Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 42

Huấn luyện cao nguyên gần như là chương trình hàng năm đối với vận động viên, vì môi trường thiếu oxy trên cao nguyên có thể thúc đẩy hiệu quả khả năng chịu đựng của tim phổi, nhất là các môn như marathon và điền kinh lại càng quan trọng hơn. Huấn luyện trên cao nguyên có hiệu quả tốt có thể đặt nền móng vững chắc cho cả mùa giải trong năm.

Nhưng vì khu huấn luyện cao nguyên rất rộng nên không chỉ có vận động viên chuyên nghiệp  mà còn có một số vận động viên tự túc tới đây tập.

Hơn nữa, vừa mới tới ít nhiều sẽ bị phản ứng độ cao, vì thế thầy Cảnh cho họ một khoảng thời gian để thích nghi trước, cũng biết đám nhóc này không nén được tò mò nên cho nghỉ hẳn vài ngày để đi chơi luôn.

Lúc này Trần Nhất Lan mới có thời gian rảnh.

Ôn Sơ Nịnh uống thuốc rồi mơ màng thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã thấy thêm hai tiếng nữa trôi qua.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ đang sáng, trong một khoảnh khắc, Ôn Sơ Nịnh cứ ngỡ đây là giấc mơ của mình, nhưng ly nước đặt trên tủ đầu giường lại nhắc cô rằng đây là sự thật.

Áo khoác của Ôn Sơ Nịnh vắt bên mép giường, cô lần tay với lấy, định bước xuống giường thì lại thấy một bóng người lờ mờ ngoài ban công.

Trần Nhất Lan đang gọi điện thoại ngoài đó.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên giường, nhìn bóng lưng của cậu một lát.

Ngoài ban công có vài dây đèn trang trí nhỏ, trên kệ trưng đầy hoa cỏ, bóng dáng cao ráo của Trần Nhất Lan đứng đó như được phủ thêm một lớp filter.

Ôn Sơ Nịnh cẩn thận mang giày vào, kết quả Trần Nhất Lan thấy cô đã dậy nên bèn nói vài câu rồi cúp máy, đi vào.

Cậu thả điện thoại vào túi, giơ tay chạm vào trán của Ôn Sơ Nịnh.

Lòng bàn tay hơi mát áp sát vào trán cô.

“Thấy đỡ hơn chưa?” Cậu hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

“Ra ngoài ăn cơm được không? Nếu không thì để tớ đặt thức ăn ngoài.”

“Đi được mà.”

Vốn tới đây là để đi chơi mà, huống hồ gì thời gian gặp nhau không có nhiều, Ôn Sơ Nịnh không muốn để mọi ký ức đều chỉ có ở trong căn phòng này.

Ôn Sơ Nịnh đi rửa mặt, lần này không mang theo nhiều hành lý, chỉ có vài bộ đồ thay và một chiếc áo khoác dày thôi.

Cô vào phòng vệ sinh thay một bộ ấm áp hơn, soi gương thấy sắc mặt mình hơi tệ nên bèn trang điểm nhẹ một chút rồi mới bước ra.

Bấy giờ đã gần 9 giờ nhưng hai người vẫn tìm được một quán bán đồ ăn, nằm trong một con phố cổ có mái vòm, xung quanh trang trí toàn là hoa.

Hai người lên tầng 2, là khu ăn uống ngoài trời.

Ôn Sơ Nịnh gọi vài món đơn giản, sau cùng thấy đồ uống trong thực đơn đặt tên lòe loẹt quá, cô không xem giới thiệu mà chọn bừa luôn.

Kết quả đem lên mới phát hiện là một ly đồ uống sáng tạo.

Trong ly là đá bào và nước ép vải với soda có ga, phía trên cắm một cái chai nhỏ.

Uống thử một ngụm thấy có vị nước trái cây, vị sữa ngọt, mát lạnh.

Ôn Sơ Nịnh không biết đồ uống này có cồn, chỉ cảm thấy uống khá ngon thôi.

Ăn xong bữa tối, Trần Nhất Lan xuống lầu tính tiền, Ôn Sơ Nịnh ngồi bên cạnh lan can tầng 2. Vì đang bị sốt mà uống hết ly đồ uống kia nên đầu óc cô bắt đầu hơi mê man rồi.

Trần Nhất Lan bước lên đã thấy Ôn Sơ Nịnh tựa vào hành lang, sắc mặt mệt mỏi ỉu xìu. Vừa hay có nhân viên phục vụ đi lên dọn dẹp, Trần Nhất Lan nhìn thoáng qua phía bàn họ, lúc này mới thấy trên cái chai nhỏ có chữ alcohol.

Rồi luôn.

Có cồn.

Trần Nhất Lan đi về phía cô.

Đã hơn 9 giờ, người cũng thưa thớt hơn.

Bên dưới là khu phố thương mại có mái vòm cũ, người qua kẻ lại, Ôn Sơ Nịnh ngồi đó nhìn xuống, toàn là các cặp tình nhân tay trong tay nhau.

Ôn Sơ Nịnh cứ nhìn rồi tự nhiên lại thấy tủi thân.

Ai cũng được ở bên người mình thích hàng ngày.

Cô lại không được.

Cô biết cậu bận tập nhiều, gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều.

Nhưng nghĩ lại thì chắc cũng chỉ còn vài năm nữa thôi.

Khổ tận cam lai.

Cô chỉ có thể tự an ủi mình như thế thôi.

Trần Nhất Lan đi qua, thấy vẻ mặt cô hơi thẫn thờ.

Cậu ngửi thử, hình như có mùi cồn nhàn nhạt.

“Còn đi nổi không?” Trần Nhất Lan cúi người nhìn cô.

“Nổi.” Ôn Sơ Nịnh choáng váng, cố gắng giữ tỉnh táo nói, “Hôm nay tụi mình đi dạo khu phố cổ đi… Tớ nghe nói…”

“Về ngủ thôi.” Trần Nhất Lan nhìn gương mặt cô, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, làn mi dài rủ xuống, xem ra tâm trạng không tốt lắm.

Cậu giơ tay chỉnh lại cổ áo khoác cho cô, quấn lại khăn choàng.

Sau đó chìa tay ra, “Đi thôi.”

“Không muốn về.” Muốn lưu lại thêm nhiều kỷ niệm với cậu hơn nữa.

Thêm một chút kỷ niệm là sẽ có thể cố gắng được tới lần gặp tiếp theo.

Trước đây lúc đọc sách Ôn Sơ Nịnh có đọc được một câu thơ rằng, thần linh có hai chiếc đồng hồ cát, lúc gặp nhau sẽ chảy rất nhanh, lúc xa nhau thì chảy thật chậm, thật chậm.

“Giờ biết uống rượu rồi cơ đấy,” Trần Nhất Lan thấy cô cứ dùng dằng, “Hay là muốn tớ cõng cậu?”

“Không được.”

“Sao lại không được?”

“Cậu tới để huấn luyện mà… Tớ tăng cân rồi, đã 45kg rồi, cậu phải giữ sức để tập chứ.”

Ôn Sơ Nịnh xoay người lại, nhìn bàn tay đang chìa ra của cậu, do dự một lát rồi nắm lấy, “Đi nào, tụi mình đi một chút thôi.”

Cô cứ khăng khăng đòi đi, Trần Nhất Lan cũng đành chiều theo.

Đây là một con phố theo phong cách cũ, cửa hàng hai bên toàn là tiệm bán đồ văn hóa sáng tạo.

Tiếc là con phố này không dài, đi mới mười mấy phút đã hết rồi.

Đầu óc Ôn Sơ Nịnh mơ màng, lại kéo tay Trần Nhất Lan đi ngược lại.

Thực ra cô không nhớ rõ cửa hàng hai bên như thế nào mà chỉ nhớ mình nắm tay cậu, lòng bàn tay mình bị cậu nắm chặt, cô cũng chẳng dám động đậy gì.

Chỉ cần được cậu nắm tay như thế là đã vui rồi.

Cửa hàng hai bên đã bắt đầu đóng cửa.

Ôn Sơ Nịnh nắm tay cậu, bước chân khựng lại.

Vì cô thấy một tiệm hoa ngoài trời sắp đóng cửa, bên ngoài bày rất nhiều lọ hoa, cực kỳ đẹp.

Trong tiệm đã tắt đèn, cả con phố dần chìm trong bóng tối.

Một ngày sắp kết thúc rồi.

Tự nhiên Ôn Sơ Nịnh lại thấy áy náy không lý do, đáng lẽ cô hồi chiều cô không nên ngủ, phải để ý hơn chứ.

Ánh mắt Trần Nhất Lan cũng nhìn theo.

Cậu nắm tay cô đứng bên đường, bảo cô ngồi tạm trên cái ghế bên cạnh, “Tớ sẽ quay lại ngay.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu, một mình ngồi ngoan ở đó đợi cậu.

Lúc này, trong đầu cô là những kế hoạch mà mình đã lập hồi ở trên máy bay.

Những chỗ muốn đi với cậu.

Nhưng kế hoạch đó chỉ là cô âm thầm ghi lại chứ không để ý nhiều, vì lúc đó chỉ nghĩ chắc cậu sẽ không có thời gian đâu.

Giờ phút này, Trần Nhất Lan có thể ở bên cô mấy ngày.

Ôn Sơ Nịnh thầm đếm, Đại Lý, Lệ Giang, núi tuyết Ngọc Long…

Đang miên man suy nghĩ thì trong tầm mắt chợt xuất hiện một bó hoa nhỏ.

Ở ngoài là một lớp voan mỏng màu bạc hà nhạt, bên trong là vài đóa hoa linh lan xinh đẹp đang nở rộ.

Hương thơm tươi mát lan tỏa.

Ôn Sơ Nịnh ngẩn người ra, chậm rãi ngẩng đầu lên rồi thấy Trần Nhất Lan đứng trước mặt, cầm trong tay một bó hoa, cậu ngồi xuống trước mặt cô.

“Một bó hoa có dỗ được không nhỉ?” Cậu ngồi trước mặt Ôn Sơ Nịnh, giơ tay véo mặt cô.

Ôn Sơ Nịnh nhìn bó hoa trước mặt chằm chằm.

Tiệm hoa sau lưng cậu đã tắt đèn, những cửa hàng khác cũng đang dần tắt theo.

Ngũ quan của Trần Nhất Lan lại càng sắc nét hơn, dạo gần đây có lẽ vì mệt mỏi nhiều nên nếp gấp ở mí mắt càng rõ hơn.

Chỉ trong chớp mắt ấy, dường như hai người đã quay về thật lâu, thật lâu về trước.

Hồi nhỏ, cô hay ngồi ở trước cổng khu nhà tập thể khóc, Trần Nhất Lan sẽ đưa kẹo cho cô.

Một viên không đủ, cậu bèn trút hết kẹo trong túi ra cho cô hết.

Khi ấy Ôn Sơ Nịnh sẽ vừa lau nước mắt vừa thò bàn tay nhỏ lục trong túi cậu.

Ôn Sơ Nịnh nhận lấy hoa, vô thức nói, “Tớ muốn ăn kẹo sữa vị nho.”

“Ừ,” Trần Nhất Lan đưa tay ra, “Dẫn cậu đi mua nhé.”

Ôn Sơ Nịnh hít một hơi, tay phải ôm hoa, tay trái nắm lấy tay cậu.

Hương hoa linh lan thoang thoảng, cô cúi đầu tới gần để ngửi.

“Trần Nhất Lan, cậu tốt với tớ thật đấy.” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng nói, “Hình như tớ chỉ gây thêm phiền phức cho cậu thôi.”

“Thế thì tớ còn cần được cậu làm phiền nhiều hơn nữa đó.”

Trần Nhất Lan nắm chặt tay cô, chậm rãi bổ sung thêm một câu. Cô đi chầm chậm, cậu cũng bước chậm lại theo.

“Năm ngày nữa là tớ phải về rồi.” Ôn Sơ Nịnh cúi đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Năm ngày sau, tớ sẽ ở Hoài Xuyên, còn cậu thì đang huấn luyện mùa xuân.”

“Ừm, thế thì tớ sẽ chúc cậu ngủ ngon hàng ngày.”

“Nhưng mà cũng đâu được gặp.”

“Vậy thì thêm một bức ảnh nữa.”

“…”

“Không đi nổi nữa hả?” Trần Nhất Lan thấy cô đi chậm rì bèn dừng lại luôn, “Lên nào, tớ cõng cậu, về sớm ngủ sớm rồi mai tớ dẫn cậu ra ngoài chơi.”

Đúng rồi, sáng mai còn phải dậy sớm mà.

Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn leo lên, tay trái vẫn cẩn thận ôm bó linh lan.

Trần Nhất Lan vững vàng cõng cô.

Rời khỏi con phố cổ, phải đi thẳng thêm một đoạn nữa mới về tới được.

Ôn Sơ Nịnh tựa vào lưng Trần Nhất Lan, bất giác nhớ tới thật lâu khi trước.

Cô chợt nhớ gì đó nên giơ tay sờ sờ túi.

Trong cái áo khoác này vẫn còn một thanh kẹo sữa vị nho nữa — Là thanh cô tiện tay mua trong lần tính tiền ở cửa hàng tiện lợi hồi trước.

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh, “Tớ có kẹo rồi, không cần mua nữa đâu.”

“Ừ.”

“Tớ cho cậu ăn kẹo của tớ nhé,” Ôn Sơ Nịnh giơ tay lục túi, dùng một tay vụng về bóc lớp giấy gói ra, đưa viên kẹo lên miệng cậu, “Cậu cũng vui lên nhé.”

Trần Nhất Lan cong mắt cười, “Đô cậu yếu quá, sau này đừng uống nữa. Trước khi uống gì thì đọc cho kỹ nhé.”

“Còn cậu thì sao?”

“vận động viên không uống rượu.”

“Ồ…” Ôn Sơ Nịnh lí nhí nói, “Thế thì sau này tớ sẽ gọi đồ uống cho cậu.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh nói, “Trần Nhất Lan.”

“Hả?”

“Sau này cậu thi đấu xong, có về Hoài Xuyên thì nhớ gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ đi gặp cậu ngay.” Ôn Sơ Nịnh như nghĩ tới điều gì đó mà nghiêm túc nói, “Chắc chắn tớ sẽ đi gặp cậu.”

“Biết rồi,” Trần Nhất Lan hứa với cô, “Chắc chắn sẽ gặp cậu mà.”

“Ừ!”

Cuối cùng Ôn Sơ Nịnh cũng vui lên, cô tựa vào lưng Trần Nhất Lan, nhìn góc nghiêng của cậu, tâm trạng lộn xộn đã biến mất hết, cô chỉ muốn nhìn cậu cho thật kỹ thôi.

Còn mấy trăm ngày nữa thôi.

Chỉ mấy trăm ngày nữa thôi, mấy trăm ngày sẽ trôi qua rất nhanh.

Ôn Sơ Nịnh tự an ủi mình như thế, cuối cùng cũng an tâm.

Lúc Trần Nhất Lan cõng cô về, người trên lưng đã từ từ không nhúc nhích nữa, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng lướt qua vành tai cậu.

Trong khu nhà rất yên tĩnh, thi thoảng lại có gió thổi lướt qua hoa cỏ hai bên.

Trần Nhất Lan hơi quay đầu lại nhìn.

Hình như Ôn Sơ Nịnh đã ngủ rồi, trong tay vẫn ôm chặt bó hoa đó.

Trong lòng cậu cũng dâng lên một nỗi xót xa.

Những ngày không được gặp nhau còn cách trở rất nhiều về khoảng cách, vì chuẩn bị thi đấu nên cậu cũng chẳng có thời gian để mua vé chạy về Hoài Xuyên được.

Ôn Sơ Nịnh chưa bao giờ than phiền gì với cậu cả.

Cô cứ giấu mọi nỗi buồn vào trong.

Thật ra cô cũng rất khó chịu.

Cô buồn khiến cậu thấy rất ngột ngạt, thậm chí là áy náy.

Trần Nhất Lan cõng Ôn Sơ Nịnh về, Chung Nhan Nhan và Tề Minh đều không về, cả Thư Khả Bội cũng chẳng về.

Căn nhà rộng lớn hơi trống trải.

Ôn Sơ Nịnh vẫn ôm chặt bó hoa đó không buông, Trần Nhất Lan nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, kết quả là Ôn Sơ Nịnh vô thức túm lấy, cậu không rút tay ra được nữa.

Cậu ngồi bên giường.

Ôn Sơ Nịnh đã ngủ say.

“Ôn Sơ Nịnh.” Cậu gọi cô rất khẽ.

Chỉ có yên lặng.

Bàn tay Trần Nhất Lan bị cô siết lấy, ngón tay cô nhỏ xíu nên nắm cũng chẳng chặt lắm.

Gương mặt nhỏ hơi đỏ lên, cậu giơ tay sờ trán cô, không còn sốt nữa.

Chỉ là vì bị cảm nên tiếng thở có phần nặng nề thôi.

Trần Nhất Lan dùng tay kia kéo chăn cho cô, thấp giọng nói, “Yêu xa khổ thật đấy.”

“…”

“Không được gặp cậu, tớ cũng muốn về lắm.”

“…”

“Còn hơn hai năm nữa thôi,” Trần Nhất Lan nói, “Còn hơn hai năm nữa là Olympic, tớ sẽ giành được huy chương Vàng thật sớm.”

“…”

“Sau đó tặng cho cậu một điều bất ngờ,” Trần Nhất Lan cụp mắt nhìn cô, cô yên tĩnh ngủ say, hơi thở đều đặn, cậu vô thức khẽ cười, “Chuyện tỏ tình phải để tớ làm trước chứ.”

“…”

“Nếu để cậu nói thích tớ trước thì thiệt thòi cho cậu quá,” Cậu nói, “Bé Ôn Sơ Nịnh nhà ta cũng chịu khổ giỏi thật, yêu xa nhường ấy năm rồi.”

“…”

“Thêm hai năm nữa thôi,” Giọng Trần Nhất Lan mang theo chút dịu dàng không dễ nhận ra, “Tớ xin đơn phương sửa lại hứa lại nhé, trước 22 tuổi sẽ tranh thủ hẹn hò với cậu luôn.”

Từ khi bắt đầu có ký ức, cô bé này đã đi theo sau lưng cậu rồi.

Một đứa hay khóc nhè, mắt mũi tèm lem, gặp chuyện gì cũng bám rịt lấy cậu.

Hồi tiểu học Ôn Sơ Nịnh không nhớ số điện thoại mới của Chu Mộng nhưng vẫn nhớ số nhà cậu.

Lúc mới vào trường thể thao, được nghỉ về lại xa cách với rất nhiều người, chỉ có Ôn Sơ Nịnh là vứt cặp chạy vội qua thôi.

Ai nấy đều để ý tới thành tích của cậu, cậu có tiến bộ hay không, duy chỉ có Ôn Sơ Nịnh là hỏi cậu có mệt không.

Cũng chỉ có cô là bất ngờ xuất hiện ở sân thi đấu, là người cổ vũ cho cậu sung sức nhất.

Ngay lúc cậu đang mệt mỏi thì lại phát hiện cô luôn cất giữ cẩn thận những món quà mình tặng.

Thực ra cậu cũng từng nghĩ liệu trong thời gian này, Ôn Sơ Nịnh có thích người khác không, nhưng cậu biết là không có chuyện này, cô vẫn kiên định ở đó.

Cả hai đều âm thầm tuân thủ theo những lời hứa hẹn giữa họ.

Chỉ là những ngày tháng thế này thật sự rất gian nan, cậu cũng hay lo rằng liệu cô có kiên trì nổi không.

Nhưng suốt ngần ấy năm, Ôn Sơ Nịnh vẫn giữ lời.

Cậu lại có một sự áy náy không tên với chuyện này, chỉ có thể biến chúng thành động lực cho những buổi huấn luyện mà thôi.

Phải cố gắng, cố gắng rồi lại cố gắng hơn.

Trần Nhất Lan nhìn cô, cong môi cười.

Điện thoại Ôn Sơ Nịnh để cạnh giường khẽ rung lên, là Thư Khả Bội gửi tin nhắn, bảo tối nay mình không về.

Trần Nhất Lan chỉ liếc một cái, thấy túi của cô đang để bừa trên giường.

Trần Nhất Lan thu dọn lại, kết quả thấy chìa khóa trong túi xách của Ôn Sơ Nịnh.

Trên chìa khóa có một cái móc khóa hình gấu trúc, đã dùng lâu nên mặt sau có rất nhiều vết xước, trông cũng hơi cũ nữa.

Cậu cầm cái móc khóa trong tay, nhẹ nhàng siết chặt.

Ôn Sơ Nịnh ngủ ngoan cả đêm, lúc tỉnh dậy đã là 10 giờ trưa hôm sau.

Cô vội bò dậy, cơn cảm đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn hơi đau đầu.

Cô nhìn thấy bó hoa linh lan được cắm nguyên trong một chiếc bình thủy tinh trong suốt.

Rất nhiều ký ức ập về, má Ôn Sơ Nịnh nóng bừng, vội vàng cầm đồ chui vào phòng tắm để rửa mặt.

Kết quả mới kéo cửa phòng tắm ra.

Trần Nhất Lan chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đang đánh răng.

Trong phòng tắm vẫn còn vương hơi nước, kính phủ một lớp trắng mờ.

Cậu quay đầu nhìn cô, trong miệng vẫn ngậm bàn chải, rõ ràng cũng chỉ mới tỉnh dậy chưa bao lâu, mái tóc ngắn hơi rối, vầng trán mịn màng, sống mũi thẳng tắp.

Ôn Sơ Nịnh đực mặt ra, chẳng biết phải nhìn vào đâu.

“Đợi chút nhé.” Cậu nói mơ hồ không rõ ràng.

Ôn Sơ Nịnh cầm sữa rửa mặt, lắp bắp, “À… Để tớ đi ra.”

“Cậu đứng thêm tí nữa tớ cũng không thấy phiền đâu mà.”

Tay phải Trần Nhất Lan cầm bàn chải đánh răng, đường cong trên cánh tay rắn chắc. Cậu quay người lại để lộ thân hình gầy gò nhưng cơ bụng rõ nét, đường nét vai cổ mượt mà, chỉ có chiếc khăn trắng quấn ngang bờ hông quyến rũ.

Ôn Sơ Nịnh gần như là chạy trối chết.

Trần Nhất Lan bật cười, đánh răng tiếp.

Ôn Sơ Nịnh chạy về phòng, cảnh tượng vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu mãi.

Ôn Sơ Nịnh giơ tay sờ mặt, mu bàn tay mát lạnh nhưng gò má thì nóng hôi hổi.

Bình Luận (0)
Comment