Ở tuổi 26, Từ Hoa đã từng yêu đơn phương một cô gái khiến mặt mũi anh ta bị tổn thương. Anh ta không dám nhìn Sơ Y thêm một cái nữa, quay người bỏ đi.
Nhưng mới đi được vài bước, Dương Ẩn Chu đã gọi anh ta quay lại. Giọng nói bình tĩnh thường ngày của anh lúc này lại ẩn chứa sự tức giận. Đây là một sự khiêu khích trực tiếp đến tôn nghiêm và điểm yếu của một người đàn ông.
“Nếu cậu là đàn ông, thì hãy quay lại xin lỗi cô ấy đi.”
Sơ Y vội kéo tay Dương Ẩn Chu: “Không cần đâu anh…”
Cô đã giải thích rõ với Từ Hoa và cô coi như đã dạy cho anh ta một bài học. Với lời nói như vậy, cô không còn muốn làm bạn với anh ta nữa. Sau đêm nay, họ chỉ là người xa lạ thôi. Mà giữa người xa lạ, có xin lỗi hay không thì cũng chẳng quan trọng.
Nhưng Dương Ẩn Chu không nghe lời Sơ Y. Anh siết chặt hàm, kìm nén cơn giận, kiên quyết với thái độ của mình. Anh nhìn Từ Hoa đã đi được hơn mười mét lại quay lưng đi một vòng rồi miễn cưỡng quay lại. Sau khi Từ Hoa nghiêm túc xin lỗi Sơ Y, Dương Ẩn Chu mới để anh ta rời đi.
Sơ Y ít khi thấy Dương Ẩn Chu tức giận như vậy, không dám phản kháng ý kiến của anh, đành miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của Từ Hoa.
Khi Từ Hoa đi rồi, Dương Ẩn Chu kéo tay Sơ Y về hướng xe. Không khí hôm nay thật sự căng thẳng và khó chịu.
Xe của Dương Ẩn Chu dừng cách đó không xa. Lên xe, Sơ Y uống vài ngụm nước do anh đưa, rồi nói: “Cảm ơn anh đã giúp em giải thích chuyện vừa rồi.”
Nếu không phải Dương Ẩn Chu kịp thời chạy đến, với đầu óc chậm chạp của Sơ Y, cô không biết liệu mình có giải thích rõ được sự việc một cách nhanh chóng như vậy không. Không chừng sau này Từ Hoa còn nói xấu sau lưng cô nữa chứ.
Dương Ẩn Chu im lặng, ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía cô, không biết đang nghĩ gì.
Sơ Y không thích bộ dạng này của anh. Cô nhịn không được ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, im lặng một lúc rồi nói nhỏ: “Em biết anh đang đau lòng cho em. Đừng giận nữa, được không?”
Thấy anh vẫn còn cau mày, cô cắn môi cười với anh, dùng tay vuốt nhẹ mày anh cho thẳng ra, rồi chọt chọt lên má anh: “Lúc đầu em thật sự rất tức giận, tức đến nỗi nắm chặt tay. Nhưng bây giờ em không còn giận nữa, thật đấy! Bởi vì anh xuất hiện, em lại cảm thấy rất vui, tâm trạng cũng không tồi như thế nữa. Cảm ơn anh, Ẩn Chu. Lúc nghe thấy giọng anh, em đã biết anh đến rồi. Từ nh� đến lớn, có anh ở bên, dường như chẳng ai có thể bắt nạt em!”
Lời nói của cô có hiệu quả khiến anh bớt giận hơn phân nửa. Dương Ẩn Chu xoa đầu cô, vẫn còn để bụng hỏi: “Hồi đại học, có ai nói xấu em như thế không?”
Sơ Y lắc đầu: “Không có, đây là lần đầu tiên em nghe thấy.”
Cô tựa vào lòng anh, thành thật nói: “Chuyên ngành của em là mỹ thuật, em tiếp xúc chủ yếu là với nữ sinh. Có lẽ do tính cách em cũng tốt nên em hòa hợp với các bạn ấy, không xảy ra tình huống như tối nay.”
“Thật không?” Dương Ẩn Chu nâng cằm cô lên, cúi xuống nhìn cô, hỏi lại lần nữa. “Nói thật với anh đi.”
“Thật mà. Em lừa anh để làm gì chứ?” Sơ Y nhíu mũi một cái, nghiêm túc nói với anh: “Duyên với bạn nữ của em vẫn luôn tốt mà, anh cũng biết đấy.”
Khóe môi Dương Ẩn Chu hơi nhếch lên. Anh ôm cô chặt hơn, sau khi xác nhận rằng cô không bị tổn thương vì chuyện anh thường xuyên tặng quà cho cô năm xưa, cảm giác áy náy của anh giảm bớt một chút. Anh nâng mặt cô lên hôn nhẹ rồi ra lệnh: “Sau này đừng liên lạc với cậu ta nữa.”
Sơ Y ngồi thẳng người dậy, ngoan ngoãn mở điện thoại, kéo Từ Hoa vào danh sách đen: “Nếu anh không nói, em suýt nữa quên mất. Em kéo cậu ta vào danh sách đen ngay đây.”
Sau khi kéo vào đen và xóa bạn bè, để Dương Ẩn Chu yên tâm, cô còn đưa điện thoại cho anh xem.
Dương Ẩn Chu cài dây an toàn cho cô, đạp chân ga lái xe đi, vừa hỏi: “Tối nay em ăn no chưa? Còn muốn đi ăn gì nữa không?”
“Ăn no rồi. Đồ ăn ở bữa tiệc sinh nhật hôm nay ngon lắm. Mà họ bày biện giống tiệc cưới ấy. Có đồng nghiệp còn đùa là không biết có phải tiệc đính hôn của cô ấy không nữa.”
Sơ Y liếc anh một cái, mỉm cười nói: “Mình về nhà thôi anh.”
Dương Ẩn Chu: “Ừ.”
Để giảm bớt không khí nặng nề, Sơ Y định bật nhạc nghe một chút thì đột nhiên điện thoại reo lên. Là tin nhắn của Hứa Chi gửi cho cô, kèm theo một tấm ảnh, hỏi cô: “Chuyện gì thế này? Mình nghe nói 15 phút trước có người chứng kiến cậu cãi nhau với em trai họ của Triệu Tĩnh Vận và Dương Ẩn Chu ở ven đường?”
Trong ảnh Hứa Chi gửi, có rất đông người vây quanh một con đường bên khách sạn. Có một chiếc xe cứu thương đang đỗ ở giữa. Tình hình hỗn loạn, đông người nên không nhìn rõ chuyện gì xảy ra ở giữa.
Sơ Y không hiểu chuyện gì, hỏi lại: “Ai bị chuyện gì vậy?”
Hứa Chi: “Là em trai họ của Triệu Tĩnh Vận, bị xe đâm, phải gọi xe cứu thương đến.”
Tim Sơ Y giật thót, lo lắng phát sinh chuyện gì nghiêm trọng liền vội vàng hỏi: “Cậu ấy bị xe đâm? Bị thương nặng không? Không chết chứ?”
Hứa Chi: “Không chết đâu, nghe nói không có vấn đề gì lớn. Mình cũng không rõ lắm.”
Hứa Chi: “Chỉ là mình nghe người ta nói trước lúc cậu ta bị xe đâm thì có cãi nhau với cậu và một người đàn ông cao to mặc vest. Họ nói đó hẳn là Dương Ẩn Chu đúng không? Các cậu thật sự cãi nhau à?”
Sơ Y lén liếc nhìn Dương Ẩn Chu đang chăm chú lái xe. Để anh khỏi thêm phiền muộn, cô không nói việc này với anh, mà trả lời Hứa Chi: “Đúng, nhưng mình thấy đó không phải là cãi nhau.”
Hứa Chi: “Rốt cuộc các cậu làm sao vậy? Mình chỉ hỏi thăm thôi, hơi lo Triệu Tĩnh Vận tìm các cậu gây phiền phức.”
Sơ Y kể đầu đuôi sự việc cho Hứa Chi. Sau khi đọc xong, Hứa Chi nói: “Quả nhiên mình thấy cậu ta có ý với cậu mà, không ngờ duyên phận hai người sâu đậm thế. Dù sao thì chuyện này cậu ta sai trước. Bị chồng người ta mắng vài câu mà chịu không nổi muốn chết luôn à? Đàn ông 26 tuổi mà yếu đuối như thế, chạm nhẹ là vỡ như pha lê vậy, còn là đàn ông nữa không?”
Không ai coi mạng mình như trò đùa cả, trừ những người bị dồn đến đường cùng không còn lối thoát. Rõ ràng Từ Hoa không phải loại người đó.
Sơ Y nói: “Có lẽ là cậu ấy bất cẩn bị xe đâm thôi. Mình không tiện đi hỏi thăm, cậu giúp mình hỏi xem cậu ấy bị thương thế nào được không? Nếu không nghiêm trọng lắm thì mình sẽ không nói với Dương Ẩn Chu. Anh ấy bận công việc, không cần phải bận tâm vì chuyện này.”
Hứa Chi: “Được, mình đi hỏi thăm cho.”
Sơ Y về đến nhà, ngồi ở phòng khách một lúc rồi lên lầu tắm rửa. Khi cô tắm xong bước ra, lúc Dương Ẩn Chu đang sấy tóc giúp cô thì nhận được tin nhắn của Hứa Chi.
Hứa Chi kể cho cô nghe về vụ tai nạn của Từ Hoa. Anh ta thực sự đã bị xe đâm một cách ngớ ngẩn. Camera an ninh ghi lại cảnh Từ Hoa uống chai nước khoáng bên đường, ném vỏ chai vào thùng rác rồi đá thùng rác một cái. Sau đó, anh ta không thèm nhìn đường, không đi qua vạch kẻ đường mà băng ngang qua đường, và bị một chiếc taxi đang chạy tới đâm trúng.
May mắn là chiếc taxi đó đang định đón khách ở gần đó nên tốc độ không nhanh lắm. Vì vậy không xảy ra tai nạn nghiêm trọng, chỉ bị gãy xương thôi.
Sơ Y mở video từ camera an ninh mà Hứa Chi không biết lấy từ đâu ra và bật cười thành tiếng. Đó là một tiếng cười thiếu đạo đức nhưng thật sự từ tận đáy lòng.
Hứa Chi nhắn: “Cậu nói xem, thằng cha này đúng là đen đủi thật. Vừa mới làm chuyện xấu xong, nghiệp quả đã tới ngay, còn chưa kịp thở được một hơi đã bị xe đâm gãy chân, đủ cho tôi cười cả năm. Thôi không nói nữa, giúp cậu hóng drama cả đêm rồi, tôi phải đi tắm rồi ngủ đây, mai còn phải đi làm.”
Sơ Y: “Ngủ ngon, hẹn mai gặp lại.”
Dương Ẩn Chu thấy Sơ Y cứ xem đi xem lại một đoạn video ngắn mờ mờ ảo ảo mà cười đến vai run lên, anh đưa tay vuốt tóc cô và hỏi: “Sao thế, cười vui vẻ thế?”
Vì không phải tai nạn nghiêm trọng nên ban đầu Sơ Y không định kể cho Dương Ẩn Chu nghe. Nhưng mà cảnh Từ Hoa tức điên lên đá thùng rác rồi bị xe đâm ngay sau đó quá hài hước, mang lại cảm giác hả hê tuyệt vời. Cô giơ điện thoại lên cao cho Dương Ẩn Chu xem cho rõ.
Sơ Y bật video từ đầu cho anh xem và cười nói: “Em phát hiện ra mình hơi độc ác, thấy người từng bắt nạt mình bị xe đâm gãy xương mà lại thấy vui sướng.”
Dương Ẩn Chu xem video với vẻ mặt bình thản, lấy điện thoại của cô đi, không có chút ý cười nào trên mặt và nhìn thẳng vào cô: “Vậy nên, em cứ xem đi xem lại nó cả chục lần?”
Sơ Y liếc nhìn anh, thầm nghĩ sao anh biết cô xem hơn chục lần, anh đếm à?
Khoan đã, ý anh là gì? Trọng tâm là ở đây sao?
Sơ Y hỏi lại: “Anh không thấy buồn cười sao?”
Dương Ẩn Chu đặt máy sấy xuống, từng bước tiến về phía cô.
Sơ Y cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, không kìm được lùi lại vài bước, bị anh dồn vào góc tường. Bất đắc dĩ phải chống tay lên ngực anh, có vẻ đã hiểu ra lý do anh không vui, cô nhượng bộ: “Em sai rồi, em không xem nữa, thật sự không xem nữa.”
Dương Ẩn Chu nhìn cô, sắc mặt dịu đi đôi chút và nói: “Đừng để ý đến hắn nữa, từ giờ đừng nhắc đến chuyện của hắn nữa, được không?”
Lần này Sơ Y thực sự nghe lời anh, liên tục gật đầu đồng ý. Cô kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh, hôn anh một cái và nói ngoan ngoãn: “Vâng, em nghe lời anh, không nhắc nữa, thật sự không nhắc nữa, nếu em nhắc thì anh muốn phạt sao cũng được.” Cô còn xoa xoa mặt anh, “Cười một cái đi nào, Dương Ẩn Chu.”
Dương Ẩn Chu rất thích thú khi cô làm nũng, bất đắc dĩ cười, cúi xuống bế ngang cô lên, đặt xuống giường rồi đè nhẹ người xuống.
Nửa thân trên của người đàn ông đè lên ngực cô, khoảng cách gần đến mức Sơ Y trừng mắt nhìn anh, chợt có cảm giác khó thở. Cô nghĩ bước tiếp theo chắc anh định làm những chuyện không thể miêu tả, dù sao cô vừa chọc anh giận, nếu anh thật sự muốn làm gì đó thì có lẽ cô cũng sẽ đồng ý. Nhưng cuối cùng anh chỉ cúi đầu áp môi lên môi cô, lưỡi anh tiến vào hôn cô bá đạo một lúc rồi buông ra, đắp chăn cho cô và bảo cô đi ngủ.
Sơ Y chợt cảm thấy không đủ, bất ngờ phát hiện ra mình còn khá mong đợi làm những chuyện như thế với anh. Thậm chí đôi khi cô còn tưởng tượng một người như Dương Ẩn Chu khi làm chuyện đó sẽ như thế nào, liệu anh có thở dốc giống như nam chính trong phim người lớn không?
Sơ Y chỉ mới tưởng tượng nhẹ nhàng thôi mà đã không thể dừng lại được, đặc biệt là khi nghĩ đến hình ảnh Dương Ẩn Chu thở dốc, cô thấy hình tượng của anh như sụp đổ, nhưng lại cảm thấy sự tương phản này của anh rất thú vị. Đó là điều mà cô chưa từng thấy và có lẽ chỉ có cô mới có cơ hội được thấy.
Cảm giác cấm dục này khiến Sơ Y nhất thời dục vọng dâng trào. Sau khi Dương Ẩn Chu rửa mặt xong, tắt đèn và lên giường ngủ, cô không nhịn được đưa tay chọc chọc vai anh, thì thầm rất khẽ: “Chúng ta… có phải nên chuẩn bị gì đó không?”