Lúc Khương Nhược Ninh chột dạ, nói chuyện sẽ chớp mắt lia lịa. Tần Tranh nhìn cô mấy giây, nói: "Thật sự không có chuyện gì sao?"
Cô lắc đầu: "Thật sự không có chuyện gì mà."
Tần Tranh nói: "Vậy cậu mang rác đi vứt đi."
Khương Nhược Ninh "Ờ" một tiếng, vừa định cầm lấy bịch rác trên tay Tần Tranh thì Tần Tranh đã nhanh hơn một bước lấy điện thoại trong túi cô ra! Bàn tay người bên cạnh lập tức chộp tới, Tần Tranh nhìn cô, nói: "Thành thật khai báo!"
"Thật sự không—" Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Tranh, cắn răng nói: "Để mình cho cậu xem."
Thấy cô nghiến răng nghiến lợi, Tần Tranh nhíu mày. Khương Nhược Ninh liền mở điện thoại, quay lại bài đăng lúc nãy, kéo xuống xem, chỉ còn 122 bình luận, dòng bình luận kia đã biến mất.
Cô "Ủa" một tiếng, sau đó cuống quýt vuốt lại mấy lần mà vẫn không thấy hiện ra.
Tần Tranh không hiểu: "Cậu làm gì vậy?"
Khương Nhược Ninh nói: "Không có gì."
Cô ngước mắt lên nhìn Tần Tranh: "Vừa nãy có người nhận ra cậu, sau đó xóa bình luận rồi."
Chỉ là không biết do chủ topic xóa, hay chính người ở lầu 123 xóa.
Tần Tranh cười: "Mình còn tưởng cậu giận dỗi chuyện gì, không sao đâu mà."
Tần Tranh vừa nói vừa xách bịch rác lướt qua trước mặt Khương Nhược Ninh. Cô nhìn bóng lưng Tần Tranh, lướt lại bài đăng lần nữa, vẫn không có lầu 123 ban nãy, cứ như thể cô hoa mắt nhìn nhầm vậy.
Là cô hoa mắt nhìn nhầm thật sao?
Nếu không phải, tại sao bên dưới không có ai trả lời bài đăng, dù chỉ là trả lời lầu 123 ban nãy.
Khương Nhược Ninh hoài nghi bản thân, nhưng cô nhớ rõ tên của chủ lầu 123.
【Thịnh Hạ】
Thịnh Hạ.
Cái tên này khiến cô liên tưởng đến một người không tốt đẹp gì.
Nhưng người đó không phải sinh viên của Đại học Thượng Kinh, cũng không thể đăng ký tài khoản trên mạng nội bộ của trường được.
Khương Nhược Ninh cau mày, thoát ra rồi lại lướt qua vài lượt các bài đăng mới, chẳng mấy chốc đã bị loạt bài về món ngon và hướng dẫn đăng ký cho tân sinh viên đẩy trôi. Cô thử tìm ID Thịnh Hạ, nhưng kết quả hiện ra hàng chục người. Lúc nãy vì quá tức nên cô quên không nhìn avatar, giờ tìm lại cũng không xác định được. Khương Nhược Ninh bực bội, ném điện thoại lên ghế sô pha. Thời Tuế bước tới bên cô: "Sao vậy?"
"Không có gì." Khương Nhược Ninh nói: "Cậu dọn xong rồi hả?"
Thời Tuế nói: "Ừm, mình nhét hết vào vali cho cậu rồi."
Khương Nhược Ninh nhìn vali của mình: "Sao mình có cảm giác quần áo vơi đi một nửa vậy?"
Thời Tuế nói: "Một nửa còn lại ở trong vali mình."
Khương Nhược Ninh không hiểu: "Tại sao?"
Thời Tuế nói: "Cuối tuần cậu đến chỗ mình mà."
"Mình..." Mặt Khương Nhược Ninh đỏ bừng: "Mình có nói là sẽ tới sao?"
Thời Tuế nhìn cô chằm chằm.
Khương Nhược Ninh không lên tiếng.
Thời Tuế nói: "Cuối tuần đến chỗ mình đi, mình mặc đồ ngủ cho cậu xem."
Khương Nhược Ninh:...
Hơi quá đáng rồi đó!
Thời Tuế nhìn cô cười: "Có đi không?"
Khương Nhược Ninh: "Là cậu nói đó nha, cậu mặc đó."
Thời Tuế ra chiều thản nhiên: "Mình mặc mà."
Khương Nhược Ninh rất miễn cưỡng: "Thôi được rồi."
Thời Tuế nhếch môi.
Khương Nhược Ninh nói nhỏ: "Không được cười!"
Thời Tuế ngược lại càng cười tươi hơn, đáy mắt ngập tràn ánh sáng dịu dàng.
Lúc Tần Tranh trở về nhà, hai người họ vẫn đang thủ thỉ tâm tình. Tần Tranh bèn quay đầu đi.
Không nỡ nhìn, đúng là không nỡ nhìn mà.
Trên đường về, Tần Tranh ngồi ở ghế phụ lái, đang trò chuyện với Vân An thì thấy quản trị viên trong nhóm lớp tag mọi người, hỏi xem có bao nhiêu bạn đã đăng ký và điểm danh trong nhóm. Tần Tranh gọi Khương Nhược Ninh: "Thấy phần đăng ký trong nhóm chưa?"
Khương Nhược Ninh từ ghế sau ngẩng đầu lên: "Đăng ký gì cơ?"
Tần Tranh: "Cậu xem trong nhóm đi."
Lúc này Khương Nhược Ninh mới lấy điện thoại ra, vừa đăng ký theo sau Tần Tranh vừa hỏi: "Làm cái này chi vậy?"
Tần Tranh đáp: "Không biết."
Giây tiếp theo, việc đăng ký kết thúc, vậy mà đã có một nửa số sinh viên trong lớp đăng ký. Tần Tranh cảm thấy vận may của mình đúng là đủ tệ, nhiều bạn học đến đăng ký như vậy mà cô lại bị xếp chung phòng ký túc xá với người của khoa Múa.
Sau đó Tần Tranh cảm thấy.
Cũng có lẽ.
Không phải vì vận may của cô tệ.
Giọng của Khương Nhược Ninh từ phía sau vọng đến: "Có hội chào đón tân sinh viên kìa, đi không?"
Tần Tranh hoàn hồn: "Hội chào đón tân sinh viên?"
Khương Nhược Ninh: "Ở ngay giảng đường lớn đó, lúc chúng ta về ký túc xá có đi ngang qua. Cậu có muốn đi xem thử không?"
Tần Tranh thấy Khương Nhược Ninh tỏ ra rất hứng thú, bèn nói: "Mình thì không vấn đề gì."
Khương Nhược Ninh phấn khích: "Mình chưa tham gia hội chào đón tân sinh viên bao giờ, toàn thấy trên tivi thôi."
Tần Tranh nói: "Chẳng có gì vui đâu."
Hội chào đón tân sinh viên ở Đại học Thượng Kinh bắt đầu từ một tuần trước khi khai giảng và kéo dài liên tục trong một tuần, với danh nghĩa mỹ miều là các anh chị khóa trên kể cho các em khóa dưới về lịch sử của trường, tổ chức một số hoạt động thú vị để các em khóa dưới nhanh chóng hòa nhập với Đại học Thượng Kinh.
Trước đây khi còn làm trong hội sinh viên, kỳ nghỉ hè Tần Tranh luôn bị gọi đến trường trước một tuần để tổ chức hoạt động cho các em.
Có lần Khương Nhược Ninh kéo cô lại phàn nàn: "Bận chết đi được, sao lúc đó mình lại cảm thấy hội chào đón tân sinh viên vui lắm nhỉ?"
Tần Tranh cười: "Không phải gánh vác chức vụ gì thì sẽ thấy thoải mái hơn thôi. Cậu tổ chức hoạt động và đến tham gia hoạt động, chắc chắn là sẽ thấy khác rồi."
Khương Nhược Ninh: "Mình không muốn nghe tới hội chào đón tân sinh viên thêm lần nào nữa."
Lúc này thấy Khương Nhược Ninh như vậy, tạo thành một sự đối lập rõ rệt với cô ấy của kiếp trước.
Tần Tranh vẫn còn hơi ngẩn ngơ.
"Tranh Tranh." Khương Nhược Ninh huơ tay trước mặt cô: "Xuống xe thôi!"
Tần Tranh cúi đầu, mở cửa ghế phụ, kéo hành lý từ cốp sau ra rồi cùng Khương Nhược Ninh bước vào trường, Thời Tuế thì ở ngoài trường đợi họ ra ăn tối. Cả nhóm đã hẹn nhau là Thời Tuế sẽ vào quán gọi món và giữ chỗ sẵn, đợi hai người cất hành lý xong thì qua. Khi đến ký túc xá, trong phòng vắng tanh, không có ai, Khương Nhược Ninh liền nói: "Hai người kia không về à?"
Dù sao thì cũng chưa chính thức khai giảng, mang hành lý đến đăng ký trước, tối không về cũng được.
Tần Tranh không biết, nếu là bạn cùng phòng khác thì cô còn quan tâm đôi câu, nhưng là Lâm Kinh Khước thì cô không muốn tìm hiểu sâu.
Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Không về cũng tốt, hai chúng ta hưởng tuần trăng mật."
Tần Tranh bị cô ấy chọc cười.
Hai người đặt vali xuống rồi đi ngược ra, dọc theo đường đi đã có không ít bạn học đi tham gia hội chào đón tân sinh viên, có người trông thấy Tần Tranh thì còn kéo bạn bè bên cạnh nhìn cô. Tần Tranh không lạ gì với những ánh mắt như vậy, dù sao thì khi cô ở trên sàn catwalk, những ánh mắt cô phải đón nhận còn nhiều hơn thế này rất nhiều.
Khương Nhược Ninh nói: "Mình tính cả rồi, hoa khôi khoa mình là cậu chứ không chạy đi đâu được."
Tần Tranh liếc cô ấy một cái: "Cậu có trẻ con không chứ."
Khương Nhược Ninh nhún vai: "Nói thật thôi mà cậu cũng không vui. Vậy hai chúng ta đổi cho nhau đi, cậu đưa mặt cậu cho mình. Mình mà có khuôn mặt này của cậu, cậu xem mình đi nghênh ngang thế nào."
Tần Tranh vỗ vai cô ấy: "Cậu thôi đi nha!"
Vừa dứt lời, một bạn nam mặc áo sơ mi kẻ caro mặt đỏ bừng chạy tới, nói với Tần Tranh: "Bạn ơi, mình mình mình có thể thêm phương thức liên lạc của bạn được không?"
Tần Tranh nhìn cậu ta, mày mắt không hề dao động, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi không mang theo điện thoại."
Câu này cô đã nói cả vạn lần, vô cùng thuần thục, không khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo. Bạn nam kia xấu hổ, cúi đầu nói "Làm phiền rồi" rồi chạy biến đi.
Khương Nhược Ninh: "Xem ra, vẫn là Vân An có nghị lực nhất."
Tần Tranh nghiêng đầu.
Khương Nhược Ninh: "Có thể chịu đựng vẻ mặt lạnh lùng của cậu lâu như vậy."
Tần Tranh im lặng hai giây, nói: "Cậu ấy vẫn luôn rất giỏi chịu đựng."
Trong giọng nói.
Là sự đau lòng không nói thành lời.
Khương Nhược Ninh xoa xoa da gà trên cánh tay: "Thật sự không chịu nổi hai người."
Tần Tranh phản bác: "Mình còn chịu không nổi cậu và Thời Tuế đây nè. Cậu đúng là vô dụng!"
Khương Nhược Ninh:...
Nói chuyện thì nói chuyện, cấm công kích cá nhân!
Hơn nữa.
Tần Tranh còn vô dụng hơn cả cô.
Cô không so đo với Tần Tranh, cười hì hì nói với cô ấy: "Cuối tuần này mình quyết định sẽ trở nên hữu dụng."
Tần Tranh liếc cô với ánh mắt hoài nghi. Khương Nhược Ninh ưỡn ngực, giống như một con mèo vểnh đuôi lên, diễu võ dương oai.
Tần Tranh cười.
Cô đột nhiên rất tò mò.
Thời Tuế nhìn thấy một Khương Nhược Ninh như thế này, sẽ có biểu cảm gì.
Khương Nhược Ninh.
Chắc chắn sẽ rất thảm.
Tần Tranh cụp mắt, nghe thấy Khương Nhược Ninh nói: "Thời Tuế gọi món xong rồi, chúng ta qua thẳng đó luôn đi, bàn số 11."
Hai người vừa nói vừa bước vào quán, bên tai Tần Tranh vang lên: "Tần Tranh?"
Cô và Khương Nhược Ninh quay đầu lại.
Lâm Kinh Khước và Bạch Nguyệt Kỳ đang khoác tay nhau, đứng rất thân mật bên cạnh các cô. Khi nhìn thấy các cô, biểu cảm của hai người đó vô cùng bất ngờ, bất ngờ đến mức không nhìn ra một chút sơ hở nào. Đối diện với ánh mắt của hai người, Tần Tranh gật đầu: "Hai người đến ăn cơm à?"
"Đúng vậy." Bạch Nguyệt Kỳ hỏi: "Hai người cũng mới đến sao?"
Thời Tuế ngồi ở chỗ đã thấy bóng dáng cả hai, gọi: "Nhược Ninh!"
Khương Nhược Ninh nhìn qua, Bạch Nguyệt Kỳ và Lâm Kinh Khước cũng quay đầu lại.
Tần Tranh nói: "Bạn mình ở đằng kia, bọn mình qua trước đây."
Lâm Kinh Khước nói: "Được."
Tần Tranh và Khương Nhược Ninh đi tới, Khương Nhược Ninh còn muốn ngoái đầu lại, nhưng đã bị Tần Tranh kéo đi về phía trước. Hai người vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu sáng đã dẫn Lâm Kinh Khước và Bạch Nguyệt Kỳ đến bàn của họ, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi ba vị, quán chúng tôi hết chỗ rồi ạ. Họ nói họ là bạn học của các vị, muốn hỏi xem có thể ngồi ghép bàn với các vị được không?"
Chỗ Thời Tuế đặt là ghế sô pha dài, một hàng ngồi được ba người. Vốn dĩ Thời Tuế định đặt bàn bốn người nhưng đã hết chỗ, vậy nên mới đặt bàn lớn hơn. Lúc này cô nhìn về phía Tần Tranh, Tần Tranh im lặng hai giây, gật đầu với Thời Tuế.
Thời Tuế nói: "Được thôi, mời ngồi."
Lâm Kinh Khước cười nói, ngồi xuống: "Cảm ơn."
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Làm phiền rồi, bữa này cứ để bọn mình mời nhé."
Cô ấy ngược lại rất khách sáo.
Tần Tranh nói: "Không cần đâu, cảm ơn cậu."
Thời Tuế và Khương Nhược Ninh ngồi cùng một phía, đối diện họ là Tần Tranh, còn Bạch Nguyệt Kỳ ngồi cạnh Khương Nhược Ninh, Lâm Kinh Khước thì ngồi bên cạnh Tần Tranh. Sau khi ổn định chỗ ngồi, hai người gọi món, chọn bốn đến năm món đặc trưng của quán. Nhân viên ghi xong liền mang đồ uống ra trước. Bạch Nguyệt Kỳ nhấp một ngụm rồi hỏi Lâm Kinh Khước: "Không phải cậu nói chị Lạc cũng sẽ đến sao?"
Tần Tranh đang cầm đũa thì động tác khựng lại, cô cụp mắt xuống, gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, vị cay khiến cô phải uống mấy ngụm nước ấm mới thấy dễ chịu hơn.
Lâm Kinh Khước nói: "Ừm, chị ấy sắp đến rồi."
Cô ấy vừa nói vừa nhìn ra cửa.
Tần Tranh cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Vài phút sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Lâm Kinh Khước vui vẻ vẫy tay: "Chị ơi!"
Bạch Nguyệt Kỳ đối diện cô ấy đứng dậy, mỉm cười với Lâm Kinh Lạc.
Qua lớp kính, Lâm Kinh Lạc đã sớm trông thấy bàn của họ, dĩ nhiên cũng thấy được Tần Tranh. Tần Tranh đang cụp mắt trò chuyện với người đối diện, khi mím môi cười, vẻ mặt trông rất dịu dàng. Cô nhìn một lát rồi mới đáp lời Lâm Kinh Khước, sau đó bước vào quán.
Lâm Kinh Khước đợi Lâm Kinh Lạc đến gần, lần nữa gọi: "Chị."
Lâm Kinh Lạc gật đầu.
Tần Tranh siết chặt đôi đũa.
Lâm Kinh Khước đến đây ăn cơm thì còn có thể hiểu được, nhưng Lâm Kinh Lạc thì hoàn toàn không hiểu nổi.
Mục tiêu của cô ta quá rõ ràng.
Rõ ràng đến mức khiến người ta không thể làm lơ.
Lâm Kinh Khước nhường vị trí ban nãy của mình, mời Lâm Kinh Lạc ngồi xuống.
Qua khóe mắt Tần Tranh.
Lâm Kinh Lạc đang ngồi ngay bên cạnh cô.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Phiền chết đi được [liếc]
Tần Tranh: [nhún vai][ nhún vai]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.