tượng bên ngoài của Vương Tề luôn đóng đinh vào hình mẫu đứng đắn ổn trọng, chỉ duy nhất lúc đối với Phương Sĩ Thanh, anh liền đặc biệt không đứng đắn. Gặp trước kia, trong vòng 3 phút kể từ lúc điện thoại được kết nối, là có hết 2 phút 55 giây hết bài này đến bài khác lưu manh tán tỉnh mấy câu thô tục làm hắn xấu hổ muốn độn thổ, quả thực có khả năng cách điện thoại ngàn dặm xa xôi cướp trinh tiết người ta. Cuộc gọi hôm nay nói tổng cộng 3 phút 27 giây, từ đầu đến cuối anh đều vô cùng đứng đắn, cứ như người đang nói trong điện thoại với anh chẳng phải tiểu thụ nhà mình, giọng điệu bình thản như với bạn bè. Anh hỏi mẹ Phương, nói về Vương Siêu, sau đó lại nói rất bận muốn cúp máy.

Phương Sĩ Thanh cảm thấy đặc biệt mất mát, từ một lão lưu manh dâm tà luôn thích ghẹo vợ các kiểu không biết mệt đột nhiên quay về chính phái, sao hắn tiếp thu được. Bệnh cảm cúm của hắn càng trở nặng, sụt sịt mũi không ngừng, Vương Tề thể nào cũng nghe được qua điện thoại, vậy mà cả một câu hỏi thăm cũng không có.



Buổi tối Phương Minh Dư lại tới lần nữa, Phương Sĩ Thanh không thoải mái cũng không muốn ứng phó với cô, mình thì trốn vào phòng ngủ.

Cô với mẹ Phương tán gẫu đến 9 giờ hơn mới về, lúc về còn hết sức tri kỷ đi vào nhìn nhìn đứa em trai đang ngủ, Phương Sĩ Thanh thật ra còn tỉnh, nhưng lười mở mắt, nghe thấy tiếng cô đi rồi mới chậm rãi ngồi dậy.

Mẹ Phương lo lắng cho ba Phương ở nhà một mình, cũng không muốn cứ ở đây phiền hai đứa con, đã định 10 giờ sáng mai sẽ lặng lẽ trở về, thẳng tới lúc này bà mới nói cho Phương Sĩ Thanh biết.

Hắn vừa nghe hơi ngẩn ra, mấy hôm nay có mẹ ở đây mỗi ngày hắn đều kinh hồn táng đảm, vậy mà lúc nghe mẹ bảo muốn đi rồi, hắn lại không muốn

Mẹ Phương nhường tiểu bệnh nhân hắn ngủ giường, còn mình ra phòng khách ngủ, hắn đâu để vậy được, cướp trước túi ngủ chui vào, mẹ Phương cũng đành từ bỏ.

Trước khi ngủ, Phương Sĩ Thanh cũng không gọi lại cho Vương Tề, hắn nghĩ Vương Tề đợi không được điện thoại chúc ngủ ngon của hắn, nhất định sẽ chủ động gọi mình trước.

Hắn nằm trong túi ngủ chờ mãi tới 2 giờ hơn, di động cũng chỉ reo một lần, lại còn là điện thoại quấy rầy.

Nửa đêm mẹ hắn lo lắng, đứng lên ra xem hắn vài lần, mỗi lần như vậy hắn đều làm bộ như đang ngủ rất thơm, chờ mẹ quay về phòng ngủ, hắn lại mở to mắt trong bóng tối, trong lòng vừa mâu thuẫn lại xót xa.

Vốn còn cảm cúm trong người, cả đêm cũng ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy đầu óc cứ mơ mơ màng màng, mũi nghẹt không thở nổi, toàn thân mỏi mệt không có sức.

Hắn đã xin phép với tổng biên, cũng không cần phải vội vã đi làm, phụ mẹ dọn đồ xong, sau đó đưa bà ra nhà ga.

Trước khi đi, mẹ Phương dặn dò hắn rất nhiều việc vặt trong sinh hoạt, chú ý thân thể; uống ít rượu; lái xe cẩn thận, phải giữ mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, hắn đều gật đầu vâng dạ, lòng ấm vô cùng, chỉ muốn cao giọng la to ‘trên đời chỉ có mẹ yêu là tốt nhất!!!’

Cuối cùng, loa đã bắt đầu thông báo chuyến tàu sắp khởi hành, Phương Sĩ Thanh giao vali đang xách trong tay qua cho mẹ, mấy hôm trước hắn mới mua chiếc vali kéo nhỏ sang trọng này cho mẹ, di chuyển thuận lợi, quai kéo rất nhẹ khá vừa tay.

Mẹ Phương trước khi lên tàu, sau cùng còn dặn một câu: “Thanh Thanh, nếu năm mới thích hợp, thì dẫn theo đối tượng của con cùng về nhà đi. Không quản con tìm cái dạng gì, chỉ cần là thật tâm đối tốt với con, thì ba mẹ cũng sẽ thích.”

Phương Sĩ Thanh hàm hồ gật đầu: “Dạ, con biết rồi, mẹ về bình an, đến nhà nhớ báo cho con một tiếng.”

Mẹ qua trạm soát vé, quay đầu lại vẫy vẫy tay với hắn, lên đường về nhà.

Trên đường lái xe trở về, nhức đầu lại nghẹt mũi, tình trạng bệnh không nhẹ, hắn bất đắc dĩ phải đến bệnh viện, bác sĩ y như rằng lại chích cho hắn.

Y tá chích cho hắn hôm nay là lính mới, chích một mũi cạnh xương hông, đau muốn chết, nhưng hắn chỉ hừ một tiếng nhịn được không khóc thật.

Không có Vương Tề bên cạnh, khuôn mặt giàn dụa nước mắt đó chưa từng xuất hiện.

Trở về nhà ngã đầu trên giường, dần dần cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ.

Nhịn nửa ngày rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cầm điện thoại lên bấm gọi Vương Tề.

Hắn cố gắng muốn cho giọng mình nghe bình thường một chút: “Alô? Vương Tề…”

Vương Tề nói: “Ừm, sao vậy? Ăn cơm chưa?”

Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt, nói: “Vẫn chưa, em vừa đi tiễn mẹ em, mẹ về rồi.”

Vương Tề hỏi: “Nhanh vậy sao?”

Phương Sĩ Thanh đáp: “Mẹ lo ba em ở nhà một mình, muốn về sớm với ba một chút.”

Vương Tề nói: “Anh mua máy massage trị liệu rồi, một hai hôm nữa sẽ gửi về nhà, em bớt chút thời gian gửi lại cho anh địa chỉ nhà đi.”

Phương Sĩ Thanh nhìn không ra tâm tư của anh, lưỡng lự nói: “Em không khỏe, đi khám rồi… Tối mấy giờ anh mới về?”

Bên kia Vương Tề tạm dừng hơn mười giây, mới nói: “Vương Siêu bị anh cấm túc, anh phải về nhà trông chừng nó.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Vương Tề lại nói: “Nhớ gửi địa chỉ qua cho anh, anh có việc phải làm, em ăn cơm xong rồi ngủ một giấc đi, uống nhiều nước ấm vào.”

Phương Sĩ Thanh: “… Bye!”

Hắn giành cúp điện thoại trước Vương Tề, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa khổ sở, sao Vương Tề lại đối với hắn như vậy?

Bản thân Vương Siêu lớn vậy rồi, vì cái gì còn muốn cấm túc cậu ta? Còn nữa, trong nhà không phải còn có Vương Cẩm sao?

Cái gì mà uống nhiều nước ấm chứ! Hắn cũng đâu phải cụ bà sắp rụng răng!

Hắn tức giận không chịu được, cảm thấy Vương Tề đây là cố ý, là không vừa ý chuyện hắn không chịu come out, là trắng trợn muốn chiến tranh lạnh!

Vừa lúc có đồng nghiệp gọi tới hỏi hắn tiễn mẹ về chưa, vừa nghe mẹ Phương đi rồi, lập tức tiện đà nói: “Vậy còn không mau tổ chức sinh nhật đi! Bọn này chờ lâu rồi nha!”

Phương Sĩ Thanh đang bị Vương Tề chiến tranh lạnh khiến cả người ám đầy oán khí, không chút đắn đo đồng ý: “Vậy tối nay luôn đi, mày báo cho mọi người biết đi, tao đặt chỗ, đặt xong tao gọi tụi bây.”

Nếu để đền bù sinh nhật, càng nhiều người càng náo nhiệt đương nhiên lại càng tốt, cúp điện thoại, hắn tìm chỗ xong, liền gọi mấy người anh em khác cùng tới.

Chích một mũi lại làm ổ trên giường cả buổi chiều, tinh thần hắn tốt hơn nhiều so với buổi sáng, xế chiều 6 giờ hắn đến địa điểm đã đặt chỗ hội họp trước.



Lúc sau rộn ràng nhốn nháo uống vài ly, không ngoài dự đoán đồng nghiệp với đám anh em đến khoảng ba mươi mấy người, có thể đến chơi với Phương Sĩ Thanh, chủ yếu là những người rất thân từ trước đến nay, vào cửa chưa quen biết trong chốc lát đã tụ họp một chỗ, không khí trong ghế lô vô cùng náo nhiệt.

Phương Sĩ Thanh khoanh chân ngồi trên sô pha, trong vai một lão phật gia chờ thu chúc phúc, cạnh chân đặt một chồng quà thật lớn.

Trịnh Thu Dương dẫn theo bạn gái mới cùng tới, không hề vượt ra ngoài phạm vi thẩm mỹ đó giờ, mắt to mặt v-line, chân dài eo nhỏ, hai quả đồi trập trùng.

Trịnh Thu Dương dẫn cô bạn gái lại đây chào hỏi với Phương Sĩ Thanh, xong liền gạt sang một bên, ngồi xuống mài mài chít chít tán gẫu với hắn, cô gái rất có nhãn lực đi qua cùng một nhóm con gái khác nói chuyện phiếm.

Phương Sĩ Thanh trêu chọc nói: “Ồ, xem ra vết thương tình đã khỏi hẳn rồi ha.”

Trịnh Thu Dương cười nói: “Sao nào, mày còn mong tao làm anh rể mày chứ gì? Ai kia đâu? Sao không mang ai kia cùng tới? Lúc cô đến, hai người chẳng phải đã công khai rồi đó sao? Cả đám đang ở đây, còn không mau dẫn lại đây cho đại gia xem thử?”

Phương Sĩ Thanh xìu mặt, buồn bực nói: “Ai kia suốt ngày giả đứng đắn, ảnh mà đến tụi bây còn chơi cái rắm đó, tao mới không thèm.”

Trịnh Thu Dương hiểu ý, chọc ghẹo: “Chẳng lẽ do cô không chịu đồng ý, nên đôi cẩu nam nam hai người mới bị bắt chia tay đấy chứ?”

Phương Sĩ Thanh liếc mắt nhìn hắn: “Cút, không nói câu nào nghe lọt tai được hả?”

Trịnh Thu Dương ha ha ha: “Được được được, không chia không chia, vậy đây là sao? Cãi nhau hả? Không phải tao nói chứ, tao mà tìm được đối tượng có gương mặt như mày, là nhất định phải ở nhà cung phụng rồi nha, vậy mà anh ta còn có tâm tư cãi nhau với mày á?”

Phương Sĩ Thanh đang muốn khinh bỉ hắn trọng sắc thành tật, bên cạnh có một người xen vào nói: “Không phải anh không thích đàn ông sao?”

Hai người họ đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy một người nam đeo kính đen đang đứng sau sô pha, trong tay cầm hai ly nước trái cây, lom lom nhìn Trịnh Thu Dương.
Bình Luận (0)
Comment