Thư Tình - Ngư Sương

Chương 210

Lúc Tần Tranh cúp máy thì mì cũng đã ăn gần hết. Khương Nhược Ninh và Thời Tuế ngồi đối diện cô, thấy cô cúp máy, Khương Nhược Ninh nói: "Mình thấy Lâm Kinh Lạc kia, sao có vẻ như rất thích cậu thế nhỉ?"

 

Tần Tranh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Khương Nhược Ninh.

 

Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Cậu nói cô ta và Vân An có thù, không phải là tình thù đấy chứ?"

 

Tần Tranh: "Tình thù?"

 

Khương Nhược Ninh: "Đúng vậy, mối thù giữa tình địch."

 

Tần Tranh:...

 

Cô nói: "Mình vẫn chưa có sức hút lớn đến vậy đâu."

 

Khương Nhược Ninh: "Sao lại không? Cậu không biết đó thôi, vừa mới nhập học mà đã có hai ba bài đăng về cậu rồi."

 

Người ưu tú luôn nhận được nhiều sự chú ý hơn, bất kể là ưu tú về thành tích hay ưu tú về ngoại hình. Tần Tranh thành tích tốt, ngoại hình lại OK như vậy, được yêu thích là chuyện quá bình thường. Tần Tranh nói: "Chuyện của cô ta và Vân An, không liên quan đến mình."

 

Khương Nhược Ninh nói: "Thôi được rồi, mình còn tưởng hai người họ sắp vì cậu mà đánh nhau nữa chứ."

 

Tần Tranh: "...Bớt đọc tiểu thuyết lại đi."

 

Khương Nhược Ninh không phục, được Thời Tuế đút cho một miếng bánh gạo mới thôi không bĩu môi nữa. Ăn xong, họ phải quay về trường, Thời Tuế không thể đi vào theo. Tần Tranh thấy hai người quyến luyến không rời, liền chủ động tạo không gian cho họ: "Mình về ký túc xá trước đây, hai cậu cứ từ từ nói chuyện."

 

Khương Nhược Ninh: "Cậu về rồi hả? Không phải còn phải đến lễ hội chào đón tân sinh viên sao?"

 

Tần Tranh nhìn cô ấy: "Cậu đi được chắc?"

 

Tay cô ấy còn chẳng nỡ buông tay Thời Tuế ra nữa là. Khương Nhược Ninh cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, định rút ra thì bị Thời Tuế nắm chặt hơn, mặt cô ấy hơi đỏ lên. Tần Tranh vui vẻ: "Mình vào đây."

 

Khương Nhược Ninh "Ây" một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Thời Tuế kéo đi mất.

 

Tần Tranh bước vào trường.

 

So với ấn tượng của cô, nơi này hầu như không thay đổi là bao. Dù mỗi năm đều được tu sửa, nhưng cũng chỉ là bình mới rượu cũ, chẳng có gì mới lạ. Tần Tranh vốn quen thuộc từng ngóc ngách ở đây, song khi một lần nữa dạo bước trong khuôn viên trường, tâm trạng cô vẫn có chút khác biệt.

 

Cô lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm hình hoàng hôn gửi cho Vân An.

 

Những lời tâm sự không ai biết ở kiếp trước, kiếp này, cuối cùng cũng có một người để sẻ chia.

 

Vân An cũng tiện tay chụp một tấm ảnh ngoài cửa sổ gửi cho Tần Tranh.

 

Tần Tranh:【Ăn cơm chưa?】

 

Vân An:【Rồi.】

 

Tần Tranh:【Mì gói hả?】

 

Vân An:【Cơm chiên.】

 

Tần Tranh:【Thôi được rồi.】

 

Vân An:【Cậu về ký túc xá rồi sao?】

 

Tần Tranh:【Chưa, mình đang ở lễ chào đón tân sinh viên.】

 

Vân An:【Lễ chào đón tân sinh viên?】

 

Tần Tranh:【Ừm, mình còn nhớ hồi đó, lần đầu mình với Nhược Ninh tham gia, còn bị bốc trúng lên hát nữa chứ.】

 

Lúc bước vào trong, cô nghe thấy một bạn học đang hát, giọng hát trong trẻo và dễ nghe. Bài hát kết thúc, các bạn học ngồi quây quần xung quanh đều vỗ tay. Tần Tranh đến muộn nhất, chỉ có thể ngồi ở vị trí ngoài cùng. Lễ hội hôm nay do các anh chị sinh viên năm hai và năm ba thay phiên nhau dẫn dắt chương trình, điều này khiến cô nhớ lại thời mình còn là sinh viên năm ba, cũng từng đứng ở vị trí đó.

 

Điện thoại rung lên.

 

Vân An gửi:【Hôm nay cậu có bị bốc trúng không?】

 

Tần Tranh:【Đương nhiên là không rồi.】

 

Vân An:【Mình cũng hy vọng là không.】

 

Tần Tranh:【Sao vậy?】

 

Vân An:【Bởi vì mình không có ở đó.】

 

Tần Tranh kiềm lại khóe môi đang hơi cong lên, cảm thấy Vân An bây giờ miệng lưỡi ngày càng dẻo, có lúc nói lời ngon tiếng ngọt cứ phải gọi là một tràng.

 

Đúng là phiền phức.

 

Cô hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc ngồi dựa vào ghế, nghe người dẫn chương trình xướng tên người được bốc trúng tiếp theo: "Số tám!"

 

Các bạn học ở hàng ghế đầu xúm lại đẩy nhau, rất nhanh có một cô gái đứng dậy, cười lên để lộ răng khểnh. Tần Tranh thấy cô ấy lên sân khấu, người dẫn chương trình hỏi: "Em chuẩn bị tiết mục tài năng gì?"

 

"Nhảy ạ." Cô gái không hề sợ sân khấu, dứt khoát gọn gàng, toát lên vẻ tự tin.

 

Tần Tranh nghe thấy hai bạn học ngồi trước mình bàn tán: "Lại thêm một người nhảy nữa, khoa Múa năm nay náo nhiệt thật."

 

"Là sao?"

 

"Cậu không biết hả? Năm nay vị kia nhà họ Lâm cũng tới đó."

 

"Ý cậu là Lâm Kinh Khước?"

 

"Chứ còn ai nữa."

 

"Trước đây chẳng phải có tin đồn rằng cô ta được tuyển thẳng vào Đại học Giao thông à?"

 

"Ai mà biết được, nghe nói mọi thứ đã bàn bạc ổn thỏa rồi, vậy mà cô ta lại đổi ý sang Đại học Thượng Kinh."

 

"Mình nghe nói chỉ riêng tiền mời giáo viên dạy kèm cho cô ta, mỗi năm nhà họ Lâm đã chi lên đến con số này."

 

Cô gái đang nói giơ một con số, người bên cạnh lè lưỡi: "Phóng đại vậy sao? Một năm một căn biệt thự á hả?"

 

"Chứ sao nữa, cho nên mới nói, đầu thai đúng là cả một nghệ thuật."

 

"Đầu thai cái gì mà đầu thai." Người bên cạnh cô gái thấp giọng: "Cô ta có phải người nhà họ Lâm đâu, cô ta theo mẹ tái giá, trước đây mẹ cô ta chỉ là người giúp việc nhà họ Lâm thôi. Nếu không phải vợ của Lâm Hải chết sớm, đâu có đến lượt bà ta."

 

"Này, cậu nghe nói chưa, có người nói vợ của Lâm Hải chết có nhiều điểm đáng ngờ, nói không chừng là do tiểu tam giở trò."

 

"Hả? Ý cậu là mẹ của Lâm Kinh Khước sao?"

 

"Ai mà biết được, nhưng leo lên được vị trí đó, chẳng lẽ nào không có chút bản lĩnh?"

 

Tần Tranh ngồi sau lưng họ, nghe hai người bàn tán, bất giác nghĩ đến kiếp trước, trong công ty cũng có những lời đồn như vậy. Lúc đó, phần lớn công ty nhà họ Lâm đều do mẹ kế của Lâm Kinh Lạc quán xuyến. Hồi đầu khi Tần Tranh và Lâm Kinh Lạc mới quen biết, cô cũng từng nghe những lời đồn này, còn có chút đồng cảm với cô ta. Lâm Kinh Lạc biết chuyện thì cười cười, nói: "Dì Hoan rất tốt, chỉ là tính cách quá hiền lành, vậy nên Khước Khước mới coi trời bằng vung như vậy."

 

Sau này cô cũng đã gặp dì Hoan, nhưng không trò chuyện nhiều, thật sự không quen thuộc với con người bà ấy.

 

Nghĩ kỹ lại.

 

Thật ra ở kiếp trước, sự hiểu biết của cô về chuyện nhà họ Lâm, đều không đủ sâu.

 

Tần Tranh xem xong một màn vũ đạo, nghe tiếng vỗ tay thì mới hoàn hồn, cũng vỗ tay theo mọi người. Thấy người dẫn chương trình bốc thăm tân sinh viên tiếp theo, cô đứng dậy rời đi. Từ xa, Tần Tranh đã trông thấy hai người đứng dưới lầu ký túc xá bọn họ, là hai chị em vừa cùng ăn cơm ban nãy.

 

Lâm Kinh Khước dựa người ra sau, nói: "Chị, em thật sự không hiểu chị, tốn công tốn sức như vậy để làm gì? Trực tiếp một chút không tốt hơn sao?"

 

Lâm Kinh Lạc nhìn Lâm Kinh Khước. Nhìn ở góc này, Tần Tranh chỉ có thể thấy đường nét góc nghiêng của cô ta.

 

U ám, sắc bén.

 

Lâm Kinh Lạc nói: "Tốt sao?"

 

"Đương nhiên là tốt ạ." Lâm Kinh Khước nói: "Em không tin có người có thể từ chối chị. Từ nhỏ đến lớn, chị muốn cái gì mà chẳng phải là dễ như trở bàn tay."

 

Lâm Kinh Lạc lắc đầu: "Cô ấy không giống vậy."

 

Lâm Kinh Khước nhíu mày: "Không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao? Có gì mà không giống?"

 

Có gì không giống.

 

Lâm Kinh Lạc cũng đang nghĩ.

 

Rốt cuộc là điều gì khác biệt, khiến cô chú ý đến Tần Tranh ngay từ lần đầu gặp mặt. Sau đó, cô cho người tìm hiểu sơ qua mới biết, hôm đó Tần Tranh đến Thượng Kinh để tham gia cuộc thi tranh biện Tiếng Anh, chứ vốn dĩ cô ấy không phải người ở Thượng Kinh.

 

Mà hứng thú của cô đối với Tần Tranh vẫn chưa đậm sâu đến mức vượt qua khoảng cách xa xôi như vậy, cho nên sau lần gặp mặt đầu tiên, cô không làm gì cả.

 

Sau này ở Trường Hồ.

 

Cô lại gặp được Tần Tranh.

 

Một cuộc gặp gỡ tình cờ.

 

Ánh mắt Tần Tranh nhìn cô xa lạ, sự xa lạ này đã khơi dậy hứng thú nhiều hơn trong cô.

 

Hứng thú về một cuộc gặp gỡ lần nữa.

 

Đây là lần đầu tiên cô không điều tra về một người mình đã gặp quá ba lần, điều vốn chẳng giống với cách làm việc thường ngày của cô. Cô chỉ muốn biết liệu còn có thể gặp lại người ấy thêm lần nữa hay không, một cuộc gặp gỡ không do bất kỳ sự sắp đặt nào tạo nên.

 

Cô xưa nay không làm việc dựa vào trực giác, nhưng lần này cô lại cảm thấy, mình sẽ còn gặp lại Tần Tranh.

 

Quả nhiên.

 

Họ có duyên phận.

 

Một cuộc gặp gỡ ngoài dự tính nhưng lại trùng khớp với trực giác của cô, khiến cô say đắm không thôi. Lần đầu tiên trong đời, cô phải lòng một cảm giác.

 

Cảm giác mà Tần Tranh mang lại cho cô.

 

Lâm Kinh Khước nói: "Chị, có cần em giúp không?"

 

Lâm Kinh Lạc liếc em một cái, ý cảnh cáo trong mắt rất rõ ràng. Lâm Kinh Khước cười gượng: "Dạ em biết rồi, chị, em sẽ không làm gì cả."

 

Lâm Kinh Lạc khẽ gật đầu, lúc sắp xoay người, Lâm Kinh Khước nói: "Chị, mẹ em có gọi cho chị không?"

 

"Sao vậy?"

 

Lâm Kinh Khước thấp giọng: "Nghe nói ông ta bị bệnh rồi."

 

Lâm Kinh Lạc cụp mắt, đáy mắt lóe lên vẻ hung tàn, giọng điệu cũng âm trầm: "Bảo mẹ em, chỉ cần đảm bảo ông ta không chết, bà ấy muốn làm gì thì tùy."

 

Lâm Kinh Khước cười ngọt ngào: "Em cảm ơn chị."

 

Tần Tranh ngồi bên bồn hoa đập muỗi, mãi cho đến khi hai người đang nói chuyện ở đằng kia giải tán, cô mới phủi chiếc lá rơi trên đầu gối, đứng dậy về ký túc xá. Về đến cửa phòng thì đụng mặt Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh nói: "Cậu đi đâu thế? Mình nhắn tin cho cậu sao không trả lời?"

 

Tần Tranh lấy điện thoại ở trong túi ra, nói: "Không để ý."

 

Cô sợ bị Lâm Kinh Lạc và Lâm Kinh Khước nhìn thấy, nên đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, vì vậy không thấy tin nhắn của Khương Nhược Ninh.

 

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu làm mình sợ chết khiếp, mình còn tưởng cậu đi lạc rồi chứ."

 

Tần Tranh buồn cười: "Trường lớn thế này thôi, lạc đi đâu được?"

 

Khương Nhược Ninh nói: "Cái đó khó nói lắm, dù sao cũng có nhiều người thèm muốn cậu như vậy mà!"

 

Tần Tranh búng vào trán cô ấy, Khương Nhược Ninh liền đưa tay ôm trán. Bạch Nguyệt Kỳ xách trà sữa vào ký túc xá, thấy họ thì cười rạng rỡ: "Đều ở đây cả rồi, nè, mình vừa mua dưới lầu, vẫn còn lạnh đấy."

 

Cô ấy đưa một ly cho Lâm Kinh Khước: "Khước Khước, vị chanh dây mà cậu thích nhất nè."

 

Lâm Kinh Khước nhận lấy: "Cảm ơn."

 

Sau đó Bạch Nguyệt Kỳ đưa trà sữa cho Tần Tranh và Khương Nhược Ninh: "Mình không biết hai cậu thích vị gì nên mua hai ly giống nhau. Chuyện ăn cơm lúc nãy, thật sự xin lỗi."

 

Người ta hay nói 'Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại', Khương Nhược Ninh rất muốn lạnh mặt với Bạch Nguyệt Kỳ, nhưng cô ấy đã chủ động làm lành đến mức này. Cô nhìn Tần Tranh, rất khó xử. Tần Tranh nhận lấy trà sữa, nói: "Cảm ơn nhé."

 

Bạch Nguyệt Kỳ: "Không có gì."

 

Khương Nhược Ninh sau đó cũng nhận.

 

Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Tần Tranh, cậu xem mạng nội bộ của trường chưa?"

 

Tần Tranh ngẩng đầu: "Hửm?"

 

Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Mình thấy có người tỏ tình với cậu trên đó đấy."

 

Tần Tranh không để tâm, nói: "Chưa xem."

 

"Cũng phải." Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Cậu xinh đẹp như vậy, từ nhỏ đến lớn đều không thiếu người theo đuổi."

 

Tần Tranh nói: "Cũng không nhiều đến vậy đâu."

 

Tần Tranh vừa nói xong, Lâm Kinh Khước quay đầu nhìn cô. Giường của Lâm Kinh Khước và cô đối diện nhau, Tần Tranh ngồi trước bàn học, quay lưng về phía cô ấy. Lâm Kinh Khước không nhìn thấy biểu cảm của Tần Tranh, cũng không thấy cô đang làm gì, chỉ thấy cô đang cúi đầu.

 

Tần Tranh đang nhắn tin với Vân An.

 

Vân An chụp một sợi dây màu bạc cho cô xem. Tần Tranh:【Đây là gì vậy?】

 

Vân An:【Vừa nãy mình đi chạy bộ thấy cái này, cảm giác rất hợp với cậu.】

 

Tần Tranh:【Vòng tay?】

 

Vân An:【Là lắc chân.】

 

Tần Tranh:【Mình chưa đeo lắc chân bao giờ.】

 

Vân An:【Lần sau qua đây, mình đeo giúp cậu.】

 

Tần Tranh tưởng tượng ra cảnh tượng đó, mặt già đỏ bừng, cô cắn ống hút, uống một ngụm trà sữa lạnh để đè nén cơn nóng ran. Sau lưng, Lâm Kinh Khước nói: "Chị mình từ nhỏ đến lớn cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chị ấy kén chọn lắm, ai cũng không lọt vào mắt."

 

"Đó là đương nhiên." Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Mình không dám tưởng tượng, chị Lạc mà hẹn hò thì sẽ như thế nào."

 

Lâm Kinh Khước nói: "Có thể thế nào được, cậu hẹn hò ra sao thì chị ấy cũng vậy thôi."

 

Bạch Nguyệt Kỳ ngượng ngùng cười: "Mình chưa hẹn hò bao giờ. Khước Khước, có phải cậu đang yêu không?"

 

Lâm Kinh Khước nói: "Mình làm gì có." Cô ấy nhìn về phía Khương Nhược Ninh và Tần Tranh, hỏi: "Hai cậu có người yêu chưa?"

 

Khương Nhược Ninh nhìn Tần Tranh.

 

Sắc mặt Tần Tranh vẫn bình thản. Chưa nói đến mối quan hệ giữa Vân An và nhà họ Lâm khiến cô không thể để lộ Vân An, mà ngay cả khi không có liên quan gì, việc vừa gặp nhau vài lần đã hỏi đến chuyện tình cảm cá nhân cũng là điều vô cùng bất lịch sự. Tần Tranh đáp: "Chưa."

 

Nghe Lâm Kinh Khước nói vậy, Khương Nhược Ninh đột nhiên nghĩ đến bài đăng chiều nay, cô nhìn Tần Tranh: "Chưa đâu mà chưa, không phải cậu có một cô bạn gái đó sao?"

 

Sắc mặt Tần Tranh hơi thay đổi, nhìn về phía Khương Nhược Ninh.

 

Khương Nhược Ninh nói: "Quên rồi hả? Kẻ tung tin đồn kia nói cậu có bạn gái đó."

 

Bạch Nguyệt Kỳ: "Tung tin đồn?"

 

Khương Nhược Ninh nói: "Đúng vậy, hồi trước tụi mình học lớp 12, có một học sinh chuyển trường thích Tranh Tranh, muốn theo đuổi nhưng Tranh Tranh không thèm để ý đến người đó. Thế là cô ta đi khắp nơi tung tin đồn Tranh Tranh là người đồng tính, còn bịa đặt là cậu ấy hẹn hò, đời tư không đứng đắn, tình cảm hỗn loạn."

 

Khương Nhược Ninh ra tay trước để chiếm ưu thế, tung hết mọi chuyện ra. Đợi đến lần sau lại có người đăng bình luận đó, Bạch Nguyệt Kỳ cũng có thể giúp cô chứng minh.

 

Như vậy cũng có thể làm mờ đi mối quan hệ của Tần Tranh và Vân An.

 

Bạch Nguyệt Kỳ cắn ống hút: "Còn có loại người đê tiện như vậy sao?"

 

"Còn hơn vậy nữa." Khương Nhược Ninh càng nói càng kích động: "Lần trước còn chạy đến trường tụi mình để làm phiền Tranh Tranh nữa mà!"

 

Bạch Nguyệt Kỳ tỏ vẻ ghê tởm.

 

Lâm Kinh Khước gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhìn Tần Tranh.

 

Tần Tranh kéo Khương Nhược Ninh một cái: "Đừng nói nữa."

 

Bị Tần Tranh kéo, Khương Nhược Ninh "Ờ" một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhấn mạnh: "Người này thật sự rất ghê tởm!"

 

Bạch Nguyệt Kỳ gật đầu đồng tình.

 

Lâm Kinh Khước nói: "Tần Tranh, lần sau nếu có tình huống như vậy, cậu cứ nói với tụi mình. Đội ngũ luật sư nhà mình cũng khá nổi tiếng ở Thượng Kinh, tuyệt đối sẽ khiến kẻ tung tin đồn phải trả giá."

 

Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Đúng vậy đó Tần Tranh, luật sư nhà cậu ấy lợi hại lắm."

 

Tần Tranh từng làm việc ở công ty nhà họ Lâm, đương nhiên là biết.

 

Cô khẽ gật đầu: "Cảm ơn."

 

Lâm Kinh Khước nhìn Tần Tranh, đột nhiên nhớ lại lời Lâm Kinh Lạc nói, cô ấy không giống vậy.

 

Chủ đề vừa rồi, Tần Tranh không tỏ ý tán thành, cũng chẳng tỏ ý phản đối.

 

Người này không phải là cao tay.

 

Thì chính là thật sự khó nhằn.

 

Quả nhiên không giống.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tần Tranh: Còn một khả năng nữa, là lười để ý đến cậu đó [liếc][liếc]

 

Lâm Kinh Khước: [đáng thương][đáng thương]

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment