Đại hội thể thao được tổ chức vào thứ Bảy nên ngày hôm sau không phải đi học.
Ôn Sơ Nịnh tắm rửa rồi leo lên giường đi nghỉ sớm, ban ngày chạy 800m còn chưa thấy mệt tới vậy, tắm xong là cả bắp đùi ê hết cả lên.
Nhưng hôm sau Ôn Sơ Nịnh lại tỉnh dậy rất sớm, không phải do nguyên nhân đặc biệt mà là vì tiếng gõ cửa ở ngoài.
Nhà cũ đúng là không cách âm tí nào.
Hình như cô nghe giọng Ôn Thiệu Huy.
Nhớ hôm qua Chu Tuyển Dương có nói rằng hôm nay cậu không tới phòng khám Trung y, lúc đó Ôn Sơ Nịnh không đáp mà cũng thấy hơi ngại hỏi, cảm giác như buổi xem mắt ở công viên nước hôm ấy lại thất bại nữa rồi.
Chuyện của người lớn, trẻ con đừng nên can thiệp vào vẫn hơn.
Lúc đầu Ôn Sơ Nịnh nghĩ mình nghe nhầm tiếng gõ cửa, nhưng lật người một cái, cô thật sự nghe thấy tiếng Ôn Thiệu Huy đang nói, lúc này Ôn Sơ Nịnh mới tin đó không phải ảo giác của mình.
Cô trở mình ngồi dậy, chắc phải ra chào hỏi, nhưng Ôn Sơ Nịnh vẫn nhớ chai nước ép đào kia nên lại ngồi yên trên giường, gióng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.
“Tuyển Dương, bé Nịnh chưa dậy à?”
Ôn Thiệu Huy mua ít trái cây và đồ ăn vặt tới, vì nghĩ mãi vẫn thấy lần gặp ở công viên nước lần trước thật sự không vui vẻ gì.
Ôn Thiệu Huy đứng giữa thấy rất khó xử, vì Ôn Sơ Nịnh là con gái ông, Ôn Hứa cũng vậy. Nhưng giờ đã là hai gia đình khác nhau rồi, không nỡ bỏ Ôn Sơ Nịnh mà cũng không muốn gia đình hiện tại nảy sinh mâu thuẫn.
Chu Tuyển Dương lạnh lùng nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói, “Tới mà còn mang đồ làm gì, nhà chúng tôi không thiếu.”
Ôn Thiệu Huy cười gượng, Chu Tuyển Dương không đuổi ông ta đi mà khách sáo rót cho một cốc nước.
Ôn Thiệu Huy tìm chủ đề để nói, Chu Tuyển Dương cũng chẳng đáp lời.
Ôn Thiệu Huy đợi một lát, nhìn thoáng qua phía phòng ngủ nhưng vẫn không nghe tiếng động gì.
Dẫu gì ông ta cũng hơi thận trọng, Chu Tuyển Dương chỉ trông hiền lành thôi chứ thực thế không phải thế. Năm ông ta với Chu Mộng ly hôn không hề êm đẹp, Chu Tuyển Dương này không phải kẻ dễ bắt nạt mà rạch ròi trắng đen, không nói được thì mời hẳn luật sư ra tòa.
“Tới vì chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Chu Tuyển Dương không hề khách sáo.
“Hôm nay được nghỉ nên anh muốn dẫn bé Nịnh ra ngoài chơi thôi,” Ôn Thiệu Huy uống một ngụm nước, do dự rồi nói, “Hình như thành tích của bé Nịnh có hơi sa sút… Có phải là nó đang yêu sớm không? Tuyển Dương à, cậu có thời gian thì trò chuyện với bé Nịnh một chút, cấp 3 cũng chỉ có ba năm thôi…”
“Anh có nghe câu này chưa?”
Ôn Thiệu Huy không hiểu.
“Người khôn thấy cái khôn, người dâm thấy cái dâm,” Chu Tuyển Dương bưng tách trà lên, cười đầy ẩn ý nói, “Sao tôi không biết bé Nịnh yêu sớm ấy nhỉ? Anh nghe ai nói vậy? Vợ anh à?”
Ôn Thiệu Huy hơi biến sắc, càng lúng túng hơn nhưng cũng hơi khó chịu, Chu Tuyển Dương nói chuyện thẳng thắn quá, thậm chí là có hơi khó nghe.
“Anh là cha ruột của bé Nịnh, về mặt pháp lý hay đạo đức tôi đều sẽ không cản anh gặp nó. Nhưng bé Nịnh không chỉ là con của một mình Ôn Thiệu Huy anh, nó cũng là cháu gái tôi nữa. Ôn Thiệu Huy à, anh không phải một người cha đủ tư cách, vấn đề giáo dục con cái có nhà họ Chu chúng tôi lo rồi, dù chị tôi không ở cạnh nhưng tôi cũng sẽ chăm sóc cho bé Nịnh.” Chu Tuyển Dương đứng dậy, vẻ mặt hơi mỉa mai, “Tôi mong bé Nịnh sẽ có một tuổi trẻ và tuổi thơ bình thường, nếu anh khiến bé Nịnh không vui, tôi cũng không chào đón anh tới gặp nó đâu.”
Ôn Thiệu Huy khựng lại, “Tuyển Dương, làm người không nên như thế…”
“Không chưa từng nói cho bé Nịnh biết lý do thật sự khiến anh ly hôn với chị tôi, thế đã là có lòng lắm rồi, phải không?” Chu Tuyển Dương đứng dậy tiễn khách, “Nếu tôi kể cho bé Nịnh biết, anh nghĩ hình tượng người cha của anh trong lòng nó sẽ thành ra thế nào hả?”
Đến một câu Ôn Thiệu Huy cũng không nói lại được.
Chu Tuyển Dương cố tình tiễn khách.
Ôn Thiệu Huy chỉ có thể đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, ông ta đứng ngoài cửa, như đang cân nhắc muốn nói gì đó.
Nhưng kịp nói thốt ra thì cửa nhà đã đóng sầm lại.
Ôn Thiệu Huy đứng ngoài cửa, bị chấn động một chút.
Dưới lầu có người mới đi chợ về, thấy Ôn Thiệu Huy thì hơi sửng sốt.
“Qua thăm bé Nịnh đấy à?”
“À, đúng, qua thăm bé Nịnh.”
“Chu Mộng không có ỏ nhà, trước đây vẫn thấy cô ta về mà còn ăn mặc diêm dúa lắm… Haizz, nếu bé Nịnh đi theo anh thì tốt rồi.”
Ôn Thiệu Huy cười gượng, không biết nên đáp thế nào.
“Thế tôi lên trước nhé.”
“Vâng.”
Ôn Thiệu Huy đứng trong hành lang, quay đầu nhìn lại.
Ông ta và Chu Mộng có vô số điểm bất hòa, từ đầu đã không hợp nhau rồi, nhưng một khi hôn nhất đã bắt đầu, nhất là sau khi có con, mâu thuẫn ấy chỉ càng bị khuếch đại hơn nữa.
Cuối cùng, ông ta không phân rõ được là do Chu Mộng lấy lý do bệnh nhân quan trọng mà luôn bận việc, không chăm lo gia đình, hay là vì Chu Mộng luôn dùng sự im lặng để đối phó với mọi mâu thuẫn nữa.
Hai người kết thúc cuộc hôn nhân này trong hòa bình.
Suy cho cùng, ông ta cũng chỉ mong vợ mình có thể dành nhiều tâm tư hơn cho gia đình thôi. Nhưng Chu Mộng là bác sĩ cấp cứu, thật sự không thể trách bà được.
Vì thế lúc Hứa Yến xuất hiện, Chu Mộng đã quả quyết chọn ly hôn rồi dọn hẳn vào bệnh viện ở.
Khi ấy, người dây dưa mãi không chịu ký tên là Ôn Thiệu Huy.
Về sau…
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng hồi tưởng của Ôn Thiệu Huy, ông ta nhận máy, là Hứa Yến.
“Anh đi đâu thế, lát nữa Ôn Hứa phải tới lớp Olympic Toán rồi, anh mau về đưa nó đi đi! À đúng rồi, Ôn Hứa thèm quýt, lát anh về ghé dưới lầu mua 2 cân nhé.”
“Biết rồi.”
Ôn Thiệu Huy đáp lại, chính những lúc này, ông ta càng thấy áy náy với Ôn Sơ Nịnh hơn.
Nhưng đã sai một bước thì bước nào cũng sai, dù cố gắng bù đắp cũng chẳng thể che lấp những vết rạn nứt ấy.
Ôn Thiệu Huy thở dài, cất bước rời khỏi.
…
Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường trong phòng, đầu óc trống rỗng.
Tiếng nói chuyện của Ôn Thiệu Huy và Chu Tuyển Dương không lớn, sau đó cô phải dán tai vào tấm cửa gỗ để nghe.
Nhưng rõ ràng hai người cố ý không cho cô nghe thấy mà chỉ thì thầm với nhau, cô chẳng nghe rõ được câu nào cả.
“Cộc cộc cộc —”
Cậu gõ cửa.
Ôn Sơ Nịnh đi chân trần chạy về giường, kéo chăn nằm xuống.
Chu Tuyển Dương đẩy cửa ra, “Dậy ăn sáng nào, lát nữa cậu phải ra ngoài rồi.”
“Vâng.”
“Cậu không biết con muốn ăn gì nên có mua sữa đậu nành với tiểu long bao, trên bàn đó. Có gì thì gọi điện thoại cho cậu nhé.”
“Biết rồi ạ.”
“À, hôm nay cậu chưa kịp dắt chó đi dạo, lát nữa con dắt Tiểu Bạch đi chơi nhé.”
“Vâng.”
Chu Tuyển Dương không có ý định nói với cô chuyện Ôn Thiệu Huy đã tới, anh ta dặn vài câu rồi thay đồ ra ngoài luôn.
Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, thở một hơi thật dài.
Cô nhìn giờ trên điện thoại, mới hơn 8 giờ sáng. Ôn Sơ Nịnh uể oải, Tiểu Bạch thì ngồi ngoài ban công, vẫy vẫy đuôi nhìn cô.
Cô ôm Tiểu Bạch ra ngoài, lúc xuống lầu còn cố tình nghe ngóng động tĩnh ở tầng 4.
Nhà Trần Nhất Lan vẫn yên lặng.
Dưới lầu có mấy bà già tụ nhau tán gẫu.
Thấy Ôn Sơ Nịnh, một người phụ nữ trung niên nói —
“Hôm nay tôi thấy Ôn Thiệu Huy tới, chắc tới thăm con gái đấy.”
“Mà sao lâu rồi không thấy Chu Mộng nhỉ?”
“Trước đây Chu Mộng có về mà, vẫn ăn mặc lòe loẹt lắm, chẳng giống phụ nữ ngoài 40 gì hết.”
“Hai người này ly hôn thì tiếc thật, tất cả là do Chu Mộng không lo chuyện nhà, ăn diện đẹp thế thì chắc chắn là do vấn đề của cô ta rồi. Chứ Ôn Thiệu Huy biết lo nhà cửa thế thì sao mà ly dị được.”
“Chẳng phải lúc đó có người tới bệnh viện gây chuyện sao, Chu Mộng bị sa thải đấy thấy, chắc chắn là làm gì rồi.”
“Tội nhất vẫn là con bé, có mẹ kiểu gì thế này…”
Bước chân Ôn Sơ Nịnh chỉ hơi khựng lại vài giây, cô quay đầu nhìn thoáng qua, ba người phụ nữ đang tụm lại nói chuyện sôi nổi, dù bị cô bắt gặp cũng chẳng thấy xấu hổ gì.
Ôn Sơ Nịnh kìm nén cảm xúc, dắt Tiểu Bạch đi.
Ôn Sơ Nịnh dắt Tiểu Bạch đi dạo một vòng — Còn cố tình đi con đường mà Trần Nhất Lan chạy bộ sáng, thế mà chẳng thấy cậu đâu.
Cô định vòng một vòng rồi về nhà luôn.
Thành phố Lâm Giang có một con sông, buổi tối mới đẹp vì có cầu vượt bắc ngang, đèn sáng lấp lánh, còn có cả du thuyền dạo đêm nữa. Bên này bờ sông là một con phố cổ có những homestay mang phong cách xưa, cũng có quán hải sản nữa.
Mùa hè, có quán bày cả bàn ghế ngoài trời cho mọi người ngồi dọc bờ sông ăn hải sản nướng.
Ban ngày ở đây ít người, yên tĩnh, cảnh sắc xinh đẹp.
Ôn Sơ Nịnh dắt chó con đi.
Từ xa xa vang lên tiếng chuông xe đạp.
Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên, Trần Nhất Lan mặc quần short thể thao đen, giày sneaker trắng, nửa trên mặc áo thun trắng. Cậu chạy chầm chầm tới, một đoạn bắp chân rắn rỏi lộ ra, cánh tay trắng trẻo khỏe khoắn, mái tóc ngắn bị gió thổi tung mềm mại lướt qua khóe mắt.
Dòng sông dưới cầu lặng lẽ lấp lánh sóng nước.
Tôn Gia Diệu chậm rãi ngồi xe đạp, Trần Nhất Lan thì đang chạy bộ bên cạnh.
Ôn Sơ Nịnh đứng đó, từ xa nhìn Trần Nhất Lan, lúc ánh mắt cậu nhìn sang, tầng mây u ám trong lòng cô đã nhẹ nhàng tan đi.
Tôn Gia Diệu còn phải đạp xe về nhà nên chào Ôn Sơ Nịnh một tiếng rồi đi luôn.
Ôn Sơ Nịnh dắt Tiểu Bạch, đi chầm chậm.
Hơi thở Trần Nhất Lan không đều, cậu chạy tới cạnh cô, “Đi thôi, về nhà nào.”
Ôn Sơ Nịnh đi rất chậm.
Trần Nhất Lan giảm tốc độ, phát hiện cô đang cúi đầu, “Sao vậy? Ai ăn h**p cậu à?”
“Dĩ nhiên là không rồi, sáng nay cha tớ có tới,” Ôn Sơ Nịnh ủ rũ, “Còn có mấy dì dưới lầu buôn chuyện nữa.”
“Buôn chuyện là bình thường thôi, đừng để trong lòng,” Trần Nhất Lan vốn không để ý hình tượng trước mặt cô, trực tiếp vén áo lên lau mồ hôi luôn.
Ngay nháy mắt đó, Ôn Sơ Nịnh dắt Tiểu Bạch, chẳng biết nên đặt ánh mắt ở chỗ nào.
Làn da thiếu niên trắng tới mức khiến người ta kinh ngạc, nắng sáng rất đẹp, cậu đổ rất nhiều mồ hôi nên khi vén áo lên để lộ cơ bụng sắc nét, rõ ràng. Cậu thoải mái lau mồ hôi, dáng người cao ráo, từng tấc như được thượng đế thiên vị mà tạc nên, tràn đầy sức sống và sinh khí, cả hormone của tuổi trẻ nữa.
“Ôn Sơ Nịnh, cậu là cậu, những lời người ngoài nói không quan trọng,” Cậu đi ở đằng trước, bước lùi lại, tỉ lệ vóc dáng hoàn hảo, ánh nắng rọi lên gương mặt của cậu. Cậu mỉm cười nói với cô, “Dù có ai nói gì thì cứ cho họ nói đi, người khác nói gì cũng đâu ảnh hưởng tới vị trí của cậu trong lòng tớ đâu — Là đặc biệt nhất rồi.”
Nói xong, Trần Nhất Lan lại quay người chạy tiếp, “Đi thôi, về nhà ăn cơm nào!”
“Sao cậu biết tớ chưa ăn gì?” Ôn Sơ Nịnh dắt Tiểu Bạch chạy theo cậu.
“Đoán thế.” Trần Nhất Lan đợi cô chạy tới, giơ tay khẽ xoa đầu cô một cái, “Đi thôi, muốn ăn gì, tớ mua cho cậu.”
Chút buồn bực kia đã tan thành mây khói, chẳng còn tí dấu vết nào.
Trần Nhất Lan chạy về phía trước.
Dòng sông êm đềm, ven đường có hoa tường vi đang nở rộ.
Cậu thiếu niên đứng ở đầu bên kia đường, quay lại nhìn cô, áo thun trắng bị gió thổi lờ mờ có thể thấy thân hình cao gầy của cậu, trời xanh, hoa nở, sông nước, ánh mặt trời 8 rưỡi sáng dịu dàng.
Cậu luôn âm thầm mang đến cho cô tâm trạng tươi sáng cả ngày.
“Đi thôi, ngây ra đó làm gì nữa!”
“Đây đây!”
Ôn Sơ Nịnh hoàn hồn lại, kết quả là Tiểu Bạch lại “gâu gâu” mấy tiếng, hưng phấn giật khỏi dây dắt mà vẫy vẫy đuôi, chạy về phía Trần Nhất Lan với cái giọng sặc mùi sữa.
Trần Nhất Lan cúi người bế Tiểu Bạch lên, cậu xoa đầu nó, nó cũng kích động thè lưỡi l**m tay cậu.
Ôn Sơ Nịnh ở phía sau cầm dây dắt chó, trừng Tiểu Bạch một cái.
Mày cũng biết chọn người mà làm nũng quá nhỉ.
Tiểu Bạch càng hăng hơn, dụi vào lòng Trần Nhất Lan, ngẩng đầu l**m cằm cậu.
Ôn Sơ Nịnh tức muốn chết, cô ở đằng sau giương nanh múa vuốt với nó.