Dương Ẩn Chu trở lại bệnh viện sau chuyến đi kéo dài gần một tiếng rưỡi. Lúc này, Sơ Y đã được tiêm thuốc xong và đang nằm nghỉ trên giường với sự hỗ trợ của y tá.
Căn phòng bệnh chìm trong bóng tối. Thấy Sơ Y bất động trên giường, anh nghĩ cô đã ngủ nên cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng. Nhưng Sơ Y vẫn nghe thấy tiếng động: “Anh về rồi à?”
Anh nhìn cô dịu dàng và ngồi xuống bên cạnh. Vuốt ve mu bàn tay còn in hằn vết kim của cô, anh hỏi nhỏ: “Sao em biết là anh?”
Sơ Y lắc đầu cười: “Em không biết, chỉ là đoán thôi.”
Cô nắm lấy tay anh. Vì không nhìn thấy gì, cô càng muốn nắm chặt lấy anh, dùng xúc giác để cảm nhận sự hiện diện của anh. “Điện thoại của anh… Em nhờ y tá cất vào ngăn kéo rồi.”
Dương Ẩn Chu lấy điện thoại ra và cất đi. “Ừ.”
“Điện thoại của em đâu?” Sơ Y hỏi.
“Em muốn điện thoại làm gì?”
“Em chỉ muốn gọi cho Hứa Chi, hỏi thăm tình hình của cô ấy thế nào. Cô ấy không đến bệnh viện với em, chắc là bị cảnh sát đưa đi rồi. Giờ cũng không biết cô ấy đã về nhà chưa.”
Anh vén những sợi tóc mai rối trên má cô, nói nhỏ: “Đừng lo, anh đã bảo cô ấy về nhà trước rồi. Điện thoại của em đang ở chỗ cô ấy, mai cô ấy sẽ mang đến.”
“À?” Sơ Y ngạc nhiên. “Sao điện thoại của em lại ở chỗ cô ấy? Anh gặp cô ấy à? Vừa mới gặp sao? Anh đi gặp cảnh sát à?”
Dương Ẩn Chu kiên nhẫn giải thích: “Cô ấy gọi điện cho anh.”
“Ồ…”
Họ im lặng một lúc. Sơ Y nghe thấy tiếng Dương Ẩn Chu đẩy ghế đứng dậy, có vẻ như anh đang đi rót nước. Anh hỏi: “Em có khát không?”
Cô lắc đầu: “Không. Giờ mấy giờ rồi?”
“Hơn một giờ.”
Sơ Y chu môi, buồn bã nói: “Mai anh phải đi làm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Em ở đây rất an toàn, có y tá tuần tra mà, có chuyện gì em gọi một tiếng là được. Anh về đi.”
“Em mệt thì cứ ngủ đi, anh không về,” Dương Ẩn Chu đáp.
Nghe vậy, trong lòng Sơ Y vừa vui vừa lo. Vui vì thực sự cô không muốn anh đi, có anh ở bên cô cảm thấy an tâm và ngủ ngon hơn. Nhưng cô cũng lo cho anh – người cao như anh thì ngủ ở đây thế nào, giường bệnh nhỏ xíu này trở mình còn khó, mai còn phải đi làm nữa chắc sẽ mệt lắm.
“Anh thật sự không về ư?” cô hỏi lại, không chắc chắn.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Dương Ẩn Chu bước lại gần, véo nhẹ má cô và ghé sát tai thì thầm: “Nói thật đi, em có muốn anh về không?”
Sơ Y giật mình khi anh bất ngờ tới gần, theo phản xạ rụt cổ lại, miệng cười toe: “Không muốn.”
“Miệng nói vậy mà lòng không phải vậy,” Dương Ẩn Chu trêu.
Câu nói khiến Sơ Y ngượng ngùng, nhưng may là không nhìn thấy mặt anh, không biết lúc này anh đang có biểu cảm gì nên cũng đỡ xấu hổ hơn.
Thời gian trôi qua, Sơ Y chẳng buồn ngủ chút nào. Dương Ẩn Chu kéo ghế ngồi sát mép giường, cứ cách vài phút cô lại đưa tay chạm vào anh, để chắc chắn anh vẫn còn ở đó.
Có lúc chạm vào đầu gối anh, có lúc chạm vào tay anh đang cầm điện thoại, có lúc chạm vào khuỷu tay anh.
Một lần, vì anh ngả người ra sau, Sơ Y không với tới được, tưởng anh đã đi mất nên cố vươn người tìm, vô tình đụng vào làm rơi điện thoại của anh.
Có lẽ những hành động nhỏ liên tục của cô khiến anh hơi bất đắc dĩ. Khi cô định “quấy rối” lần nữa, anh nắm lấy tay cô. Sơ Y không thoát được, ngơ ngác hỏi: “Sao anh nắm tay em?”
Trong căn phòng tối, giọng nam trầm khàn vang lên, pha chút nuông chiều và bất lực: “Chơi đủ chưa? Sao không ngủ đi?”
“Em đâu có chơi,” Sơ Y giải thích. “Em chỉ sợ anh đi mất thôi.”
“Anh đã nói là không đi mà,” anh từng chữ hứa hẹn. “Đợi em ngủ rồi anh mới ngủ.”
“Anh nói đấy nhé. Mai em mở mắt ra anh cũng phải ở đây.”
“Ừ, anh hứa.”
Nghe vậy, Sơ Y thật sự thu tay vào trong chăn, ngoan ngoãn đi ngủ.
Dương Ẩn Chu giúp cô kéo lại chăn cho ngay ngắn, rồi nhờ nhân viên bệnh viện mang một chiếc giường nhỏ đặt bên cạnh để chợp mắt một lát.
Khoảng 7 giờ sáng hôm sau, Dương Ẩn Chu vừa mới thức dậy thì Hứa Chi đã mang đồ ăn sáng tới. Khi bước vào phòng bệnh, cô thấy cảnh hai người đang chen chúc trong phòng tắm – Sơ Y đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, Dương Ẩn Chu đứng phía sau quan sát và đưa khăn cho cô.
Khung cảnh thật hài hòa và bình yên.
Đợi Sơ Y đánh răng xong bước ra, Hứa Chi đã bày biện hết đồ ăn sáng lên bàn. Sau một đêm, cô vẫn cảm thấy áy náy và bất an: “Lại đây ăn sáng đi.”
Nghe thấy giọng Hứa Chi, Sơ Y hỏi Dương Ẩn Chu: “Có phải Hứa Chi đến không?”
“Ừ,” Dương Ẩn Chu gật đầu, đỡ cô ngồi xuống ghế rồi nói với Hứa Chi một tiếng cảm ơn.
“Không có gì, đây là điều em nên làm mà.” Hứa Chi múc cháo vào bát nhỏ, đặt trước mặt Sơ Y: “Nè, cháo trứng vịt Bắc Thảo mà nhất nhất thích nhất đây. Cậu tự ăn được không, hay cần đút cho?”
Dương Ẩn Chu đưa thìa vào tay Sơ Y, hiểu rõ cô nên nói: “Để cô ấy tự ăn đi.”
“Em không cần đút đâu, em đâu phải người không tự lo được cho mình,” Sơ Y cầm thìa lên, tay kia dưới sự hướng dẫn của Dương Ẩn Chu sờ tìm được bát, gật đầu nói.
“Được rồi, vậy cậu cẩn thận nhé,” Hứa Chi dặn.
Dương Ẩn Chu đứng bên cạnh quan sát cô, thỉnh thoảng lấy khăn giấy lau miệng cho cô, bóc trứng gà ra từng miếng nhỏ đưa vào miệng cô.
Vừa ăn Sơ Y vừa hỏi: “Tối qua cậu về nhà mấy giờ?”
“Sau khi làm biên bản xong, tớ đến phòng khám gần đó xử lý vết thương rồi về nhà luôn,” Hứa Chi đáp.
Do không nhìn thấy, Sơ Y lo lắng hỏi: “Cậu bị thương nặng không?”
“Không nặng đâu, chỉ là vài vết xước ngoài da thôi. tớ thấy cậu không sao là mừng rồi.” Hứa Chi nhớ lại chuyện tối qua vẫn còn sợ, cảm thấy muốn khóc: “Tối qua tớ sợ muốn chết. Xin lỗi nhất nhất, tại tớ hết. tớ không nên rủ cậu đi, nếu cậu không đi với tớ thì đã không xảy ra chuyện gì.”
Sơ Y suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Cậu đừng tự trách mình như thế. Cậu đâu biết trước sẽ xảy ra chuyện này. Chúng ta đều không phải thần tiên, không thể đoán trước mọi việc sẽ đi về đâu. Là nạn nhân như cậu không cần tự trách đâu, tớ không hề trách cậu. Trong chuyện này chỉ có một kẻ xấu duy nhất, đó là Lục Kiếm Thành. Cậu hiểu ý tớ chứ?”
“tớ hiểu.” Hứa Chi lấy khăn giấy chùi mũi. “Nhưng tớ vẫn không thể không nghĩ, nếu không rủ cậu đi thì đã không xảy ra chuyện gì. Nếu cậu có mệnh hệ gì, cả đời này tớ sẽ không tha thứ cho bản thân, tại tớ không bảo vệ được cậu.”
“Nếu cậu thật sự muốn tự trách…” Sơ Y cười cô. “Thì tớ phạt cậu học kỳ này phải đi tập gym mỗi ngày, cố gắng luyện cho một đấm hạ gục một người luôn!”
Chuyển sang chủ đề khác, Hứa Chi lập tức phấn chấn hẳn lên: “Thật ra tối qua tớ đã nghĩ nhiều lắm, tớ định đăng ký học Taekwondo đấy, học cách tự vệ.”
“Cậu nghiêm túc đấy à? tớ sợ cậu học được vài ngày rồi bỏ mất.”
“Tất nhiên là nghiêm túc! tớ đã quyết tâm rồi, đừng xem thường tớ nhé!”
Một y tá bước vào thấy họ đang ăn sáng liền hỏi: “Các cô đang ăn sáng à? Còn bao lâu nữa? Lát nữa phải đi kiểm tra đấy.”
Hứa Chi đáp: “Chúng tôi sắp xong rồi, khoảng 10 phút nữa.”
“Được,” y tá gật đầu.
Dương Ẩn Chu buổi sáng phải đi làm nên về nhà rửa mặt và thay quần áo.
Sáng đó, Sơ Y đi kiểm tra sức khỏe – Dương Ẩn Chu đã đăng ký cho cô kiểm tra toàn diện. Hứa Chi đi cùng suốt quá trình, đẩy xe đưa cô đi chụp X-quang.
Sau bữa trưa, cô ngủ một giấc, rồi cảnh sát đến nói chuyện một lát. Đến chiều tối, Dương Ẩn Chu tan làm lại đến.
Sơ Y nằm trong phòng bệnh chán chường nghe nhạc. Khi nghe tiếng cửa mở, cô tưởng là y tá. Mãi đến khi người đó đặt đồ xuống rồi cúi xuống hôn cô một cái, cô mới nhận ra là Dương Ẩn Chu. Cô sờ mặt anh hỏi: “Sao hôm nay anh tan làm sớm vậy?”
“Ừ.” Dương Ẩn Chu hỏi cô: “Hôm nay em thấy thế nào?”
“Cũng tạm. Chỉ là ở đây không thoải mái bằng ở nhà, giường hơi cứng, ngủ cũng ồn ào, cảm giác không yên tâm lắm,” Sơ Y đáp.
“Vậy chúng ta về nhà ngủ nhé.”
“Về nhà ngủ? Ý anh là không ở bệnh viện nữa ạ?” Sơ Y ngạc nhiên hỏi. “Được không anh?”
“Được chứ.”
Mắt cô không bị nặng lắm, chỗ khác ngoài cổ tay bị thương nhẹ ra thì không sao. Việc nằm viện chỉ là để kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng hơn thôi.
Sơ Y đã chán đến phát điên, đứng bật dậy nói: “Vậy chúng ta đi thôi, đi luôn được không anh?”
Dương Ẩn Chu sợ cô ngã, vội đỡ lấy cô: “Đừng vội, để anh làm thủ tục xuất viện và thu dọn đồ đạc đã.”
“Vâng, em đợi anh.”
Sơ Y ngoan ngoãn ngồi lại giường chờ đợi. Dương Ẩn Chu làm thủ tục rất nhanh, chỉ khoảng hai mươi phút sau đã có y tá đẩy xe lăn đến.
Làm xong thủ tục, anh đỡ Sơ Y ngồi lên xe lăn và đẩy cô ra ngoài. Tiểu Trần xách theo hành lý đi sau họ ra bãi đỗ xe.
Về đến nhà, Sơ Y hoàn toàn được Dương Ẩn Chu bế vào. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống sofa phòng khách. Sờ thấy gối ôm quen thuộc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tìm lại cảm giác thân quen, trái tim cô cũng bình yên hơn nhiều.
“Vẫn là ở nhà thích nhất,” Sơ Y thở phào.
Dương Ẩn Chu ngồi xuống cạnh chân cô, giúp cô cởi giày. Anh nghe cô kể: “Chiều nay cảnh sát đến bệnh viện tìm em. Họ nói Lục Kiếm Thành là người có tiền án, trước đây cũng từng gây thương tích cho những cô gái trẻ bằng tuổi em. Hơn nữa anh ta còn bị chứng cuồng nộ, lúc chưa ly hôn thường xuyên bạo hành vợ, sau khi ly hôn thì trút giận lên con gái. Không trách hôm đó Lục Kỳ nhìn có vẻ rất sợ anh ta, tranh thủ lúc anh ta đi toilet đã bỏ chạy. Lần này chúng ta có thể bắt giam anh ta không anh? Giam được bao lâu vậy? Tính anh ta không thay đổi được, em có hơi sợ…”
Nghe đến cái tên đó, ánh mắt Dương Ẩn Chu trở nên lạnh lẽo, anh nhìn đi chỗ khác và từng chữ từng chữ nói: “Đừng nhắc đến hắn nữa, chuyện này cứ để qua đi đã, giao cho anh xử lý, được không?”
“Anh xử lý ạ?” Sơ Y ngập ngừng hỏi.
“Ừ.” Dương Ẩn Chu khẳng định. “Tin anh, anh sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.”
“Vâng.” Sơ Y luôn rất tin tưởng anh, chỉ là cô không chắc liệu Dương Ẩn Chu có vì cô mà chọn những con đường không nên đi hay không. Cô lo lắng nói: “Nhưng anh phải hứa với em, anh không được có chuyện gì đấy nhé.”
“Em nghĩ gì thế?” Dương Ẩn Chu bất đắc dĩ xoa đầu cô. “Chỉ với những gì hắn đã làm thôi, anh chẳng cần phải động tay chân gì cả, ít nhất hắn cũng phải ngồi tù mười mấy năm không ra được.