Trần Nhất Lan cầm điện thoại, cứ tưởng mình nghe nhầm, sau vài giây mới nói, “Cậu không đi học à?”
“Cuối tuần tụi tớ có reading week, không lên lớp.” Đầu ngón tay Ôn Sơ Nịnh lạnh buốt nhưng trong lòng lại có sóng ngầm cuồn cuộn nóng hổi. Mỗi học kỳ họ đều có hai tuần reading week, vì cô chọn học song song ngành Ngôn ngữ Anh và Văn học nên có rất nhiều tài liệu cần học, trường có sắp xếp rw nhưng với phần lớn sinh viên thì nó chỉ như một kỳ nghỉ ngắn một tuần thôi.
“Bọn tớ có trung tâm huấn luyện mùa xuân riêng, chưa chắc đã có dư thời gian.”
Trần Nhất Lan khoác khăn tắm đi vào phòng thay đồ, nhưng lúc đi ngang qua cửa sổ lại thấy hôm nay không có trăng sáng, sương giăng mù mịt.
Tháng này vẫn còn lạnh.
“Không sao, cậu cứ lo tập đi, gặp được thì tốt, không gặp được thì…” Ôn Sơ Nịnh cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội nữa mà. Trần Nhất Lan, hôm nay Hoài Xuyên lạnh rồi, cậu cũng nhớ mặc thêm đồ nhé.”
Trần Nhất Lan khẽ cười, thoáng nghe ở đầu dây bên kia có tiếng gió, có vẻ cô đang đứng ngoài ban công hóng gió.
Cả hai đang ngắm cùng một khoảng trời.
Ánh trăng mơ hồ, nhưng thứ sáng nhất chưa bao giờ là mặt trăng.
Trần Nhất Lan thay đồ, Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng vội tắt điện thoại, ngón tay cô lạnh buốt, nhỏ giọng hỏi, “Trần Nhất Lan, các cậu tới đâu ở Vân Nam thế?”
“Côn Minh.” Trần Nhất Lan mặc hoodie, tiện tay vuốt tóc.
“Ừ!”
“Ừ cái gì, đừng làm ảnh hưởng tới việc học đấy. Cậu có biết phản ứng độ cao* không?”
(*) Hiện tượng sinh lý xảy ra khi con người di chuyển đến khu vực có độ cao lớn (thường trên 2.500m so với mực nước biển), nơi không khí loãng và áp suất oxy giảm.
“… Sao cậu lải nhải mãi thế, tớ đã học năm ba rồi, không xao nhãng việc học đâu mà.”
Quãng đường vẫn còn rất dài nhưng lại rất xứng đáng, là vì để gặp cậu.
Trần Nhất Lan cười, “Cậu tới thì chắc tớ phải tìm cách xin nghỉ một ngày rồi.”
“Thế thì cậu cũng không được trốn tập đấy nhé.”
“Nói nhảm.”
Ôn Sơ Nịnh cười, cuộc gọi này khiến giữa hai người chưa từng thay đổi gì, câu nói của Chung Nhan Nhan đã tan thành mây khói.
“Thế thì, đợi tớ tới rồi nói chuyện với cậu nhé.”
“Ừ, đi ngủ sớm đi.”
Trần Nhất Lan đáp lại, cúp điện thoại, mệt mỏi đã tan hết.
Tính ra đợt tập huấn này đã kéo dài mấy tháng rồi, vì chuẩn bị cho một giải đấu nên cường độ luyện tập rất dày, buồn chán thật sự. Đến cả cậu còn thấy mệt mỏi, nhưng cuộc gọi của cô lại như một cơn mưa rào đúng lúc.
Một tuần nghỉ ngơi như thế, cậu không đành lòng để cô lặn lội lên cao nguyên, nhưng nghĩ lại thì đây lại là điều cả hai mong chờ.
Trần Nhất Lan cười, thả điện thoại vào túi, chuẩn bị về rửa mặt nghỉ ngơi.
Lúc cậu đi ra khỏi bể bơi, đèn vừa tắt đã lại sáng lên.
Trần Nhất Lan dừng lại nhìn thoáng qua, trong bể có thêm một người, cậu nheo mắt nhìn sang, phát hiện đó là Trương Văn Bác.
Trương Văn Bác còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã lên năm ba đại học khi mới 18.
Đội viên trong đội bơi đều có những khó khăn riêng.
Trần Nhất Lan tiến bộ chậm, Trương Văn Bác thì thành tích không ổn định, giờ An Đông cũng khựng lại ở 4 phút 13 giây.
Giờ mục tiêu trong đội là 4 phút 10 giây tới 4 phút 11 giây.
Vốn Trần Nhất Lan tính về nhưng nhìn đồng hồ rồi cuối cùng vẫn quay lại.
Trương Văn Bác vừa bơi tới, thấy Trần Nhất Lan thì ngoi lên bờ, lau mặt, “Anh Nhất Lan.”
“Muộn thế mà vẫn chưa về à?”
“Em không ngủ được, tính tập thêm tí nữa.” Trương Văn Bác hơi chán nản, “Thầy Cảnh cũng bảo thành tích của em thất thường quá.”
“Bơi lội mà, trừ thiên phú ra còn phải nỗ lực mỗi ngày nữa. Nước tới chân mới nhảy thì không kéo thành tích được đâu,” Trần Nhất Lan cười nói, “Cậu xuất phát tốt hơn bọn anh nhiều, nhớ nghỉ ngơi hợp lý là được.”
“Anh Nhất Lan, em hỏi anh một chuyện được không?” Trương Văn Bác vịn thành bể, gương mặt thiếu niên vẫn còn nét non nớt, ánh mắt mông lung khiến Trần Nhất Lan nhớ tới bản thân năm 17 tuổi.
Lúc đó để vượt qua mốc 4 phút 15 mà cậu cứ miệt mài bơi đi bơi lại.
“Hỏi đi.”
Trần Nhất Lan cũng không vội về nên bèn ngồi xuống cạnh bể, tiện tay mở một chai nước ra uống.
“Em thấy bơi khó quá, cải thiện thành tích cũng khó, mà khoản bơi ếch của em lại không ổn định tí nào…” Trương Văn Bác nói tới cuối, giọng có hơi nghẹn lại, “Em cũng hơi muốn về nhà.”
“Cha mẹ cậu có ủng hộ không?” Trần Nhất Lan hỏi.
Trương Văn Bác gật đầu, “Cha mẹ em ủng hộ lắm.”
“Thế là cậu tốt hơn anh nhiều rồi, mẹ anh chưa bao giờ thích anh bơi lội cả. Từ nhỏ anh thích bơi nhưng là bị cha ép đi bơi, trẻ con có tâm lý chống đối mà. Sau này gặp thầy Cảnh, anh cũng từng có khoảng thời gian chán nản như cậu, muốn buông tay. Ai cũng có quyền không làm hoặc làm gì, nhưng chúng ta thì không, chúng ta không chỉ là một cá thể mà còn là đội viên của đội bơi, phải giành vinh quang cho đội và đất nước. Nhiều khi nghĩ chuyện cải thiện thành tích thật sự rất mệt, nhưng có câu thế này,” Trần Nhất Lan nói, “Chỉ có đam mê mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn.”
Trương Văn Bác nghe mà chỗ hiểu chỗ không.
“Chuyện mình muốn làm thì phải dốc sức mà làm, nếu không sau này chỉ thể hối hận tại sao trước đây không cố thêm chút nữa thôi.”
Trần Nhất Lan uống hết nước, đứng dậy, cầm chai vứt vào một thùng rác gần đó.
“Biết rồi anh Nhất Lan, em tập thêm đạp chân có tạ rồi tí nữa về ngay.”
“Ừ, đừng ở lại trễ quá nhé.”
Trần Nhất Lan cúi người nhặt túi lên.
Ngoái đầu nhìn lại thấy Trương Văn Bác đã đeo tấm đạp chân, lao vào nước.
Cậu cũng từng như thế.
Mông lung, thậm chí là nảy sinh một vài suy nghĩ muốn từ bỏ, giữ được thành tích đã không dễ rồi chứ nói gì tới chuyện phải cải thiện thêm một giây. Trong thi đấu thể thao, để cải thiện một giây thôi cũng phải đánh đổi bằng nỗ lực gấp trăm, gấp nghìn lần.
Chuyện muốn làm thì phải làm cho trót, muốn ở lại cạnh một người thì phải cố gắng mà vươn lên.
Cậu ra khỏi trung tâm huấn luyện, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ mịt.
— Thực ra cậu biết, dù chỉ cậu là một Trần Nhất Lan bình thường thì Ôn Sơ Nịnh vẫn sẽ thích mình.
Nhưng cậu không muốn làm một Trần Nhất Lan bình thường, cậu không muốn đứng bên cô mà mờ nhạt, cậu cũng muốn cho cô một tương lai tốt đẹp hơn.
–
Ôn Sơ Nịnh từ ban công trở về phòng ngủ, Chung Nhan Nhan cũng vừa hay gọi điện thoại cho bạn trai xong.
Tay Ôn Sơ Nịnh hơi lạnh, cô rót cốc nước ấm hỏi, “Nhan Nhan, đi chỗ nào ở Vân Nam vậy?”
“Côn Minh á, căn biệt thự đó ở ngay nội thành, môi trường khá ổn, có thể tự lái xe đi Lệ Giang nữa.”
“Thế cậu cứ đăng ký đi, nhưng còn thiếu một người nữa… Để tớ hỏi bạn tớ thử.”
“Ừ! Ôn Ôn tốt nhất trên đời, nếu tour này không gom đủ người thì tớ với Tề Minh sẽ buồn xỉu mất.”
“Có gì đâu.”
Ôn Sơ Nịnh ngồi trước bàn, mở WeChat lên, kết quả ngay sau đó lại thấy Trần Nhất Lan gửi tin nhắn cho mình.
Một tin nhắn rất dài, là danh sách các loại thuốc và vật dụng cần mang theo khi đến vùng cao nguyên.
Ôn Sơ Nịnh cười, trả lời OK rồi hỏi cậu —
[Trần Nhất Lan, Tôn Gia Diệu có đi không?]
[TNL: Bên ba môn đi trước rồi, chắc cũng sắp xong đó.]
[Ừ!]
[TNL: ︎ •၊၊||၊|။||||။၊|•]
Ôn Sơ Nịnh không biết cậu nhắn gì nên bèn lấy tai nghe ra đeo vào rồi mở.
Trần Nhất Lan đang trên đường về phòng ngủ, gió thổi qua lá cây vang lên tiếng xào xạc. Giọng cậu trầm thấp như bị bóng đêm phủ thêm một lớp filter —
[Gì vậy, còn hỏi tới thằng khác nữa hả?]
Đồ khùng!
Ôn Sơ Nịnh trợn mắt, gõ mấy chữ nhưng lại không kịp bấm gửi thì vô tình chạm phải nút voice, thế lại giọng nói ấy lại vang lên bên tai lần nữa.
Âm cuối trong giọng cậu khẽ cất cao, thậm chí không cần xuất hiện trước mặt, cô vẫn có thể hình dung ra cái vẻ hơi cúi xuống của cậu, mỗi lần nói như thế đều sẽ cố tình nhìn vào mắt cô. Đôi mắt đào hoa cong lên chút ý cười, cô muốn tránh cũng chẳng được.
Má Ôn Sơ Nịnh hơi nóng lên, không thèm trả lời tin nhắn của cậu nữa mà mở WeChat của Thư Khả Bội ra, gọi điện thoại.
Thư Khả Bội đang ở ký túc xá xem phim, gần như bắt máy ngay tức khắc.
“Bối Bối, cuối tuần cậu có rảnh không?” Ôn Sơ Nịnh hỏi, “Có muốn đi Vân Nam không? Tớ nghe nói hình như Tôn Gia Diệu đang huấn luyện mùa xuân ở đó á.”
“Thật hả?” Thư Khả Bội lập tức dừng chương trình đang xem trên iPad lại, “Tên chó đó tới Vân Nam à?”
Ôn Sơ Nịnh thấy là lạ, nghe giọng điệu cô ấy xong bèn hỏi lại, “Hai người cãi nhau hả?”
“Cũng xem như thế, cậu ta sáng nắng chiều mưa, hai tháng trước tớ chặn cậu ta luôn rồi.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi cậu ta chạy mất biến.”
“…”
“Cuối tuần tớ chỉ có hai tiết thôi, tớ đi nhé, tớ phải bắt được tên đó hỏi cho ra nhẽ xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Thư Khả Bội nghiến răng nghiến lợi.
Ôn Sơ Nịnh khuyên cô ấy bớt giận, Thư Khả Bội hừ một tiếng, “Vậy tới đó tớ liên lạc lại với cậu.”
“Ừ.”
Thư Khả Bội nói xong còn tán gẫu với cô một lát nữa, dù bình thường cả hai không ở gần nhau nhưng không hề đứt liên lạc, mỗi dịp nghỉ hè hoặc nghỉ đông đều có thể gặp nhau.
Cũng xem như một trong số ít các bạn bè thân thiết.
Ôn Sơ Nịnh chỉ biết Thư Khả Bội thích Tôn Gia Diệu, cả hai đã nói chuyện rõ ràng hay chưa thì cô không hỏi nhiều.
Nhưng Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng thể nói gì thêm, cuộc sống tập luyện của vận động viên thật sự rất bận, nhất là với nghề này, thời kỳ hoàng kim rất ngắn, các cuộc thi lại diễn ra liên tục.
Hôm nay Ôn Sơ Nịnh ngủ sớm, chỉ là nằm xuống giường lại trằn trọc mãi. Cô với tay ôm lấy con cá heo bông bên cửa sổ, đây là món quà mà Trần Nhất Lan đã tặng cô từ rất lâu, nó là linh vật trong giải đấu đầu tiên cậu tham gia, cô cũng mang nó tới Hoài Xuyên.
Ôn Sơ Nịnh lăn một vòng trên giường, đặt mục đếm ngược trong điện thoại.
[Còn 880 ngày nữa tới Thế vận hội Olympic.]
Đợi thêm 880 ngày nữa.
Ôn Sơ Nịnh nhìn chằm chằm điện thoại, tự nhiên lại thấy mong đợi.
Một giây sau, trong điện thoại lại bật lên một cuộc gọi video —
Cô đeo tai nghe vào, tay khẽ run, ấn từ chối.
Trần Nhất Lan lại gọi tới.
Lần này thì Ôn Sơ Nịnh bắt máy.
Phòng huấn luyện của Trần Nhất Lan là phòng đơn, rất sạch sẽ gọn gàng. Cậu vừa tắm xong, tóc tai vẫn hơi ướt, mặc một chiếc áo phông và quần đùi, đang ngồi trước bàn ghé sát mặt vào màn hình.
“Bạn Ôn Sơ Nịnh giận rồi hả?” Trần Nhất Lan ghé sát tới điện thoại, nói, “Nào, để tớ nghĩ xem phải dỗ như nào mới được đây.”
Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, chẳng dám cử động chút nào. Cô vẫn đeo tai nghe, giọng nói cứ như truyền qua tai rồi thẳng tới não, như có một dòng điện lướt qua vậy.
Giọng nói thảnh thơi mà thản nhiên ấy mang theo chất giọng trầm trầm quyến rũ.
“Cậu đang làm gì thế?” Trần Nhất Lan nghĩ mạng lag nên bèn cầm điện thoại lên nhìn thử.
“Không làm gì cả.”
Cuối cùng Ôn Sơ Nịnh cũng nói chuyện.
Phòng ký túc xá của cô là phòng đôi, Chung Nhan Nhan vẫn đang xem phim, đèn chưa tắt, giường của cô thì kéo rèm nên vẫn còn chút ánh sáng dịu nhẹ hắt vào.
Trong thế giới nhỏ chỉ thuộc về riêng cô, cô nhìn Trần Nhất Lan trong màn hình.
Rất nhiều, rất nhiều những cảm xúc đã hóa thành một nỗi nhớ không có dáng hình.
Gương mặt cậu vẫn sắc nét, làn da trắng trẻo, đôi mắt đào hoa sâu thẳm như màn đêm.
Bên cậu có bật đèn, từ góc độ này còn có thể thấy được đường nét nơi cổ và xương quai xanh lờ mờ lộ ra dưới cổ áo nữa.
Vì khoảng cách gần nên thậm chí cô còn nhìn thấy lông mi của cậu, cậu đang chớp mắt nhìn màn hình.
Có lẽ vì đang trong bóng tối nên Ôn Sơ Nịnh mới dám nhìn thẳng vào mặt cậu thế này.
Nếu đối diện thật chắc chỉ được vài giây là cô đỏ mặt ngay.
“Tớ sai rồi.” Bỗng cậu nói.
“Cậu sai gì?”
“Cậu không trả lời tin nhắn tớ chẳng phải vì tớ khiến cậu không vui hả?” Trần Nhất Lan nói, “Lại còn ngủ sớm thế nữa.”
“…”
“Không được rồi, nếu tớ chọc giận cậu thì sau này tớ phải sống khổ mất.”
“Tớ không có giận.”
“Thế cậu vậy là sao?”
“…” Tớ rất vui vì sắp được gặp cậu rồi.
Nhưng cô không nói câu này ra.
Trần Nhất Lan nói, “Tớ không tin, cậu bật đèn lên tớ xem nào.”
“…” Ôn Sơ Nịnh nói, “Tớ đã nằm xuống rồi.”
“Mới 8 giờ mà.” Trần Nhất Lan nói tiếp, “Vậy là cậu giận.”
Cô sắp từ không giận thành giận thật rồi đấy!
Ôn Sơ Nịnh ngồi dậy, bật đèn đầu giường của mình lên.
Cô hơi ngượng ngùng, mới tắm chưa bao lâu, tóc vẫn chưa khô, còn đang mặc trên người một bộ đồ ngủ nhung san hô màu hồng nhạt nữa.
Trần Nhất Lan tựa vào ghế ngồi, cầm điện thoại đưa lên trước mặt.
“Mới mấy ngày không gặp mà bạn Ôn đẹp hơn rồi nè,” Trần Nhất Lan bình thản nói, “Nghĩ tới chuyện cậu đang ở Hoài Xuyên cách tớ mấy trăm km là tớ lại thấy bồn chồn trong lòng rồi.”
“Đồ khùng,” Ôn Sơ Nịnh đỏ mặt, “Thấy cũng thấy rồi, tớ không có giận, cậu cũng đi ngủ sớm đi. Mai tớ phải sắp xếp hành lý nữa.”
“Ừ,” Trần Nhất Lan cười nói, “Nhưng nhắc tới chuyện giận dỗi này.”
“Hả?”
“Mấy ngày nay tớ không liên lạc với cậu là vì lịch tập luyện hơi dày, nhiều khi tớ ở bể bơi tới khuya quá, về rồi không nhắn tin cho cậu là vì sợ ảnh hưởng với việc nghỉ ngơi của cậu.”
Tự nhiên cậu lại giải thích.
Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, thấy trong lòng như có một dòng nước ấm đang chảy.
“Tớ biết rồi.” Cô nhỏ giọng nói.
“Vì thế nhé, nếu cậu không vui chỗ nào thì cứ trách tớ trước, đã rất lâu rồi tớ chưa về Hoài Xuyên gặp cậu,” Trần Nhất Lan nói, “Tớ thấy cậu thiệt thòi quá.”
Ôn Sơ Nịnh đặt một tay trên giường, giọng nói cậu rất nghiêm túc, nghiêm túc tới mức Ôn Sơ Nịnh nghe mà cảm giác như hơi nóng trong tim khiến các giác quan của cô càng rõ ràng hơn.
“Được rồi, cậu ngủ sớm đi, ngày mốt tớ sẽ cùng đội tới trung tâm huấn luyện mùa xuân.”
“Ừ, Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, “Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Ôn Sơ Nịnh là người tắt video trước, vì cô biết Trần Nhất Lan còn phải thức dậy lúc 5 giờ sáng.
Cô lại càng mất ngủ hơn.
Cô ngồi trên giường, trên điện thoại còn vương lại chút hơi ấm.
Cô bất giác cong môi lên.
Dù từ trước tới giờ chưa từng xác định quan hệ nhưng Ôn Sơ Nịnh vẫn luôn cảm thấy cả hai hiểu được hết tình cảm qua tấm lụa mỏng này.
Cô chưa từng thấy bất an —
Là vì Trần Nhất Lan luôn đặt cô ở vị trí đặc biệt nhất.
Dù cậu không nói nhưng cô hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Mới hơn 8 giờ, Ôn Sơ Nịnh thật sự chưa buồn ngủ lắm, cô lại bò dậy từ trên giường.
Tính đọc sách một chút.
Kết quả điện thoại lại đổ chuông, là giao thức ăn ngoài gọi tới.
Ôn Sơ Nịnh hơi nghi hoặc nhưng vẫn mang dép đi xuống lầu.
Là một ly trà sữa ấm và một hộp bánh ngọt nhỏ.
Ôn Sơ Nịnh xách đồ trở lên phòng ngủ, hộp giấy hình vuông, sau khi mở ra là thấy bên trong là một miếng bánh ngọt, bên cạnh trang trí vài quả dâu tây và đóa hồng.
Bên ngoài hộp bánh ngọt còn có một tấm thiệp —
[Có một chú vịt con tên là Ôm, nó kêu to quá nên mấy con vịt khác đều gọi nó là Ôm Ôm Ôm*.]
(*) Bản gốc là 好响抱抱鸭, 抱抱鸭 vốn dĩ là cách viết đáng yêu của “抱抱呀” (ôm cái nào!) nhưng đổi chữ cuối “呀” thành “鸭” (vịt) cho dễ thương hơn.
Ôn Sơ Nịnh bật cười.
Xàm thật chứ.
Cô mở WeChat ra, sửa biệt danh cho Trần Nhất Lan —
[Ôm Ôm Ôm]
Ôn Sơ Nịnh nhắn cho cậu, [Tớ vui lắm.]
[Ôm Ôm Ôm: ?]
[Ôn Sơ Nịnh: Hì hì, ngủ ngon nhá!]
Muốn thời gian trôi nhanh hơn một chút, muốn được gặp cậu thật sớm.