Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 13

Chuyện kiểm tra thể chất không gấp lắm, nhưng Đại hội thể thao chỉ còn ba tuần nữa sẽ diễn ra, trường và Bộ Giáo dục đều coi trọng thể dục, giáo viên các bộ môn cũng chẳng dám trắng trợn chiếm tiết Thể dục quá.

Một tuần có ba tiết Thể dục, rơi vào Hai, Tư, Sáu.

Lịch họ của họ cũng khá căng, sáng có một tiết tự học sớm và bốn tiết môn chính, buổi chiều ba tiết và thêm một tiết tự học, tối thêm ba tiết tự học nữa nhưng không bắt buộc mà là tự nguyện.

Tiết Thể dục thứ Hai rơi vào tiết thứ ba buổi chiều, thường tiết này có hơi khác vì tiết sau là tự học, trường không kiểm tra gắt, đám nam sinh bèn lấy cớ chuẩn bị cho Đại hội thể thao để nán lại sân tập thêm chút nữa.

Lý do chính đáng ghê.

Tiết trước là môn Toán, cô Toán là một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi tên Lý Hồng Lan, dáng người thấp, tóc ngắn đeo kính, thường kể mấy chuyện cười hạt nhài chẳng ai hiểu, giọng nói thì kéo dài lê thê. Vốn môn Toán cấp 3 đã khô khan rồi mà tốc độ giảng bài của cô lại cực nhanh, mới khai giảng có một tuần mà đã giảng hết hai chương rồi.

Vài học sinh sẽ lên hỏi bài sau giờ học, nhưng phần nhiều vẫn lặng lẽ làm đi làm lại bài tập.

Tháng 9 rồi mà trời vẫn oi bức.

Ôn Sơ Nịnh gục xuống bàn giải một đề Toán, Lý Hồng Lan giảng nhanh quá, nhiều chỗ cả lớp không theo kịp.

Từng có một câu đùa rằng trong tiết Toán mà làm rơi bút, cúi xuống nhặt một cái là ngẩng đầu lên sẽ thấy thiên thư ngay.

Ôn Sơ Nịnh cũng không phải ngoại lệ, vừa cúi đầu suy nghĩ về hàm số lượng giác, chớp mắt đề thi đã biến thành tổ hợp của tập hợp, vectơ và hàm số lượng giám.

Giữa tiết hai và tiết ba có một tiết nghỉ dài nửa tiếng.

Trong lớp chỉ còn vài ba học sinh ngồi lại làm bài, Ôn Sơ Nịnh vò đầu bứt tai với một bài hàm số lượng giác, Thư Khả Bội thì đang đau đớn giãy giụa với bài điền từ tiếng Anh.

Hai cô gái đắm chìm trong cuộc chiến, cặm cụi làm bài không nghỉ ngơi.

“Được rồi, hay là tụi mình thu dọn chuẩn bị ra sân tập đi. Cũng sắp vào tiết rồi.”

Thư Khả Bội là người đầu tiên bỏ cuộc, đóng nắp bút lại, rút từ học bàn ra một quyển từ vựng, chuẩn bị tranh thủ có thời gian thì học.

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh cũng vui vẻ đồng ý, lục tìm trong học bài, giờ lên tiết Thể dục mang sách đã thành một trào lưu rồi. Nhưng Ôn Sơ Nịnh lại không muốn học Chính sử mà cũng chẳng muốn đem đề Toán ra sân tập.

Suy nghĩ trong chốc lát, cô rút ra một quyển tạp chí, không mang gì thì có vẻ hơi lạc loài.

Thư Khả Bội nhìn thấy thì ngạc nhiên hỏi, “Cậu đọc được cả tạp chí tiếng Anh à?”

“Chỉ giết thời gian thôi.”

“Đỉnh.” Thư Khả Bội đứng dậy, khoác tay cô đi ra ngoài, “Tiếng Anh khó điên, gì mà on, in, of, mấy cái giới từ nữa.”

“Tớ cũng chẳng hiểu nổi mấy cái vectơ và hàm số lượng giác.”

Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội đúng là chân tình trong lúc hoạn nạn.

Quay đầu nhìn lại, không thấy hai người ở bàn sau, vừa bước ra khỏi lớp đã trông thấy hai bóng người đang xuống lầu.

Đúng là kỳ diệu thật, rõ ràng đồng phục của mọi người đều giống nhau, trước đây cứ nghe các bạn than là đồng phục xấu.

Nhưng khi mặc trên người Trần Nhất Lan, giữa đám đông là nhận ra cậu ngay.

Dáng người cao ráo, đến cả sơ mi trắng và quần dài đen cũng được cậu mặc ra dáng, chỉ một bóng lưng thôi mà Ôn Sơ Nịnh đã vô thức đi chậm lại, cô trên lầu, Trần Nhất Lan đứng ở tầng dưới.

Bóng nắng hắt lên khóe mắt của cậu, không nghe rõ được người bên cạnh nói gì, chỉ thấy khóe môi cậu có ý cười nhàn nhạt, ánh nắng ấy dường như cũng chỉ là phông nền cho cậu.

Mới khai giảng được một tuần mà Trần Nhất Lan đã rất được lòng người khác rồi.

Thỉnh thoảng sẽ có bạn nữ lớp khác giả vờ đi ngang qua, cố tình dùng âm lượng không to không nhỏ để nói —

“Bàn cuối bên kia là Trần Nhất Lan đấy.”

“Cao thật, mà đẹp trai nữa.”

“Hồi trước cứ tưởng mấy người ở lớp Thể chất là đỉnh nóc rồi, ai ngờ có người còn kịch trần hơn.”

Lúc đó cửa sổ mở, Ôn Sơ Nịnh nghe thấy, mượn lúc lấy nước mà lén quay đầu lại nhìn.

Cảm giác như cậu nghe thấy mà lại như chẳng nghe.

Trần Nhất Lan ngồi ở bàn, cực kỳ chăm chú đọc luận văn, Ôn Sơ Nịnh giả vờ cố tình nhìn thoáng qua, phát hiện đó là luận văn về tăng tốc trong bơi lội.

Cậu đọc rất nghiêm túc, hình như hoàn toàn không nghe thấy mấy lời bàn tán của các cô gái ngoài kia.

Ôn Sơ Nịnh âm thầm thở phào.

Lúc này đang xuống lầu, Ôn Sơ Nịnh tính đi chậm lại một chút nhưng Thư Khả Bội đã kéo tay cô xuống dưới, thế là ở mấy bậc thang phía trên, Ôn Sơ Nịnh nghe có người bắt chuyện với cậu.

Đó là một gương mặt xa lạ, chắc là lớp 12, dáng người cân đối cao ráo, da bánh mật, khóe môi mỉm cười mang theo vẻ đẹp khỏe khoắn của dân thể thao.

Không hiểu sao đứng cạnh Trần Nhất Lan lại có một cảm giác hòa hợp đến lạ.

Ôn Sơ Nịnh cảm thấy hơi chua xót, muốn bước tiếp nhưng lại không nhịn được mà muốn xem thử cô ta muốn nói gì với cậu.

“Ôn Ôn ơi, hình như giữa tháng tụi mình còn một bài trắc nghiệm nữa hả…”

“Trần Nhất Lan, tớ có thể add WeChat cậu không?”

“…”

Buổi trưa rực nắng, ngoài tiếng ồn ào của học sinh và tiếng ve lúc có lúc không mà dai dẳng, tất cả đều như bị hút vào chân không.

Cô và Thư Khả Bội đi tới chỗ ngoặt.

Vô thức dừng lại một giây.

“Xin lỗi nhé, không tiện lắm.”

— Sau đó rất rõ ràng, nghe thấy câu trả lời của cậu.

Giọng nói thong thả, rất dễ nghe.

Trái tim như bị hút chân không bỗng được xoa dịu, ánh nắng, tiếng cười đùa, tiếng ve kêu, gió buổi trưa hè, tất cả đều ào ạt ùa vào.

Sau đó Trần Nhất Lan bước xuống, bước chân cậu dài, chỉ cần mấy bước đã đuổi kịp hai người.

Ôn Sơ Nịnh đi ở ngoài, Trần Nhất Lan đi theo bên cạnh cô.

“Định giả vờ không quen nhau đấy à?” Cậu làm ra vẻ nghiêm túc, “Bạn Ôn Sơ Nịnh lớp 11/6?”

Hành lang trong trường là hành lang lộ thiên, ánh nắng chói chang, dưới lầu trồng đầy cây tiêu huyền, bóng cây lay động khiến ánh sáng trở nên loang lổ. Gió hè thổi tới, trên người cậu thoang thoảng mùi chanh xanh dễ ngửi.

Ôn Sơ Nịnh nghiêng đầu nhìn cậu một cái.

Vì đúng lúc đi tới chỗ không có bóng cây, ánh nắng rơi xuống gương mặt cậu, làn da trắng mịn tinh tế, con ngươi biến thành màu hổ phách nhạt, toát lên vẻ dịu dàng mà đầy sức sống.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, cảm giác chua xót trong lòng đã tan biến đi hết, tựa như nước có ga được ướp lạnh mà tí tách nổ ra vô vàn niềm vui nhỏ bé.

Đang tính mở miệng nói chuyện nhưng trong lòng cứ lặp đi lặp lại, chẳng biết phải làm sao để giấu cảm xúc, giả vờ như chẳng có gì bất thường.

“Bạn Ôn không định để ý tới tớ hả?” Giọng điệu của Trần Nhất Lan lười biếng, tùy tiện mà lại có chút cợt nhả, cậu khẽ cười, “Có thể hẹn cậu tan học về chung không?”

“… Hôm nay cậu không đi tập hả?”

Cuối cùng Ôn Sơ Nịnh cũng lên tiếng, Trần Nhất Lan rất hiếm khi đi tự học buổi tối.

Dạo này Ôn Sơ Nịnh đi học mà cũng chẳng hay gặp cậu.

Trần Nhất Lan cũng có nói vì ban ngày đi học mà không bỏ tập được, sáng sớm đã kéo Tôn Gia Diệu đi chạy bộ rồi về đi học, buổi tối còn phải ngâm mình trong bể bơi để luyện tập.

Thật sự rất vất vả.

“Tập chứ.” Cậu đáp rất thản nhiên.

“Thế sao còn bảo tớ đi chung nữa.”

“Chẳng phải là vì,” Trần Nhất Lan hít một hơi, đầu lưỡi khẽ chạm vào vòm miệng trên, “Mấy ngày nay không đi chung với cậu, sợ cậu quên tớ là ai hay sao.”

“…”

“Không nói gì thì xem như là đồng ý rồi nhé.”

Đi tới tầng 1, Trần Nhất Lan rẽ sang hướng khác, tới văn phòng của Tần Soái lấy chìa khóa, bóng dáng cậu lướt vào trong phòng.

Ra khỏi khu giảng dạy, Thư Khả Bội huých nhẹ Ôn Sơ Nịnh, liếc mắt qua lại, giọng điệu đầy mờ ám, “Hai người?”

“Không không không, chỉ là biết nhau nhiều năm, lớn lên từ nhỏ thôi… Bình thường cậu ấy toàn huấn luyện ở Hoài Xuyên, lâu lắm mới gặp lại.”

“Ồ, thế là thanh mai trúc mã rồi.”

“… Thật sự không phải mà.”

“Vậy là thanh mai trúc mã nhiều năm xa cách rồi.”

“…”

“Nói thật nhé, sao tớ cứ thấy Trần Nhất Lan đối xử với cậu khác lắm…”

“Ngừng.” Ôn Sơ Nịnh vội chặn bà tám Thư Khả Bội lại, vừa hay chuông vào học cũng vang lên, Ôn Sơ Nịnh kéo tay Thư Khả Bội chạy về phía sân tập.

Khác sao?

Thực ra cô chẳng dám nghĩ nhiều, sợ như dùng giỏ trúc vớt trăng.

Ôn Sơ Nịnh lại nghĩ tới hôm mưa to ấy, cậu cõng cô nhảy qua nước.

Nhớ lại khoảnh khắc cậu bất ngờ cúi xuống, thổi nhẹ vào vết thương trên ngón tay cô.

Đặc biệt mà lại không đặc biệt.

Là rung động không thể nói ra mà cô đã cất vào những ngày cuối tháng 8.

Tần Soái không hề làm khó học sinh.

Nhưng vẫn bảo các bạn đăng ký thi chạy 800m tập nhiều thêm một chút.

Còn hùng hồn phát biểu một bài diễn văn, đại ý là đừng để trường mất mạng.

Nhưng đúng là rất buồn cười, vì trong lớp chỉ có Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội đăng ký chạy 800m thôi.

Những nữ sinh khác đa phần đều đăng ký những môn không tốn sức như đẩy tạ, nhảy xa không chạy lấy đà dưới sự kêu gọi của Diệp Hạo Đông.

Tần Soái bảo Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội chạy hai vòng để bấm thời gian.

Yêu cầu của trường không cao, quan trọng là có tham gia thôi.

Thư Khả Bội chạy trước, sân tập trong trường là 400m, chạy hai vòng.

Ôn Sơ Nịnh đang làm nóng người trên đường, Diệp Hạo Đông vốn đang chơi bóng với đám con trai lại bỗng chạy tới cổ vũ cho cô.

Ôn Sơ Nịnh thấy hơi ngại, chỉ mỉm cười đáp lại.

Đợi tới lúc Thư Khả Bội chạy tới, cô bất chợt nghe thấy —

“Ôn Sơ Nịnh, cố lên!”

Giọng nói quen thuộc.

Cô quay đầu lại, thấy ngay Trần Nhất Lan chẳng biết xuất hiện từ đâu, cậu và Tôn Gia Diệu đứng dưới bóng cây cạnh sân tập, Diệp Hạo Đông đứng cạnh thấp hơn hai người kia gần cả cái đầu.

Hai người họ đứng ở đó, khí thế nổi bật, ánh nắng rọi xuống, mái tóc ngắn của Trần Nhất Lan bay nhẹ trên trán, cậu giơ tay lên miệng làm loa, “Ôn Sơ Nịnh, cố lên nào!”

“Tiểu Nịnh, cố lên!” Tôn Gia Diệu hùa theo trông càng náo nhiệt hơn.

Diệp Hạo Đông đứng đó mà trông vô cùng lúng túng.

Trần Nhất Lan lại cứ như không hề nhận ra.

Ôn Sơ Nịnh đứng trên đường chạy, vốn còn thấy gió mùa hè mát mẻ dễ chịu nhưng lúc này lại thấy nhiệt độ như tăng cao.

Khóe mắt có thể cảm nhận được ánh nhìn của cậu, thấy cậu đứng dưới tán cây, góc áo sơ mi trắng bay trong gió, bàn tay thon dài đang đặt trên miệng, xương cổ tay sắc nét rõ ràng.

Bỗng nhiên cô chợt thấy căng thẳng vô cớ.

Trần Nhất Lan kéo Tôn Gia Diệu đứng cạnh cổ vũ cho cô.

Tần Soái thổi còi, Ôn Sơ Nịnh xuất phát.

Xa xa, cô nhìn thấy ở góc sân tập là cô gái ban nãy xin liên lạc Trần Nhất Lan đã thay áo phông thể dục và quần đùi, buộc tóc đuôi ngựa. Cô ta chạy lấy đà rồi bật người nhảy qua xà ngang một cách dứt khoát, đường nét động tác lưu loát đẹp mắt.

Hóa ra là nhảy cao nữ.

400m là một vòng, bên tai ngoài tiếng gió ra chỉ còn tiếng của Trần Nhất Lan.

Còn có từng hồi nhịp tim không biết từ đâu mà dội lên —

“Ôn Sơ Nịnh không hề kém cạnh gì Ôn Hứa cả.”

Còn 200m cuối.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thấy cô gái nhảy cao kia đang đứng cạnh Trần Nhất Lan.

Trần Nhất Lan có vẻ thong thả, cầm một chai nước trong tay, đang vặn mở nắp. Bàn tay gầy gò, trắng như ngọc, lờ mờ có thể thấy mạch máu xanh ẩn hiện trông hơi mơ hồ.

Là cô gái nhảy cao kia đưa à?

Cuối cùng Ôn Sơ Nịnh cũng dừng lại, chạy xong 800m, mệt tới mức không thở nổi. Cô chống tay lên đầu gối, hơi khom người thở hổn hển.

Ngay sau đó, trước mặt xuất hiện một bàn tay cầm chai nước khoáng.

“Đây, tớ mới đi mua đấy.”

“…” Ôn Sơ Nịnh đứng thẳng dậy, buột miệng, “Không phải người ta tặng cậu à?”

“Thảo nào lúc nãy chẳng thèm để ý tới tớ, hóa ra là bạn Ôn ghen rồi.”

Trần Nhất Lan lắc lắc chai nước, trên môi treo nụ cười nhướng mày nhìn cô. Hàng mi dài như lông quạ, đồng tử nâu nhạt dưới nắng vốn đã ở lưng chừng giữa chững chạc và quyến rũ, lúc này càng khiến người ta không khỏi dao động.

“Ghen gì chứ.”

Ôn Sơ Nịnh giật chai nước trong tay cậu, chạy một vòng khát khô cả cổ, nước là loại ở nhiệt độ bình thường, uống xong cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều.

“Đúng đấy, ghen cái gì,” Trần Nhất Lan cao hơn cô rất nhiều, cậu vươn tay khoác lên vai cô, cứ thấy ôm cô kéo thẳng về phía bóng cây bên cạnh sân. Cô gái nhảy cao kia với Diệp Hạo Đông vẫn đứng đó, Trần Nhất Lan lơ đãng nói, “Tụi mình quen nhau từ lúc mới có 1 tuổi, tình cảm 17 năm, đúng là như giun trong bụng nhau ấy nhỉ.”

Nghe hết câu đó, Ôn Sơ Nịnh chắc mẩm Diệp Hạo Đông và cô gái nhảy cao kia cũng nghe thấy.

Diệp Hạo Đông ngượng ngùng gãi đầu, cô gái nhảy cao cũng thoáng khựng lại.

“Cậu đừng nói bậy bạ…”

Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng.

“Tớ là con giun trong bụng của cô tiên họ Ôn cũng ổn mà. Nói thế cũng văn hoa phết.”

Trần Nhất Lan buông lời văn vẻ, rút tay ra khỏi vai cô rồi khẽ cười một tiếng, sau đó lại giơ tay xoa tóc cô một cái như đang vuốt lông mèo, “Đừng quên đấy.”

Lúc đó cô sững người lại một giây, quên gì cơ?

Trần Nhất Lan vừa đi lùi vừa giơ tay gửi cô một nụ hôn gió, rõ ràng tâm trạng đang rất vui.

Chỉ một động tác ấy thôi cũng khiến người ta phải đỏ mặt tim đập nhanh.

Tôn Gia Diệu tặc lưỡi mấy cái, cố tình bước tới trước mặt cô rồi cúi xuống nhìn cô chằm chằm.

Ôn Sơ Nịnh còn chưa kịp thở đều, tức tối nói với cậu ta, “Cậu nhìn gì nữa?”

“Cô tiên họ Ôn á? Mới mấy hôm không gặp mà sao cậu có nhiều biệt danh tớ chưa từng nghe quá vậy?” Tôn Gia Diệu nhìn cô, “Có gì mập mờ phải không?”

“Có cái quần ấy, cậu mau đi tập đi!”

Vốn Tôn Gia Diệu là tên nhiều chuyện, hai chữ “mập mờ” được cậu ta thốt ra chắc nịch, ánh mắt rõ ràng chất chứa cái gì đó mờ ám.

Ôn Sơ Nịnh đã đỏ mặt tim đập nhanh, bị ánh mắt của Tôn Gia Diệu nhìn như thế, khuôn mặt vốn ướt đẫm mồ hôi lại càng nóng hơn.

“Tôn Gia Diệu —”

Trần Nhất Lan đã ra khỏi sân tập, gọi cậu ta một tiếng.

“Thôi được rồi, hai người có gì thật,” Tôn Gia Diệu nói, “Tớ tin vào giác quan thứ sáu của đàn ông.”

“Cậu mau đi đi!”

“Tối nay tớ tới hóng chuyện đấy nhé.”

“…”

Tôn Gia Diệu chạy mất.

Ôn Sơ Nịnh ngượng ngùng.

Những rung động nhạy cảm của tuổi trẻ được giấu trong lời đùa của người khác, dù đúng hay sai cũng vô tình làm lộ ra những rung động thẹn thùng đã cố che giấu.

Như đang ám chỉ, mà cũng như mấy câu đùa không đầu không đuôi.


Thư Khả Bội cũng mang vẻ mặt như “Tớ hiểu, tớ hiểu hết”.

Ôn Sơ Nịnh từ bỏ chuyện giải thích.

Vừa rồi Tần Soái còn đang nói chuyện với giáo viên Thể dục khác, lúc này thầy bước qua, nhắc nhở đầy thiện ý: “Bình thường nên tập nhiều một chút, Đại hội thể thao cố gắng hết sức là được, chủ yếu là kiểm tra học trình độ vẫn tính điểm thể chất thôi.”

Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội gật đầu.

“Được rồi, hai em nghỉ một lát đi.”

Tần Soái lấy chìa khóa trong túi ra, chuẩn bị ra ngoài.

Thư Khả Bội và Ôn Sơ Nịnh ngồi nghỉ trong bóng râm, thấy cô gái da bánh mật đi về phía khu nhảy cao.

Sau lưng cô ta có dán tên: Quản Minh Huệ.

Trên sân tập có hai lớp đang học Thể dục, còn có một số thành viên của đội điền kinh trường đang tập.

Những người chạy trên đường chạy phần lớn cũng là thành viên đội điền kinh, vì đã lên lớp 12 nên họ phải chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh thể thao đặc biệt.

“Đi thôi, đi mua nước với tớ.”

Thư Khả Bội nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy trên bậc thềm, phủi bụi dính trên mông.

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh cầm quyển sách trong tay, đi với Thư Khả Bội về phía siêu thị.

Từ sân tập tới siêu thị phải đi qua một đoạn đường chính trong trường, còn đi ngang qua sân bóng rổ, chếch đối diện với siêu thị là bể bơi ngoài trời.

Hai người cứ tán dóc linh tinh, từ vectơ chuyển tới chủ ngữ, tân ngữ tiếng Anh, lát sau lại lan sang chuyện khác như giáo viên nào dạy nhanh, rồi trang cá nhân của giáo viên nào đó.

Thư Khả Bội nói, “Cậu biết giáo viên Toán khác trong văn phòng của giáo viên tụi mình không?”

Ôn Sơ Nịnh hững hờ, “Ai cơ?”

“Người dạy lớp 1 với lớp 2 ấy, Hứa Yến.” Thư Khả Bội không biết mối quan hệ kia, nói, “Là giáo viên Toán của lớp trọng điểm Tự nhiên, cũng là chủ nhiệm khối mình luôn đó.”

“Có nghe qua.” Vừa nghe tới cái tên này, Ôn Sơ Nịnh lại cụp mắt xuống, nhưng cô cũng không có ý định nói quá nhiều.

“Cậu có thấy con gái cô ấy chưa, hình như học bên cấp 2 của trường mình nè, hay ngồi làm bài tập trong văn phòng của cô ấy. Con bé xinh ghê, nhưng tớ lại thấy tội nghiệp,” Thư Khả Bội ghé sát lại như đang kể bí mật, “Lần trước tụi tớ tới văn phòng hỏi bài, Hứa Yến đúng là mẹ hổ* phiên bản đời thực, cấp 2 mới vào học được có mấy ngày mà Hứa Yến đã muốn con gái phải thi đứng nhất khối, còn bắt nó đi thi Olympic Toán nữa…”

(*) Biệt danh chỉ một người mẹ nghiêm khắc, khó tính, và kỳ vọng rất nhiều ở con.

Ôn Sơ Nịnh chỉ im lặng lắng nghe, không phản ứng lại nhiều.

Thật ra việc Ôn Sơ Nịnh học Toán không tốt cũng có một phần nguyên nhân từ đó.

Tuy rằng kiến thức không có giới hạn nhưng giáo viên từng môn, từng khối đều dùng chung một văn phòng.

Bất kể vì nguyên nhân gì, Ôn Sơ Nịnh cũng không muốn chạm mặt Hứa Yến.

Dù sao cũng là vợ hiện tại của cha mình, Ôn Sơ Nịnh vẫn còn nhớ hồi nhỏ tới nhà cha ăn Tết, lúc có mặt cha, Hứa Yến còn khách sáo, nhưng lúc ông đi rồi, Hứa Yến lại lạnh lùng ngay.

Có Tết năm nọ, Ôn Sơ Nịnh tới nhà Ôn Thiệu Huy ăn Tết, lúc đó Ôn Thiệu Huy tới nhà bạn chúc Tết, chỉ trong tích tắc — Cha vừa đi, nét mặt Hứa Yến đã thay đổi hoàn toàn, miệng thì bảo cô cứ tự lấy đồ ăn vặt trên bàn nhưng lại sai Ôn Hứa dọn dẹp phòng khách, tiện thể gom luôn đống đồ ăn.

Không phải là cô muốn ăn mà là kiểu thay đổi thái độ này khiến Ôn Sơ Nịnh vô thức kiêng dè dì ta.

Huống hồ gì Ôn Sơ Nịnh lại không muốn Ôn Thiệu Huy thất vọng về mình, cô sợ tự đi hỏi bài sẽ bị Hứa Yến nhìn thấy rồi nói điều không hay với ông.

Nhất là khi có một Ôn Hứa học giỏi, hoạt bát đáng yêu để so sánh.

Nghĩ ngợi vẩn vơ, cô đã bị Thư Khả Bội kéo vào trong siêu thị.

Ôn Sơ Nịnh tính đứng ngoài đợi cô ấy ra, kết quả Thư Khả Bội cứ nhất quyết bắt cô vào luôn cho mát mẻ.

Cô yên lặng đứng bên cạnh, Thư Khả Bội mua một cây kem Cornetto vị dâu, lấy cho mình một chai Cola, ra ngoài thì dúi cây kem Cornetto vào tay cô.

“Mua cho cậu đó.”

“Cảm ơn nhé.”

Hai người trò chuyện vụn vặt, thực ra đa phần đều do Thư Khả Bội nói.

Đã khai giảng một tuần, bạn cùng lớp cũng chỉ quen biết sơ sơ với nhau.

Đây là lớp trọng điểm ban Xã hội, thực tế là những học sinh top đầu của các lớp nhưng tỉ lệ nam nữ gần như bằng nhau, đa phần đều cắm đầu học vì ban Xã hội không giống như ban Tự nhiên, kiến thức cần học thuộc rất nhiều.

Thành ra quan hệ giữa Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội đã thân thiết tới mức có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì.

Hai người đi về phía sân tập, bất chợt nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, nhìn qua thì thấy sau hàng rào sắt quanh bể bơi có mấy khuôn mặt xa lạ.

Chắc đó là đội bơi trường.

Cả đám đang lớn tiếng cãi nhau, cô bèn đi tới gần nghe kỹ.

Đội bơi của trường Trung học Lâm Giang 1 cũng chỉ khoảng mười mấy người, đa phần đều là khối 12. Lần này do Tần Soái sắp xếp đội bơi tập chung với Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu, chẳng hiểu sao lại xảy ra mâu thuẫn.

“Này, mày nghĩ tao mù đấy à, làm thế mà bảo không cố tình thì chó nó mới tin đấy!”

Tôn Gia Diệu vừa leo lên từ bể bơi, nước vẫn nhỏ tong tong từ trên người, vẻ mặt đầy bực bội.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua, dưới nước còn có mấy người nữa, cô vừa nhìn đã thấy Trần Nhất Lan.

“Kiếm chuyện hả?”

Một người đầu đinh trong đội bơi bước lên trước, dân bơi lội ai cũng cao ráo, dù dáng người không săn chắc được như Tôn Gia Diệu và Trần Nhất Lan nhưng nhìn cơ bắp cũng biết là tập rất nhiều.

“Trương Dương, đừng cãi nhau nữa.”

Một nam sinh khác cũng ngoi lên từ dưới nước, lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng.

Ôn Sơ Nịnh còn nhớ gã — Bành Cẩm Huy, đội trưởng đội bơi trường Trung học Lâm Giang 1.

Sở dĩ nhớ là vì gã này hay lảng vảng như hồn ma trước cửa lớp cô hồi lớp 10.

Lúc nào cũng có mấy thằng bạn đi chung, hễ thấy Ôn Sơ Nịnh bước ra là sẽ huýt sáo trêu ghẹo, còn bắt đầu đẩy Bành Cẩm Huy ra cười đùa ầm ĩ.

Sinh nhật Ôn Sơ Nịnh vào tháng 9, không lâu sau khi khai giảng. Hồi đấy mới kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, một hôm thấy trên bàn có một con gấu bông được gói rất đẹp, hỏi bạn cùng bàn là ai tặng thì bạn cùng bàn nháy mắt ra hiệu, “Thì cái tên hay tới chờ cậu ấy, Bành Cẩm Huy. Ở lớp bên cạnh đó.”

Ôn Sơ Nịnh không nói gì mà trả con gấu lại, kết quả vừa hay gặp phải Hứa Yến đang lên lầu.

Sau đó thì Ôn Sơ Nịnh chẳng để ý nhiều nữa.

Chỉ nhớ hồi hội thao trường năm lớp 10, Ôn Sơ Nịnh đang buồn chán ôm điện thoại ngồi trên khán đài xem giải đấu của Trần Nhất Lan, bỗng có ai đó ghé đầu qua.

“Hóa ra cậu thích kiểu biết bơi à.”

“Tớ thích quán quân bơi lội.” Ôn Sơ Nịnh mặc kệ gã, nói bừa một câu rồi cầm điện thoại đổi chỗ ngồi.

Hôm đó Bành Cẩm Huy không đuổi theo, sau này nghe nói gã ấy vào đội bơi của trường.

Giờ gặp lại, Ôn Sơ Nịnh thấy bầu không khí hơi vi diệu.

Quả nhiên bên cạnh Bành Cẩm Huy có người nhận ra Ôn Sơ Nịnh, lập tức “Ái chà” đầy ẩn ý.

Ôn Sơ Nịnh không hề biến sắc, nhìn xuống bể bơi, thấy Trần Nhất Lan đang tập đạp chân với chân vịt.

Nhưng trong khoảnh khắc nào đó, không rõ do ánh nắng phản chiếu hay sao, Ôn Sơ Nịnh lại thấy màu nước quanh tay cậu ấy hơi thay đổi, một màu hổ phách rất rất nhạt loang ra.

“Trùng hợp thế, lớp các cậu học Thể dục à?”

Bành Cẩm Huy đá nhẹ nam sinh bên cạnh, không đổi sắc mặt đứng trước mặt Ôn Sơ Nịnh.

“Tiểu Nịnh, đừng để ý tới thằng ngu này.” Tôn Gia Diệu chen vào, kéo Ôn Sơ Nịnh với Thư Khả Bội ra sau mình.

“Mày chửi ai ngu đấy?” Lại có mấy người khác sấn tới.

“Chẳng phải đội trưởng của tụi mày à? Cố tình đánh vào tay của người ta dưới nước, đừng nghĩ tao không thấy đấy nhé, tay của Trần Nhất Lan bị nó cào rách rồi kìa! Nó mù hay cố tình đây hả?” Tôn Gia Diệu nổi giận, “Đừng tưởng tao bơi ngửa nên không thấy, cái bể to như thế mà không nghe được có người bên cạnh hả?”

“Tay cậu ấy bị cào hả?”

Cuối cùng Ôn Sơ Nịnh cũng bắt được trọng điểm.

“Lát nữa tụi tớ kể cho cậu nghe,” Tôn Gia Diệu nghiêng đầu nói nhỏ với cô, bực tức chửi, “Tụi mày xin lỗi hoặc cút đi mau.”

“Mày không biết xấu hổ là gì à? Bể bơi nhà mày hả? Đội tuyển quốc gia không dạy được mày nhỉ? Còn chưa lên chính thức mà hống hách cái gì?”

Bành Cẩm Huy chặn tên phía sau vẫn đang càm ràm lại, “Bạn học à, chuyện này tôi không nhận đâu nhé, cậu ta tự đập tay vào gạch men nên bị rách da thì liên quan gì tới tôi chứ?”

Cả đám tiếp tục cãi nhau, chẳng ai chịu nhường ai.

Thư Khả Bội đi tìm Tần Soái.

Ôn Sơ Nịnh lùi về sau một bước, cô không để ý tới Bành Cẩm Huy mà đi tới bên bể bơi.

Vừa rồi không phải ảo giác của cô, Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống bên bể bơi, Trần Nhất Lan vừa hay đang bơi tới. Hai tay cậu vịn trên thành bể, không đội nón bơi, dùng một tay vuốt ngược tóc ra sau.

Những giọt nước ướt đẫm chạy dọc theo trán cậu, Trần Nhất Lan thở hơi hổn hển, làn nước trong suốt gợn sóng lay động, đường cong trên bờ vai và cổ lộ ra rắn chắc.

Ôn Sơ Nịnh ngồi xổm bên bể bơi, khoảng cách hơi gần lại, thoáng chốc chẳng biết nên nói gì.

Tay trái cậu vịn thành bể, nước chảy dọc theo cánh tay, vì bơi lội nên da cậu trắng lạnh, còn mịn hơn da con gái nữa.

Tư thế này…

Bất giác khiến Ôn Sơ Nịnh nghĩ tới một từ để hình dung: Người cá.

Một người cá phiên bản nam không tự ý thức được rằng mình rất quyến rũ.

Ôn Sơ Nịnh hít sâu một hơi, mùi ẩm ướt mát lạnh trong không khí xen chút hương chanh nhàn nhạt.

Cô cụp mắt, nhìn thấy trên tay phải của Trần Nhất Lan có một vết xước đỏ, da bị rách, ngâm trong nước nên biến thành màu hồng rất nhạt.

“Sao cậu lại tới đây?”

Hình như Trần Nhất Lan không để ý lắm, vô thức rụt tay về sau một chút nhưng vẫn bị Ôn Sơ Nịnh nhìn thấy.

“Tay cậu, phải xử lý vết thương.”

“Lát nữa sẽ xử lý.”

“Bây giờ luôn.” Ôn Sơ Nịnh đứng dậy, “ Đợi đó, tớ tới phòng y tế mua povidine với tăm bông.”

“… Ừm.”

Ôn Sơ Nịnh không phải đang thương lượng với cậu, Trần Nhất Lan trầm giọng đáp.

Tôn Gia Diệu đang cãi nhau với mấy thành viên đội bơi, lúc Ôn Sơ Nịnh đi qua thì thấy một người trong đội bơi tính động tay động chân.

Cô biết Tôn Gia Diệu và Trần Nhất Lan đều là tuyển thủ huấn luyện trong đội tuyển quốc gia, cơ thể quý giá, phản xạ cơ thể nhanh hơn cả suy nghĩ, nhân lúc người kia chưa kịp tới gần mà nắm cổ tay cậu ta lôi về phía trước, co gối húc thẳng vào bụng dưới rồi thừa lúc người đó cong người đau đớn thì nhanh gọn bẻ hai tay ra sau để khống chế.

“Ôi đm…”

Nam sinh đó kêu lên đau đớn.

Ôn Sơ Nịnh ghì chặt, không buông tay, “Cậu còn tính động tay nữa à?”

“Đm!” Tôn Gia Diệu kinh ngạc thốt lên.

“Đau, đau, đau… Má nó, mày là ai mà lo chuyện bao đồng thế hả!”

Nam sinh bị đè đỏ bừng mặt, không ngờ lại bị một cô bé có vẻ hướng nội bắt trong tư thế này.

Thực sự là rất mất mặt.

Cậu ta vừa chửi vừa rên.

“Thôi.”

Vừa rồi Bành Cẩm Huy vẫn theo dõi bên Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan, hơi xuất thần mấy giây, giờ mới tỉnh táo lại.

Ôn Sơ Nịnh thả tay ra, nam sinh kia tức tối hét lên, “Ôn Sơ Nịnh à? Cậu ỷ từng được lão đại tụi này để ý nên muốn làm gì thì làm đúng không?”

Tôn Gia Diệu hơi tức giận, “Mày không biết nói tiếng người hả?”

Ôn Sơ Nịnh vô thức quay đầu lại nhìn, Trần Nhất Lan đang dùng khăn lau tóc, không biết cậu có nghe thấy không, chắc là nghe rồi nhỉ?

“Các cậu làm gì đấy!”

Bên ngoài rào chắn truyền tới một tiếng quát lớn, nhìn lại hóa ra là Thư Khả Bội đã dẫn Tần Soái tới.

Tần Soái cao lớn, da ngăm đen, bước chân mạnh mẽ đầy khí thế khiến đám người trong đội bơi phải giật mình.

“Anh Tần, đám này tranh làn ác ý! Cố tình chen vào lúc Trần Nhất Lan đang bơi ngửa, còn đánh vào tay cậu ấy nữa!”

Tôn Gia Diệu là người tố cáo đầu tiên.

“Bơi ngửa không thấy đường cũng là bình thường mà?”

“Bể bơi to như thế, có người mò tới ngay cạnh mà cậu ta bị mù à, hay điếc rồi?”

“Anh Tần, tên này công kích cá nhân!”

“Mấy cậu qua đây cho tôi!”

Tần Soái nhìn thoáng qua, Trần Nhất Lan phía sau đang lau tóc, vừa nhìn đã thấy vết máu trên tay cậu, sắc mặt lập tức trầm xuống ngay.

“Mặc đồ vào rồi tới văn phòng cho tôi!”

Dù không phục nhưng đám kia vẫn ngại Tần Soái là giáo viên nên chỉ chửi bậy vài câu rồi bỏ đi.

Bành Cẩm Huy đứng tại chỗ, cầm túi bơi trong tay, đi vài bước rồi quay đầu nhìn thoáng qua Trần Nhất Lan.

Chắc chắn gã biết Trần Nhất Lan.

Thấy người đã bị dẫn đi, Ôn Sơ Nịnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thư Khả Bội phải về lớp làm bài tập trước, Ôn Sơ Nịnh gật đầu, chia tay cô ấy ở một lối rẽ rồi đi thẳng tới phòng y tế, lấy povidone, bông y tế với một đoạn gạc rồi quay lại.

Tôn Gia Diệu đã mặc quần áo tử tế, Trần Nhất Lan thì khoác một chiếc khăn tắm lớn ngồi trên bục nhảy.

“Trần Nhất Lan, cậu không thấy lúc Tiểu Nịnh nhà mình đè tên đó đâu, ngầu vãi,” Tôn Gia Diệu bật ngón cái, “Đai đỏ Taekwondo đấy, đúng là khiến người ta yên tâm.”

Trần Nhất Lan chỉ cười, cầm khăn lau tóc tiếp.

Tôn Gia Diệu nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Sơ Nịnh cầm povidone và bông băng bèn vỗ vai cô cảm khái, “Nữ hiệp Ôn, tại hạ xin tới văn phòng một chuyến ạ.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh đưa mắt nhìn cậu ta đi.

Cái chân dài của Trần Nhất Lan vươn ra, đạp cậu ta một cú khiến Tôn Gia Diệu theo phản xạ có điều kiện mà chúi về phía trước, “Nhóc con, ta đã đoán trước mà.”

“Mau đi đi.” Trần Nhất Lan cười cậu ta.

Tôn Gia Diệu xách túi bơi của mình, rẽ vào một góc, ánh mắt mập mờ đánh giá hai người họ.

Trần Nhất Lan trừng mắt nhìn cậu ta một cái: Ngứa đòn à?

Tôn Gia Diệu bật cười, giơ tay che mắt rồi bỏ đi.

Ôn Sơ Nịnh đưa lưng về phía đó nên không biết hai người đang lén làm gì, Trần Nhất Lan vắt khăn lên cổ, nửa th*n d*** vẫn chỉ có mỗi một cái quần bơi.

Dưới ánh nắng gay gắt, thân hình thiếu niên rõ ràng mà cứng cáp, từng đường nét cơ bắp đều được ánh sáng chiếu rọi, phơi bay ra loại hormone rực rỡ.

Ôn Sơ Nịnh đưa povidone cho cậu, từng cơn gió mùa hạ lướt qua mặt khiến vành tai cô bỗng dưng nóng lên, ánh mắt cũng chẳng biết nên đặt ở đâu.

Trần Nhất Lan lại đưa thẳng tay cho cô, tay kia thì cầm khăn lau tóc.

Ôn Sơ Nịnh đành phải thấm povidone vào bông, cậu ngồi trên bục nhảy, cô cúi người, dùng bông nhẹ nhàng lau vết thương.

Vết thương là bị cào rách, dài mấy phân, ngâm trong nước nên đã hơi trắng ra.

Động tác của cô rất nhẹ, Trần Nhất Lan cũng chẳng hề than đau.

“Có đau không?” Cô không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu.

Sát trùng xong còn thổi thổi một chút để povidone nhanh khô hơn.

“Không đau.”

So với những ngày huấn luyện thì thật sự chẳng là gì.

Bơi lội không chỉ ngâm mình dưới nước tập tới tập lui các động tác mà còn phải duy trì tập core, thậm chí còn phải chạy bộ, một ngày trôi qua, cả cơ thể đều đau nhức.

Nhưng dường như những ngày tháng ấy đã trôi qua rồi.

Ngẫm kỹ lại, cô thật sự là người duy nhất hỏi cậu câu này.

Chỉ một vết thế này, đối với cậu còn không tính là vết thương.

Ôn Sơ Nịnh không đáp lời, chỉ dùng hai tay nâng bàn tay của cậu lên thổi thổi, đợi povidone khô rồi quấn băng gạc vào.

Trần Nhất Lan cũng không nói gì, mái tóc ướt sũng bị ánh nắng thiêu đốt, một giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống, nhỏ l*n đ*nh đầu cô.

Tóc Ôn Sơ Nịnh suôn mượt, được buộc thành đuôi ngựa, vài sợi tóc con dưới ánh mặt trời phản chiếu lại một màu vàng nhạt, cái cổ trắng nõn như ngó sen. Đồng phục là áo sơ mi màu trắng, không cài cúc trên cùng để lộ xương quai xanh trắng như ngà hơi cong hình lưỡi liềm.

Cô cúi đầu, thổi rất nhẹ.

Vết thương không đau nhưng hơi ngứa, cứ như có thứ gì đó quét qua vậy.

Trần Nhất Lan nhìn cô, góc nghiêng của cô thanh tú, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài hơi cụp, cứ vậy mà nhìn, dường như thời gian đã ngừng trôi.

Cổ tay bị cô nắm chặt vô thức trở nên cứng nhắc, tất cả các giác quan đều như được khuếch đại lên.

Chẳng hạn như mùi hoa nhài thoang thoảng trên người cô, như nhiệt độ nơi bàn tay cô, như đầu ngón tay cô khẽ chạm vào mu bàn tay cậu.

Gió thổi qua mặt nước, thổi qua hàng cây tiêu huyền hai bên làm chúng vang lên tiếng xào xạc, che khuất nhịp tim rối loạn và nhảy cảm của cái tuổi 17.

Tình ý không thể để ai phát hiện, ẩn mình trong gió, trốn trong ánh mặt trời — Ở khắp mọi nơi, ấm áp và rực rỡ.

Povidone khô rất nhanh, Ôn Sơ Nịnh dùng băng gạc quấn cho cậu một vòng, cuối cùng thắt lại.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên, không hề phòng bị mà đụng phải ánh mắt của cậu.

— Hình như cậu đã nhìn cô rất lâu rồi.

Má Ôn Sơ Nịnh bất giác nóng lên, cô hít vào một hơi, có chút mất tự nhiên.

Trần Nhất Lan thu tay lại, hoạt động lòng bàn tay, “Tối gặp nhé?”

Câu nói nghe như bâng quơ nhưng giọng điệu này lại như đang vỗ về người ta.

Giọng nói của cậu rất êm tai.

“…”

Ba chữ “Tối gặp nhé” này nghe mập mờ quá.

Ôn Sơ Nịnh quay mặt đi, “Tối nay tớ tự học buổi tối, cậu không có ở nhà, 9 giờ rưỡi mới tan học.”

“OK,” Trần Nhất Lan nói, “Tớ tới phòng tập.”

Tay thế này rồi nên không thể ngâm trong nước được.

Cậu không để ý tới vết thương nhỏ này, chỉ vì băng gạc do chính tay cô băng lại khiến cậu muốn nâng niu.

Trần Nhất Lan đi tới phòng cạnh bể bơi thay đồ, cùng cô quay về lớp.

Lúc đi ngang qua sân tập, thấy ở một góc —

Quản Minh Huệ đang chạy lấy đà trên đường, nhảy lên trước xà ngang.

“Bộp —”

Cơ thể chạm vào xà, cái xà rơi xuống.

Khoảng cách hơi xa, chỉ thấy có mấy nữ sinh bên cạnh đi tới, có lẽ đang an ủi, họ không nghe rõ lắm.

Lúc về tới tòa dạy học thì đúng lúc hết tiết, hành lang có rất nhiều học sinh đang cười đùa ồn ào.

Ngoài hành lang của văn phòng tầng 1 có một vài học sinh đang bị phạt đứng, là đám trong đội bơi trường.

Ở cái tuổi đầy nhiệt huyết này, đúng là rất khó để chịu phục.

Vì bị Tần Soái phạt đứng mà trong lòng cực kỳ bực bội.

“Tần Soái có bị gì không vậy, chỉ mỗi chuyện cỏn con thế này mà phạt tụi mình đứng cả tiết ở đây, lại còn phải viết bản kiểm điểm nữa, cmn là kiểm điểm đấy!”

“Đúng đó, Tần Soái ra vẻ quái gì nhỉ? Chẳng phải chỉ là một tên bị đội tuyển tỉnh đá về hay sao, chó mèo gì cũng làm giáo viên Thể dục được nhỉ.”

“Chắc do trình độ không tới thôi, thấy người khác giỏi hơn lấy tụi mình ra trút giận ấy mà.”

Cả đám xì xầm nhau, Bành Cẩm Huy thì không bình luận.

Gã chán nản tựa vào tường, lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân nên vô thức nhìn thoáng qua phía bên trái.

Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan đang sóng vai nhau đi lên lầu.

Bóng dáng ấy thật sự quá đỗi nổi bật, dù đi đâu cũng rất dễ bị chú ý.

Bọn họ sóng vai lên lầu.

Bấy giờ Bành Cẩm Huy mới nhận ra, cứ cảm giác mình đã thấy bóng người này ở đâu rồi, suy nghĩ một lúc lâu — Là trên điện thoại Ôn Sơ Nịnh.

Hội thao năm đó, Ôn Sơ Nịnh đang xem một giải bơi lội.

Thấy gã tới, cô tính đi nên liền tắt video, hình nền điện thoại là một bóng lưng.

Bóng lưng ấy cao ráo, mặc quần thể thao trắng, giày đen, áo khoác dài màu đen, đang lấy một chai nước từ trong túi ra rồi vặn nắp. Đó là ảnh chụp lén nhưng không khó để nhìn ra tỉ lệ thân hình cực chuẩn, đường nét cơ bắp rất đẹp.

Nền hơi mờ, có thể nhìn ra là một giải đấu bơi lội nào đó.

Hôm ấy Bành Cẩm Huy chỉ chào cô một tiếng rồi tiện miệng hỏi, “Hóa ra cậu thích kiểu biết bơi à.”

“Tớ thích quán quân bơi lội.”

Sau này gã tìm ra giải đấu ấy, đó là giải bơi dành cho thanh thiếu niên cấp tỉnh, quán quân là Trần Nhất Lan.

Có điều gì đó đã trở nên rõ ràng ngay trong khoảnh khắc này.

Nhưng theo sau đó là một nỗi bức bối khó tả.

Nỗi bức bối ấy không có chỗ để xả, cũng chẳng tìm được lối thoát.

Suy cho cùng là trái tim không cam tâm, không tình nguyện, lại là vì biết thực lực của đối phương ở level mình không với tới được, thành tích mà mình hãnh diện còn chưa chạm tới mức thấp nhất của Trần Nhất Lan.

Sự không cam tâm dồn nén trong lồng ngực càng lúc càng chồng chất.

Bình Luận (0)
Comment