Chương 181: Bế
Khương Nhược Ninh đứng ở cửa nhìn trái nhìn phải, lúc hai người họ cãi nhau, cô còn đang gọi điện cho Thời Tuế. Nghe thấy tiếng cãi vã, cô sững người, nói với Thời Tuế: "Thôi chết rồi, chết rồi."
Thời Tuế không nghe thấy động tĩnh gì, ngơ ngác: "Sao vậy?"
Khương Nhược Ninh nói: "Tranh Tranh và Vân An cãi nhau rồi!"
Thời Tuế: "Cãi chuyện gì?"
"Không biết, để mình nghe xem sao." Khương Nhược Ninh vừa nói xong, Thời Tuế ngập ngừng: "Hay là chúng ta đừng nghe."
Khương Nhược Ninh nghiến răng: "Không được, lỡ Tranh Tranh bị bắt nạt thì sao."
Thời Tuế: "Cậu ấy bắt nạt ai chứ cũng không nỡ bắt nạt Tranh Tranh đâu."
"Vậy!" Khương Nhược Ninh không nghĩ ra được lý do: "Tóm lại là mình muốn nghe."
Thời Tuế:...
Khương Nhược Ninh nép mình trên khung cửa, nghe cuộc đối thoại của hai người, càng nghe cô càng mơ hồ. Bệnh viện gì, tìm mấy năm gì, linh ta linh tinh gì không biết.
Hai người này cãi nhau, sao lại có cảm giác như chuyện của hai kiếp vậy?
Khương Nhược Ninh rít một tiếng.
Thời Tuế căng thẳng: "Sao thế?"
Khương Nhược Ninh nói: "Mình nghe không hiểu."
Thời Tuế: "...Cậu đừng nghe lén nữa."
Khương Nhược Ninh phản bác: "Đây là chỗ ở của mình, sao có thể gọi là nghe lén được!"
Nói rồi, cô áp tai lên cửa. Đột nhiên không còn động tĩnh gì, tiếp đó nữa là một tiếng "loảng xoảng", là tiếng cửa chính bị đóng lại. Khương Nhược Ninh lập tức kéo cửa, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài mở cửa chính, nhưng đã không thấy bóng dáng Tần Tranh và Vân An đâu nữa.
Khương Nhược Ninh: "Chết rồi, Tranh Tranh chạy ra ngoài mất tiêu."
Thời Tuế: "Vân An đâu?"
Khương Nhược Ninh: "Đuổi theo rồi."
Thời Tuế: "Vậy thì cậu đừng lo."
Khương Nhược Ninh: "Sao mà không lo được chứ! Nhỏ Vân An chết bầm này, uổng công mình còn nói giúp cậu ấy, cậu ấy chỉ biết bắt nạt Tranh Tranh thôi. Không được, mình phải gọi cho Tranh Tranh!"
Thời Tuế còn chưa kịp khuyên thì Khương Nhược Ninh đã cúp máy. Cô gọi cho Tần Tranh, nhưng không ai nghe máy cả. Nhìn chiếc điện thoại đang rung trên bàn trà, Khương Nhược Ninh bất lực.
Cô không biết hai người họ đi về hướng nào, nên đành phải tìm loanh quanh ở cửa trước xem sao, nhưng tìm một vòng cũng không thấy, cô bèn quay về nhà, rủ rỉ buôn chuyện với Thời Tuế nửa tiếng đồng hồ, rồi lại ra ngoài. Lần này thấy Vân An đang cõng Tần Tranh từ xa, cô giật nảy mình, lập tức tiến lên: "Tranh Tranh sao thế?"
Hai mắt Tần Tranh đỏ hoe, nước mắt đầm đìa, một chân không mang dép, chiếc dép thì được Vân An xách trên tay. Vân An nhấc người Tần Tranh lên một chút, nói: "Về trước đã."
Khương Nhược Ninh cũng không dám nhiều lời, lập tức nhận lấy cái túi và dép trên tay Vân An, mang về nhà trước. Mở cửa, Vân An thuận lợi cõng Tần Tranh vào nhà không bị cản trở, đặt cô xuống ghế sô pha. Tần Tranh ngẩng đầu nhìn Vân An.
Vân An bị cô nhìn đến nỗi bất lực: "Thật sự không có, mình chưa từng theo cậu vào nhà vệ sinh lần nào."
Tần Tranh nhìn chằm chằm Vân An, khoé mắt vẫn còn vương lệ. Khương Nhược Ninh bưng nước đưa cho cô, nói: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Tần Tranh nói: "Cậu ấy nhìn trộm mình tắm."
Vân An:...
Khương Nhược Ninh:...
Chuyện này, cũng không cần phải nói cho Khương Nhược Ninh biết đâu nhỉ.
Ánh mắt Khương Nhược Ninh lảng đi, Tần Tranh nhận ra bầu không khí không đúng, bèn quay đầu nhìn cô ấy: "Cậu đỏ mặt cái gì, cậu cũng nhìn trộm mình tắm à?"
"Vớ vẩn!" Khương Nhược Ninh nói: "Ai, ai thèm nhìn trộm cậu tắm!"
Giọng cô ấy không tự nhiên: "Mình chỉ cảm thấy, Vân An không phải loại người đó, biết đâu có nguyên nhân khác thì sao."
Tần Tranh nhìn chằm chằm Khương Nhược Ninh, nói: "Cậu nhìn trộm Thời Tuế tắm hả?"
Khương Nhược Ninh xù lông: "Nhìn trộm cái gì chứ! Mình đây là không cẩn thận! Làm sao mình biết lúc đó cậu ấy đang tắm! Cậu ấy có nói với mình đâu! Mình chỉ liếc một cái, nhiều nhất là hai cái thôi!"
Tần Tranh nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô ấy, y hệt như Vân An lúc nãy.
Khương Nhược Ninh vừa thẹn vừa giận: "Mình về phòng đây."
Tần Tranh và Vân An bị cô ấy phớt lờ.
Khương Nhược Ninh về phòng, vỗ mạnh lên môi mình mấy cái.
Sao lại không quản được cái miệng này chứ.
Thật là xấu hổ.
Ngượng chết đi được!
Khương Nhược Ninh về phòng lén hé một khe cửa, từ khe cửa nhìn ra ngoài. Tần Tranh ngồi trên ghế sô pha, Vân An thì ngồi bên cạnh cô, nói: "Nằm xuống đi."
Tần Tranh nhìn nàng với vẻ khó tin.
Vân An nói: "Để mình chườm mắt cho cậu, không thì ngày mai mắt cậu không mở nổi đâu."
Tần Tranh bực bội: "Ai cần cậu lo!"
"Không cần mình lo thì ai lo đây?" Vân An nói: "Mình ở bên cạnh cậu lâu như vậy, chẳng phải cậu mong mình lo cho cậu thôi sao?"
Tần Tranh bị lời của Vân An chặn họng, nghĩ đến Khương Nhược Ninh, cô cười lạnh: "Cậu nói xạo."
Vân An nhìn cô.
Mặt Tần Tranh có chút nóng lên, cô nhíu mày. Vân An đặt gối tựa cho cô, đỡ cô nằm xuống, còn dùng một cái gối ôm khác kê dưới chân cô. Tần Tranh bị kê cả trước lẫn sau, cô muốn xuống sô pha thì bị Vân An đẩy lại.
Khỏe thì hay lắm chắc?
Tần Tranh tức đến nghiến răng, cô xoay người nằm trên sô pha, chẳng khác nào một con cá chết.
Vân An lấy đá viên trong tủ lạnh ra, dùng khăn mặt bọc lại mấy lớp, dùng tay thử thấy không quá lạnh thì mới đi ra phòng khách. Tần Tranh nằm ngửa trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng. Cô lấy tay che miệng, cơn ho khiến hơi thở tắc nghẹn làm mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng sưng húp. Vân An siết chặt cái khăn, đi đến bên cạnh cô. Tần Tranh vừa định quay đầu nhìn thì Vân An đã đắp cái khăn lên mắt cô.
Cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu.
Tần Tranh từ bỏ giãy giụa, cô cũng không muốn đi vào vết xe đổ, lần trước ở nhà khóc sưng mắt xong thì bị sốt cao, không biết lần này sẽ thế nào. Cô vẫn đang trong giai đoạn cảm cúm, không muốn bị sốt nữa.
Vân An thấy Tần Tranh đã yên tĩnh lại, sắc mặt dần trở nên trắng trẻo, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. Lúc nãy ở cửa hàng tiện lợi, nàng đã hôn Tần Tranh.
Tại sao lại hôn cô.
Không biết.
Chỉ là rất muốn hôn cô thôi.
Bây giờ cũng rất muốn.
Vân An giơ tay, đặt lên trên đôi môi mỏng của Tần Tranh, vành tai nghe thấy động tĩnh ở cửa phòng Khương Nhược Ninh, nàng quay đầu lại. Khương Nhược Ninh ngó dáo dác, hỏi nàng: "Tranh Tranh đâu?"
Tần Tranh nằm đó trả lời cô ấy: "Làm gì?"
Nghe thấy giọng Tần Tranh, Khương Nhược Ninh lập tức đi tới bên cạnh cô, đẩy Vân An ra, nắm tay cô hỏi han ân cần.
Vân An:...
Tần Tranh muốn lấy khăn mặt xuống, nhưng bị Khương Nhược Ninh nắm chặt trong lòng bàn tay. Khương Nhược Ninh nói: "Sao cậu lại khóc? Có phải Vân An bắt nạt cậu không?"
Vân An:...
Tần Tranh nói: "Không có, mình đau chân."
Khương Nhược Ninh nhìn xuống ngón chân được quấn như cái bánh ú của Tần Tranh. Vừa vào cửa cô đã thấy rồi, chỉ là lúc nãy xảy ra hiểu lầm tai hại nên cô không tiện ở lại, bây giờ mặt dày hơn một chút mới ra ngoài. Cô chọc vào ngón chân của Tần Tranh, Tần Tranh đau đến nỗi co rúm người lại, Khương Nhược Ninh nói: "Sao lại bị thương vậy?"
Tần Tranh không để tâm: "Đá phải tấm sắt."
Khương Nhược Ninh tò mò: "Tấm sắt ở đâu?"
Tần Tranh:...
Tần Tranh nói cho qua: "Cục đá."
Khương Nhược Ninh: "Cậu không có chuyện gì làm lại đi đá cục đá làm gì?"
Tần Tranh:...
Tần Tranh giật phắt cái khăn đắp trên mắt xuống, cười với Khương Nhược Ninh: "Cậu qua đây."
Khương Nhược Ninh tự động nhận diện nguy hiểm, cô lùi người về sau, nhưng lại bị Vân An đẩy về phía trước. Tần Tranh kéo lấy cánh tay cô, Khương Nhược Ninh hét lên, "vút" một tiếng bật dậy rồi chạy đi.
Đáng sợ quá.
Suýt nữa thì bị ám hại rồi.
Tần Tranh ở phía sau định tóm lấy Khương Nhược Ninh, nhưng Khương Nhược Ninh lách người rất nhanh. Cô nép mình ở một chỗ không xa, nói: "Thấy tinh thần cậu không tệ, vậy thì mình yên tâm rồi."
Mặc dù Tần Tranh khóc sưng cả mắt, lại còn ho và chân cẳng bất tiện, nhưng Khương Nhược Ninh rõ ràng cảm nhận được rằng, Tần Tranh đã vui hơn nhiều, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ ủ rũ chết dí trong khoảng thời gian này. Khương Nhược Ninh rất mừng, chỉ là cô vẫn tò mò về chuyện đã xảy ra giữa hai người họ.
Cô quay về phòng, gửi tin nhắn cho Tần Tranh.
Điện thoại cứ rung lên từng hồi, Tần Tranh nghe mà bực mình, bèn cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn trà. Cô thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Khương Nhược Ninh, có của cả Thời Tuế. Tần Tranh nhìn về phía phòng Khương Nhược Ninh, thấy cô ấy đang thập thò ở cửa chỉ tay vào điện thoại, cô mỉm cười.
Khương Nhược Ninh hỏi cô:【Rốt cuộc cậu và Vân An cãi nhau vì chuyện gì thế? Sao mình nghe không hiểu gì cả?】
Nghe hiểu được mới lạ.
Tần Tranh:【Chuyện nhỏ thôi.】
Khương Nhược Ninh:【Chuyện nhỏ mà cãi nhau ghê vậy á?】
Tần Tranh:【Ừm, đừng lo nữa, mình không sao.】
Khương Nhược Ninh:【Mình ở trong phòng, có chuyện gì thì cứ nói mình một tiếng.】
Một dòng nước ấm chảy qua lòng Tần Tranh, cô nhìn về phía cửa phòng Khương Nhược Ninh lần thứ hai, thấy cô ấy đang cười với cô.
Tần Tranh cũng cười.
Cô đặt điện thoại xuống, Vân An nói: "Mình thay cục đá khác cho cậu."
"Không cần đâu." Tần Tranh nói: "Cứ để vậy đi, cũng tốt mà, lát nữa nó tan mình tự thay."
Vân An cúi đầu.
Tần Tranh nói: "Cậu cũng về sớm đi, ngày mai còn phải huấn luyện quân sự mà đúng không?"
Vân An nói: "8 giờ mình đi học."
Tần Tranh: "Ừm."
Đáp lời xong, nửa ngày Tần Tranh không nghe thấy động tĩnh gì, không khỏi giật cái khăn ra. Giây tiếp theo, Vân An lại đắp khăn lên mắt cô. Tần Tranh nói: "Cậu không đi à?"
Vân An nói: "Đợi một lát."
Tần Tranh hỏi: "Đợi gì?"
Vân An nói: "Đợi mắt cậu đỡ hơn một chút."
"Mắt mình không đau nữa rồi." Tần Tranh vừa nói xong thì nghe Vân An hỏi: "Buổi tối cậu có tắm không?"
Tần Tranh lập tức ngồi bật dậy, cái khăn rơi xuống người: "Sao?"
Vân An bị phản ứng kịch liệt của cô làm giật mình, nàng ngây người mấy giây, nói: "Mình chỉ muốn nói cậu đừng tắm, chân cậu không tiện, mắt dính nước cũng sẽ nghiêm trọng hơn."
Tần Tranh ho một tiếng, lẩm bẩm: "Quản cũng rộng thật."
Cô lại nằm xuống, nói: "Mình không tắm được chưa? Cậu yên tâm, có thể về được rồi."
Vân An gỡ khăn của Tần Tranh xuống, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Tần Tranh đã gỡ ra gỡ vào ba bốn lần, nàng không yên tâm, nhìn mấy giây rồi bèn đè lên trên. Đuôi mắt thấm hơi lạnh, Tần Tranh nói: "Để mình tự làm."
Tần Tranh đưa tay ra, nhưng lại bị Vân An nắm lấy cổ tay. Trước mắt cô là một mảng tối đen, nhưng các giác quan lại vô cùng rõ ràng, chóp mũi ngửi thấy hơi thở của Vân An, tay cô cứng đờ. Vân An đặt tay cô xuống bên người, Tần Tranh liền nín thở. Vân An ấn nhẹ cái khăn xuống, hơi lạnh càng thấm qua, len lỏi qua từng kẽ hở của cái khăn rồi áp lên da cô, mát rượi, rất dễ chịu.
Ấn một lúc lâu mà không nghe thấy giọng nói bất mãn nào của Tần Tranh, Vân An hơi nới lỏng tay, cuối cùng khi nhấc khăn lên, nàng thấy Tần Tranh đã ngủ thiếp đi.
Tối nay Tần Tranh đã tiêu hao quá nhiều thể lực, cô vốn đã bị cảm, giờ phút này thả lỏng nên rất dễ chìm vào giấc ngủ.
Vân An đi thay đá trong khăn, rồi lại gần nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tần Tranh. Mắt cô đã đỡ hơn rất nhiều so với hồi tối, xem ra vẫn có hiệu quả. Nàng tiếp tục đè lên mí mắt của Tần Tranh, trước sau không lơ là, tay kia thì xoa bóp mắt cá chân cho cô.
Có lẽ vì quá thoải mái nên toàn thân Tần Tranh thả lỏng, một tay cô buông thõng xuống, quệt vào chân nàng. Vân An cúi đầu, đặt tay Tần Tranh trở lại. Ghế sô pha không đủ chỗ cho Tần Tranh để, tay cô lại rũ xuống, lúc trở mình, nửa người cô như sắp rơi xuống. Vân An bất lực, khẽ nói: "Tranh Tranh."
Tần Tranh không để ý đến nàng, ngay cả mày cũng không nhíu một cái.
Xem ra trận khóc nức nở hồi tối đã khiến cô quá mệt mỏi.
Vân An ghé sát vào tai Tần Tranh nói: "Tranh Tranh, mình bế cậu về phòng đây. Cậu không nói gì, mình xem như cậu ngầm đồng ý rồi nha."
Không có ai trả lời.
Vân An đặt khăn xuống, cúi người bế Tần Tranh lên.
Cô gầy hơn rất nhiều, bế lên nhẹ bẫng. Vân An vô cùng đau lòng, không nhịn được mà dùng má mình áp vào má Tần Tranh. Tần Tranh rúc vào lòng nàng, đáy lòng Vân An trong phút chốc mềm nhũn. Nàng đi về phía phòng ngủ, vì bế một người nên đi không nhanh, bước chân lại nặng nề.
Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Nhược Ninh vội đi ra mở cửa, cùng Vân An đang bế Tần Tranh bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí trong nháy mắt tĩnh lặng.
Khương Nhược Ninh cũng không biết mình nghĩ gì mà lùi về sau hai bước, tiện tay đóng cửa lại.
Vân An:...
---
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhược Ninh: Ây da, tự dưng mắt bị mù rồi.
Tần Tranh: [liếc][liếc][liếc]
---