Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 28

Trước khi nghỉ lễ Quốc Khánh, Ôn Sơ Nịnh đang làm đề Toán thì chợt nghe Tôn Gia Diệu đằng sau nhắc chuyện sắp phải về trường.

Trần Nhất Lan lười biếng đáp lại một tiếng, mới chạy xong mà trông vẫn còn ngái ngủ lắm.

Ôn Sơ Nịnh ngồi phía trước, bàn tay cầm bút hơi khựng lại.

Đại hội thể thao đã kết thúc gần một tuần, cô đoán việc Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu phải về từ trước rồi.

Ôn Sơ Nịnh có nghe cậu kể rằng cậu và Tôn Gia Diệu đang tham gia huấn luyện đại diện quốc gia trong vòng một năm, tới mùa hè năm sau sẽ có một giải vô địch, đi hay ở đều nhờ thành tích lần này quyết định.

Hai tháng ngắn ngủi trôi qua chóng vánh.

Có lẽ vì sắp tới kỳ nghỉ nên không khí trong lớp cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Ôn Sơ Nịnh yên lặng nằm nhoài trên bàn, rõ ràng là phải làm bài tập nhưng lại không kìm được mà lắng nghe hai người nói chuyện.

Nhưng Tôn Gia Diệu chỉ tiện miệng nhắc một câu rồi chuyển sang chủ đề khác luôn.

Trong lòng Ôn Sơ Nịnh cực kỳ ảo não.

Cộng thêm việc hôm nay cô tới tháng, vẫn như mọi lần, ngày đầu tiên là đau bụng nhất, sức đề kháng giảm, mặt còn nổi vài cục mụn nhỏ, cả người trông có phần uể oải.

Thư Khả Bội thì thầm, “Nghỉ Quốc Khánh xong là còn ba tháng nữa sẽ tới kỳ nghỉ đông đấy.”

Nghỉ đông còn gặp nhau được không nhỉ?

Nhưng Tết năm ngoái Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng thấy cậu về.

“Không chắc nữa, họ tập ghê lắm.”

“Tết cũng không về luôn à?”

“Có thể.”

“Ôi.”

Thư Khả Bội thở dài, hai người ngồi làm bài, lớp phó các môn lần lượt đi phát bài tập, lúc lớp phó môn Anh tới còn nhắc, “Ôn Sơ Nịnh, cô tiếng Anh gọi cậu tới văn phòng đấy.”

“Ừ.”

“Sao vậy?” Thư Khả Bội quan tâm.

“Chắc không có gì đâu, hẳn là chuyện cuộc thi ấy mà.”

“Ừ!”

Ôn Sơ Nịnh đứng dậy ra ngoài từ cửa sau, Trần Nhất Lan ngồi trên ghế rất thoải mái, Ôn Sơ Nịnh bước ngang qua đôi chân dài của cậu.

Thấy cô không để ý tới mình, Trần Nhất Lan hơi sững sờ một chút, bèn hỏi Tôn Gia Diệu, “Cậu ấy bị gì vậy?”

“Chắc không sao đâu,” Tôn Gia Diệu đứng lên, nhìn qua bàn cô, “Chắc đang làm đề Toán nên tâm trạng không tốt thôi mà.”

Trần Nhất Lan nhìn thoáng qua, tự nhiên nhớ tới việc Ôn Sơ Nịnh không chạy bộ trong tiết Thể dục hôm nay, lúc tự học cũng nằm dài trên bàn một lúc lâu.

Nghĩ tới đây cũng đại khái đoán được là mấy ngày hàng tháng của con gái rồi.

Ôn Sơ Nịnh tới văn phòng của giáo viên tiếng Anh, Thôi Bình Bình đang soạn giáo án, thấy Ôn Sơ Nịnh bèn mở ngăn kéo ra, “Đúng lúc lắm, mấy ngày trước cô có đăng ký cuộc thi đó cho em rồi. Cuối tuần là vòng loại, không khó lắm đâu, chỉ làm bài Viết thôi. Vòng bán kết thì có thi Nói, nếu ổn sẽ lọt vào vòng chung kết đúng dịp nghỉ đông.”

Thôi Bình Bình đưa cho cô mấy tờ đề thi, nói, “Đây là đề thật cô tìm cho em, có rảnh thì em xem nhé. Đừng lo quá, với trình độ của em thì chắc chắn sẽ thi được.”

“Vâng, cảm ơn cô Thôi ạ.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu, vừa hay lúc này cửa văn phòng lại bị đẩy ra, Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Mã Tiếu Đồng.

Thôi Bình Bình dạy lớp số 5 và số 6.

Mã Tiếu Đồng đi vào, thấy Ôn Sơ Nịnh, ánh mắt dừng lại trên tập đề trong tay cô.

Thôi Bình Bình nói với Ôn Sơ Nịnh, “Em về trước đi, chuẩn bị thật tốt nhé.”

“Vâng, tạm biệt cô Thôi.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu, đi ra khỏi văn phòng, nghe thấy Mã Tiếu Đồng ngập ngừng hỏi cô về chuyện thi Đại học Ngoại ngữ Lâm Giang, đại ý là cũng muốn tham gia cuộc thi tiếng Anh như Ôn Sơ Nịnh.

Thôi Bình Bình nghiêm túc nói, “Chuyện là thế này, trường chúng ta chỉ có một suất tuyển thẳng vào Đại học Ngoại ngữ Lâm Giang thôi, ai giành được còn phải dựa vào sức mình. Cô đã nói với em rồi, dù em đứng thứ ba toàn khối môn Anh nhưng em còn kém Ôn Sơ Nịnh rất nhiều, nhất là phần Nói. Cuộc thi thế này phân định rõ ràng, em có thể tham gia nhưng cô khuyên em nên tập trung vào kỳ thi chính hơn. Theo kinh nghiệm mấy năm gần đây thì vòng chung kết toàn là thi biện luận hoặc thuyết trình hoàn toàn bằng tiếng Anh, em có thể cải thiện phần Nói trong ba tháng không?”

Mã Tiếu Đồng không nói gì, có vẻ hơi ngượng ngùng.

Thôi Bình Bình vỗ vai cô ta, “Tham gia cũng được, nhưng cô mong em phân biệt được đâu mới là trọng tâm.”

Gia cảnh của Mã Tiếu Đồng bình thường, Thôi Bình Bình là chủ nhiệm lớp họ, biết cha mẹ cô ta đều đi làm xa, trong nhà còn một đứa em trai nữa. Một là em học sinh này nói không tốt, một là chung kết phải tới Yên Kinh dưới hình thức trại mùa đông, cũng là một khoản chi phí không nhỏ.

Nhưng vì bảo vệ lòng tự trọng của cô ta, Thôi Bình Bình không nói chuyện này.

Mã Tiếu Đồng gật đầu.

Ôn Sơ Nịnh đứng ở ngoài cửa một lát, do dự không biết có nên nói hay không.

Một lúc sau, Mã Tiếu Đồng bước ra.

Ôn Sơ Nịnh đợi cô ta ngoài cửa.

“Mã Tiếu Đồng,” Ôn Sơ Nịnh gọi cô ta lại.

Mã Tiếu Đồng dừng bước.

Ôn Sơ Nịnh cắn môi, “Có lẽ tôi không nên nói gì, nhưng cậu cứ làm theo ý mình đi, không cần phải như thế đâu. Tôi không thi vào Đại học Ngoại ngữ Lâm Giang, huống hồ gì cậu cũng là lớp Tự nhiên, hình như Ngoại ngữ Lâm Giang không có nhiều chuyên ngành cho ban này đâu…”

Mã Tiếu Đồng là một đứa con gái dễ tự ái, vừa rồi mới bị Thôi Bình Bình nói như thế nên lại càng thấy mình không bằng Ôn Sơ Nịnh.

Cô ta không xinh như Ôn Sơ Nịnh, cũng chẳng được giáo viên tiếng Anh “thương” như Ôn Sơ Nịnh, thành tích tiếng Anh trong trường cũng chỉ đứng hạng 3, kém Ôn Sơ Nịnh một khoảng dài. Ôn Sơ Nịnh có thể nói lưu loát tiếng Anh trong các cuộc thi của trường, còn cô ta thì không.

Tiếng Anh của cô ta lúc nào cũng lắp bắp, dính giọng địa phương, mỗi lần lên sân khấu là bị bạn bè trêu chọc.

“Cậu có rảnh không?” Mã Tiếu Đồng gần như không có bạn trong lớp, lúng túng nhìn Ôn Sơ Nịnh.

“Cũng được.”

Mã Tiếu Đồng đi tới mấy bước, tựa vào lan can với Ôn Sơ Nịnh.

“Cha tôi muốn tôi thi vào trường sư phạm ở quê, loại có hợp đồng làm việc hai năm ấy, như thế tôi sẽ thi đại học vào đợt mùa xuân năm sau.”

Mã Tiếu Đồng cố nén cảm xúc, nước mắt lưng tròng mà không dám khóc.

“Vì thế tôi mới muốn lấy được suất tuyển thẳng vào Đại học Ngoại ngữ Lâm Giang, thực ra không phải vì suất đó mà là vì Đại học Ngoại ngữ Lâm Giang có miễn học phí cho học sinh tuyển thẳng…”

Nghe tới đây, Ôn Sơ Nịnh chợt sững người, chẳng biết nên đáp lại thế nào.

Mã Tiếu Đồng không dám nhìn thẳng cô mà chỉ cúi đầu nhìn sân bóng đông đúc bên dưới.

Cô ta không cao, da vàng như nến, gầy tong teo, là kiểu học sinh luôn cắm đầu học trong lớp.

Trong mỗi lớp đều sẽ có những cô gái như thế, ngoại hình không nổi bật nhưng lúc nào cũng cố gắng học, im lặng ít nói.

Ôn Sơ Nịnh suy nghĩ một lát rồi nói với cô ta, “Thành tích của cậu rất tốt, cậu có thể thi vào trường mình thích, học chuyên ngành mình thích mà. Các thầy cô hay nói Đại học thay đổi vận mệnh, thay đổi số phận của chính cậu. Đó là tương lai của cậu, đừng cố ép mình.”

“…”

“Mẹ tôi không đáng tin lắm nhưng bà từng nói với tôi thế này,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Chính cậu mới là đạo diễn cho cuộc đời cậu, cậu phải sống vì chính mình.”

“…”

“Còn về chuyện gia đình thì có lẽ tôi không có tư cách nói, nhưng nếu cậu thấy họ lạc hậu thì cậu càng phải tìm cách để trốn thoát, thế giới này vẫn còn tươi đẹp lắm mà.”

Cuối cùng, Mã Tiếu Đồng không kìm được nữa mà suýt bật khóc.

Ôn Sơ Nịnh không giỏi dỗ dành người khác, cô mím môi, “Tôi về làm bài tập trước nhé.”

“Ừ.”

“… Nếu cậu rảnh thì có thể sang lớp tìm tôi,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Mẹ tôi mua cho tôi rất nhiều tạp chí và tiểu thuyết tiếng Anh, cậu thích thì tôi có thể cho mượn đọc.”

Mã Tiếu Đồng nhìn cô — Đối thủ trong tưởng tượng của mình — với ánh mắt biết ơn.

Một cô gái vừa tốt vừa đẹp.

Ôn Sơ Nịnh rảo bước xuống lầu, lúc định vào từ cửa sau thì thấy Trần Nhất Lan đang ngồi ở bậc cửa.

“Không vui à?” Trần Nhất Lan giơ chân chặn cô lại.

Tâm trạng của Ôn Sơ Nịnh đã bình ổn trở lại, vừa rồi gặp Mã Tiếu Đồng, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Trần Nhất Lan thản nhiên ngồi đó, ánh chiều tà rơi xuống người cậu, cô lại thấy trong cơ thể cậu như có tiềm năng và sức sống vô tận.

Không muốn xa là chuyện rất bình thường, nhưng cậu cũng phải giành lấy vinh quang thuộc về mình trong đấu trường của riêng cậu chứ.

“Vẫn ổn.” Ôn Sơ Nịnh thu ánh mắt lại.

Trần Nhất Lan hất cằm về phía bàn cô.

Ôn Sơ Nịnh nhìn qua, trên bàn là một thanh kẹo dẻo vị nho còn nguyên gói, bên cạnh là một ly trà sữa nóng.

“Thế thì ăn ít đồ ngọt cho vui lên đi.”

Sắp bắt đầu tiết tự học, Trần Nhất Lan thu chân lại, ngồi ngay ngắn.

Ôn Sơ Nịnh nhìn trà sữa trên bàn, tâm trạng hơi ngổn ngang.

Không muốn xa, nhưng cũng mong cậu sẽ xông pha trong đấu trường của mình.

Ôn Sơ Nịnh bóc kẹo, chia cho Thư Khả Bội rồi đặt nửa còn lại lên bàn Trần Nhất Lan.

“Cậu cũng vậy nhé.”

Nói xong, Ôn Sơ Nịnh xoay người lại rồi tiếp tục nằm trên bàn làm bài tập.

Ngay khoảnh khắc đó, cô thấy Trần Nhất Lan được ánh nắng mạ lên sắc vàng óng, thấy gò má và đường nét khuôn mặt rõ ràng của cậu.

Tim chợt hẫng một nhịp.

Hình như mọi thứ sắp quay trở lại như trước khi cậu về rồi.

Minh Đào mở một buổi sinh hoạt lớp nhỏ nói về kỳ nghỉ, lễ Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày.

“Hôm nay không cần tự học cũng được.” Minh Đào đặc cách.

Tiếng chuông tan học vừa reo lên, tất cả mọi người đều đắm chìm trong niềm vui của ngày nghỉ.

Ôn Sơ Nịnh cũng định về sớm.

Tôn Gia Diệu đập trái bóng rổ, nói, “Nhất Lan, mày cầm bóng về trước đi, mấy hôm nữa tao rủ mày đánh tiếp.”

“Ừ.”

Trần Nhất Lan đáp lại, dọn dẹp bàn nhưng không vội đi mà đợi Ôn Sơ Nịnh.

Lúc đầu Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa biết.

Cô tính làm xong đề này rồi mới về.

Thư Khả Bội đã về trước rồi.

Vì được nghỉ nên trong lớp chỉ còn bốn năm người, mà mấy người đó cũng đã đi ăn.

Ôn Sơ Nịnh không để ý, vì bụng dưới vẫn đau âm ỉ nên cô uống một ngụm trà sữa ấm, cố gắng làm xong tờ đề cuối cùng.

Bàn bên cạnh khẽ nhúc nhích.

Ôn Sơ Nịnh nghiêng đầu nhìn, thấy Trần Nhất Lan đã ngồi xuống cạnh mình, bên trong mặc áo thun trắng, bên ngoài là đồng phục mùa thu của trường.

Bộ đồng phục màu xanh với trắng trông cổ lỗ sĩ nhưng lúc nào cũng được cậu mặc rất đẹp, cậu vai rộng chân dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo. Cậu ngả người tựa vào bàn sau, nghiêng đầu nhìn cô, ánh chiều nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ rọi lên khóe mắt cậu, con ngươi màu trà nhạt, đôi môi mỏng đẹp đẽ, cằm thon gầy.

Cậu thoải mái ngồi cạnh, tay trái chống lên bàn, ngón tay khẽ ấn vào huyệt thái dương.

Cứ thế mà nghiêng đầu nhìn cô.

Mắt chạm nhau bất ngờ, Ôn Sơ Nịnh nhìn gương mặt cậu, trong phút chốc không biết đặt ánh mắt vào đâu.

“Còn một câu hỏi cuối nữa thôi,” Trần Nhất Lan nhìn lên đề thi của cô, giọng nói trầm thấp mà trong trẻo, “Cho phương trình đường tròn x2+y2=8 cắt đường thẳng I tại hai điểm C và D…”

Đầu Ôn Sơ Nịnh thoáng trống rỗng.

Dường như điều quan trọng không còn là đề Toán nữa.

Trần Nhất Lan đọc đề xong thì cúi đầu xem điện thoại.

Ôn Sơ Nịnh tính tới tính lui trên giấy nháp, Trần Nhất Lan cúi đầu nhìn bài, cô lại nghiêng đầu nhìn cậu.

Mùa thu là một mùa rất đẹp, trời tối không quá sớm cũng chẳng quá muộn, lúc ấy sắc trời loang giữa màu cam và xanh nhạt, Trần Nhất Lan cụp mắt, hàng mi dài khẽ lay động.

Ôn Sơ Nịnh cầm bút, đầu óc lại đi lạc trong thoáng chốc.

Cô gục xuống bàn, cầm bút vẽ nguệch ngoạc mấy nét.

Cô không giỏi vẽ, phác vài nét sơ sơ nhưng không giống cậu lắm.

“Viết xong chưa?”

Giữa sự yên tĩnh, Trần Nhất Lan mở miệng hỏi cô.

Ôn Sơ Nịnh luống cuống kẹp giấy nháp vào tờ đề rồi đóng sách Toán lại, nhét vào trong cặp.

Lúc này Trần Nhất Lan mới chậm rãi đứng dậy, cầm quả bóng rổ đứng dậy đi trước.

Ôn Sơ Nịnh đeo cặp đi theo sau cậu.

Giờ này đa phần học sinh đã rời khỏi trường, sân trường trở nên vắng vẻ, thi thoảng lại vang lên tiếng hò reo chúc mừng từ sân bóng rổ bên cạnh.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn sang, ở sân bóng rổ có một đám thiếu niên đang dẫn bóng, tranh bóng, ném bóng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Nhưng trong đám đông ấy lại chẳng ai giống cậu cả.

Không ai giống cậu được.

Cánh cổng sắt cạnh bể bơi cũng đã đóng, mặt nước im lìm lấp loáng ánh sáng.

Nơi này rồi sẽ không còn bóng dáng một thiếu niên ngồi đó lau tóc nữa.

Cũng chẳng còn thấy được dáng cậu bơi qua bơi lại như người cá trong làn nước.

Cậu chỉ ở đây vỏn vẹn hai tháng mà lại như để lại một dấu ấn sâu đậm trong tận tâm hồn cô.

Cậu còn chưa đi mà cô đã bắt đầu thấy nhớ rồi.

Ôn Sơ Nịnh đi theo sau lưng cậu, Trần Nhất Lan đi chậm lại, cậu không biết vì sao hôm nay cô lại buồn như thế.

Cậu bình thản đập quả bóng rổ, chốc lát lại cầm trong tay, xoay trên đầu ngón tay.

Cậu quay người lại nhìn cô, chậm rãi đi lùi lại.

Ôn Sơ Nịnh đeo cặp, cụp mắt, trông có vẻ không vui lắm.

Trần Nhất Lan muốn chọc cho cô cười.

Cô vẫn đi tiếp, ai ngờ Trần Nhất Lan lại dừng bước.

Cậu giơ tay véo má cô, rất nhẹ.

“Cười cái nào, có gì mà buồn thế.” Cậu thả tay ra, đập quả bóng rổ, “Tới kẹo cũng không dỗ được à?”

“Cậu rửa tay chưa đấy?” Ôn Sơ Nịnh đẩy tay cậu ra.

Kẹo dỗ được, chỉ là cô không nỡ xa cậu thôi.

Chỉ là một nỗi buồn không thể nào giải tỏa được.

Trần Nhất Lan kể cho cô nghe mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo, cô không cười nổi.

Ôn Sơ Nịnh đeo cặp, nhìn cậu đi cạnh mình kể tới đoạn buồn cười thì vai khẽ run lên, sau đó lại nhìn cô với dáng vẻ vẫn không vui.

“Nhỏ này khó dỗ nhỉ.” Cậu dừng lại, đứng trước mặt cô, hơi cúi người xuống, gương mặt tuấn tú sát gần kề.

Đã sắp tới khu nhà tập thể, một bên là hàng cây xanh, bên trong hàng rào sắt nở đầy hoa.

Cậu thiếu niên của cô cứ thế mà rạng rỡ đứng trước mặt, rất kiên nhẫn nhìn chăm chăm mặt cô.

“Cậu nhìn cái gì?”

Ôn Sơ Nịnh chột dạ, né tránh ánh mắt ấy.

Trần Nhất Lan bất ngờ giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái thon dài nhẹ nhàng kéo khóe môi cô lên.

“Cười trông xinh thế.” Trần Nhất Lan khẽ cười, bước tới trước hai bước, cả hai rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi mà vi diệu.

“Chuyện tớ sắp phải đi khiến bạn Ôn Sơ Nịnh không vui tới vậy à?”

“Làm gì có!”

Chạm phải ánh mắt của cậu, đôi mắt đào hoa hơi cong ánh lên ý cười ngây ngô như thể có thể thấu tỏ lòng người khác.

“Thế hả?” Trần Nhất Lan nhún vai, cười nhìn cô, “Thế cậu nghĩ tớ có tin không?”

“Cậu tin hay không thì kệ cậu chứ!”

Ôn Sơ Nịnh co giò bỏ chạy, má nóng hổi, hốc mắt cũng hơi cay cay.

Cô trấn an mình rằng do tới tháng nên cảm xúc cũng nhạy cảm hơn.

Không nói được rằng mình không nỡ xa, chẳng biết bao lâu mới được gặp lại nữa.

Cậu thuộc về sàn đấu, hai năm khô khan sắp tới cô phải chịu đựng một mình để vượt qua ư?

Ôn Sơ Nịnh chạy về nhà, nằm ì trên giường, sống mũi cay xè.

Một là không nỡ xa, hai là chán phản ứng của mình suốt cả quãng đường.

Rõ ràng nên cười thật nhiều, nhưng thật sự là cười không nổi.

Nỗi chua xót tuổi 17 âm ỉ lên men trong đáy lòng.

Cô nghe thấy tiếng cửa tầng dưới mở ra rồi lại đóng vào, nghe Trần Nhất Lan lại ra ngoài.

Đáng lẽ cô không nên như thế.

Cô nên cười nhiều hơn.

Ôn Sơ Nịnh hơi muốn khóc nhưng lại không tìm được lí do để khóc.

Cứ thế cô nằm lì trên giường rồi ngủ thiếp đi, áo quần còn chưa kịp thay, cô mơ một giấc mơ ngắn ngủi.

Mơ thấy mình ngủ quên mất, Trần Nhất Lan mua vé tàu rời khỏi Lâm Giang, cô chạy đi tìm cậu nhưng chuyến tàu ấy đã đi mất rồi.

Cô òa khóc trong nhà ga, chưa kịp nói với cậu một câu “Trần Nhất Lan tạm biệt nhé”.

“Buzz —”

Điện thoại rung lên.

Ôn Sơ Nịnh mở mắt ra, trong phòng tối om, bóng đêm như phóng đại cảm xúc lên, giấc mơ kia quá chân thật, thật tới mức khiến mắt cô ướt nhòe, cứ thế mà nằm trên giường rồi không kìm được mà bật khóc.

Trần Nhất Lan gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, giờ cô mới thấy.

[Người cá: Nhìn ra ngoài đi.]

Ôn Sơ Nịnh đứng dậy rời khỏi giường, lau mắt, nhìn xuống tầng dưới.

Trong khu nhà tập thể trồng rất nhiều cây ngân hạnh, mùa thu, lá vàng rụng đầy khắp mặt đất.

Chẳng biết Trần Nhất Lan lấy đâu ra một cây chổi mà quét đống lá dưới đất thành một hình trái tim.

Cậu đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng cô.

Một trái tim vàng hoe.

Trần Nhất Lan đứng bên cạnh, mỉm cười với cô.

Ôn Sơ Nịnh lau mặt một cái rồi chạy xuống lầu, bước chân đầy vội vã.

Trần Nhất Lan đứng bên ngoài cũng nghe tiếng bước chân của cô, cửa tòa nhà bị đẩy ra một cách gấp gáp.

Ôn Sơ Nịnh ngủ thiếp đi vì khóc, tóc tai rối bời, vẫn còn mặc đồng phục, khóe mắt đỏ hoe.

Trần Nhất Lan buồn cười nhìn cô, “Có gì to tát đâu mà khóc ghê vậy?”

Ôn Sơ Nịnh chẳng nói gì mà chỉ đứng trước mặt cậu, giấc mơ đã tan, cậu vẫn chưa đi.

Cô hít một hơi, giọng nói hơi khàn, ngỡ cậu tới là để tạm biệt, “Trần Nhất Lan, tạm biệt nhé.”

Trần Nhất Lan sửng sốt, nhìn chằm chằm vào mặt cô, không hiểu gì, “Tạm biệt cái gì?”

“Chẳng phải cậu sắp đi rồi sao?” Giọng Ôn Sơ Nịnh run run, “Xin lỗi nhé, hồi chiều tớ…”

“Ai bảo cậu thế, dự án dưới nước của trường tụi tớ chuyển về lại rồi, tớ về thu dọn để tới ký túc xá thôi,” Trần Nhất Lan bật cười thành tiếng, “Cậu bị ngốc hả?”

Ôn Sơ Nịnh khựng lại, không dám tin, “Cậu không đi nữa à?”

“Khu dạy học của tụi tớ đã chuyển về rồi mà.” Trần Nhất Lan cười nói, “Không đi nữa.”

Trái tim đã vụn vỡ của Ôn Sơ Nịnh lập tức được vá lại, cô thở hắt ra một hơi thật mạnh rồi lau mắt, chạy tới cạnh Trần Nhất Lan, túm lấy áo thun của cậu mà lau mặt.

“Con nhỏ này…”

Trần Nhất Lan cạn lời nhìn cô.

Ôn Sơ Nịnh nhéo cậu một cái, “Sao cậu không nói sớm với tớ hả!”

“Sao tớ biết chứ,” Trần Nhất Lan lùi ra sau, “Tớ cứ tưởng vì tới tháng nên cậu dễ xúc động thôi!”

“…”

Ôn Sơ Nịnh nghiến răng nghiến lợi.

Trần Nhất Lan cười cô.

Trái tim vàng cam ấy như đã khiến mùa thu vốn ảm đạm chợt bừng sáng rực rỡ.

Trái tim từng tan vỡ như đã hồi sinh, tâm trạng ảm đạm cả ngày rực lên trong phút chốc.

“Về thôi, ở ngoài lạnh rồi,” Trần Nhất Lan kéo cô về, chẳng ngoảnh đầu lại, “Ôn Sơ Nịnh, đừng quên những gì cậu đã hứa với tớ đấy.”

“… Ai hứa với cậu đâu?”

Má Ôn Sơ Nịnh đỏ lên, cứ thế mặc cho cậu kéo cổ tay mình đi.

Lối đi chật hẹp, cô càng cảm nhận hơi ấm nơi cổ tay rõ hơn.

Ngón tay của cậu thon dài, lòng bàn tay khô ráo.

Cổ tay cô như phải bỏng.

Trần Nhất Lan bật cười, chẳng buồn cãi với cô nữa, “Về ngủ sớm đi, khóc tới mức đó không thấy mất mặt hả? May mà giờ cậu 17 tuổi rồi đấy, nếu còn 7 tuổi chắc lại đi mách tội tớ mất.”

“… Không thèm nói chuyện với cậu!”

Ôn Sơ Nịnh giật tay ra khỏi tay cậu, chạy thẳng lên lầu.

Trần Nhất Lan đứng ngoài cửa nhìn theo bóng lưng cô đang chạy lên.

Cậu cúi đầu nhìn tay mình, nghĩ tới dáng vẻ hấp tấp chạy xuống của cô vừa rồi, làn mi dài ướt đẫm, mái tóc cũng rối tung.

— Thảo nào cả buổi chiều cứ lầm lì như thế, hóa ra là vì không nỡ xa mình à.

Nghĩ tới ba chữ này, Trần Nhất Lan lại khẽ cười.

Trần Nhất Lan hắt xì một cái, cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.

Đứng dưới lầu nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy cô cười, thế cũng đáng.

Ôn Sơ Nịnh chạy vào nhà, tim đập thình thịch.

Cô chạy tới bên cửa sổ, trái tim vàng rực kia vẫn nằm im trên đất khiến cả trái tim cô cũng bay lên.

Ôn Sơ Nịnh lấy điện thoại ra chụp lại.

— Cậu ấy không đi.

— Cậu ấy không đi nữa.

— Cậu ấy nói, con nhỏ này khó dỗ thật.

Rõ ràng là dễ dỗ thế cơ mà, chỉ cần một trái tim ghép từ lá ngân hạnh là mây đen trong lòng cô đã tan ngay tức khắc.

Ôn Sơ Nịnh rửa mặt, ngồi xuống bàn, nghĩ tới dáng vẻ Trần Nhất Lan đứng dưới lầu rồi bật cười ngốc nghếch.

Cô gửi cho cậu một tin nhắn.

[Ngủ ngon nhé.]

Gió nổi lên, tự nhiên Ôn Sơ Nịnh lại thấy hơi bồn chồn. Cô rón rén chạy xuống lầu, gió đêm lướt qua trái tim đó, cô nhặt một chiếc lá ngân hạnh rồi chạy về phòng, vẫn mặc đồ ngủ nên bị gió thổi mát lạnh.

Ôn Sơ Nịnh kẹp chiếc lá vào một cuốn tiểu thuyết.

Cô tiện tay xé một tờ giấy.

— Kẹo không dỗ được, nhưng lá ngân hạnh đẹp hơn thật.

Viết xong, lại gạch đi.

— Là vì cậu ấy không đi nữa.

Bình Luận (0)
Comment