Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 1

Gửi Trần Nhất Lan, Trần Nhất Lan đặc biệt và khác biệt nhất trong hàng nghìn, hàng vạn người tên Trần Nhất Lan ngoài kia.

Mây núi làm màn, lặng nhìn lửa cháy bên kia bờ, xin hãy cho tôi làm vầng trăng nhỏ chỉ thuộc về riêng người.

Đêm nay sương nặng hạt, mong Trần Nhất Lan của tôi mãi mãi tự do, mãi mãi không uổng công cố gắng và kiên trì ở chỗ người thích.

— Tháng 10 năm 2021.

Thời tiết cuối tháng 8 không dễ chịu gì mấy, cửa sổ phòng ngủ chưa kịp đóng nên gió nóng ẩm cũng lùa vào từng đợt.

Ôn Sơ Nịnh tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, vô thức xem đồng hồ, đã 4 giờ rưỡi chiều rồi.

Cô không dậy vì nóng mà là vì tiếng nói chuyện điện thoại và tiếng giày cao gót đang vang ngoài cửa.

“Ừm, tôi làm xong hết giấy tờ rồi, bay chuyến 7 giờ hơn tối nay, khoảng trưa mai là tới, cậu nhớ đón tôi đấy, ừ… Hỏi gì mà lắm thế, bé Nịnh ngoan lắm, mà cũng có cô cậu nó ở đây, tôi không lo đâu.”

“Ừ, giấy tờ nhà cửa cũng xong cả rồi, giờ mới tháng 8 thôi mà, bé Nịnh sẽ dọn về trước khi khai giảng. Nhà cũ gần trường Trung học Lâm Giang 1 hơn, chắc đi tầm mười phút thôi… Ừm, bên đó trị an tốt, là khu nhà công vụ của bệnh viện chỗ tôi với Ôn Thiệu Huy hồi còn kết hôn ấy. Ôi, có gì mà sợ người ta bàn tán? Đã lâu vậy rồi mà, hơn nữa nhé, nhà cũ nên mấy gia đình trước cũng dọn đi cả rồi.”

Ôn Sơ Nịnh bước xuống giường, phần lớn đồ đạc trong nhà đã được chuyển về nhà cũ cả rồi nên có vẻ hơi trống trải, vali của cô đang đặt ở giữa phòng ngủ.

Ngoài phòng khách, mẹ cô là Chu Mộng đang kéo vali, vừa ngắt cuộc gọi xong.

Hôm nay bà trang điểm cẩn thận, mặc áo sơ mi voan màu hồng phấn, chân váy ôm kaki màu sáng, mang giày cao gót mũi nhọn, tóc uốn lọn.

Trên tay còn đang đeo chiếc túi Birkin màu xám tro.

Tâm trạng của Chu Mộng hôm nay khá tốt, cúp máy xong vẫn còn cười, quay đầu thấy con gái thì dặn vài câu theo thói quen, “Sắp lên lớp 11 rồi, học hành cho giỏi nhé con. Bé Nịnh nhà ta học giỏi thế, nhiều khi sau này sang Anh du học được luôn đấy.”

Ôn Sơ Nịnh không đáp lời bà mà chỉ hỏi, “Tết mẹ có về không ạ?”

“Phải xem tình hình thế nào nữa…”

Tức là không về.

Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống trước chiếc vali trong phòng ngủ, lôi một chiếc quần thể thao và áo thun ra.

Chu Mộng nhìn đồng hồ, do dự nói, “Nếu Tết mà cậu con không có ở nhà thì… Sang bên cha con ăn đi, mẹ đã nói chuyện rồi, dì Hứa của con cũng tốt lắm.”

Ôn Sơ Nịnh “Ừm” một tiếng.

Chu Mộng sắp đi vẫn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Trong lòng bà, con gái luôn là đứa ngoan ngoãn, chẳng bao giờ khiến người ta phải lo lắng. Công việc của bà bận rộn nhưng bé Nịnh vẫn luôn tự chăm sóc mình rất tốt.

Chu Mộng kéo vali, mở cửa rời khỏi đó.

Ôn Sơ Nịnh cầm chiếc quần đứng dậy, xung quanh yên ắng như thể bị cả thế giới bỏ quên.

Hôm nay, ở một khía cạnh nào đó, cũng có thể xem là một đường phân cách. Phân cách cho sự trưởng thành, cũng là ranh giới khi cô bị thế giới ruồng bỏ.

Mẹ cô sang Anh theo đuổi sự nghiệp, cha cô là Ôn Thiệu Huy thì đã có gia đình mới từ lâu, có thêm một bé gái nhỏ. Chu Mộng và Ôn Thiệu Huy đã ly hôn từ lâu nhưng vẫn xem như chia tay trong hòa bình.

Bảo cô sang bên cha ăn Tết, thực lòng cô còn thấy gượng. Đó là tổ ấm của người khác, dù dì Hứa có tốt đến mấy thì giữa “vợ cũ” và “vợ hiện tại” vẫn có khoảng cách mà.

Tự dưng Ôn Sơ Nịnh lại thấy lòng nặng trĩu, đúng lúc này, điện thoại trên bàn chợt reo lên.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua, trên màn hình khóa hiện đầy tin nhắn chưa đọc trong WeChat.

Tên bạn thân Tôn Gia Diệu nhắn tin như bắn súng liên thanh —

[Trần Nhất Lan về rồi kìa!!!]

[Cậu tới nhanh đi, Trần Nhất Lan về rồi, tụi mình ra sân bay đón nó!]

[À thôi khỏi đi, hình như Trần Nhất Lan tới nơi luôn rồi.]

[Hình như tâm trạng của Trần Nhất Lan không tốt lắm, hôm nay tớ tính hẹn đi hát mà chắc bỏ kèo rồi.]

[Hay cậu tìm nó thử đi? Ở bể bơi chỗ sân vận động ấy, ngay gần nhà cậu mà.]

Ôn Sơ Nịnh gõ chữ nhưng thấy mình gõ chậm quá nên bèn gọi thẳng luôn.

“Bà cô ơi, cuối cùng cậu cũng online rồi. Trần Nhất Lan chẳng chịu nghe điện thoại, cậu mau đi tìm rồi khuyên nó mấy câu đi, thi đấu không tốt có vài trận thôi thì có gì to tát đâu, ở ngay sân vận động thành phố ấy! Chỗ đối diện nhà cậu đó!”

“Vụ gì nữa vậy?”

Tôn Gia Diệu là đứa lắm lời, tốc độ nói cũng như gió cuốn.

“Ờ thì vài ba câu không kể hết được đâu, cậu tự đi hỏi Trần Nhất Lan đi. Khó khăn lắm tớ mới về được, thèm đồ nướng Lâm Giang muốn chết đây…” Tôn Gia Diệu liến thoắng, cuối cùng bồi thêm một câu, “Bọn tớ cũng chả dám nói chuyện với nó, cậu cũng biết tính nết nó mà. Bé Nịnh Nịnh, hai người là thanh mai trúc mã thân nhau nhất, nhờ cậu hết đấy.”

Ôn Sơ Nịnh đoán được phần nào lý do rồi.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 5 giờ chiều rồi. Ôn Sơ Nịnh lao đi tắm, lúc bước ra thì thấy trên giường là chiếc quần short với áo thun, cô do dự vài giây, tính chọn một chiếc váy nhưng lại thấy có vẻ hơi ăn diện quá.

Cuối cùng vẫn mặc bộ đồ mình thấy quen thuộc và thoải mái nhất.

Mấy năm nay chính phủ và truyền thông hô hào kêu gọi “Cả nước rèn luyện sức khỏe”, tỉnh S của thành phố Lâm Giang lại sản sinh ra rất nhiều tuyển thủ bơi lội nổi tiếng trong và ngoài nước, thế nên trong thành phố này càng lúc càng mọc ra nhiều bể bơi, các trường cũng dần thành lập đội bơi riêng —

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ có đội bơi thôi, vì theo chuyên nghiệp thì phải phụ thuộc vào độ tuổi. Thời kỳ đỉnh cao của vận động viên bơi lội là từ 19 đến 24 tuổi, giai đoạn này dễ tạo thành tích nhất, thế nên tuổi huấn luyện còn nhỏ hơn nữa.

Đối diện khu nhà hiện tại của Ôn Sơ Nịnh có một bể bơi, căn nhà này đã bị Chu Mộng bán đi, trở thành một phần trong “Quỹ khởi nghiệp” của bà.

Cô đi bộ vài phút, lúc sắp đến thì rẽ vào một cửa hàng tiện lợi mua hai lon nước có ga vị vải ướp lạnh.

Lon nước mát lạnh, cầm trên tay mà bề mặt lon dán sát lòng bàn tay, hơi nước ngưng tụ dần biến thành giọt nước khiến lòng bàn tay cô ướt đẫm.

Tới trước cửa sân vận động, Ôn Sơ Nịnh hít một hơi thật sâu như đang lấy hết can đảm, sau đó mới rảo bước đi vào.

Bình thường bể bơi sẽ đóng cửa vào lúc 5 giờ rưỡi, vì thế lúc cô tới, trong không gian rộng lớn chỉ còn lác đác vài ba người.

Không khí ẩm ướt.

Trong bể bơi dài 50m, một bóng người xé tan làn nước trong vắt khiến sóng nước gợn lên lấp loáng, xung quanh là vài thiếu niên đang ngồi trên thành bể nhìn không chớp mắt.

“Đỉnh thiệt chứ, động tác này còn chuyên nghiệp hơn cả huấn luyện viên dạy tụi mình ấy!”

“Từ lúc ảnh tới tao đã thấy ngầu cực rồi, chắc phải hơn mét 9 nhỉ? Đừng nói là vận động viên chuyên nghiệp của tỉnh đấy nhé?”

“Cũng có thể! Nãy tao canh giờ rồi, bể này dài 50m, ảnh bơi qua lại bốn lượt là 400m, đủ kiểu bơi bướm, bơi ngửa, bơi ếch, bơi tự do… Đù má, bài bơi hỗn hợp chuyên nghiệp đó!”

“Mày có canh giờ hả?”

“4 phút 18 giây! Quá đỉnh! Kỷ lục thế giới của cá bay nước Mỹ Phelps* năm 2008 cũng chỉ có 4 phút 03 giây thôi! Tới giờ vẫn chưa ai phá được. Tụi mình mà bơi được dưới 5 phút đã ngầu điên rồi.”

(*) Michael Phelps, vận động viên bơi lội xuất sắc nhất mọi thời đại, với 28 huy chương Olympic, trong đó kỷ lục 23 huy chương vàng gần như không ai có thể phá vỡ.

Ba thiếu niên tụm lại, nói chuyện không ngớt.

Một người đàn ông trung niên huýt sáo, “Làm gì đấy, sao còn chưa về!”

“Bái bai!”

Ba thiếu niên vội chạy biến.

Người đàn ông trung niên lại thổi còi thêm tiếng nữa, “Cái cậu dưới nước kia… Sắp hết giờ rồi!”

Người trong bể không hề phản ứng lại.

Cơ thể dài và rắn chắn đó không chìm trong nước, cậu nhanh chóng bơi về phía thành bể, chạm tay vào vách, cả người như một con cá linh hoạt, chân đạp vào đó rồi lại phóng đi theo hướng ngược lại.

Trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng nước cuộn lên vang vọng.

Huấn luyện viên tặc lưỡi, quay lại nhìn cô bé đang ngồi ở thành bể, “Bạn con à?”

“Vâng.” Ôn Sơ Nịnh khui một lon nước có ga, ngồi lên bục nhảy nhìn cậu.

“Giỏi đấy, đội tuyển tỉnh hả?”

“Đội tuyển quốc gia ạ.”

“…”

Huấn luyện viên nuốt những gì đã nói trở lại, mắt sáng rỡ, điện thoại chợt reo lên nên chỉ đành rời khỏi đó trước.

Ôn Sơ Nịnh vẫn ngồi ở thành bể, nhìn người dưới nước bơi hết vòng này tới vòng khác. Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng dừng lại.

Ôn Sơ Nịnh khẽ ngước mắt nhìn cậu.

Trần Nhất Lan nắm lấy dây phao chia làn, dùng một tay tháo kính bơi và mũ, cơ bắp chỗ cánh tay căng lên thấy rõ, những giọt nước lăn dài xuống. Cậu vuốt tóc một cái, để lộ vầng trán sáng bóng.

Thật ra đã lâu rồi không gặp cậu, lần gặp gần đây nhất cũng chỉ là trong bản tin thi đấu, còn gặp trực tiếp là khi nào nhỉ? Chắc là mùa hè năm ngoái.

Đường nét gương mặt của Trần Nhất Lan đã sắc sảo, góc cạnh hơn. Cậu có đôi mắt rất đẹp, hai mí, lúc nhìn người khác trông lạnh nhạt nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén. Theo động tác của cậu, mái tóc ướt đẫm khiến nước lăn dài xuống cằm, cậu ngẩng đầu lên nhìn Ôn Sơ Nịnh đang ngồi trên bể.

Chính ngay khoảnh khắc ấy, Ôn Sơ Nịnh mới thật sự tin những gì Tôn Gia Diệu nói — Tâm trạng của Trần Nhất Lan có vẻ không tốt thật.

Vì ngay khi nhìn thấy cô, vẻ u ám trong đáy mắt cậu mới vơi đi một chút.

Trần Nhất Lan chống hai tay lên thành bể, tung người leo lên để lại cả một khoảng nước đọng.

Ôn Sơ Nịnh đưa lon nước có ga còn lại cho cậu.

Trần Nhất Lan đứng trước mặt, im lặng nhìn cô.

Chiều cao 1m93 khiến người ta phải nín thở.

Ôn Sơ Nịnh ngồi đó, cậu cúi xuống, hai tay chống lên đầu gối, hơi thở hơi gấp gáp, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc. Thân hình cậu thiếu niên rất đẹp, xương cốt cứng cáp, da trắng khỏe mạnh, từng giọt nước men theo xương quai xanh và cơ bụng chảy xuống làm toát lên một loại hormone tuổi trẻ tươi mát và gợi cảm.

Ai cũng bảo vận động viên bơi lội có thân hình đẹp, đúng thật, không chỉ vóc dáng ngang ngửa người mẫu mà tỉ lệ cơ thể còn gần như là hoàn hảo nữa.

“Bơi lâu chưa? Có mệt không?”

Ôn Sơ Nịnh dùng một tay mở nắp lon nước ra rồi đưa cho cậu lần nữa.

Trần Nhất Lan cong lưng, lúc nghe giọng cô lại chợt thấy trái tim nhói lên.

Cậu đứng thẳng dậy, nhận lấy lon nước có ga trong tay cô.

Ngón tay cả hai chạm nhau, chỉ trong nháy mắt như lại giống như có một dòng điện kỳ lạ lướt qua. Những giọt nước trên tay cậu rơi xuống mu bàn tay cô, nhanh chóng ấm lên.

“Không mệt.” Trần Nhất Lan uống một ngụm, yết hầu khẽ chuyển động. Ôn Sơ Nịnh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cậu nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trong trẻo dễ nghe, “Đợi tớ lâu lắm rồi nhỉ?”

“Không lâu lắm, lần này cậu về ở bao lâu?” Ôn Sơ Nịnh dịu giọng hỏi.

“Chưa biết nữa, huấn luyện viên cho tớ nghỉ hai tháng.”

Trần Nhất Lan đi chân trần trên sàn gạch, một tay cầm lon nước, xoay vai và cổ vài cái, hiếm khi tư thể có vẻ hơi lười nhác.

Chỉ vài câu phiếm mà lại càng khiến Ôn Sơ Nịnh thấy không ổn.

Đi tới trước cửa phòng thay đồ nam, Ôn Sơ Nịnh chỉ vào cửa, “Tớ ở đây đợi cậu nhé.”

Trần Nhất Lan lắc lắc lon nước, xem như đã trả lời.

Ôn Sơ Nịnh hít một hơi, đi vào góc gọi điện thoại cho Tôn Gia Diệu.

Tôn Gia Diệu đang ăn thả ga mấy món đồ ăn nhanh mà thường ngày bị huấn luyện viên cấm, giọng nói không rõ ràng.

“Rốt cuộc Trần Nhất Lan bị sao vậy?” Ôn Sơ Nịnh thấp giọng hỏi, “Còn nữa, sao cậu cũng về rồi? Cậu cũng về hai tháng à?”

“Ừm, dạo gần đây thành tích thi đấu của tụi tớ khiến huấn luyện viên không hài lòng lắm… Chủ yếu là vì trong đội có thêm người mới, thành tích dữ quá, đánh bật hết cả đám tụi tớ. Mấy trận gần đây Trần Nhất Lan cũng không ổn lắm, vừa hay mẹ Trần Nhất Lan có ý kiến nên huấn luyện viên cho nghỉ hai tháng để nó điều chỉnh tâm lý luôn.”

Tôn Gia Diệu vẫn rất lạc quan, “Nhưng tớ thấy nghỉ ngơi cũng tốt mà, thành tích của tụi tớ vẫn hơn ối người rồi, chủ yếu vì người mới kia giỏi quá thôi… Mà hai cậu đừng quên đấy, tớ mua cá nướng rồi, tới nhà tớ đi, cả năm rồi chưa được ăn đấy…”

Ôn Sơ Nịnh yên lặng cúp điện thoại.

Sao cứ cảm giác có ai nhìn sau lưng mình.

Cô quay người lại.

Trần Nhất Lan đang đứng sau lưng cô, đúng là vận động viên chuyên nghiệp, dáng người quá đỉnh, c** đ* có thịt mặc đồ thì gầy, vai rộng eo thon, bắp chân và cánh tay lộ ra ngoài cũng thon dài rắn chắc.

Ánh mắt cậu nhìn cô luôn khiến Ôn Sơ Nịnh cảm thấy không thể thấu được.

Bình Luận (0)
Comment